Tán Gái Ở Nhà

Chương 28



Trở lại

Định thôi đấy, định không bao giờ vào lại VoZ nữa! Cái f145 đã giúp đỡ mình trong suốt một thời gian bên người ấy! Nhưng có lẽ để lại 1 cái kết quá là đau thương cho mọi người! Từ đêm hôm đấy, thỉnh thoảng lại nhận được 1 cuộc gọi hay tin nhắn của 1 người nào đấy trên Voz gọi hỏi thăm về người ấy!

Có lẽ mình đã để lại trong lòng mọi người 1 cái kết quá là mờ mịt, quá là không rõ ràng! Làm mọi người khó chịu nhưng mọi người có biết, mọi người khó chịu 1 thì mình khó chịu gấp nghìn lần!

Mọi người chắc hẳn có biết tác phẩm ” Chị Dậu”! Kết thúc câu truyện chị đã chạy vào trong bóng đêm đen kịt cũng như cuộc đời của chị vậy!

Người ấy cũng như vậy! Thực sự là người ấy không hề chết! Ít ra là hiện tại người ấy không chết! Nhưng trong lòng mình cũng như lòng của người ấy thì có lẽ người ấy đã chết rồi!

Có nhiều lúc không phải chỉ cần có tình yêu là có thể vượt qua tất cả! Cũng có người nói là phải làm tất cả để có được tình yêu! Xin lỗi không đồng ý với những quan điểm như vậy! Có lẽ vì trải qua khoảng thời gian này mà mình có cái nhìn đúng đắn hơn vì cuộc sống!

Người ấy cũng vậy! Tại sao người ấy lại để mặc cho Phúc làm vậy, tại sao người ấy phải sống 1 cuộc sống phụ thuộc như vậy? Điều kiện của người ấy tốt lắm cơ mà! Tại sao trong lòng mình cũng như lòng người ấy, người ấy lại chết rồi? Phải trải qua chuyện của chúng mình rồi mới hiểu được là đời không phải như mơ, không phải cứ cố đến cùng là được!

Nếu mình và người ấy cố đến cùng, có lẽ mình cũng sẽ chết trong chính lòng mình ấy chứ!

Tóm lại muốn viết vài dòng để mọi người quên đi chuyện này thôi! Đừng hỏi hay thắc mắc gì nữa!

Cũng có người hỏi mình hứa với người ấy cái gì?

Mình hứa với người ấy sẽ sống tốt, để người ấy trở thành 1 kỷ niệm và thỉnh thoảng hỏi thăm nhóc Tâm!

Sáng nay con bé từ nam bay ra! Con bé nghịch thua 1 trận thế là từ CT =>KC1 tới 11 giờ đêm thì vào chuỗi, có cố nữa thì cũng chẳng thắng đc 3 trận trong 1 giờ! Đó, có những thứ thuộc về số mệnh muốn cũng chẳng được!

Vài dòng như vậy thôi! Cuối cùng cho những ai muốn hỏi về người ấy đó là người ấy vẫn sống nhưng mình không thể cũng như không có cách nào gặp người ấy cả!

Đợt này! Được ở cơ quan làm hồ sơ mà cái việc làm hồ sơ cho mấy thanh niên bị CSTT bắt lúc đi trên đường do n lý do! Nào là không đội mũ, nào là đi sai làn đường, nào là abc, xyz…. nên cũng chả có việc gì làm! Thôi lên đây chém gió với các thím cho nó vui! Em đã định bỏ voz rồi nhưng mà nhớ những đêm trước đây ngồi chém gió với các thím vui vãi nên nghĩ lại

Em nói trước với các thím đó là lân này em viết chỉ là tâm sự với các thím thôi, nên các thím đọc có được hay không thì cũng mặc kệ nhé!

Kết thúc là bắt đầu của 1 khởi đầu mới!

Các thím ạ! Cái bài này mà lúc trước em nghe thấy rất hay, trong đó có 1 câu: ” Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi”! lúc đó, em nghĩ: Đã yêu nhau thì có gì mà không thể vượt qua được? Dù có không có tiền nữa thì mình cũng tự làm ra được, chẳng cần cái gì, chỉ cần có tình yêu là được! Nhưng mà các thím ạ, sau chuyện của chị thì em thấy cái bài hát đó không đúng, ít ra là không đúng với hoàn cảnh của em! Bất chấp hết để đến với chị??????? Ít nhất đó là chị không đồng ý! Và em cũng sẽ không làm vậy!

