Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 77: Tù nhân



Cư nhiên có người dám giở trò với lão công của nàng,
trời ạ, nàng đúng là ngốc hết thuốc chữa mà, nếu không phải nàng tự ý chủ
trương dẫn dụ truy binh, hắn sẽ không mất tích. Lấy khinh công của nàng, mang
theo một người chạy đi tuyệt đối không thành vấn đề, tại sao nàng lại để hắn
lại một mình chứ?

Bạch Mạn Điệp rất muốn khóc, nhưng nàng không thể khóc
được, chuyện tới nước này, đưa lão công trở về mới là quan trọng nhất.

Vào lúc nàng trở lại Chu Tước đường, Lương Ngọc Phượng
đã ở đó đợi từ lâu, buồn chán đến mức ngủ gà ngủ gật.

Vừa thấy nàng vào cửa, Lương Ngọc Phượng lập tức
đứng lên hỏi, “Sao rồi?”

Bạch Mạn Điệp ngã người lên giường của nàng, “Vô
nghĩa, mách bẫy rồi.”

“A, vậy đại sư huynh đâu?” Sớm đã nghi ngờ là có bẫy,
Lương Ngọc Phượng đương nhiên không thấy ngạc nhiên.

Bạch Mạn Điệp khóc đến đỏ mặt, “Đánh mất rồi.”

“Đánh mất?” Lương Ngọc Phượng mãnh liệt nháy mắt,
“Bạch tỷ tỷ, tỷ bị sốt rồi sao? Đại su huynh là người, sao lại đánh mất?”

“Chính là… ai…” Bạch Mạn Điệp đem tình hình lúc đó nói
lại một lần, vừa nói vừa hối hận.

Nói thật lòng, Lương Ngọc Phượng thấy có chút hả hê,
đại sư huynh suốt n năm luôn ức hiếp nàng cuối cùng cũng gặp họa. Thế nhưng,
nàng cũng lo lắng. Dù hắn có hung hăng thế nào, trước sau vẫn là đại sư huynh
của nàng, hơn nữa, hắn cũng rất quan tâm nàng.

Suy nghĩ nửa ngày, nàng lãnh tĩnh nói, “Sát vách Lỗ
vương phủ chính là Việt vương phủ, đại sư huynh hẳn là được người của Việt
vương phủ cứu rồi. Tỷ trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã, muội triệu tập tất cả
huynh đệ trong đường, lập tức ra ngoài tìm.” Tìm người chính là chuyên môn của
Chu Tước đường nàng, nàng nhất định sẽ tìm được hắn.

Bạch Mạn Điệp không thèm nghĩ ngợi, lập tức đứng lên,
“Ta đi với muội.”

Lương Ngọc Phượng suy nghĩ một chút, “Được, vậy cùng
đi.” Bạch Mạn Điệp không hiểu thuật tìm người, đi theo cũng vô tác dụng, thế
nhưng Lương Ngọc Phượng thông cảm cho tấm lòng của nàng, quyết định mang nàng
cùng đi.

Lương Ngọc Phượng có đôi khi rất mơ hồ, nhưng đã động
vào chính sự thì không mơ hồ chút nào. Trong vòng gần mười phút, nàng đã triệu
tập đầy đủ mật thám hiện có của Chu Tước đường, phân công mọi người cùng nhau
đi tìm.

Mật thám của Chu Tước đường tìm suốt cả một đêm, mọi
ngóc ngách của Việt vương phủ không bỏ qua chỗ nào (nghe nói kể cả nhà xí cũng
đã tìm qua), tuy nhiên, một cái bóng của Đông Phương Vũ cũng tìm không thấy.

Trời cũng sắp sáng, Lương Ngọc Phượng rốt cuộc phải
đưa Bạch Mạn Điệp trở lại Chu Tước đường.

Bạch Mạn Điệp chỉ thấy bản thân mình sắp điên rồi, nếu
như hắn có gì bất trách, nàng thật sự không biết phải làm sao.

Nàng sốt ruột, nhưng vẫn cố gắng duy trì lãnh tĩnh,
vào thời điểm càng hỗn loạn thì càng phải lãnh tĩnh.

Sau khi trở lại Chu Tước đường, nàng trước tiên là
chuẩn bị tắm, sau đó tiến cung tìm hoàng đế, hắn hẳn là giúp đỡ được nàng chứ?

Bạch Mạn Điệp và Lương Ngọc Phượng cùng nhau ngâm mình
trong bồn, nàng nhắm mắt lại, lười nhác hỏi, “Ngọc Phượng, mọi chuyện làm tới
đâu rồi?”

“Chuyện gì?” Vất vả cả đêm, nàng đã sắp muốn ngủ.

Bạch Mạn Điệp trừng mắt nhìn Lương Ngọc Phượng, “Bắt
được mấy con rắn rồi? Vì cái kế hoạch này đã khiến đại ca mất tích, đừng nói
với ta một con cũng không bắt được? Thời gian dài như vậy, đám rắn kia hẳn là
bắt xong cả rồi chứ?”

“Vẫn còn mấy con rắn nhỏ, vì để bắt được trọn ổ, tỷ
tối mai còn phải ra ngoài thêm lần nữa.”

