“Hỏa lực của địch vô cùng mãnh liệt, nếu còn trì hoãn kéo dài, thuộc hạ của tôi sẽ chết hết.” Kỷ Toa đi tới ngoài căn phòng nơi Tả Đăng Phong ẩn thân, quay lưng về phía hắn nói. Nàng hóa trang thành Diêu tỷ, lại ở quanh đây tự nhiên là vì tìm kiếm Tả Đăng Phong.
“Các người bỏ chạy, để tôi lại chịu chết?” Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng. Đêm qua, nếu như không phải lúc thời khắc mấu chốt Thập Tam vọt ra, thì khả năng hắn chết trong đó là vô cùng lớn.
“Tôi xin lỗi” Kỷ Toa ôm hai cánh tay ra vẻ như là một Diêu tỷ nhìn chừng xung quanh.
“Cô nên nói: thật vô cùng xin lỗi.” Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
“Máy chụp hình đâu, anh đã chụp được rồi chứ?” Kỷ Toa tìm kiếm Tả Đăng Phong tự nhiên là vì cái máy ảnh, chính xác hơn là hình ảnh trong đó.
“Chụp được rồi, máy ảnh trong người tôi.” Tả Đăng Phong gật đầu nói.
“Đưa cho tôi.” Kỷ Toa xoay người quay về phía cái cửa sổ đã mất hết khung cửa.
“Mười thỏi vàng lớn” Tả Đăng Phong bình tình đáp.
“Trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao? Quốc gia của chúng ta đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, anh phải vì đồng bào mà làm chút chuyện chứ?” Kỷ Toa nghiêm nghị nói.
“Mọi người vì mình, mình vì mọi người; mọi người không vì ta, tại sao ta lại làm cho người?” Tả Đăng Phong lắc đầu nói, những lời này nửa câu đầu là của Dumas nói, nữa câu sau là trích dẫn từ Liệt ngữ.
“Nếu như anh nguyện ý, có thể gia nhập tổ chức chúng tôi, vì quốc gia phục vụ, chẳng những có tiền lương mà còn có thể nhận được sự tôn trọng của người khác, cuộc sống sẽ khá giả hơn là anh lang thang tứ phương.” Kỷ Toa không hổ là xuất thân đặc công, vẫn sử dụng kế sách công tâm.
“Mười thỏi vàng lớn.” Tả Đăng Phong giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, trong chốc lát nữa quỷ tử cũng chưa ra ngoài tìm kiếm.
“Tôi không mang nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, trong thời gian ngắn tôi cũng không gom góp được số tiền lớn đến thế” Kỷ Toa nghe vậy lắc đầu liên tục, một thỏi vàng lớn chính là ba trăm đồng đại dương, mười thỏi chính là ba nghìn, đây là một khoản tiền rất lớn.
“Mười hai giờ trưa mai, dưới chân Hoa Sơn thành đông, có một cái miếu bỏ hoang, cô mang tiền qua đó, không nên dẫn theo người, càng không được mang theo súng.” Tả Đăng Phong hừ lạnh. Mặc dù là đếm tói, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng có vật trên bắp đùi bên hông Kỷ Toa nhô ra, nàng đang mặc bộ đồ sườn xám, không có túi áo, nếu không phải là súng lục thì là cái gì ở đó.
“Thật sự là tôi không gom góp được nhiều tiền như vậy. Anh cũng thấy đấy, quân Nhật đối xử tàn nhẫn với người Trung Quốc chúng ta cỡ nào, chỉ cần chúng ta lấy được chứng cứ thì có thể đưa cho Hoa Kỳ mà vạch trần hành vi tội ác của quân Nhât, lúc đó có thể thỉnh cầu được quân Mỹ trợ giúp.” Kỷ Toa mở miệng khuyên bảo.
“Tôi không cần tiền nữa, cô vào đi.” Tả Đăng Phong lên tiếng nói.
