Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 71



Edit: Rabbit

Sáu năm sau

Ở một trấn nhỏ tươi đẹp, không khí yên tĩnh an nhàn, cảm giác tuyệt vời, khiến cho người ta say mê chỉ muốn ở lại nơi đây. Nước sông xanh biếc, cũng không có quá nhiều tòa nhà cao tầng, cách xa các con đường quốc lộ, núi Tử Lộ, nhẹ nhàng khoan khoái khiến cho người ta có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Trong một sân nhỏ có một ngôi nhà một tầng màu trắng, hai cậu bé thông minh đáng yêu đang chạy như tìm kiếm một thứ gì đó, bộ dáng đáng yêu khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn ôm một cái.

“Anh, thật sự không thấy Đậu Đậu, làm sao bây giờ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé trai chán nản, sắp khóc, bộ dáng như vậy làm cho ai cũng cảm thấy đau lòng, đứa trẻ như vậy cần phải cười nhiều và hoạt bát thì mới tốt.

“Em trai đừng vội vàng, chúng ta sẽ tìm được, trước kia không phải Đậu Đậu rất thích chơi trốn tìm với chúng ta sao?” Cậu bé và em trai từ nhỏ đến lớn chỉ có duy nhất một món đồ chơi, nếu thật sự để mất, em trai nhất định sẽ rất đau lòng. Ánh mắt cậu bé trai cố gắng tìm trên cỏ, tìm cái trong miệng bọn họ gọi là Đậu Đậu.

Nghe lời nói của anh trai, sự lo lắng trong mắt của cậu bé cũng nhanh chóng biến mất, nhìn anh trai cười rồi lại tiếp tục bắt đầu cố gắng tìm.

Thời gian lại trôi qua thêm một lúc nữa, hai cậu bé dường như không biết mỏi mệt vẫn tìm kiếm trên cỏ, hai bộ dáng bé nhỏ vô cùng chăm chú.

“Cẩn Hạ, Cẩn Tây, hai cháu đang làm gì thế?” Tiếng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên, lanh lảnh như tiếng chim hót, nhưng ở trong sân nho nhỏ này lại tạo cảm giác ấm áp.

“Cô……” Nghe tiếng nói của người phụ nữ, hai cậu bé đều áy náy không biết phải làm sao, lập tức đứng lên, tay chân không được tự nhiên cầm lấy li quần, cúi đầu .

“Làm sao vậy, có phải đã xảy chuyện gì hay không?” Người phụ nữ cười dịu dàng, trong giọng nói tràn đầy sự yêu quý và cưng chiều với hai đứa trẻ.

“…… Không có gì đâu cô, cô đang bận mà.” Anh trai Cẩn Hạ trưởng thành hơn nhiều so với em trai, tuy rằng im lặng thật lâu, nhưng cũng chỉ hơi do dự một chút, bộ não của cậu lại tiếp tục hoạt động, mở to ánh mắt đáng yêu cong như vầng trăng vừa cười vừa nói. Đậu Đậu đã không thấy tăm hơi, nếu nói cho cô, cô nhất định sẽ tới chỗ vay tiền mua một Đậu Đậu khác về cho bọn họ. Tuy Cẩn Hạ còn nhỏ tuổi, nhưng lúc còn rất nhỏ, biết trong nhà không có tiền, chính mình và em trai cần rất nhiều tiền, cho nên không thể nói cho cô, làm gia tăng gánh nặng thêm cho cô.

Em trai Cẩn Tây cũng biết không thể nói, nhưng không dũng cảm và hiểu chuyện như anh trai, cúi thấp đầu, trong đôi mắt đáng yêu đã chứa đầy nước mắt, Đậu Đậu của cậu, sau này không có Đậu Đậu cậu và anh trai chơi như thế nào đây.

“Hạ Hạ, Tây Tây, hai đứa không có gì để nói với cô sao?” Một người mặc bộ quần áo màu trắng như tiên nữ, chậm rãi đi từ xa tới, khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt sáng nhìn xung quanh, dáng người thướt tha, tiếng nói trong trẻo tràn đầy ý cười. Người phụ nữ này là Nhan Nặc Ưu đã biến mất trong vụ tai nạn ô tô sáu năm về trước, nhờ sự che giấu của Tần Tư Ngữ, sau khi sinh hai đứa trẻ, cô và Tần Tư Ngữ đến trấn nhỏ này sống, ước chừng đã sinh sống được sáu năm.

“Mẹ, chúng con không có……” Cẩn Hạ vừa nghe câu hỏi của mẹ, vội vàng đáp lại, nhưng đang nói dở lại bị một tiếng khóc lớn ngăn cản.

Cẩn Tây rốt cuộc không nhịn được tủi thân trong lòng, sau khi nghe câu hỏi của mẹ, càng lớn tiếng khóc hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân tràn đầy nước mắt, tiếng khóc oa oa làm cho cả hai người phụ nữ đều đau lòng.