“Ta hiểu, vậy tới nhà ai?” Đến bây giờ nàng vẫn chưa
lần nào một mình đi làm nhiệm vụ. Tuy rằng làm phi tặc rất thú vị, nhưng nàng
càng thích cùng Đông Phương Vũ làm một đôi uyên ương đại đạo hơn.

“Tiếp tục tới Vương phủ, để Lỗ Vương tưởng rằng hoàng
thượng toàn tâm toàn ý muốn lấy danh sách đó.” Một tháng qua, Chu Tước đường đã
tra ra được rất nhiều kẻ có quan hệ với Lỗ Vương, không bao lâu nữa, tin chách
có thể một lưới bắt hết, về chuyện có được danh sách đó hay không không còn
quan trọng nữa.

Bạch Mạn Điệp cười lạnh một tiếng, “Uổng cho tên Lỗ
Vương kia tự cho mình thông minh, không ngờ lại bị chúng ta tính kế. Có đánh
chết hắn cũng không nghĩ ra tìm danh sách chỉ là cái cớ, kỳ thực mục đích thật
sự của chúng ta là trực tiếp dụ ra những kẻ xấu xa cấu kết với hắn.” Những kẻ
muốn tạo phản tuyệt đối không phải lũ ngốc, đương nhiên, Lỗ Vương kia cũng là
một kẻ tương đối có trí tuệ, thế nên mới phải dùng tới phương thức dụ rắn ra
khỏi hang này. Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp công khai lục soát phủ đệ các
vị đại thần liên quan tới hắn đương nhiên là có mục đích, mục đích quan trọng
nhất chính là thật sự muốn tìm ra danh sách, bọn họ lục soát thư phòng của nhiều
đại thần như vậy, Lỗ Vương tự nhiên biết họ muốn tìm thứ gì. Hắn càng sốt ruột,
sẽ càng cho trọng binh canh giữ nơi giấu danh sách. Cứ như vậy, chính là để hắn
tự mình khai ra danh sách được giấu chỗ nào. Thế nhưng Lỗ Vương cũng rất thông
minh, e rằng sẽ nhìn ra mục đích thứ hai của bọn họ. Vì thế, Đông Phương Vũ
cùng Bạch Mạn Điệp gây rối khắp nơi còn có một dụng ý khác – chính là phân tán
sự chú ý của hắn. Bọn họ công khai tìm danh sách, lại giả vờ làm vài động tác
giả, khiến hắn cho rằng hoàng đế không còn điều tra hắn nữa, chuyển mục tiêu
sang danh sách. Nếu vậy, Lỗ Vương sẽ mất cảnh giác, đám phản loạn kia cũng đồng
thời không còn đề phòng nữa, nhân cơ hội đó, người của Chu Tước đường có thể dễ
dàng điều tra, tìm ra được đám phản thần cấu kết với hắn. Sớm đã nghĩ tới khả
năng danh sách đó không hề tồn tại, bọn họ tất cả đều đem hi vọng đặt hết vào
kế hoạch thứ hai.

“Đúng là đồ ngốc.” Chu Tước đường bao lâu nay công
trạng luôn đứng đầu Thiên Cơ các. Hoàng đế đã chấp thuận, sau khi tra ra tất cả
phản thần có tâm mưu phản, nhất định sẽ ban thưởng nghìn lượng hoàng kim. Cho
đến bây giờ, Chu Tước đường đã tra ra được mười mấy người, hơn nữa còn có chứng
cứ phạm tội của Lỗ Vương, Chu Tước đường ít nhất cũng đoạt được mấy vạn lượng
hoàng kim của hoàng đế. Bao nhiêu công trạng như vậy, Chu Tước nàng xem ra
không phụ lòng kỳ vọng của Thiên Cơ các.

Bạch Mạn Điệp vẫy vẫy ít nước lên người, thỏa mãn thở
ra một hơi, “Trời sáng rồi, lát nữa tiến cung, tìm hoàng thượng cùng Hàn Phi
hội ý.” Nhiều người càng dễ hành sự, tuy rằng Hàn Phi tương đối ngốc (Bạch Mạn
Điệp nàng so với Hàn Phi còn ngốc hơn), nhưng ít ra có hắn cũng không tệ, những
kẻ ngu ngốc cũng có lúc thông minh.

“Hàn Phi?” Lương Ngọc Phượng cười chế giễu, “Hắn thì
làm được cái gì, chỉ biết phá hỏng đại sự.” Miệng nàng thì nói vậy nhưng thực
tế nàng biết rõ năng lực của Hàn Phi. Trước khi trở thành lão bà của hắn, bọn
họ đã từng cộng tác.

Bạch Mạn Điệp thở dài một hơi, “Muội đừng như vậy, ta
biết Hàn đại ca rất thích muội. Tốt nhất nên học cách thỏa mãn đi, cố gắng quý
trọng người trước mắt. Đừng để đến khi mất đi rồi mới biết trân trọng.” Đông
Phương Vũ mỗi ngày đều bồi bên cạnh nàng, Bạch Mạn Điệp tự nhiên không phát
hiện hắn quan trọng với nàng thế nào, cho đến khi hắn mất tích, nàng mới biết
bản thân mình không thể không có hắn. Khoảnh khách không tìm thấy hắn, nàng tựa
như kẻ mất hồn. Nếu không còn Đông Phương Vũ, Bạch Mạn Điệp tựa như chỉ là cái
xác không hồn, mất đi lẽ sống.