Kỷ Toa nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng tiến vào gian phòng, đi tới trước mặt Tả Đăng Phong rồi đưa tay ra.
“Cởi quần áo ra.” Tả Đăng Phong nhướng mày nói.
Kỷ Toa nghe vậy lập tức nhíu mày, nhưng ngay đó lại lộ vẻ mặt giận dữ, các ngón tay trên tay phải một mực động đậy, nàng nghĩ rút súng ra, nhưng cuối cùng lại nhịn được, đưa tay cởi nút áo.
Kỷ Toa vừa mở một nút áo, Tả Đăng Phong cau mày, hắn chỉ muốn làm nhục Kỷ Toa chứ không muốn làm gì khác.
“Tôi biết anh đang tức giận trong lòng, đến đây đi, tốt nhất là nhanh lên một chút, không bao lâu nữa quân Nhật sẽ đi ra ngoài tìm bọn hắn.” Kỷ Toa cởi bộ sườn xám xuống, trong bóng tối đi tới.
Trong lúc Kỷ Toa nói chuyện thì từ khúc quanh ở đại lộ đi tới hai tên lính Nhật, không ngoài dự đoán của Tả Đăng Phong, hai tên này cũng là hai tên đã từng tới Thanh Thủy quan.
“Chúng đã đến, chờ một chút, tôi trở lại ngay” Tả Đăng Phong nghiêng người ra cửa, ẩn nấp nơi góc tường, đợi khi hai tên lính Nhật tới gần, liền nhảy ra, đấm liền hai đấm.
“Có bản lĩnh thì cô cứ nổ súng.” Lúc Tả Đăng Phong kéo hai tên lính Nhật trở lại, phát hiện Kỷ Toa đã mặc quần áo xong, giờ phút này trong tay đang lăm lăm khẩu súng lục hướng về hắn.
“Đưa máy chụp hình cho tôi, nó rất quan trọng với chúng tôi.” Kỷ Toa do dự hồi lâu cuối cùng cũng hạ súng xuống. Nơi này cách quân doanh Nhật rất gần, nàng lo lắng tiếng súng sẽ kinh động đến lính Nhật, hơn nữa nàng sợ bắn cũng không làm chết Tả Đăng Phong.
“Các ngươi ở thời điểm mấu chốt lại vứt bỏ ta, ta rất tức giận, ta muốn tiền các ngươi không có, ngươi nói xem làm sao ta có thể nuốt trôi cơn tức này?” Tả Đăng Phong xách hai tên lính Nhật còn đang co quắp ném vào góc phòng, đã được sáu tên rồi, chỉ còn hai tên cuối cùng.
“Sẽ không bao lâu nữa, quân Nhật sẽ xuất hiện quay lại tìm kiếm, lần sau tuyệt đối sẽ không phải là hai người, hơn nữa bọn chúng nhất định sẽ mang theo súng. Anh muốn làm cái gì thì thời gian cũng không còn kịp rồi, hay là chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính sau.” Kỷ Toa vội vàng mở miệng.
“Kịp hay không kịp là chuyện của tôi, cỡi quần áo hay không là chuyện của cô.” Tả Đăng Phong lạnh lùng thốt. Hắn vô cùng rõ ràng, quỷ tử rất nhanh sẽ quay lại, hắn cũng biết lần sau quỷ tử tới nhất định là số lượng lớn quân lính, nhưng hắn không muốn lại phải đi tìm cơ hội khác, khuya hôm nay bất luận thế nào cũng phải giết chết hai tên quỷ tử kia.
Kỷ Toa nghe vậy tức đến nỗi trợn mắt cắn răng, cuối cùng vẫn phải cởi bộ sườn xám ra.
“Cô rất tức giận à? Lúc tôi bị bỏ lại cũng có tâm trạng này.” Tả Đăng Phong đã xuất ra ác khí, không muốn trêu cợt Kỷ Toa nữa.