Mỗi con người sống trên đời này đâu phải chỉ có riêng mình? Còn bao nhiêu người thân, còn bao nhiêu điều phải nghĩ….! Có lẽ sẽ có những thím không đồng ý với quan điểm này của em những mà em kệ nhé

Em sẽ bắt đầu kể từ lúc biết tin chị!

Hôm đó Tâm gọi em xuống Hà Nội đó! Chúng em ra 1 quán cf và em biết tin về chị sau những ngày mất liên lạc với cả 2 người!

Trời mưa, ngồi trên xe, em cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa! Em và T chỉ ngồi, làm việc của mỗi người!

1 lúc sau, chẳng thể nào chịu được cái không khí im lặng đó nữa, em bắt đầu nói chuyện với T!

E: T hâm, tự nhiên gọi anh xuống đây làm gì? Mà sao như thất tình vậy? Cứ đứng ngoài trời mưa mãi, lần nào cũng vậy! Bộ em thích bị ốm lắm hả? Lớn vậy rồi mà không biết tự lo cho mình!

Con bé nó quay sang nhìn em!

T: Anh L hâm! Em đi 1 tháng nay anh không thấy nhớ à? Anh có phải người khống đó?

E: Ơ cái con bé này! Em với chị Quỳnh đi đâu điện thoại thì không gọi được! Anh lại chẳng biết ai, vậy em bảo anh phải làm sao? Nhớ thì phải làm thế nào? chẳng nhẽ gặp em anh lại chạy ra ôm em rồi kêu Tâm ơi anh nhớ em quá thì mới là nhớ hả?

Con bé mở to mắt nhìn em nói!

T: …………. Đúng là chẳng biết gì cả!!!!!!!!!!

Ơ cái con bé quay ra nói câu chẳng đâu vào đâu!

T: Anh đưa em qua quán cà phê nào đó đi! Ngồi nói chuyện! Em có chuyên muốn nói với anh!

T nói mặt con bé em nhìn chẳng ra cảm xúc gì cả!

Đưa con bé đi vừa đi vừa tìm quán cà phê! được 1 lúc thì nhìn thấy cái quán cà phê ” Định Mệnh” nó viết tắt là “ĐM” ở gần Quan nhân! Em tạt vào luôn! Nếu em nhớ không nhầm thì định mệnh là tên chiêu cuối của TF ấy các thím nhỉ!

Nhiều lúc thấy mình chọn 1 cái gì đấy chỉ như là 1 thói quen thôi chứ chả cần biết tốt xấu ra sao cả!

Vào quán! Giờ mới để ý, con bé quần jean áo pull màu trắng, tóc cột đuôi ngựa! Mấy sợi tóc vẫn hơi bết vào mà do đứng ngoài trời mưa! Có lẽ đứng ngoài trời mưa hơi lạnh nên con bé trông hơi co ro, khác hẳn cái hình ảnh sôi động hàng ngày của con bé! Có lẽ, em thích hiện tại hơn! Tâm trông hiền hơn!

Chọn 1 cái bàn ở gần cửa sổ! Y như rằng điều em dự đoán nó xảy ra! Mấy thanh niên ngồi quán cà phê mắt hau háu nhìn em nó! Các thím biết vì sao không?

Áo trắng, đứng ngoài trời mưa thì nó thế nào rồi đấy! Mà em đã bao giờ nó với các thím là vòng 1 của con bé nó cũng không vừa chưa nhỉ?

Nhiều anh mắt như vậy nhìn mình nếu là em em cũng nổi da gà ấy chứ mà con bé vẫn tỉnh khô như không có chuyện gì!

Em ngồi đối diện với T!

T: Anh sang đây ngồi với em được không? Lạnh!

E: Cô giỏi lắm! Đứng ngoài trời mưa không lạnh mới là lạ! Rồi mai ốm ai chăm?

Con bé lè lưỡi cùng với đó là nụ cười trên môi, lần đầu tiên từ lúc đón con bé em thấy con bé nó cười! Lúc đó em cũng hơi đơ ra chút! Con bé cười hôm nay trông rất hiền, xinh…………………..! Lúc đó em cũng chẳng nghĩ là em thích con bé đâu! Mà chắc thím nào ngồi đó nhìn T cười thì cũng như em thôi!

Gọi cà phê, chúng em bắt đâu ngồi nói chuyện!

