Các thím ạ, thực sự là khi viết cái RV này em mệt lắm ấy! Cơ mà em vẫn cố ngồi type, vừa về đến nhà ngồi xem lại mấy chục page của các thím 2 hôm nay em không có thời gian xem! Em rất cảm ơn các thím vì đã quan tâm đến em
Em type trên word nên không có icon đâu, các thím thông cảm cho em nhé!
Trước khi đọc RV này em có lời muốn nói đấy là có 1 thím chẳng hiểu sao dò được ra info rồi inbox cho em! “ facebook.com/abcxyz có thích t Post link topic “Tán gái ở nhà “ lên FB này không?” Đúng đó là FB chị Q cơ mà em mong là thím không làm vậy, chả được cái gì cả! Làm người ai lại làm thế với nhau? Mà em mong thím nào có ý định đào info nữa thì các thím tha cho em, em lên VOZ viết chỉ là muốn tâm sự với anh em trên này và nhờ giúp đỡ thôi, em không mong cuộc sống của chị bị rối loạn vì topic này, chẳng có ý định muốn nổi tiếng đâu! Vậy nên em mong thím nào đã biết info rồi mong các thím giữ lại trong long hộ em! EM xin chân thành cảm ơn các thím!
Sau đây em xin RV về 2 ngày qua!
Sau đêm sinh nhật chị 5 giờ sáng mới chợp mắt, em nằm ngủ, mộng mị linh tinh cả, nửa tỉnh, nửa thức! Ngủ chẳng ngon như mọi ngày các thím ạ!
11h30 mở mắt ra, giờ này chắc mọi người không có nhà, nếu chị đi làm thì chắc giờ này cũng đã về rồi, mắt nhắm mắt mở mệt mỏi, em chạy vào phòng tắm tầng 2 để vệ sinh cá nhân!
Vệ sinh cá nhân xong, có 1 chút tỉnh táo, em chạy vào phòng em mở máy định lên lội page tý cơ mà trong thời gian bật máy, quay ra ngó nghiêng linh tinh thì thấy tờ giấy gì gì đấy vứt ở trên sàn nhà phòng em!
Chạy ra xem tờ giấy gì, cầm lên trên tay, chữ viết nhỏ nhắn, xinh xắn , hơi nghiêng nghiêng của chị: “L hâm, ở nhà bình an nhé, chị đi đây”! Hết hồn, chị đi rồi à? Chị đi đâu? Chị không sao chứ … Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu em các thím ạ! Chạy vội sang phòng chị, cửa không khóa, hay chị dọn đi thật rồi …..?
Mở khóa của phòng chị ra, đồ đạc chị vẫn còn nguyên, quần áo vẫn treo trên mắc quần áo! Thở phào 1 hơi, may quá, chị chưa don đi! Nhưng một câu hỏi khác lại đặt ra trong đầu em đó chính là tại sao chị lại để tờ giấy với lời nhắn khó hiểu vậy trong phòng em hả các thím? Hay là chị nghĩ linh tinh? Em lại bắt đầu lo lắng còn nhiều hơn cả lúc nãy!
Rút điện thoại ra, gọi điện cho chị, ngón tay lúc tìm số chị run run, mất một lúc mới tìm ra số chị các thím ạ, lúc đó, em thực sự hơi hoảng! Bấm gọi vào số của chị! Giọng của một người con gái xa lạ nhưng quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, em nghe mà chỉ muốn đấm cho con mẹ đó một phát, sao lại nói vào lúc này!
:” Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được! Xin quý khách vui long gọi lại sau” L
Em như muốn phát điên các thím ạ, sao chị lại tắt máy? Chị có bao giờ tắt máy đâu? Cuống lên, gọi điện thoại cho mẹ em hỏi chị có ở cơ quan không? Mẹ em bảo sang nay chị đi làm lúc 10 rưỡi chị bảo mẹ em là chiều chị nghỉ đi có việc, tối chị không về, không phải để phần cơm cho chị đâu!
