Tân Hôn Phòng

Chương 9



Cuối năm 2008, thị trường bất động sản Bắc Kinh chịu tác động của suy thoái kinh tế thế giới, giá nhà đất giảm rất nhiều so cùng kỳ năm trước.

Vì muốn kích thích thị trường nhà đất, ngày 22 tháng Mười năm 2008, Chính phủ Trung Quốc đã tuyên bố bắt đầu từ ngày 1 tháng Một năm 2009, những người lần đầu mua nhà sẽ được hưởng ưu đãi lên tới 30%.

Lúc ấy, rất nhiều người vẫn chỉ quan sát tình hình, còn Trình Hạo lại cho rằng đây chính là thời điểm tốt để mua bất động sản nên chủ động bảo Tiểu Lạc cùng đi xem nhà.

Cho dù giá nhà đã giảm mạnh nhưng trước mắt vẫn chưa đủ tiền để mua được nhà ở khu dân cư mới nên mục tiêu của họ vẫn là mua nhà cũ. Đã có kinh nghiệm đi xem nhà trước đó nên lần này Trình Hạo và Tiểu Lạc đã nhanh chóng tìm được một căn nhà hai phòng vừa ý, tổng diện tích là 65 mét vuông, báo giá là 790 ngàn nhân dân tệ.

Cuối cùng, nhờ tính kiên trì của Trình Hạo và sự nỗ lực không ngừng của người môi giới, người chủ nhà luôn giữ khẩu hiệu “thấp hơn 780 ngàn nhất quyết không bán” đã chịu hạ giá căn nhà này xuống 760 ngàn. Tuy giá cao hơn mười ngàn đồng so với con số 750 ngàn mà Trình Hạo dự đoán ban đầu nhưng anh cũng không muốn kéo dài thêm nữa. Anh định sau khi ăn Tết xong sẽ giải quyết dứt điểm việc mua nhà.

Vào lúc Trình Hạo mua nhà, nhiều người bạn quanh anh đều khuyên nhủ: “Cậu gấp gáp gì thế, bây giờ đâu phải là thời kỳ giá nhà hạ thấp nhất, sẽ còn hạ hơn nữa đấy, nghe nói nửa cuối năm 2009 sẽ giảm đến mức thấp nhất trong lịch sử. Bây giờ cậu mua chẳng phải là lỗ vốn sao.”

Trình Hạo lại nghĩ, anh mua nhà là để cho người nhà ở chứ không phải đầu tư. Ngôi nhà đối với anh mà nói là một đồ vật cần dùng trong cuộc sống, cho dù đến lúc giá nhà tăng cao hay hạ xuống thấp thì cũng chẳng có liên quan gì. Anh và Tiểu Lạc có thể trả được lần giao tiền đầu tiên, mua một căn nhà thuộc về riêng hai người, tìm cho tình yêu của họ một ngôi nhà thì còn thời điểm nào thích hợp hơn lúc này!

* * *

Cuối năm 2009, Trình Hạo và Tiểu Lạc đã làm xong thủ tục chuyển nhượng và cầm được chìa khóa của căn nhà mơ ước.

Ngày hoàn thành những thủ tục sau cùng, thời tiết rất đẹp, trời quang, gió nhẹ. Trình Hạo và Tiểu Lạc xếp hàng làm xong thủ tục vừa đúng giờ nghỉ trưa. Hai người nắm tay nhau đi qua dòng người đông đúc đang xếp hàng làm thủ tục, bước ra bên ngoài. Ánh nắng ấm áp chảy tràn trên gương mặt và đôi vai họ.

Tiểu Lạc nhớ lại quá trình phấn đấu của cô và anh để mua được căn nhà này quả thật rất khó khăn, vất vả nhưng cả hai người đều cảm thấy mãn nguyện. Nói cho cùng, họ đã dựa vào bàn tay khối óc của mình, chăm chỉ lao động để mua được căn nhà thuộc về riêng mình.