E: Thế có chuyện gì nào? Mà hơn tháng nay em với chị Q đi đâu mà biệt tăm thế?

T: Hừ mở mồm ra là hỏi chị Q! Anh chị tình cảm quá nhỉ!

Ngay lập tức mặt con bé lạnh tanh!

E: Ui thôi được rồi thế em đi đâu mà 1 tháng nay anh chẳng thấy đâu là sao? Điện thoại thì chẳng gọi được!

Con bé nhìn em chằm chằm! Em cảm giác như cái nhìn đó muốn xé xác em ra ấy các thím ạ!

T: Anh có biết gì về em không?

Em ngớ người ra, im lặng! Đúng như Tâm hỏi! Từ trước giờ em chẳng biết gì về Tâm cả! Điều duy nhất em biết đó là Tâm là em chị Q và nhà Tâm ở Sài Gòn! Ngoài ra thì chẳng biết cái gì cả!

E: Anh xin lỗi!

T: Anh không phải xin lỗi! Thế anh có muốn biết không?

E: Em kể đi!

…………………………………………………………………….. ……………………………………………………

Sau 1 hồi em hiểu hơn về T! Tâm ở SG bố T mất được 3 năm rồi! Năm con bé chuẩn bị thi vào đại học! Mẹ T thì tiếp quản tập đoàn mà bố T để lại! Hầu như mẹ T chẳng bao giờ ở nhà cả! 1 năm có khi về được 1, 2 lần! Con bé ở nhà 1 mình với cô giúp việc ở trong đó!

T cũng chẳng có nhiều bạn mà cũng chẳng chơi với ai cả! Sáng thì đi học chiều về nhà ngủ hoặc đi chơi linh tinh!

Nghĩ lại thì hoàn cảnh của con bé cũng khổ thật! Tiền thì chẳng thiếu cơ mà chẳng có tình cảm! Bảo sao con bé nó lượn lờ ngoài Bắc mấy tháng giời mà chẳng thấy ai nói gì!

E: Anh xin lỗi em!

T: Anh xin lỗi gì chứ?

Con bé ngạc nhiên hỏi em!

E: Anh vô tâm quá!

Con bé nhìn em, em cảm giác đây là lần đầu tiên con bé nó nhìn em và cười như vậy! 1 nũ cười em cảm giác chứa trong đấy đầy chua sót cũng như oán hận! Chẳng biết em miêu tả như vậy có đúng không nữa!

T: Thôi bỏ đi anh! Em quen rồi mà!

Nghe con bé nó nói vậy em càng cảm thấy thương con bé nó hơn!

T: mà dạo này anh vẫn đi làm bình thường chứ?

E: Ừ anh vẫn đi làm bình thường! Nhưng mà tuần sau nữa anh chuyển xuống Hà Nội làm! Anh xin chuyển xuống đó rồi đi học nữa! Học thêm ngành luật nữa!

T: Thế anh ở đâu?

E: Chắc là anh thuê trọ thôi!

T: Vâng!

E: Mà em chưa trả lời anh em với chị Quỳnh đi đâu mất tăm cả tháng trời nay?

Con bé nhìn em rồi rút ra từ cái túi sách 1 tờ giấy!

T: Anh đọc là thứ chị gửi cho anh đi đã!

Haizzzzzz! Lâu lâu không type mỏi tay quá! Các thím thông cảm nhé! Để lúc khác em type tiếp!

Thím nào ở Hà Nội rảnh đi trà đá đi!

Mở tờ giấy được gấp vội vàng ra! Trong đó chỉ có vài dòng:

Gửi L!

L à, xin lỗi em nhé, có lẽ 1 thời gian nữa chị không gặp được em rồi! Hiện tại chị chẳng thể nào mà thoát ra được cái hoàn cảnh này! Chuyện của chúng mình rồi cũng chẳng đi đến đâu cả……

Cái đoạn sau em không tiện viết ra cho các thím vì nó liên quan tới thông tin của 1 số người. Em sẽ dần nói rõ việc này ở những chương sau!

Vậy thôi, chị nghỉ việc rồi, không ở nhà em được nữa! Việc cuối cùng chị nhờ em đó là chăm sóc bé Tâm hộ chị! Con bé nó cứng đầu lắm, không nghe lời chị!

Tạm biệt!

Đọc xong tờ giấy và lý do mà chị biệt tăm cả tháng trời, em như chết lặng, chẳng biết phải miêu tả cái cảm giác đó như thế nào nữa!

