Một ngày nữa lại trôi qua và quả thật rất vô vị. Tiểu Minh ngồi trong phòng chán nản quăng mấy cái ngọc giản đan phương vào trong góc giường, mấy cái này hắn vốn coi như bảo bối bây giờ chẳng khác gì đồ bỏ đi. Cả ngày hôm nay không thấy Linh tỷ đâu, ba ba vì chuyện hôm qua cộng với việc ngày mai bắt đầu sát ngạch nên bắt hắn cả ngày ở trong phòng tu luyện. “Chẳng biết bao giờ mình mới có thể tự do làm chuyện mình thích nhỉ?” hắn thầm than thở. Thôi ngủ, mai dậy còn sát với chả ngạch, đúng thật là mấy trò vớ vẫn của người lớn.
… Vừa sáng sớm đang ngon giấc thì mụ mụ hắn đã sớm gọi hắn dậy, chỉ khổ hắn ngủ nước dãi chảy ròng ròng ướt hết gối nên bị la không nhẹ. Vào phòng ăn, hắn tựa mình lạc vào đại sảnh nào đang tổ chức lễ hội vậy. Thức ăn phải gấp năm, không gấp mười bình thường mà toàn món hắn thích nữa chứ. Vội ngồi vào bàn hắn quên luôn mời hai cái gã to con mặt khinh khỉnh ngồi đối diện kia, hắn gắp ngay một cái sườn bò rồi ngòam một miếng lớn. Một trong hai gã kia bất mãn nói.
– Ngươi ăn uống cũng không ra cái dạng gì cả, ngay cả lễ phép căn bản cũng không có.
Liền ngay lập tức đồng minh mụ mụ của hắn vội bao che cho cái ý thức chưa được gọi cho tốt lắm của hắn.
– Lão này. Hôm nay là ngày quan trọng của con nó anh làm gì mà quát nó thế hả?
Ba ba hắn vội vàng xuống nước nhượng vợ, phải nói ba ba hắn cái gì cũng tốt riêng chỉ có sợ vợ là không giống ai. Với ba ba mụ mụ và cả đại huynh hắn nữa vỗn đã không cần ăn uống, với lại họ sợ ăn mấy tạp chất này vào không có lợi cho tu vi nên hầu như từ lâu ăn cơm chỉ có mỗi hắn với Linh tỷ. Hôm nay chẳng qua ngày đặc biệt cả gia đình hắn mới có dịp ngồi ăn với nhau. Nghĩ đến Linh tỷ hắn vội cầm một cái bát sạch gắp thức ăn bỏ vào. Biết được suy nghĩ kia của hắn mụ mụ hắn liền cười cười lườm hắn nói, trong giọng có vẻ có chút giấm chua.
– Ngươi cứ ăn đi ta sai người đưa cho Linh tỷ của ngươi rồi. Ngươi ấy à con ta mà toàn lo cho người ngoài không, rõ bất hiếu mà, thế chắc sau này khỏi nhờ vả gì ngươi.
Biết mụ mụ chỉ mắng yêu hắn cũng không ngại cà chớn, vuốt mông ngựa.
– Mụ mụ ấy à, hài nhi luôn yêu thương mụ mụ nhất. Thế gian này tuyệt đối không ai có thể so sánh với mụ mu, nào là vừa xinh đẹp, dịu dàng, hơn nữa….
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
– Thôi được rồi ăn đi ăn đi cho ta nhờ.
Mụ mụ hắn sợ nghe hắn nịnh nọt thêm chút nữa có khi tổn mất thọ nguyên cũng nên, vội thúc dục hắn ăn cho nhanh
… Tại bìa rừng, sớm có gần một trăm người tập trung. Có thể nhận ra nhận vật chính là hai mươi tư đứa trẻ tham gia sát ngạch. Xung quanh người nhà cứ quấn lấy không buông ai cũng mặt mày lo lắng, hết dặn dò rồi lại dặn dò. Mụ mụ hắn nãy giờ không biết dặn đi dặn lại bao nhiêu lần, nào là phải cẩn thận nào là tránh xung đột, yêu thú, phân phối sức lực vv… làm hắn đau hết cả đầu. Giữa cái sân hình tròn được lát bằng đá nằm ngoài bìa rừng giọng ba ba hắn được chân nguyên khuyếc đại lên nhiều lần oang oang ai cũng nghe rõ như nói bên tai.