Nàng không thể không có Đông Phương Vũ, cũng không thể
có lỗi với Phương Chấn Hiên.

Tình nghĩa trước mắt, nàng đương nhiên không hề do dự
để chọn tình. Có điều, nàng phải thế nào đối mặt với Phương Chấn Hiên?

Bạch Mạn Điệp vỗ vỗ trán, phiền não bất an. Tình thế
thật sự hết sức rối loạn, nàng thiếu nhân tình của Phương Chấn Hiên, còn Đông
Phương Vũ thì mất tích. Bao nhiêu chuyện đặt trên vai nàng, khiến nàng sắp phát
điên.

Nhắc tới Hàn Phi, Lương Ngọc Phượng chỉ cảm thấy trong
lòng phiền não, “Không nói chuyện này nữa, đừng phiền muội, muội muốn ngủ một
lát.”

“Này, giữa muội và hắn đã xảy ra chuyện gì?” Hai người
họ dường như xưa nay đều gây gỗ với nhau.

“Không muốn nhắc lại, đừng phiền, muội đi ngủ trước,
ngày mai còn có việc phải làm.” Đại sư huynh thật sự đúng là khách tinh của
nàng, đã mất tích còn hại nàng ăn ngủ không ngon.

Bạch Mạn Điệp chậm rãi trầm mình xuống, để cho nước
ngập đến tận cằm, “Muội có yêu Hàn Phi không?”

“Yêu.” Nếu không yêu thì đâu cần ủy khuất hoàn thiện
bản thân để ứng phó với vị nương khó chơi đó của hắn.

“Nếu yêu hắn thì nên hiểu cho hắn.”

“Muội đương nhiên hiểu cho hắn, muội biết hắn bận rộn
nhiều việc, nên có thể chấp nhận hắn mười ngày nửa tháng không trở về nhà, chấp
nhận hắn thường xuyên rời khỏi nhà. Có nhiều lúc, muội căn bản còn không biết
được hắn đi đâu.” Làm thê tử nhưng nếu muốn biết hành tung của trượng phu, cư
nhiên phải tự mình điều tra, thật không biết là nàng thất bại hay là hắn thất
bại. Nếu như nàng không phải Chu Tước đường chủ, e rằng nàng có thể vĩnh viễn
không biết trượng phu đang ở chỗ nào.

“Thế muội tại sao lại cãi nhau với hắn, không trở về
nhà?” Tuy rằng nói nàng là Chu Tước đường chủ, nhưng nàng đã thành thân rồi,
không thể ngày nào cũng ngâm mình ở Chu Tước đường được.

“Không phải là muội cãi nhau với hắn, mà là không chịu
nổi mẫu thân cùng muội muội của hắn.” Hai nữ nhân kia thật sự là không nói lý
lẽ.

Bạch Mạn Điệp mở to mắt, liếc nàng một cái, “Vậy sao?
Quan hệ bà tức (1) không tốt à.” Không biết bà bà hiện tại của nàng có biết
nàng không? Ngay đêm tân hôn đã bỏ nhà trốn đi, quả thật có chút quá đáng.

(1) Bà tức: “bà” (bà bà), ý nói mẹ chồng.
“tức” (tức phụ), ý chỉ nàng dâu. Ở đây chính là đang nói quan hệ mẹ chồng nàng
dâu.

Lương Ngọc Phượng vẫy vẫy tóc, “Bà chưa từng thừa nhận
muội là con dâu Hàn gia.”

“Đúng là xui xẻo thật, bà bà muội rốt cuộc ghét muội
chỗ nào nhất?” Nàng cũng có bà bà, trước tiên nên học hỏi vài chiêu.

“Lúc vừa gả vào Hàn gia, bà chê muội nhu nhược, chê
muội không biết võ công. Đến khi muội không thể tiếp tục chịu đựng được nữa,
bộc lộ bản tính, bà lại chê muội quá ngang tàng, kỳ thực bà chính là nhìn muội
không thuận mắt.”

“Sao lại có loại nữ nhân như vậy? Ăn no rỗi việc, bà
ta nếu không phải nương của Hàn Phi, ta nhất định đánh chết bà ta.”

Hai nữ nhân cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, cứ như
thế một câu nối tiếp một câu, có vẻ uể oải nhưng vô cùng thoải mái, thích ý.
Bất tri bất giác, hai người cư nhiên ngủ say. Đến khi tỉnh dậy, Mặt Trời đã lên
cao ba sào. Hai người nhanh chóng ăn xong điểm tâm, tiến cung gặp hoàng đế.

Bạch Mạn Điệp nàng cho dù là tặc, nhưng so với nhân
viên quốc gia chính thức còn nhiều công vụ hơn.

Nghe được vắn tắt tin Đông Phương Vũ mất tích, hoàng
đế lập tức phái đại nội mật thám đi tìm. Đông Phương Vũ mất tích chính là đại
sự, nhưng không chút ảnh hưởng đến kế hoạch đã đề ra, theo đúng kế hoạch này,
Bạch Mạn Điệp còn phải tiếp tục làm tặc. Trước đây làm nhiệm vụ đều là nàng đi
cùng Đông Phương Vũ, hiện tại đột nhiên phải đi một mình, nàng thật có chút sợ.
Lương Ngọc Phượng có ý phái thêm vài người hỗ trợ, nhưng nàng kiên quyết từ
chối. Niềm kiêu hãnh nhất của Bạch Mạn Điệp nàng chính là bản lĩnh đào tẩu
thoát thân, phái theo mấy tên khinh công không được tốt lắm, trái lại chỉ vướng
tay vướng chân nàng.

