Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 68: Khó hầu hạ



Nhiệm vụ quan trọng nhất của Bạch Mạn Điệp bây giờ là
chăm sóc Phương Chấn Hiên, nhiệm vụ này nàng làm cũng không tốt lắm, thậm chí
có thể nói là quá tệ, thế nhưng nàng rất cẩn thận, mỗi một động tác, đều chứa
đựng lòng thành của nàng trong đó. Nàng cẩn thận tỉ mỉ lau tay, lau mặt cho
Phương Chấn Hiên, giống như một thê tử đang chăm sóc trượng phu đang bị bệnh.

Vết máu trên mặt hắn đã không còn nữa, chỉ lưu lại một
vết sẹo thật sâu. Vết sẹo trên mặt mỗi bên một cái, dài khoảng sáu tấc, nhìn
giống như sâu lông đang cử động. Thịt bên trong trồi ra ngoài làm khuôn mặt
biến dạng rất đáng sợ. Bộ dạng này của hắn cùng võ lâm đệ nhị mỹ nam một chút
cũng không giống. Nhìn hắn thế này, nàng chỉ liên tưởng đến ba chữ – sửu bát
quái (1). Bạch Mạn Điệp không hề cảm thấy vết thương này đáng sợ, chỉ thấy đau
lòng cùng hổ thẹn.

(1) Sửu bái quái: một người rất xấu đến không
thể tượng tượng.

Nàng nhẹ nhàng đem thuốc đắp lên vết thương, tay cứ
run rẩy, nước mắt cứ liên tục chảy ra. Băng bó xong xuôi, nàng hít sâu một hơi,
quay mặt lại, chậm rãi nhắm mắt, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài má nàng.

Nàng vừa quay đầu, Phương Chấn Hiên lập tức mở mắt,
nhìn thấy phản ứng kia của nàng. Tại sao nàng không dám nhìn hắn? Là ghét bỏ
hắn sao? A, chuyện tới nước này, hắn cái gì cũng không có. Nàng là một mỹ nhân
thanh tú, còn hắn chỉ là một tên sửu bát quái. Nàng là một trong võ lâm thập
đại cao thủ, hắn chỉ là một kẻ còn mỗi ba phần công lực. Dù cho có mười hắn
nhập lại cũng không phải đối thủ của nàng. Hắn không thể bảo hộ nàng nữa, chỉ
biết liên lụy nàng. Đến đây hoàn toàn không còn chuyện của hắn nữa, hắn còn tư
cách ở bên cạnh nàng sao?

Phương Chấn Hiên cười khổ, trào phúng nói, “Sao? Không
dám nhìn?”

Bạch Mạn Điệp không ngờ hắn đột nhiên tỉnh lại, vội vã
quay đầu, hứng phấn kêu lên, “Phương đại ca, ngươi tỉnh? Tốt quá, ngươi có đói
bụng không? Có khát không? Thấy khó chịu chỗ nào không? Có muốn tắm rửa rồi
thay quần áo không?”

Phương Chấn Hiên môi run vài cái, căn răng, hắn miễn
cưỡng cười nhạt, “Ta chỉ bị phế võ công, không phải phế nhân, không cần cô hầu
hạ.”

Nét tươi cười trên mặt Bạch Mạn Điệp lập tức đông lại,
nàng nhéo mình một cái, cố sức bày ra bộ dáng tươi cười, “Phương đại ca, ta
không phải có ý này, ta chỉ là… lo lắng cho ngươi thôi. Ngươi bị thương, ta
chăm sóc ngươi là đương nhiên mà.”

Phương Chấn Hiên đôi mắt bỗng trở nên băng lãnh, không
chút độ ấm, “Không cần cô nương thương hại, ta sẽ tự chăm sóc bản thân mình,
thỉnh Bạch cô nương nhanh chóng đi cho.”

Bạch Mạn Điệp trước sau vẫn giữ vẻ tươi cười, kiên trì
nói, “Phương đại ca, chúng ta là bằng hữu, huống chi ngươi vì ta mà bị thương,
ta chăm sóc ngươi là việc thiên kinh địa nghĩa, ngươi đừng khách khí.”

Quả nhiên, hắn đã trở nên rất lạ lùng. Nhất định là
bởi vì bị hủy dung, bị phế võ công, cho nên mới tuyệt vọng như vậy. Tất cả
những điều này đều do nàng mà ra, nàng làm sao có thể buông tay mặc kệ.

“Cô biến ta thành thế này còn chưa vừa lòng sao? Chẳng
lẽ phải hại chết ta cô mới cam tâm?” Phương Chấn Hiên giọng điệu vẫn rất lạnh
lùng, “Ý tốt của Bạch cô nương ta xin nhận, thỉnh đi cho.”