Haiz lúc đó, tâm trạng sợ hãi, lo lắng lan đầy trong con người em, bật máy lên, chưa kịp xem xét gì mà cũng chả có tâm trang mà xem nữa! Cũng chẳng buồn tắt máy, cứ vậy mặc quần dài vào, lấy xe máy, phóng xuống Hà Nội giữa 12 giờ trưa trong tâm trang lo lắng! Chẳng có cách nào liên lạc với chị Quỳnh ngoài điện thoại ra cả, cũng chả nghĩ ra gì cả! Trên đường đi xuống HN cứ 10 phút lại dừng lại gọi điện cho chị! Nhưng đáp lại vẫn là giọng nói lạnh lẽo của người phụ nữ không quen không biết kia!
1 tiếng sau em có mặt ở đường Bà Triệu, định đến nhà chị hỏi cơ mà mới sực nhớ ra là mình biết nhà chị Quỳnh éo đâu? Chị mới nói nhà chị ở Bà Triệu thôi mà! Mà cái phố Bà Triệu dài vcc thế này thì tìm sao cho ra? Chợt nghĩ ra đó là anh P hôm đi Hòa Bình cùng, nhà anh cũng ở dãy phố này, mà hôm trước đã vào nhà anh rồi, em vẫn còn nhớ! Thế là lóc cóc đi tới nhà anh P bấm chuông! 1 Phút sau anh P mắt nhắm mắt mở ra mở cửa cho em!
AP:L hả? Có chuyện gì vậy em? Vào nhà cho mát, nắng quá!
Giờ mới nhớ là hôm qua Hà Nội 39 độ! Đi giữa trưa nắng cháy cả người cơ mà vì lo cho chị nên không nhận ra thôi! Lúc anh P nói em mới thấy như kiểu sắp ngất ấy, nắng, nóng quá!
E: Vâng, anh ơi, anh biết số điện thoại nhà chị Quỳnh không? Em cần gặp chị Quỳnh có việc gấp lắm, anh gọi hộ em với, điện thoại chị ấy lại tắt nữa!
Em không muốn anh ấy lo nên nói vậy!
AP: Anh có chờ anh tí anh gọi cho!
Anh P cầm cái 5S gold của anh lên bắt đầu gọi! Nghe thấy anh nói gì gì đó chắc là nói chuyện với mẹ chị Quỳnh, sau khi anh cúp máy anh quay ra nói với em!
AP: Mẹ Quỳnh bảo Quỳnh đi làm mà, em thử gọi đến cơ quan của Quỳnh xem!
E: Em gọi rồi, chị không có ở đó anh ạ! Em lo quá, không biết chị đi đâu nữa, điện thoại thì tắt, anh biết chị hay đi đâu không?
AP: Ừ chờ anh tí anh gọi cho thằng Phúc với mấy đứa bạn thân của Quỳnh xem Quỳnh có qua đấy không?
Sau khoảng 10 phút gọi điện cho thằng Phúc cũng như mấy người bạn than của chị, anh cúp máy rồi quay ra nói với em!
AP: A gọi rồi Quỳnh không có ở chỗ bọn đó! Có chuyện gì quan trọng à? Mà chắc không sao đâu, Quỳnh nó đi đâu linh tinh thôi chiều nó về! Nắng nôi thế này thôi, cứ về nhà nghỉ đi L, yên tâm không sao đâu!
Em chẳng biết sao nữa! Chị không có ở nhà, không có ở nhà bạn thân, không có ở chỗ thằng Phúc vậy chị đâu? Hay là….? Cái suy nghĩ đó lại hiện lên mạnh mẽ trong tâm trí em!
Em thực sự lo lắng, hoảng sợ! Lúc đó chỉ mong chị bình an, kể cả chị không ở nhà em nữa, em không còn có cơ hội với chị nữa cũng được! Chị cần giờ đây nhìn thấy chị, biết chị bình an là được rồi!