Trong chuyện mua nhà, hai người đã từng bất đồng ý kiến, cũng từng giận dỗi, cãi nhau, có lúc còn từ bỏ ý định mua nhà nhưng đến sau cùng họ vẫn luôn nỗ lực hết sức vì cuộc sống, phấn đấu vì gia đình, không bao giờ than vãn.

Trên đường, người và xe qua lại tấp nập, ai cũng vội vã, bon chen, cố gắng tiến về mục tiêu mà mình mong muốn. Thật ra, bất kỳ ai nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu tốt đẹp đều đáng được khâm phục.

Trình Hạo và Tiểu Lạc tay nắm tay cùng đi về phía trước, tiến đến mục tiêu tiếp theo trong cuộc đời mình.

* * *

Lúc mua nhà, để đăng ký kết hôn, Tiểu Lạc đã chuyển hộ khẩu từ Giang Tô về quê, còn Trình Hạo vì rất nhiều nguyên nhân mà chưa chuyển được hộ khẩu nên chỉ có thể mua nhà trên danh nghĩa của cô.

“Cả hai cùng góp tiền mà giấy tờ lại mang tên mỗi mình em, hơn nữa chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, vì vậy căn nhà này sẽ thành tài sản của em trước khi kết hôn. Anh không sợ em sẽ bỏ anh mà đi cùng với căn nhà hay sao?” Tiểu Lạc mỉm cười hỏi Trình Hạo.

“Căn nhà này là của em, em là của anh, cho nên căn nhà này là của chúng ta.” Trình Hạo mở rộng vòng tay, ôm cô vào lòng. “Anh tin vào tình cảm của chúng mình.”

Sau khi nghe thấy câu nói này của Trình Hạo, Tiểu Lạc cảm thấy vô cùng ấm áp. Thật ra, cô chẳng hề để tâm đến căn nhà này mang tên ai vì nói cho cùng thứ cô mong muốn là gia đình chứ không phải căn nhà. Căn nhà của một người không tạo thành gia đình, chỉ khi có hai người mới tạo thành gia đình được.

Đứng trong căn nhà thuộc về hai người, Tiểu Lạc hỏi Trình Hạo: “Anh có biết đối với em, hạnh phúc là gì không?”

Trình Hạo không trả lời, chỉ nhìn cô mỉm cười vì trong lòng anh đã có sẵn đáp án.

Tiểu Lạc thì thầm lên tiếng: “Hạnh phúc của em chính là được ở cùng bên anh, cùng nhau sống trong căn nhà thuộc về hai chúng ta.”

* * *

Câu quảng cáo mà Tiểu Lạc thích nhất là: “Gia đình chính là nơi quan trọng nhất trên thế giới này.” Chính vì cảm động trước câu nói này, cô mới thích sử dụng sản phẩm của hãng Nghị Gia.

Cô cảm thấy mong muốn có một ngôi nhà riêng của người phụ nữ trước khi kết hôn là rất hợp lý vì họ luôn mơ ước về một mái ấm gia đình. Nếu nói người phụ nữ thích có một căn nhà chi bằng hãy nói người đó thích một gia đình. Tạo thành một gia đình không chỉ có căn nhà mà nhân tố không thể thiếu được chính là tình yêu. Thậm chí, có thể nói tình yêu chính là linh hồn của gia đình, không có tình yêu, căn nhà chỉ là một kiến trúc trống rỗng, vô hồn và mất hoàn toàn ý nghĩa vốn có của nó.

Tình yêu không cần phải oanh oanh liệt liệt đến mức chết đi sống lại mà chỉ là những khoảnh khắc ấm áp, giản dị trong cuộc sống, là hai con người yêu thương, quan tâm lẫn nhau, cùng vượt qua khó khăn. Hôn nhân có tình yêu mới hạnh phúc, ngôi nhà có tình yêu mới được gọi là gia đình.

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.