“Phương đại ca, trước tiên ăn chút gì đi. Ta đã làm
dược thiện (2), bồi bổ nguyên khí, đêm qua ta đã làm rồi, đến giờ vẫn đang
chưng trong bếp.” Bạch Mạn Điệp cười thần bí “Bây giờ chách cũng nhuyễn lắm
rồi, hẳn là rất ngon. Ngươi chờ chút, ta đem đến cho ngươi.”

(2) Dược thiện: món ăn
có công dụng chữa bệnh.

Lát sau, Bạch Mạn Điệp hí hửng từ phòng bếp đem ra một
chén nước nóng, múc từng muỗng nhỏ giống như múc bảo vật, cười tủm tỉm nhìn
hắn, “Phương đại ca, há miệng ra.”

“Uống nước trước, dùng thuốc sau, sau đó, ta lại nấu
cơm cho ngươi. Đúng rồi, tốt nhất là ăn thêm chút hoa quả. Đợi lát nữa ta sẽ đi
mua, ăn táo được không? Hay muốn ăn gì khác? Ta biết làm rất nhiều món nha, vốn
dĩ ta chẳng có chút gì giống con gái, thế nhưng ta biết nấu ăn đó nha. Bởi vì
ta là quỷ tham ăn mà, để vỗ béo bản thân, đương nhiên bằng mọi giá đi học nấu
nướng. Nếu có thời gian, ta nhất định đến mấy trường huấn luyện miền Đông
học. Mấy món ta biết ít nhất cũng được mấy trăm. Bất luận là…” Bệnh nhân cần
phải giữ cho tâm tình vui vẻ, Bạch Mạn Điệp cố ý nói, hi vọng khiến Phương Chấn
Hiên vừa lòng.

Đương lúc Bạch Mạn Điệp đang nói hăng say, Phương Chấn
Hiên lạnh lùng xen vào một câu, “Ta không phải phế nhân, không cần cô nương
chăm sóc.”

Bạch Mạn Điệp không để ý gì đến hắn, hai tay dâng chén
nước cho hắn, “Phương đại ca, tự mình uống đi.”

Phương Chấn Hiên lạnh lùng nhìn nàng, nâng tay lên
nhận chén, dùng sức một chút, toàn bộ chén nước đổ lên người Bạch Mạn Điệp.
Trước ngực nàng ướt một vũng lớn, bị chén nước nóng hổi đổ lên ngực, da thịt
giống như đang bị thiêu đốt.

Bạch Mạn Điệp đứng lên, đem y phục đang dính chặt vào
da thịt giật giật mấy cái, cúi đầu dùng sức thổi. Nàng rõ ràng rát đến căn
răng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tươi cười, “Không sao cả không sao cả, ta đem chén
khác tới cho ngươi.”

“Không muốn.”

“Không sao không sao, uống thuốc trước đã.” Bạch Mạn
Điệp không thèm để tâm ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhanh chóng chạy đi.

Lát sau, nàng trở lại, trên tay vẫn bưng theo chén
thuốc.

“Thuốc này giải nhiệt giảm đau rất công hiệu, ngươi
mau uống đi.” Nàng lại bổ thêm một câu, “Ta cố tình bỏ thêm cam thảo, trần bì
(3) vào thuốc, không khó uống chút nào.”

(3) Cam thảo, trần bì:
Hai vị thuốc Đông y. Hai vị thuốc này nói chung có rất nhiều tác dụng nhưng căn
cứ theo ngữ cảnh này là nhờ vị ngọt của nó để làm giảm vị đắng của thuốc cho dễ
uống.

“Ta không phải
tiểu hài tử.” Nữ nhân hài, quả thực đối xử với hắn như dỗ ngọt trẻ con, hắn bị
phế võ công, bị hủy dung mạo, nhưng không phải biến thành kém trí.

Bạch Mạn Điệp le lười, “Ta quan tâm ngươi thôi, nếu
ngươi chê ta phiền, ta sẽ không nói gì cả, ngươi có muốn cái gì cứ nói, ta sẽ
làm.”

“Có phải chỉ cần ta nói cô đều làm được.”

Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Đương nhiên.”

Phương Chấn Hiên trên mặt không chút biểu tình, nói
“Được, ta muốn cô lập tức đi ngay.”

“Ta đi thì ai chăm sóc ngươi?”

“Tùy tùng của ta, hắn đang ở khách điếm Tam Hỉ.”

“A?” Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, “Ngươi nhớ hắn
đúng không? Ta đi tìm hắn. Bất quá, ngươi trước tiên uống thuốc cái đã. Mấy
ngày nay tuy rằng thời tiết không nóng không lạnh, nhưng vết thương rất dễ
nhiễm trùng.”

Phương Chấn Hiên vung tay, đem toàn bộ thuốc đổ đi,
bởi vì không khống chế được lực đạo, toàn bộ thuốc đều đổ lên mặt nàng. May mà
thuốc không nóng lắm, bằng không chách chắn nàng bị hủy dung.