– Phiền các vị trật tự. Rồi rồi, các vị hãy đưa tất hài tử lên trước bục đá.- nhìn đám con cháu đã tập hợp đầy đủ gật đầu- hôm nay tất cả các ngươi có mặt tại đây để sát ngạch tu vi, như các ngươi cũnh biết sát ngạch cũng chỉ là một mục đích nhỏ, lý do còn có qua lần này sẽ chọn ra người hi sinh cho gia tộc trấn tọa kết giới. Dù có là ai đi nữa toàn bộ gia tộc vẫn luôn cảm kích tấm lòng của các ngươi cho gia tộc. Một lần nữa ta nhắc lại thể lệ sát ngạch, các ngươi sẽ xuất phát từ đây và cố gắng nhanh nhất đi đến thác nước lớn ở trong rừng, trên đường đi các ngươi có thể gặp phải yêu thú cấp thấp hoặc là ảo trận, cản trận tuy nhiên chúng sẽ không thể gây tổn thương nghiêm trọng cho các ngươi. Để tránh gian lận mọi thần thức từ bên ngoài sẽ không thể theo giõi các ngươi nhưng các ngươi sẽ có một ngọc giản phòng ngừa gặp nguy hiểm, nó có thể bóp nát và sẽ có người sẽ xác định vị trí các ngươi sau đó đến đưa các ngươi ra tuy nhiên đồng thời các ngươi sẽ chịu vị trí thấp nhất. Trong trường hợp có nhiều người bóp ngọc giản thì ai bóp sau cùng sẽ chịu vị trí cuối, sau nửa ngày ai không đến được đích cũng đồng dạng thua cuộc, hướng về đám người trần tộc hỏi- có còn ai có ý kiến gì không hay chúng ta cho xuất phát luôn?
Đồng loạt không ai có ý kiến gì thêm vì trước khi đến đây ai trong bọn họ cũng đã tìm hiểu rõ về cách thưc cả rồi. Trần tộc trưởng khẽ phất tay hai mươi tư cái thân ảnh nhanh như cắt lao vào trong rừng, các bậc phụ huynh nhìn con cái mình không khỏi lo lắng, thầm cầu nguyện, cho đến khi toàn bộ đã khuất bóng họ mới lặng lẽ bay về phía đích thác nước chờ đợi kết quả. Tiểu Minh cũng không dám chậm trễ theo sau đuôi mấy vị huynh đệ kia, bình thường là hảo huynh đệ nay đối diện sống chết bọn chúng cũng không nhiều lời với nhau chỉ tập trung tiến về phía trước. Mới đầu thì cả đoàn vẫn tập trung đi với nhau nhưng dần có sự tách tốp rõ ràng, có bốn năm người đã tăng tốc vượt lên rất xa trong khi đám còn lại vẫn duy trì tốc độ bình thường. Tuy nhiên sau khi vào trong núi được khoảng ba dặm thì một lớp sương mù dày đặc xuất hiện; cả đám đều do dự không biết nên tiến vào hay không, ngay cả năm tên dẫn đầu cũng đứng lại đó lặng quan sát. Không ai dám bước vào trước, tất cả đều đợi ai đó nhịn không được mà đi vào. Biết đâu được đằng sau lớp sương kia là thứ quỷ quái gì. Một canh giờ sau, rốt cuộc thì cũng có kẻ mất kiên nhẫn rụt rè tiến vào, đám còn lại đều hồi hộp theo dõi, cảm giác kích thích như chính tự mình đi vào. Tên kia đi vào, không có động tĩnh gì cả, tiếng kêu la như bọn chúng tưởng tượng cũng không, thấy vậy cả đám cũng ồ ạt tiến vào. Tiểu Minh cũng chạy vào nhưng lập tức hắn liền hiểu vì sao lúc nãy không nghe động tĩnh gì bởi vì khi hắn vừa bước vào trong đám sương mù kia thì toàn bộ thân ảnh cùng âm thanh của đám huynh đệ kia liền không thấy đâu nữa. Hắn nhanh chóng biết đây là ảo trận, tuy là cấp thấp nhưng đối với tu vi hiện tại của hắn cũng là cả một vấn đề.
Lòng vòng mãi trong đám sương kia đã nửa canh giờ hắn không thể tài nào thoát ra nổi, mệt mỏi hắn ngồi xuống một tảng đá suy nghĩ về rắc rối mà mình đang gặp phải. Đây là ảo trận mà trận pháp thì phải có trận kỳ, mấu chốt là trận kỳ nằm ở đâu? Hắn lục lọi trong trí nhớ về trận kỳ các dạng, đây là trận pháp cấp thấp thì không thể có trận kỳ không gian được, là trận kỳ bố trí xung quanh đây thôi. Hắn nhìn một lượt khu vực xung quanh xem xét coi có vật nào không tự nhiên nhất, cái khả nghi nhất đó chắc là trận kỳ. Mười phút sau hắn lại bắt đầu chán nản ở đây ngoài một mảnh rừng ra chả có gì khác tự nhiên cả, có hay chăng chỉ là mấy cái mảnh gốm vỡ, một cái dụng cụ dã thuốc bằng đá đã bị sứt mẻ, quay lại tảng đá tính ngồi xuống tiếp chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn vui mừng thét lên.