Tâm trang lo lắng, mệt mỏi, hoang mang… em cứ vậy đi xe máy vòng quanh HN trong cái nắng cháy da của HN, ngó ngang ngó dọc khắp nơi mong nhìn thấy được hình bóng của chị! Công viên Hòa Bình, công viên Thống Nhất, công viên Nghĩa Đô, công viên Lê Nin, Hồ Gươm, Hồ Tây… tất cả những địa điểm mà em nghĩ chị có thể đi được em đều lượn qua 1 vòng và cố gắng tìm chị! Đi hết mấy chỗ đó thì cũng đến 7 giờ tối!
Lúc đó em thực sự mệt mỏi! Cố gắng ăn cái bánh mỳ Doner 20 nghìn mua ở ven đường, em nghĩ “ Hay chị ở trên cầu Long Biên nhỉ? Nuốt nốt cái bánh mỳ, em phóng từ Thái Hà lên cầu Long Biên, trước đó có lướt qua cái điểm dừng xe bus mà hôm trước chị ngồi đó, hôm nay điểm dừng xe bus đó có vài người ngồi cơ mà không có chị ở đó!
Lên đến cầu Long Biên, cứ đi xe máy lươn qua lượn lại mấy còng quanh cầu, cố căng mắt ra để tìm xem có chị không cơ mà vẫn là 1 nỗi thất vọng! Đã thế cái cầu LB hôm qua nó đông vãi xoài, căng mắt ra mấy lần sợ tìm xót chỗ nào đó! Lượn qua lượn lại đến 9 giờ tối! Mệt, dựng xe ngồi xuống bên thành cầu! Lo lắng cho chị, không biết chị giờ này thế nào!
10 giờ đêm, lại bắt đầu ngồi lên xe máy lượn lờ trong vô định tìm chị, thực sự lúc đấy em hoang mang, lo lắng cực độ rồi các thím ạ, điện thoại của chị thì vẫn tắt máy! Tới 11 giờ đêm, ngồi ở hang nước ven đường Cầu Giấy, mở điện thoại ra, hỏi các thím! Cũng chẳng biết làm sao nữa!
11 rưỡi em qua nhà thằng bạn ở Cầu Giấy xin ngủ nhờ 1 đêm! Vào phòng nó, em mượn bộ quần áo cộc của nó rồi đi tắm! Cả ngày bụi bặm, nắng nôi mệt vãi các thím ạ! Tắm xong, lên giường nằm nghỉ thì bắt đầu đau đầu, bảo thằng bạn nó có thuốc đau đầu không cho em mấy viên, nó sờ đầu em phát rồi kêu, “ Mày sốt cmnr, để tao chạy xuống nhà lấy mấy viên Panadon lên uống cho hạ sốt, mày cứ nằm nghỉ đi” ! Lúc nằm xuống, đầu đau như búa bổ, vẫn cố với cái máy gọi điện cho chị! Điện thoại chị vẫn tắt ngấm! Lo lắng!
Uống xong 2 viên 3nadon, nằm nghỉ, người thì mệt dã rời ra cơ mà chẳng thể nào nhắm mắt ngủ được! Giờ chị đang ở đâu?
3 giờ sáng, vẫn tỉnh, vẫn cố gọi cho chị cơ mà vẫn tắt máy, quá mệt mỏi, em thiếp đi lúc nào chẳng biết nữa!
Ngày hôm nay, em tỉnh lại sau tiếng gọi của thằng bạn!
“Dậy ắn sáng mày, đỡ sốt rồi đấy, bánh quấn tao để bàn kìa, ăn đi rồi uống nốt thuốc cho khỏi hắn mày”
Mở mắt ra, 8 giờ sáng, điều đâu tiên sau khi em dậy đấy là gọi điện cho chị cơ mà vẫn chẳng có gì khác biệt cả! Vệ sinh cá nhận, thay quần áo, ngồi ăn đĩa bánh quấn rồi uống thuốc ! Sau đó cũng thấy người thoải mái hơn chút! 9 giờ sáng, định dắt xe máy đi tìm chị tiếp thì điện thoại em nó vang lên! Trước khi rút điện thoại ra, em hi vọng là chị và đúng là chị thật các thím ạ!