Cứ như vậy, em ngồi thừ người ra 1 lúc! Mặt cắt không còn hạt máu phải tầm nửa tiếng 2 đứa ngồi trong im lặng!

T: Anh không sao chứ?

E: Ừ anh không sao, sao chị lại bảo anh chăm sóc em nhỉ? Em chuẩn bị vào nam học cơ mà!

T: Em không vào nữa, ở đây giải quyết 1 số việc! Với lại vào đó em cũng ở 1 mình! Thà ở đây với anh còn hơn!

Mặt con bé nó tỉnh khô!

E: Ơ hâm à? anh định xuống Hà nội thuê nhà trọ rồi vừa đi học vừa đi làm luôn, em định ở với anh à? Không sợ anh làm gì em à?

Em dọa con bé, nói thật ra là giờ lương 3 cọc 3 đồng, lại mới đi làm, chuẩn bị đi học thêm, lo cho mình còn chẳng xong nữa là lo cho cả con bé khó chiều này, tiền thì chắc con bé nó cũng chả thiếu đâu cơ mà cứ dây dưa kiểu này thể nào cũng có ngày dính phốt! ! Con bé thì không dám nói là tuyệt sắc nhưng mà cũng thuộc hàng hot girl, số đo 3 vòng không bằng hoa hậu nhưng cũng thuộc dạng trăm người ngắm, vạn người mê! ! Trước em có nghe ở đâu câu ” Đồng nhan, cự nhũ” ấy nhỉ! Các thím cứ hình dung em ấy như vậy hộ em cái!

Nghe thấy em nói vậy, mặt con bé rất là hiền, nhìn thẳng vào mắt em rồi nói!

T: Anh khỏi lo, không ai bắt anh lo cho em đâu! Em 20 tuổi rồi đó, em tự biết lo cho mình! Anh yên tâm đi!

Nhìn mặt con bé như vậy cùng với hoàn cảnh mà con bé nó vừa kể cho em, tự nhiên em thấy thương con bé quá! Nhưng chẳng biết làm thế nào!

E: Thế em định ở đâu? Mà ở 1 mình à?

T: Ôi zời khỏi lo em! Em thiếu gì chỗ ở? Mà chả ở 1 mình thì ở với ai? Chẳng nhẽ dẫn dai về ở cùng! hihi

Thực sự là để con bé ở 1 mình ngoài này em chả yên tâm tí nào cả!

Lúc đó tâm trạng của em cũng không được tốt cho lắm nên em cũng chẳng suy nghĩ được gì và cũng chẳng nói gì nữa cả!

Ngồi tầm nửa tiếng nữa! Em bảo con bé đi về đâu để em đưa về nhưng mà con bé nó bảo cứ để con bé ngồi đó 1 lúc nữa rồi con bé nó bắt taxi về! Em đi về trước!

Em lái xe từ Hà nội về nhà trong tâm trạng có thể nói là cảm xúc lẫn lộn chẳng biết tả thế nào nữa!

1 tuần sau đó diễn ra như mọi ngày khác! Em đi làm sáng tối về ngủ! Vì tuần sau nữa là bắt đầu học rồi nên làm hết tuần đó là em chuyển về 1 phường ở dưới Hà nội để đi học cũng như đi làm luôn! Lại tất tưởi chạy đi kiếm nhà trọ, quay lại cái thời sinh viên không có tiền nhưng mà vui! Chuyện của chị thì em biết là mình cũng chẳng có khả năng nhúng tay vào nên là thôi, chẳng suy nghĩ nhiều nữa, còn bao việc phải nghĩ, không thể vì thế mà anh hưởng tới cuộc sống của mình được!

Trong 1 cái tuần đó! Em cũng chẳng liên lạc với Tâm và ngược lại Tâm cũng vậy! Nhiều lúc rảnh, bấm thử số điện thoại của chị nhưng vẫn là câu nói ” Số đt quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được … ” Chẳng biết bây giờ chị ra sao nữa!

Lùng mãi cuối cùng em cũng thuê được cái nhà trọ ở gần chỗ học! Khu nhà trọ này có 7 tầng, lại có cả thang máy nữa chứ! Tầng 1 có hẳn cái siêu thị mini bán hàng các loại! Nghĩ ở đây cũng tiện mà giá cũng hợp lý nên em thuê 1 phòng ở tầng 5, phòng đầu tiên! Tầng 5 có tầm chục phòng chia làm 2 dãy mỗi dãy 5 phòng đối diện nhau! Hình như là kín hết rồi còn mỗi 2 phòng đầu tiên đối diện nhau gần cầu thang là chưa có người ở! Em ở phòng 501!