Đứng trước bức tường ngoài Lỗ Vương phủ, Bạch Mạn Điệp
hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay, “Phải cố lên.” Giúp đỡ hoàng đế chuyện
này chính là tâm nguyện của Đông Phương Vũ, đương nhiên cũng là tâm nguyện của
nàng.

Gần đây vận khí của nàng thật sự quá xấu, vừa nhảy vào
Lỗ Vương phủ, lập tức một toán thị vệ từ trong nhảy ra, nguyên bản trong viện
tối đen như mực, bây giờ đã sáng như ban ngày.

Tình thế giống hệt hôm qua, nàng tiếp tục bị vây hãm.
Nhìn cung tiễn trên tay đám cung thủ, ngực nàng bỗng nhiên tê dại. Rất sợ nhất
thời sơ sẩy sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Đoàn người tự động tách ra, nhường đường cho cái tên
Lỗ Vương tiểu nhân đang cười híp mắt nhìn nàng, “Vô Ảnh cô nương, tiểu vương
đợi đã lâu.”

“Đê tiện.” Nguyên lai kẻ này đã sớm biết nàng sẽ đến,
cố tình tạo ra cái bẫy chết người này.

Lỗ Vương luôn luôn mười phần kiểu cách, hắn vừa xuất
hiện, lập tức có người đưa đến một chiếc ghế thái sư, hắn chậm rãi ngồi xuống,
“Vô Ảnh cô nương, suy nghĩ kỹ chưa? Làm việc cho ta nhất định không cần chịu
thiệt.”

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Lợi ích gì? Ngươi thật sự có
thể cho ta sao?”

“Chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể làm được.”

Bạch Mạn Điệp nghiến răng nghiến lợi, “Ta muốn mạng
của ngươi.”

Lỗ Vương cười tự phụ, “Chuyện này thì không được, ta
còn muốn giữ mạng để lên làm hoàng đế.”

“Dựa vào ngươi, không biết có mạng để làm hay không?”

“Vậy sao?” Lỗ Vương nheo mắt, vỗ tay vài cái, “Cho
ngươi gặp lại cố nhân.”

Bạch Mạn Điệp trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, cố
nhân? Là ai? Chẳng lẽ lại là Đông Phương Vũ? Lẽ nào hắn bị Lỗ Vương bắt rồi?
Tên Lỗ Vương lòng lang dạ sói này đã dùng cách gì đối phó hắn? Trời ạ, nàng
thật sự không dám tiếp tục ở lại đây nữa.

Đoàn người lập tức tách ra, một nam nhân toàn thân đầy
máu đang chậm rãi bước tới. Tay chân đều bị xiềng xích tra tấn, mỗi một bước đi
đều hết sức gian nan. Theo sau hắn là hai thị vệ đang đặt đao kề cổ hắn.

Bất giác không kiềm chế được bản thân, nước mắt từng
giọt từng giọt tuôn ra trên mặt Bạch Mạn Điệp. Mới chỉ một ngày đêm, hắn sao
lại biến thành thế này? Bọn chúng đã dùng phương thức gì tra tấn hắn?

Bạch Mạn Điệp siết chặt kim kiếm trong tay, móng tay
cắm thật sâu vào trong thịt, “Hỗn đản, ngươi đã làm gì huynh ấy?” Nàng chưa
từng hận người nào như thế nào, cho dù là Đỗ Thanh Sương, nàng cũng chưa từng
hận đến vậy.

“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, ta chẳng qua
chỉ cho hắn nếm chút mùi vị đòn roi thôi.” Hắn vừa nói vừa cười, tựa như mọi chuyện
không hề liên quan tới hắn.

“Tiểu Điệp.” Đông Phương Vũ khẽ gọi một tiếng, âm
thanh khô khốc khàn khàn.

“Đại ca, huynh không sao chứ?” Dưới ánh lửa, hiện ra
nửa khuôn mặt tái xám. Bởi vì hắn vẫn đang mang ngân sách mặt nạ, thế nên vô
phương nhìn thấy toàn bộ biểu tình. Trên hách sách y phục dạ hành đều đầy những
vết roi, từng vết máu đan xen với từng vết roi, vẽ nên những đường viền quỷ dị.

“Ta không sao.” Hắn cố gắng cười một tiếng, âm thanh
kia càng làm trái tim Bạch Mạn Điệp thấy đau xót hơn, nước mắt từng giọt rớt
xuống không ngớt.

Nàng cố ép bản thân mình phải lãnh tĩnh, rất sợ bản
thân mình nhất thời xúc động, xông lên giết chết Lỗ vương kia, “Ngươi muốn thế
nào?” Nàng nỗ lực kiềm nén xúc động toát ra trong lời nói.

Lỗ Vương tựa người về sau, lười nhác nói, “Rất đơn
giản, chỉ là muốn mời cô nương ở lại Vương phủ chơi vài ngày.” Nói như vậy, hắn
chính là muốn giam giữ Bạch Mạn Điệp.