“Đưa máy chụp hình cho tôi” Kỷ Toa buông bộ sườn xám xuống, xoay người đi tới, mặc dù nàng cực kỳ tức giận nhưng vẫn chịu đựng không phát tác.
“Khẩu súng lục này có thể bắn rất xa?” Tả Đăng Phong cũng không đưa máy ảnh ra mà là đưa tay chỉ vào khẩu súng Kỷ Toa đặt ở cửa sổ.
“Ba mươi thước?” Kỷ Toa nghi ngờ trả lời.
“Cô bắn có giỏi hay không?” Tả Đăng Phong hỏi lần nữa
“Kỹ thuật bắn của tôi cũng tạm được.” Kỷ Toa vẫn không hiểu Tả Đăng Phong muốn làm gì.
“Lát nữa quân Nhật tới, cô nổ súng bắn hai người cho tôi, nhất định phải bắn trúng đầu.” Tả Đăng Phong nghiêm nghị nói. Số lượng lính Nhật đến sau này không ít, Tả Đăng Phong không muốn xông ra mạo hiểm, cho nên hắn muốn Kỷ Toa hỗ trợ.
“Rồi làm sao chúng ta chạy trốn?” Kỷ Toa nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
“Tôi mang theo cô chạy trốn.” Tả Đăng Phong lên tiếng.
“Anh không bỏ tôi lại đấy chứ?” Kỷ Toa không nghi ngờ năng lực của Tả Đăng Phong, nhưng nàng lo lắng Tả Đăng Phong có mang nàng rời đi hay không.
“Tôi không giống như các người.” Tả Đăng Phong hừ lạnh thốt.
“Một lời đã định.” Kỷ Toa do dự hồi lâu rốt cuộc gật đầu đáp ứng.
Tả Đăng Phong thấy thế không nói gì thêm, lại đưa tầm mắt dời đến đầu phố.
Lần này thời gian tương đối lâu, ước chừng khoảng nửa giờ sau, Tả Đăng Phong nghe được tiếng bước chân chỉnh tề từ xa vọng lại
“Bọn chúng tới.” Tả Đăng Phong nhắc nhở Kỷ Toa.
“Trời hơi tối, lát nữa nói sớm người cần phải bắn, nếu không tôi nhắm không trúng.” Kỷ Toa nghiêng người đi tới cửa sổ.
Chốc lát sau, từ khúc quanh phố đi tới một đội lính Nhật, vác súng trên vai, đạn đã lên nòng. Nhân số không ít, tầm hơn hai mươi người. Mục tiêu của lính Nhật rõ ràng là Bát Quái Lâu.
Tả Đăng Phong ngưng thần đánh giá những tên lính này, bọn chúng đều đội mũ, mũ bọn chúng đều cụp cũ xuống hai bên chẳng khác gì lỗ tai con lừa. Càng nhiều người, Tả Đăng Phong càng phải cẩn thận phân biệt.
Một ít quỷ tử đi phía trước không phải là người Tả Đăng Phong muốn tìm, trong lúc Tả Đăng Phong cho là kế hoạch đã thất bại, đột nhiên phát hiện hai tên lính mình muốn tìm đi ở cuối cùng trong đội ngũ.
“Không cần cô nổ súng, ở nơi này chờ tôi.” Tả Đăng Phong lôi tay kéo Kỷ Toa tới cửa ra vào.
“Anh muốn làm gì?” Kỷ Toa khẩn trương thấp giọng hỏi.
“Tôi sẽ tự mình ra tay.” Tả Đăng Phong nhìn chằm chằm vào đội ngũ lính Nhật, hắn phải tìm khoảng cách thích hợp nhất để tấn công.