“Làm sao vậy? Cẩn Hạ nói đi, sao em trai lại khóc như vậy?” Nghe tiếng con khóc, Nhan Nặc Ưu đau đớn, đứa con bảo bối của cô, tại sao lại khóc dữ dội như vậy, từ sau khi con được một tuổi đến lúc bắt đầu biết nói, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng con khóc, trong lúc nhất thời chân tay cô có chút luống cuống.

“Đúng vậy Cẩn Hạ, mau nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nghe tiếng Cẩn Tây khóc, Tần Tư Ngữ chưa từng làm mẹ cũng có chút hoảng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đứa nhỏ khóc dữ dội như vậy.

“…… Đậu Đậu…… không thấy Đậu Đậu .”Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, Cẩn Hạ rất không tình nguyện nói. Em trai thật sự là không hiểu chuyện, trước mặt mẹ và cô lại khóc lớn lên, thực mất mặt.

“Không thấy Đậu Đậu?” Nghe lời nói của con, Nhan Nặc Ưu nhíu mày. Đậu Đậu là một con chó lang thang, bị thương rất nặng thiếu chút nữa thì chết, là Nhan Nặc Ưu nhặt nó về, sau đó Nhan Nặc Ưu phát hiện Đậu Đậu là một giống chó quý, vốn bởi vì điều kiện tài chính trong nhà không tốt chuẩn bị bán nó, cũng không nghĩ đến nó dường như hiểu được tình cảnh của chính mình, còn dễ chăm sóc hơn so với những con chó bình thường, vì thế Nhan Nặc Ưu giữ nó lại, cho chơi cùng với các con đến nay đã được năm năm.

“Ô ô…… Đúng vậy mẹ, không thấy Đậu Đậu.” Lời nói nghẹn ngào, ánh mắt Cẩn Tây đáng thương như nai con Bambi nhìn Nhan Nặc Ưu, uất ức nhìn mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy nước mắt.

“Tây Tây không khóc nữa, có lẽ Đậu Đậu chỉ đi ra ngoài chơi, rất nhanh sẽ trở về .” Ôm lấy con trai đi vào nhà, Nhan Nặc Ưu trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Đậu Đậu sẽ không gặp phải chuyện gì.

Tần Tư Ngữ yên lặng nắm đôi tay nhỏ bé của Cẩn Hạ đi theo phía sau Nhan Nặc Ưu, mày nhăn lại , trong lòng cũng hy vọng mọi chuyện sẽ không như suy nghĩ của cô.

Nhẹ nhàng vỗ về lưng con, cho đến khi nghe tiếng hít thở đều đều của con, xác định con đã ngủ say, mới nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nho nhỏ con, đi về phía phòng ngủ.

Bởi vì điều kiện có hạn, cho nên cô và con cùng ngủ trong một phòng, chỉ có một chiếc giường để cho hai đứa trẻ cùng nằm, một cái giường nhỏ mà hai đứa trẻ đã chiếm hơn một nửa.

Đem con trai trong lòng ngủ say ôm lấy đặt vào trong giường, xoay người dịu dàng nói với con lớn:“Hạ Hạ, ngủ đi, mẹ ôm con lên giường ngủ.” Trong ánh mắt tràn đầy ý cười, biết con cũng rất buồn khi không thấy Đậu Đậu, cũng biết đứa con này trưởng thành sớm, bình tĩnh như vậy chính là bởi vì hy vọng cô không cần lo lắng sốt ruột. Hai tay Nhan Nặc Ưu mở ra, nhẹ nhàng ôm lấy con.

Câu được câu không kể cho con chuyện ngụ ngôn, biết hai đứa trẻ đều đã ngủ, Nhan Nặc Ưu mới đứng dậy, nhẹ nhàng hôn một chút trên trán hai con, rồi mở cửa rời khỏi phòng.

Trong phòng khách, Tần Tư Ngữ vẫn chưa ngủ, ngồi ở trên sô pha thấy Nhan Nặc Ưu đi ra. Khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu vẻ mặt mỏi mệt, lập tức tiến lên đỡ lấy Nhan Nặc Ưu, trách cứ nói:“Chị lại không nghe lời, đi ra ngoài tìm công việc?”

“Tư Ngữ,chị không muốn nhìn thấy em lại mệt như vậy.” Bất đắc dĩ nhìn Tần Tư Ngữ, cô gái xinh đẹp này, vẫn còn đang thanh xuân, lại bởi vì cô dây dưa nhiều như vậy năm, nợ người em gái này rất nhiều, dường như cả cuộc đời này của cô cũng không bù đắp nổi.

“Nếu không muốn em mệt thì chị hãy ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tần Tư Ngữ hiểu rõ trong thôn trấn này có bao nhiêu người đang chờ đợi thời cơ xuống tay với chị. Chị cô xinh đẹp như vậy, đi ra ngoài làm việc, nếu không bị người bắt nạt, thì cũng bị người khác chiếm tiện nghi! Cho nên sáu năm qua, Tần Tư Ngữ cho tới bây giờ đều mãnh liệt phản đối Nhan Nặc Ưu đi ra ngoài làm việc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.