“Được, trước tiên cởi hết xiềng xích trên người huynh
ấy.” Hắn không phải phạm nhân, sao Lỗ Vương có thể đối xử với hắn như vậy? Lỗ
Vương chết tiệt, tốt nhất đừng để rơi vào tay Bạch Mạn Điệp nàng, bằng không
nàng tuyệt đối đem nhục nhã mà Đông Phương Vũ phải chịu ngày hôm nay trả lại
trên người hắn gấp bội.

“Được.” Lỗ Vương phất tay một cái, lập tức có người
cởi hết xiềng xích trên người hắn.

“Cô nương, buông kiếm xuống.” Kiếm pháp của Vô Ảnh La
Sát quỷ dị khó lường, kim kiếm còn ở trên tay nàng thật sự không an toàn. Đương
nhiên, hắn rất muốn phế võ công của nàng, nhưng hắn không làm vậy. Thứ hắn để
ý, chính là võ công của hai người bọn họ. Bọn họ là đương kim cao thủ có một
không hai, nếu có thể làm việc cho hắn, còn sợ đại sự không thành.

Đông Phương Vũ vượt lên phía trước, “Tiểu Điệp, mặc kệ
ta.” Cho dù Tiểu Điệp có buông kiếm, hai người vẫn khó có thể thoát thân.

“Vô Ảnh cô nương, ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông
kiếm.” Hắn cố ý vô tình liếc ngang Đông Phương Vũ, rõ ràng là muốn dùng hắn để
uy hiếp nàng.

Bạch Mạn Điệp nắm chặt kim kiếm, trong lòng vô cùng do dự, nàng rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng? Tước vũ khí đầu hàng không phải lựa chọn tốt nhất. Ngày đó Phương Chấn Hiên tự phế võ công, trái lại khiến Đỗ Thanh Sương có thừa khả năng giết chết hai người bọn họ. Nếu không nhờ Ám Dạ xuất hiện kịp thời, hai người họ đã đi gặp Diêm La Vương rồi. Chuyện lần trước đã cho nàng một bài học, trên đời này, không có bao nhiêu người tuân thủ lời hứa, huống chi Lỗ Vương cũng không hứa hẹn gì với nàng. Nếu như bây giờ nàng bỏ chạy, Đông Phương Vũ nhất định phải tiếp tục chịu tra tấn dã man. Hắn là vì nàng mà bị thương, nàng làm sao có thể không màng tới an nguy của hắn.

Một mình nàng tuyệt đối có thể rời đi, rốt cuộc nàng phải làm thế nào?

Lỗ Vương rút lấy thanh đao của một thị vệ, nắm trong tay ngắm nghía, “Nghĩ kỹ chưa?” Bạch Mạn Điệp nhìn thấy thanh đao, lập tức sợ đến sởn tóc gáy.

Bạch Mạn Điệp tức giận lườm hắn một cái, “Sợ cái gì? Ngươi vội đi đầu thai hả? Quyết định quan trọng thế này, ngươi cho ta chút thời gian suy nghĩ sẽ chết sao? Uổng cho ngươi đường đường là một Vương gia, thậm chí ôm mộng làm hoàng đế, một chút rộng lượng cũng không có.” Nàng đối với hắn là phi thường bất mãn, nếu không thể thật sự giết hắn, chỉ có thể dùng cách này phát tiết nỗi bất mãn trong lòng. Nàng tin, nhất định có một ngày, tên Vương gia chết tiệt này sẽ gặp rủi ro. Đến lúc đó, xem nàng làm sao dạy dỗ hắn.

“Bản vương còn bề bộn trăm công nghìn việc.” Lỗ Vương đứng lên, thanh đao nhẹ nhàng đặt lên cổ Đông Phương Vũ, “Nếu còn muốn chạy, cứ tự nhiên.”

“Tiểu Điệp, chạy đi.” Hắn đoán chách bản thân mình vẫn còn giá trị lợi dụng, Lỗ Vương sẽ không giết hắn.

“Chờ đã, ta còn suy nghĩ.” Bạch Mạn Điệp càng cố gắng bình tĩnh, nàng bây giờ lãnh tĩnh đến dị thường, nhìn không ra một chút hoảng loạn,

“Cô nương, bản vương bận rất nhiều việc.” Lỗ Vương nhìn nàng, cười hung ác, “Nếu ngươi muốn chạy, ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”

“Tiểu hồ điệp, nghĩ xong chưa?”

Bạch Mạn Điệp hít sâu một hơi, đem kiếm quẳng trên mặt đất. Được rồi, nàng chịu thua. Rõ ràng biết Lỗ Vương tạm thời không giết Đông Phương Vũ, nhưng nàng trước sau vẫn không dám bỏ đi. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nàng không thể để cái loại “vạn nhất” này xảy ra.

Có đánh chết nàng cũng không ngờ, có ngày nàng lại có liên can tới hai chữ “tù nhân”. Cứ tưởng khinh công của Bạch Mạn Điệp tiểu thư nàng sớm đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, bản lĩnh đào tẩu thoát thân đệ nhất giang hồ, cư nhiên lại có ngày bị bắt vào đại lao? Thất bại, thất bại, thật là con mẹ nó thất bại a. Chỉ một mình nàng bị bắt thì thôi, điều nàng cảm thấy thất bại nhất chính là, hai vị phi tặc siêu cấp thiên hạ, cứ như thế mà trở thành tù nhân.