Lục đục vác hành lý xuống nhà trọ mới bằng con sóng thần thánh nặng vãi cả ra, mãi mới đến nơi, xách vào gặp chủ nhà lấy chìa khóa phòng thì thấy chồng bà đấy bảo câu xanh rờn:

” Cháu đến nhạn phòng hả? Đợi tầm 1 tiếng, cô đi chơi chưa về,cô cầm chìa khóa tủ rồi, chú không lấy được chìa khóa”

Ôi quỷ tha mà bắt! Lục đục mấy tiếng đồng hồ mang vác đồ dạc mệt muốn đứt cả hơi mà giờ lại ngồi chưng hửng ở cái chỗ để xe tầng 1! Lúc đó em chỉ muốn khóc thét lên ” Cuộc đời sao lắm tai ương ….”

Thôi biết làm sao! Ngồi lôi bao man ra hút 1 điều lấy lại tinh thần!

Đang lơ mơ lơ mơ thì thấy 1 con bé mặc quần đùi jean áo 3 lỗ đi từ thang máy ra, vừa ra khỏi thang máy thì con bé nó chạy như ma đuổi em tự nhiên thấy dựng tóc gáy, chắc có gì không ổn rồi! ! Y như rằng cái linh cảm của em nó chả trượt tẹo nào! Bốp Cái đống đồ đạc cao ngất của em nó cứ thế đổ từ trên cao xuống sàn nhà cùng với con bé luôn! Em thì trố mắt ra nhìn, vẫn còn đang choán váng còn con bé thì đứng ngay dậy, quay ra nói với em 1 câu rồi chạy tiếp!

” Em xin lỗi, anh chờ em tí em chạy đưa cái này cho bạn em rồi qyau lại”

Chưa để em kịp ú ớ gì con bé lại chạy đi như 1 ngọn gió! Thế éo nào lúc đó em lại tưởng tượng con bé như là Sion ulti, thím nào đánh lol chắc biết

Thôi xong, cái đống đồ dạc cao như nùi của em nó đổ xuống xếp lại chẳng biết đến bao giờ nữa!

Đúng như lời hứa, 5 phút sau con bé nó quay lại rồi xin lỗi em rồi rít và ngồi xuống xếp lại đồ đạc với em!

CB: Anh mới chuyển đến đây à? Anh ở tầng nào đó?

Giọng con bé nó ngọt như mía lùi! Nghe như giọng phát thanh viên ấy các thím ạ!

E: Ừ anh hôm nay chuyển đến, anh ở tầng 5, phòng 501!

CB: Ơ hay thế, mình là hàng xóm nè, em phòng 502, hihi!

Con bé cười mỉm!

CB: Anh đi học hay đi làm rồi?

E: À anh đi làm rồi, giờ lên HN học tiếp! Thế em sinh năm bao nhiêu? Chắc đang đi học hả?

CB: Vâng em đang đi học, em học sân khấu điện ảnh!

Em giật mình quay ra nhìn con bé, nghe nói gái sân khấu điện ảnh xinh lắm!

Nhìn con bé tự nhiên em thấy quen quen, ngồi đơ ra mấy giây thì mới nhớ là con bé nó giống 1 thành viên trong nhóm stellar! Cái con bé hay mặc áo trễ ngực với búi tóc cao cao ấy! Xinh hay xấu thì em chẳng dám nhận xét để các thím tự tìm hiểu!

Nói chuyện với con bé 1 lúc thì biết tên con bé nó là H, sinh năm 95, nhà ở Tuyên Quang! Con bé ở trọ với đứa bạn cùng lớp!

2 anh em vừa xếp đồ vừa nói chuyện 1 lúc thì bà chủ về, em lấy chìa khóa lên phòng, con bé nó thì chờ em lấy chìa khóa rồi vác hộ em 1 cái túi lên! Chắc cảm thấy tội lỗi vì lúc nãy em nó đánh rơi cái đống đồ của em! Em cũng ok thôi, đỡ nặng!