E: Chị đang ở đâu đấy?
C: Định khủng bố điện thoại chị à L?
E: Chị đang ở đâu không nói nhiều, em đang bực đây!
C: Chị đang ở Bắc Ninh sao đấy?
E: Gửi cho em địa chỉ rồi đứng yên đấy, em qua giờ, không nói thêm câu nào nữa!
Giọng em lúc đấy như quát lên với chị!
C: Ơ có chuyện gì mà L quát chị thế?
Giọng chị lí nhí, có lẽ nếu là ngày thường thì em sẽ thấy giọng chị dễ thương cơ mà sáng nay em chỉ thấy bực và mệt mỏi!
C: Chị đang ở abc… xyz ở Bắc Ninh!
E: Chị đứng yên đấy em qua bây giờ!
Thề với các thím là lúc nghe thấy giọng chị mọi lo lắng trong người em được trút bỏ xuống hết! Tuy người vẫn mệt mệt cơ mà e vẫn cố phóng xe máy sang Bắc Ninh! Sau gần 2 tiếng vừa đi vừa hỏi thăm đường thì em cũng đến chỗ chị bảo! Đến nơi, em thấy chị đang đứng dưới gốc cây gì to to bên đường em cũng chả biết là cây gì nữa mà cũng chẳng để ý nữa!
Nhìn thấy chị, lúc đó thực sự em chẳng nhớ là em suy nghĩ gì cả, buồn vui lẫn lộn! Em dựng xe bên cạnh chị, lao ngay tới bên cạnh chị và ôm chị, ôm chặt chị, chặt hết mức có thể, im lặng, lúc đó em cũng chả nhớ làm như vậy sẽ làm chị đau!
Hành động như vậy của em làm chị hơi sững người lại 1 chút, chị đứng yên tầm 10s rồi như tỉnh lại chị vỗ vỗ lưng em:
C: Ơ L sao thế? Bỏ chị ra nào, giữa đường người ta nhìn kìa!
Em vẫn im lặng, ôm chị, không muốn bỏ ra 1 chút nào cả, lúc đó, em như không phải ôm 1 người con gái mà như là ôm thứ quý gía nhất trên đời này vậy! Thực sự không thấy chị 1 hôm em mới biết mình lo lắng cho chị như thế nào! Em cứ ôm chị như vậy, chẳng biết thời gian bao lâu nữa em bỏ chị ra!
E: Chị đi BN làm gì? Mà sao chị lại tắt điện thoại? Chị có biết em đi tim chị cả ngày hôm qua không? Tại sao chị lại gửi cho em tờ giấy đó? Tại sao chị không nói gì với em mà bỏ đi… Chị có biết em lo lắng cho hị
Lúc đó em như trút toàn bộ mọi lo lắng, buồn bực, mệt mỏi từ hôm qua tới hôm nay lên câu hỏi như hét của em vào mặt chị!
Chị hình như cũng ngỡ ngàng các thím ạ, hình như đây là lần đầu tiên có thể nói là em mắng chị! Chị ngơ ngác nhìn em 1 lúc sau đó chị lấy tay lau mồ hôi trên mặt em! Sau đấy chị cúi đầu nói vo ve như muỗi kêu!
C: Chị định trêu L chút thôi mà! Ai ngờ L lại như vậy! Chị xin lỗi mà, đừng quát chị nữa, chị sợ người khác quát mình lắm! Tại dạo nay lắm chuyện làm chị rối quá, sáng qua chị qua đây đi tĩnh tâm 1 hôm vì vậy nên phải tắt điện thoại! Chị xin lỗi L!