Đông Phương Vũ trúng phải ba mũi tên, mục tiêu của ba mũi tên kia chính là nàng, rốt cuộc lại do hắn đỡ. Sự thật chứng minh, nam nhân có thể đánh đổi mọi thứ để yêu nàng không phải chỉ có mình Phương Chấn Hiên, may mà nàng không vội vàng gả cho hắn. Trên mũi tên có độc, nếu không phải nhờ giải độc hoàn của nàng, hắn e rằng đã lên thiên đàng cùng thượng đế nói chuyện phiếm rồi. Tiễn đã bị rút ra, thậm chí còn được bôi thuốc, bất quá, nàng sẽ không cảm kích “hảo tâm” của tên Lỗ Vương đó. Tên hỗn đản nào đó giúp gắn rút tên, nhưng lại để lại trên người hắn biết bao nhiêu vết roi. Hắn đã trở thành da tróc thịt bong, thậm chí vết thương còn có dấu hiệu bị cảm nhiễm. Nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên người hắn, nước mắt nàng lại tiếp tục rơi mãi không dứt. Nàng xin thề, một ngày nào đó, nàng nhất định đòi lại công đạo.

“Có phải rất đau không?” Nàng nghẹn ngào, viền mắt đã đỏ hồng lên.

“Không đau.” Đông Phương Vũ khàn khàn trả lời. Vết thương bị cảm nhiễm, khiến cơ thể hắn nóng rần lên. Theo Bạch Mạn Điệp phỏng đoán, khoảng chừng trên dưới bốn mươi độ. Nàng xem mạch cho hắn, mạch tượng phi thường yếu ớt. Nếu không phải hắn nội lực thâm hậu thì sớm đã hôn mê rồi. Nàng thật hận bản thân mình bất lực, nhìn hắn chịu khổ, nhưng lại không cách nào cứu được hắn. Điều nàng có thể làm, chính là vận công truyền nội lực vào người hắn, bôi thuốc lên vết thương của hắn. Bình kim sang dược kia là Ngọc Phượng trước khi xuất môn lén đưa cho nàng, đề phòng bất trách. Nàng vốn dĩ cho rằng bản thân mình không cần tới, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng.

Bị tra tấn đúng một ngày một đêm, thể lực hắn đã tiêu hao hết, lúc này chỉ có thể nằm xuống, mềm nhũn như bùn nhão.

Hai mắt nàng đỏ hoe giống như mắt thỏ, “Đồ ngốc, tại sao lại đỡ ba mũi tên đó cho ta, chàng biết là ta rất ngốc, nếu người bị thương là ta, chàng có thể dẫn ta đi, còn nếu người bị thương là chàng, ta một chút biện pháp cũng không có.”

“Ta không muốn thấy nàng bị thương.” Hắn thà người bị thương là hắn, cũng không muốn nhìn nàng bị thương.

“Xin lỗi, ta không nên để lại chàng ở đó.” Nhớ tới chuyện ngu ngốc đã làm, nước mắt nàng lại không nhịn được tràn ra.

Đông Phương Vũ giương mắt nhìn nàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nàng, “Ta không trách nàng, nàng làm vậy là vì bảo vệ ta.” Nàng vừa đi khỏi, hắn lập tức hôn mê, đến khi tỉnh lại, đã thấy mình bị trói trên hình cụ.

Đông Phương Vũ đầu tựa lên đùi nàng, để không cho nước mắt rơi trên mặt hắn, Bạch Mạn Điệp nhanh chóng quay mặt đi, để nước mắt chảy đi nơi khác.

“Làm gì có kiểu bảo vệ như vậy? Ta đúng là kẻ ngốc mà, đại ngốc. Lấy khinh công của mình, mang theo chàng không phải là chuyện khó, vậy mà ta lại tự cho rằng mình thông minh, nghĩ dẫn dụ truy binh rời khỏi. Đều tại ta, đều tại ta hại chàng.” Thấy bộ dạng hư nhược nàng của hắn, Bạch Mạn Điệp cảm thấy bản thân tội ác tày trời. Nàng theo hắn đã hơn một năm, chưa bao giờ thấy hắn chật vật, hư nhược đến như vậy.

Hắn miễn cưỡng cười nhạt, “Ta không sao.”

Bạch Mạn Điệp dẩu môi, “Như vậy gọi là không sao, thành ra thế này, còn nói không có việc gì.” Chẳng lẽ chết mới gọi là có chuyện gì sao?

“Có thể đổi được nước mắt của nàng, đáng giá.” Tại sao đều nói đổi được nước mắt của nàng là đáng giá? Chẳng lẽ nước mắt của Bạch Mạn Điệp nàng sẽ biến thành trân châu sao?

“Chàng còn nói, nam nhân nào khiến nữ nhân khóc đều không phải là nam nhân tốt, chàng không được phép làm ta khóc nữa. Sau này không được bị thương vì ta, ta thà người bị thương chính là bản thân mình.” Tư vị đau lòng so với thân thể đau yếu, khó chịu hơn nhiều lắm.

“Sau này sẽ không khiến nàng lo lắng nữa.” Thì ra nữ nhân luôn quật cường như nàng cũng có nhiều nước mắt như vậy, đều là vì hắn.