– Là tảng đá. Ở đây tất cả đều có rêu phủ duy tảng đá này lại không có gì, trơn nhẵn thế này chắc người ta mới bỏ vào thôi.
Kích động vô cùng hắn đánh ra một quyền, tảng đá dưới sức công phá ầm một tiếng rồi làm nứt đôi, tất nhiên sau đó sương mù dần tan biến hết. Vui mừng vì thoát được ảo trận hắn co chân chạy về hướng thác nước quên luôn cái được gọi là chiến thuật thi đấu mà lúc trước bày ra. Suốt khoảng thời gian sau đó hắn không hề gặp yêu thú hay cái gì cản trở cả. Do chạy một mạch nên sức hắn dần cạn kiệt, chân khí trong người thiếu hụt, cảm giác bủn rủn chân tay khiến hắn quyết định ngồi nghỉ một tý. Tuy ngồi nghỉ dải lao nhưng hắn vẫn quan sát cẩn thận xung quanh đề phòng sự cố ngoài ý muốn. Cái địa phương hắn ngồi gần một vách đá, xung quanh khá trống trải có thể quan sat tình hình được. Nhưng rồi hắn thấy được bên kia vách đá có một thân cỏ lấp ló, nhìn tán lá màu đỏ sậm, thân có gai, mỗi nhánh chỉ có hai lá, hắn liền biết kia nhất định là cây diệp mao thứ duy nhất còn thiếu để làm thuốc cho Linh tỷ. Đã thấy rồi sao nỡ bỏ qua hắn liền tiến lại phia vách đá kia nơi cỏ diệp mao đang mọc. Lại gần mới thấy rõ nơi cỏ diệp mao mọc đây vốn dĩ là một cái cửa hang nhưng do vị trí đặc thù nên cái hang này bị che khuất. Cây cỏ diệp mao này là một cây nhỏ hắn không khỏi thầm than đen đủi, với từng đó e rằng không đủ, nhưng rồi hắn lại vui mừng phát hiện bên trong hang có một cây diệp mao khác lớn hơn cây kia rất nhiều lần. Hắn liền tiến vào trong hang đưa tay ra tính hái cái cây này vào thì bất ngờ bên phải một con yêu thú chui ra từ trong một cái vỏ ốc hướng về phía hắn tấn công. Hắn nhanh như cắt né ngay đòn tấn công của con yêu thú, thầm đánh giá đây là một con thử lang thân hình không lớn lắm, tứ chi móng vuốt sắt lẻm, răng nanh dài, nước dại xười xười, tuy nhiên việc nó rúc ra từ cái vỏ ốc bằng nắm tay lại khiến hắn tò mò hơn. Rõ ràng con yêu thú này đã đạt cấp đỗ thành yêu kỳ tức là ngang với trúc cơ của nhân loại hơn nữa yêu thú còn có khả năng thiên phú riêng nên so với nhân loại cung cấp nó mạnh hơn nhiều. Tại sao gia đinh lại bỏ sóy con này, dù nó trốn trong hang nữa cũng sẽ bị phát hiện mà, hay là tại cái vỏ ốc kia. Hắn mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng thầm than lần này rắc rối lớn rồi. … Bên kia thác nước đã hai mươi đúa trẻ về tới đích, khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều rạng ngời, xung quanh chúng người nhà kích động không thôi, một số hả hê cười to chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt tữ giận kèm lo lắng của mấy nhà có con chưa về. Phạm Thu Hằng khuôn mặt trắng bệch, hai môi cắn chặt như sắp ra máu, đôi mắt luôn gián vào lối trong rừng ra như thể chỉ cần nàng lơ đễnh là sẽ bỏ qua mất chi tiết quan trọng nào đó. Bên cạnh Thiên Hạo an ủi vợ.
– Em phải bình tĩnh chắc hài tử không làm sao đâu? Em phải tin vào con mình chứ.
– Đến nước này mà anh còn bảo em bình tĩnh ư, anh không biết chỉ còn bốn đứa nữa thôi à, nếu lỡ nó về sau cùng thì…U.u… Nàng nói không nên lời nưa òa khóc ngay trong ngực chồng. Bên phải đứa con cả làm yên lòng mẫu thân.
– Mẫu thân yên tâm con tin tưởng vào thực lực tiểu Minh chắc chắn người tiếp theo về đích là nó.
Thu Hằng không đỡ hơn là mấy, câu nói này thằng con cả đã nói đến mười chín lần ngay từ khi đứa đầu tiên cán đích mà có lần nào đúng đâu. Nàng không khỏi chua xót thầm cầu nguyện cho hài nhi bé bỏng có thể tai qua nạn khỏi. Rời khỏi ngực chồng ánh mắt lại tiếp tục dán vào lối đi trong rừng trở ra.