Đội ngũ lính Nhật rất nhanh từ phía đông phế phòng trên đường hướng bắc đi tới. Tả Đăng Phong đợi đến khi hai tên lính kia cách phế phòng khoảng mười thước, nhanh chóng lao ra ngoài, đến gần liên tiếp vung hai quyền đập nát đầu chúng, sau đó xoay người chạy vào phế phòng kẹp lấy Kỷ Toa hướng hẻm nhỏ phía tây chạy như điên. Sở dĩ lúc trước hắn muốn cùng quỷ tử kéo ra khoảng cách, là bởi vì hơn hai mươi thước nơi hẻm nhỏ hướng tây này có một khúc quanh. Hắn lo lắng ra tay quá sớm không kịp vọt tới khúc quanh, lính Nhật phía sau lúc đó sẽ cùng nổ súng, mặc dù Tả Đăng Phong không thích dùng súng, nhưng hắn biết súng rất lợi hại. Hắn không muốn lại bị thương lần nữa.
Tả Đăng Phong kẹp lấy Kỷ Toa xuyên qua hẻm nhỏ, ngoặt qua hướng bắc, cùng lúc đó ở phía sau truyền đến tiếng súng dày đặc, điều này làm cho Tả Đăng Phong âm thầm sợ hãi, may mà lúc trước đã suy tính chu đáo, nếu không giờ phút này đã thành cái tổ ong vò vẽ. Năm nay Tả Đăng Phong chỉ mới 26 tuổi, suy nghĩ của hắn cũng không kín đáo, nhưng hắn lại bắt buộc mình phải suy nghĩ cặn kẽ hơn trước. Hắn rất rõ ràng, bất kỳ một cái sai sót nào cũng đều có thể làm mình mất đi tính mạng, trước khi giết chết Đằng Khi, hắn tuyệt đối không thể chết được.
Mặc dù mang theo một người, tốc độ chạy trốn của Tả Đăng Phong vẫn vô cùng mau lẹ, quỷ tử tự nhiên không đuổi kịp hắn, rất nhanh hắn đã dẫn Kỷ Toa chạy tới khu vực an toàn. Sau đó từ trong ngực lấy ra máy chụp hình đưa cho Kỷ Toa.
“Cảm ơn anh.” Kỷ Toa nhận lấy máy chụp ảnh, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.
“Không có gì.” Tả Đăng Phong xoay người đi về hướng bắc, trên thực tế sở dĩ ở thời điểm mấu chốt hắn không vứt bỏ Kỷ Toa, mà lại đưa máy chụp ảnh cho nàng cũng đều từ một ý niệm trong đầu mà không thể cho ai biết. Đó chính là tư thế lúc Kỷ Toa cởi bỏ quần áo, đứng bên vách tường làm cho hắn nhớ tới Vu Tâm Ngữ.
Lúc Tả Đăng Phong sắp quẹo vào một đường khác, phía sau truyền đến âm thành của Kỷ Toa: “Anh không phải là người xấu, tôi muốn biết tên anh?”
Tả Đăng Phong nghe vậy lắc đầu cười khổ, nhưng cũng không quay đầu lại, lúc trước ở phế phòng, hắn đã thử qua hơi thở của Diêu tỷ kia, biết nàng đã chết, chỉ vì nàng hoảng sợ kêu lên một tiếng mà đã bị mình đánh chết. Nếu như những chuyện lúc trước chẳng qua chỉ là thấy chết không cứu, còn chuyện hôm nay chính làm lạm sát kẻ vô tội rồi. Cũng chính thời khắc đó mà Tả Đăng Phong biết mình thật sự không phải là người tốt.
“Meo, meo….” Lúc Tả Đăng Phong ảm đạm thở dài, Thập Tam từ nóc nhà nhảy xuống, chạy tới bên cạnh, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam, đồng thời trong đầu tính toán kế hoạch tiếp theo. Chuyện nơi đây đã xong, không cần thiết phải lưu lại nơi này nữa.
“Đi thôi Thập Tam, đi Đông Bắc với tao…”