“Chàng nói đó, sau này không được bị thương nữa.” Bạch Mạn Điệp giống như một hài tử, rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

“Có phải rất ghét ở địa lao không?”

Vô nghĩa, ai lại thích làm tội phạm chứ.

“Đúng vậy, vô cùng ghét.” Nàng không chút nào giấu giếm cảm giác chán ghét lao tù này.

“Có chách chắn mang ta rời bỏ đi được không?” Thiên hạ đệ nhất thì đã sao? Đến lúc bị thương, cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.

Bạch Mạn Điệp lẩm bẩm một câu, “Ta biết chàng có thể mở khóa, thế nhưng bây giờ ta không muốn chạy, ta sợ lại lạc mất chàng, chờ chàng khỏe một chút nữa đi.” Vết thương đã được bôi thuốc, lại có nội lực của nàng hỗ trợ, hắn hẳn sẽ rất nhanh hồi phục thôi.

Không phải nàng không muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này mà là không nắm chách trăm phần trăm mang theo một Đông Phương Vũ không có chút khả năng tự vệ cùng đi. Hắn đang bị trọng thương, căn bản không thể di chuyển nhiều.

“Là ta liên lụy nàng.” Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bất lực.

“Đồ ngốc, chàng đang nói cái gì vậy, là ta liên lụy chàng mới đúng. Cùng chàng ngồi trong lao, ta rất mãn nguyện. Cùng nhau ở trong lao tù, cùng nhau bị bắt, chàng không thấy thú vị sao?” Nàng ngay cả chút ý thức khổ cực cũng không có, vẫn thích nói đùa như trước kia.

“Hai vị thật sự có nhã hứng a.” Một giọng nói phi thường đáng ghét đột nhiên tiến vào, cắt đứt lời bọn họ.

Bạch Mạn Điệp tức giận hừ lạnh, “Có gì nói mau, có rắm (2) mau thả, bản cô nương ta thật sự không rãnh.” Đừng trách nàng ăn nói khó nghe, đối với cái loại cặn bã thế này, nàng không cần khách sáo.

(2)Rắm: hơi thối bài tiết qua hậu môn.

“Tiểu hồ điệp, đã vào tận đại lao rồi mà vẫn còn mạnh miệng.” Giọng hắn vô cùng ngả ngớn… tựa như… ân khách đang đùa giỡn với kỷ nữ. Ngữ khí này khiến Đông Phương Vũ vô cùng khó chịu, suýt chút xông lên giết hắn, đáng tiếc là Đông Phương Vũ tạm thời không đủ khả năng.

“Đối với loại bại hoại như ngươi, không cần khách khí. Loại như ngươi có quẳng cho chó ăn, chó cũng không thèm, lấy nhân phẩm của ngươi, sống trên đời quả nhiên là vũ nhục, ta khuyên ngươi tốt nhất nên mua khối đậu hủ về đập đầu chết đi, đừng sống chi mất mặt.” Nàng không hề có ý thức của một phạm nhân, mắng đến vui sướng sảng khoái. Thực tế, nàng không cần thấy sợ hãi, nếu nàng muốn chạy, tùy thời có thể chạy đi, đơn giản như ra vào phòng bếp nhà mình.

“Tiểu hồ điệp, ngươi không muốn mở to mắt ra nhìn nam nhân của mình chết chứ?”

“Ngươi nghĩ sao?” Hắn không dễ dàng chết như vậy, mặc dù vết thương bị cảm nhiễm khiến cơ thể nóng rần lên, nhưng vết thương đã được bôi thuốc, lại có nội lực của nàng chạy trong cơ thẻ, hắn rất nhanh sẽ không sao nữa.

Lỗ Vương âm trầm cười, bộ dạng giống như gian kế đã thực hiện thành công, “Quên nói ngươi biết, trên mũi tên có độc.” Nàng sớm biết từ lâu, thấy biểu tình thống khổ của hắn, trong vô thức nàng liền nhận ra, bằng không cho hắn ăn giải độc hoàn để làm gì?

Bạch Mạn Điệp giương cằm, “Thì đã sao?” Muốn uy hiếp nàng? Cũng không tính xem bản thân mình có được mấy cân. Nàng là kẻ trong truyền thuyết Vô Ảnh La Sát giết người như ma quỷ, tàn nhẫn độc ác. Nếu như sợ bị uy hiếp, nàng tuyệt đối không xứng với hai chữ “la sát” kia.

“Độc trên người hắn ngoại trừ độc môn giải dược của bản vương, e chỉ có Độc Nương Tử mới có khả năng giải nổi. Đáng tiếc, độc dược hai người sau phát tác, khiến toàn thân hắn thối rữa mà chết, ngươi hẳn không thể trong hai ngày tìm được Độc Nương Tử? Hơn nữa, Độc Nương Tử giờ đã thành thân, sẽ không giải độc giúp cho người khác, có tìm được cũng vô dụng.” Tin tức quả nhiên kém cỏi, cư nhiên không biết nàng chính là lão đại của Độc Nương Tử, Độc Nương Tử danh chấn giang hồ còn phải nghe lời nàng.

Xin lỗi, độc trên người hắn sớm đã giải trừ rồi. Giải độc hoàn đặc chế của Độc Nương Tử, ngoại trừ kịch độc ba năm sinh tử là không thể giải, những thứ khác chẳng đáng là gì. Cho dù có là thạch tín cũng không thành vấn đề, muốn dùng thứ độc thất bát nhao dọa nàng? Không có cửa.