Ôi vãi cả tĩnh tâm các thím ạ, tĩnh tâm mà vẫn còn để lại cho người khác 1 đống hoang mang lo lắng! Nghe chị giải thích rồi nhin mặt chị ngượng ngượng lại cúi đầu như trẻ con làm sai chuyện gì đấy em lại thấy buồn cười, chẳng còn tâm trang đâu mà mắng chị nữa!
E: Vâng, lần sau chị có đi đâu thì báo cho em trước 1 câu! Mà chị đừng đùa kiểu đấy nữa! Hôm qua em lục tung cả HN lên để tìm chị đấy!
C: Chị xin lỗi L mà! Từ sau chị không làm vậy nữa, đừng giận chị nữa nhá nhá nhá!
Chị nói giọng trẻ con đã thế còn cầm tay em lắc lắc, làm em bật cười, em đố thím nào trong trường hợp chị làm nũng như vậy mà giận được chị! Haiz thấu hiểu cái câu nói ngày xưa của các cụ:” Anh hùng không qua được ải mỹ nhân” J
E: Vâng thưa bà cô, bà cô làm con khổ từ hôm qua tới giờ đã thỏa mạn chữa?
C: Hì hì, cũng chưa là gì cả! Ai bắt L quan tâm đến chị làm gì?
Chị nói câu đấy xong em cứng họng luôn các thím ạ!
C: Mà L vừa từ Hà Nội qua đây hả? Tối qua ngủ đâu?
E: Em ở HN quá, tối qua e ngủ nhà bạn!
C: Ơ chị xin lỗi, nắng thế này! Thế có mệt không hả? Về lại ốm thì chết!
E: Yên tâm, em khỏe lắm, không sao đâu!
C:……!
Giờ em mới để ý chị hôm nay cột tóc đuôi ngựa để lộ ra cái cổ trắng nõn, chị mặc áo Pull trắng cũng với quần Jean xanh! Đầu chị cũng lấm tấm mồ hôi làm vài sợi tóc bết vào mặt trông dễ thương thật ấy! Qua cái buổi hôm qua em mới tự nhận thấy đó là mình cần chị và lo cho chị tới mức nào!
Hôm qua chị đi taxi qua đây hôm nay thì chị về với em, chị nói với em!
C: Trưa rồi vào đây ăn cơm đã rồi chiều về!
Em với chị vào ăn cơm trưa ở cái chỗ mà hôm qua chị tĩnh tâm! Trong bữa cơm chị chả ăn mấy cứ ngồi gắp thức ăn cho em, bảo chị ăn thì chị bảo chị không đói, chị ngồi gắp thức ăn cho em để sám hối chuyện đã gây ra đối với em ! Miệng chị nói sám hối mà chị cười rõ tươi
1 giờ chiều em năng nặc đòi về, chị thì bảo chiều mát thì về cho đỡ nắng cơ mà em mệt quá, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để RV rồi nghỉ ngời thôi!
Chị cũng chiều em chấp nhận về lúc 1 giờ trưa, cơ mà có 1 vẫn đề đấy là chị hôm qua đi taxi không mang áo chống nắng thế là em lại lóc cóc đi tìm mũ bảo hiểm với ao chống nắng cho chị! Trên đường về cả 2 người đều im lặng chẳng nói câu nào cả, chắc chị cũng mệt!
Mệt bở hơi tai! Cuối cùng 4 giờ chiều cũng về đến nhà! Haiz mệt mỏi mệt mỏi! Cơ mà cảm ơn các thím nhiều lắm vì đã quan tâm lo lắng cho em! Các thím đi ngủ đi, đừng thức khuya quá!
PS: Các thím ạ, chị bảo con bé T nó đòi qua nhà em chơi với chị, chị nhờ em mai đi đón nó cho nó ở chơi 2,3 ngày vãi cả nắng
Em muốn type chi tiết hơn nữa cho các thím cơ nhưng mà mỏi tay lém rồi!( vừa có điện xong)