Lên đến phòng, em lau dọn các thứ xong thì 7 giờ tối, mệt đờ người ra rồi, nằm im ở giường, chả buồn ăn uống gì nữa! Định tí nữa ra làm bát phở rồi về ngủ chứ cũng chả buồn nấu nướng cái gì!

Đang nằm, cửa thì vẫn mở, mắt thì lim dim, tự nhiên thấy con bé H nó đứng ở cửa phòng em cười!

H: Sao anh dọn có mỗi cái phòng mà trông như người chết trôi thế hả?

Hic cứ thứ chiều ôm đống đồ rồi chạy mấy chục cây xuống HN xong dọn phòng mấy tiếng đồng hồ em có mệt không?

E: Em giỏi sao không qua dọn hộ anh!

H: Đồ của anh em dọn làm gì? MÀ anh không ăn gì đã định ngủ luôn hả?

E: Anh định ra ngoài kia ăn bát phở! Chả muốn cơm nước gì!

H: Thôi được rồi, anh cứ nằm đấy đi! Để đền lỗi lúc chiều em làm rơi đồ anh, giờ em nấu cho anh bát mỳ mà anh ăn tạm!

E: ………………………..

10 phút sau con bé nó mang sang cho em bát mỳ! Lần đầu tiên em thấy có người nấu mỳ để ăn mà trang trí đẹp thế các thím ạ! Nào là trứng ốp rồi cắt tròn vo! xúc xích cắt lát đều để trên, ớt tỉa thành hoa, rau sống để xung quanh!

Chả buồn nhìn nữa căn bản đang đói em cần bát mỳ vừa ăn vừa nói chuyện với con bé!

E: Ơ thế bạn em ở bên phòng à?

H: Không, bình thường nó đi làm thêm thứ 2,4,6 còn em đi làm thêm tối 3,5,7! Bọn em làm thêm ở quán bi-a cách đấy mấy trăm mét! Đến 10 giờ mới được về cơ!

E: Ừ vừa học vừa làm thế không vất à?

H: Phải chịu thôi anh, kiếm tiền đóng tiền nhà chứ!

E: Mà ở đây mọi người đây có dễ nói chuyện không em?

H: Không anh ạ, toàn người đi làm, sang đi tối về hầu như em chả gặp bao giờ, ở đây mấy tháng rồi mà vẫn chưa biết tên hết! MÀ anh đang làm gì?

E: Anh làm công an!

H: Oa ghê thế, thế từ giờ ra đường em không phải đội mũ nữa rồi! hihi

E: zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz

Chém gió với em nó tới tầm 8 giờ thì con bé nó về ôn bài mai đi học! Đúng là học SKĐT, nói năng hòa đồng thế!

Em cũng ngủ để sáng mai bắt đầu đi làm, chiều thì đi học!

Buổi sáng hôm sau em đến CA phường nhận việc, mọi việc thì cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài việc em thấy con bé giao thông xinh vãi!! Cảnh sát giao thông gì mà em chém có 3 câu đã đỏ hết mặt! Chả biết ra ngoài bắt người ta hay bị người ta bắt nữa!

Buổi chiều, buổi học đầu tiên của em! Cũng háo hức đến lớp sớm xem có em nào sinh không! Học văn bằng 2 nên cũng có nhiều lứa tuổi học, từ trẻ đến già!

Cũng có mấy bà chị mặc quần áo công sở nhìn trông khá phết cơ mà điều làm em bất ngờ nhất đó là trước giờ vào lớp 2 phút thì có 1 con bé trông xinh cực kì, cầm cái túi sách đen, cột tóc đuôi ngựa,mặt trông rõ hiền đi vào lớp rồi đứng ở giữa lớp ngơ ngác nhìn khắp lớp như muốn tìm ai đó! Mấy thanh niên ngồi bàn đầu bắt đầu nhìn con bé chằm chằm với anh mắt mà thằng con zai nào cũng thể hiện ra khi thấy gái xinh! Riêng em thì cúi vội xuống bàn để trốn! Thôi quả này xong rồi! Âm hồn bất tán!

Sau vài giây nhìn ngó thì cuối cùng con bé nó cũng từ từ bước xuống bàn thứ 2 từ dưới lên cũng là chỗ mà em đang ngồi, trên môi con bé là nụ cười chiến thắng!

Đến nơi con bé nó nhìn khuôn mặt nhăn nhó của em cười rồi nói:” Chào bạn, rất vui được làm quen với bạn, mình còn nhiều bất ngờ cho bạn lắm hihi”

HẾT


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.