“Ngươi muốn thế nào?” Nghe hắn nói vậy, trong lòng Bạch Mạn Điệp càng yên tâm hơn. Nàng vẫn rất nghi hoặc tại sao Lỗ Vương lại đưa nàng vào đại lao như vậy, chẳng lẽ không sợ nàng bỏ trốn sao? Hắn đáng lẽ nên để nàng mang gông xiềng, hoặc là có phương thức hợp lí để khống chế được nàng. Thì ra, tên kia có “lợi thế” đó. Đáng tiếc, hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính ra trên người Bạch Mạn Điệp có linh dược giải độc hoàn.

“Rất đơn giản.” Thần sách Lỗ Vương bỗng dưng biến đổi, “Thay ta lấy mạng chó của tên hôn quân kia.” Hôn quân? Người ta là minh quân đó, nếu hoàng thượng nghe được nhất định ghép hắn tội danh phỉ báng.

“Ngươi dựa vào đâu cho rằng ta đáp ứng?” Nàng không hề sợ hãi.

“Ngươi sẽ đáp ứng.” Lỗ Vương liếc mắt nhìn Đông Phương Vũ, “Ngươi không phải muốn cứu hắn sao? Vì một người dưng nước lã, đổi lấy mạng của nam nhân mình, không đáng giá sao?”

Bạch Mạn Điệp lộ vẻ khinh miệt, kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu ta không làm thì sao?” Nàng ghét nhất là loại nam nhân tự cho mình thông minh.

Lỗ Vương sao kém quá xa hoàng đế,

Hoàng đế mưu tính sâu xa, biết cách thu phục nhân tâm, đến lúc cần, hắn có thể chiêu hiền đãi sĩ, nhân tài như vậy mới là người có trí tuệ chân chính. Còn Lỗ Vương này chỉ biết làm những việc tiểu nhân đê tiện, vĩnh viễn cũng không làm nên đại sự gì.

Lỗ Vương cười khẽ, “Vậy ngươi mở to mắt nhìn hắn chết sao?” Nàng nhất định đáp ứng điều kiện của hắn, nàng có thể vì kẻ kia là buông tay chịu trói, đủ thấy vị trí của hắn trong lòng nàng vô cùng quan trọng. Vì hắn, nàng có thể không màng sống chết, nàng nhất định có thể vì hắn làm tất cả mọi việc.

Bạch Mạn Điệp khẽ cắn môi, từng câu từng chữ phun ra, “Ngươi đừng vọng tưởng, cho dù giết ta, ta cũng không làm việc cho ngươi. Ta thà làm việc cho một con chó, cũng không để ngươi uy hiếp.”

”Ngươi nhất định cầu xin ta.” Nữ nhân này, thật sự là không biết tốt xấu, cư nhiên dám nói hắn cả chó cũng không bằng. Khổ là nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu không hắn muốn tức khách giết chết nàng.

“Chờ xem.” Có thể cười đến phút cuối mới là kẻ chiến thắng sau cùng, nàng nhất định sẽ cười đến giây phút cuối cùng.

“Dám đánh cược không?” Hai ngày sau, khi nàng thấy thân thể kẻ kia bắt đầu thối rửa, nàng nhất định sẽ cầu xin hắn.

Bạch Mạn Điệp ho khan một tiếng là lạ, “Ta là công dân lương thiện, là tài năng tương lai của đất nước, xin đừng dụ dỗ ta đánh bạc. Ngươi có còn là con người nữa hay không?? Nếu cố tình phá hỏng tài năng tương lai của đất nước, ta thật sự sẽ cho ngươi cảm thấy bi ai.” Ngồi tù ngồi đến buồn bực rồi, chi bằng kiếm việc gì vui vui một chút.

“Ngươi…” Tài năng tương lai của đất nước là cái thứ gì? Hắn không hiểu lắm, nhưng hắn biết nàng đang mắng hắn. Đường đường là một vương gia, lại bị một tặc nữ nhân mắng chửi, hắn còn mặt mũi nào chứ?

Bạch Mạn Điệp hèn mọn liếc hắn một cái, “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi xem lại xem ngươi như vậy có khác gì một con chó đâu. Còn muốn làm hoàng đế, không có gương thì lấy thau nước soi lại khuôn mặt mình đi.”

Lỗ Vương cố nén cơn giận trong lòng, mặt mày dữ tợn, “Xú nữ nhân, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Cho dù có cố tỏ ra ưu nhã thì ma quỷ vẫn là ma quỷ, nói chỉ mấy câu đã lộ ra bộ mặt thật của mình.

Bạch Mạn Điệp lười nhác nói, “Xin lỗi, ta bị đau bao tử nghiêm trọng, không uống rượu.” Nói nhảm chính là sở trường đặc biệt của nàng, nếu hắn muốn, nàng có thể bồi hắn nói cả ngày.

“Ngươi nhất định cầu xin ta.” Lỗ Vương nghiến răng nghiến lợi nói xong, phất tay áo bỏ đi, hắn thật sự muốn nhanh đến hai ngày sau xem nàng thế nào cầu xin hắn.

Đương nhiên, hắn căn bản không biết bản thân mình vĩnh viễn không thấy được ngày đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.