Phương Chấn Hiên không ngờ toàn bộ thuốc lại đổ lên
mặt nàng, rất muốn đưa thân tới giúp, thế nhưng thân thể không bước xuống được,
hắn thở dài một hơi thật sâu, lại nằm xuống, “Ngốc quá vậy, ta không cần cô hầu
hạ.”

Bạch Mạn Điệp dùng tay lau thuốc trên mặt, nhịn không
được cười ra thành tiếng, “Phương đại ca, ngươi xem bộ dạng ta lúc này có tức
cười không?” Nàng biết bộ dạng bản thân mình đang rất chật vật.

Thấy bộ dạng nàng chật vật thế này, Phương Chấn Hiên
thiếu chút nữa cười ra, “Không tức cười.”

Bạch Mạn Điệp nhún nhún vai, “Nóng thì nóng, ta đi
bưng chén khác, sẵn tiện hâm lại thuốc.”

“Phương đại ca, ăn canh đi.” Nàng lần thứ hai bưng
thuốc xuất hiện.

“Quá nóng.”

Phương Chấn Hiên liếc mắt nhìn nàng một cái, vung tay
lên, lại lãng phí một chén canh.

“Phương đại ca, uống thuốc đi.”

“Quá khó xem.”

Vì vậy, ai đó lần thứ hai bị đẩy ra ngoài.

“Phương đại ca, ăn canh, không nóng chút nào.”

“Quá lạnh.”

“Uống thuốc…”

“Khó uống quá.”

Cứ như vậy giằng co hơn mười lần, hắn một ngụm cũng
không uống, thế nhưng Bạch Mạn Điệp đã mệt chết đi được. Nàng canh giữ kế bên
bếp lò trong phòng bếp, nhìn thuốc đang sôi trào mà xuất thần.

“Tiểu phu nhân.” Một vị đại thẩm trong khách điếm bước
vào phòng bếp vỗ vai nàng.

“Sao?” Nàng quay đầu lại.

Đại thẩm kia thân thiết đứng cạnh nàng, “Tiểu phu
nhân, phu quân cô rất khó hầu hạ đúng không?”

Bạch Mạn Điệp hé miệng cười, “Không phải.”

“Không phải? Cô tự đi soi gương xem mình ra bộ dạng gì
rồi.” Ai không biết còn tưởng nàng là nô lệ.

Nàng cúi đầu nhìn y phục trên người, xấu hổ cười cười,
“Ta không rảnh thay.” Kỳ thực nàng biết, chỗ rối răm nhất chính là trên đầu của
nàng.

Đại thẩm kia thương tiếc nhìn nàng, “Ai, nam nhân kia
thật là, có phúc mà không biết hưởng.”

Bạch Mạn Điệp lách đầu, “Không phải, là lỗi của ta,
bất luận có làm bất cứ cái gì cũng không thể bù đắp được.”

“A, cô làm gì có lỗi với hắn sao?” Không phải hồng
hạnh xuất tường chứ.

Bạch Mạn Điệp do dự một hồi, cười khổ, “Là thế này, hắn
chính là nhân trung long phụng, được vạn người để mắt, nhưng vì ta, hắn từ bỏ
mọi sự kiêu hãnh của mình. Vì ta, hắn dường như đã bỏ mặc tất cả.”

“Á?” Đại thẩm rất kinh ngạc, cảm thán nói, “Hắn rất
yêu cô a?”

“Ách, chách là vậy, thế nhưng… người ta yêu lại là một
người khác.”

“Cô nương à, nam nhân có thể vì nữ nhân mà hi sinh
không nhiều lắm đâu.” Đại thẩm kia ý tứ sâu xa nói, “Đều nói nam nhân toàn một
lũ xấu xa đê tiện. Nhớ tới lão tướng công của ta, sau khi có tiền liền hưu ta,
đi cưới một con hồ ly tinh làm vợ. Ai, nữ nhi chính là sợ chọn sai chồng a.”

“Nhưng mà…”

“Hắn mất đi sự kiêu hãnh, tính tình tự dưng sẽ xấu đi
rất nhiều, cô nương kiên nhẫn một chút, mấy ngày sau sẽ ổn thôi. Nam nhân như
vậy, có đốt đèn lồng đi kiếm cũng không tìm ra a.”

“Nhưng mà…” Ta không yêu hắn, ta đối với hắn chỉ là
cảm kích thôi. Ta muốn báo đáp, nhưng cũng không phải lấy thân báo đáp a.

“Đừng nhưng nhị gì nữa, tiểu cô nương, ở đời không có
chuyện gì là dễ dàng. Lập gia đình là chọn người yêu mình, hắn sẽ xem mình như
bảo bối, đối xử tốt với mình, có biết hay không?”

Chọn người đối tốt với mình? Bạch Mạn Điệp trong đầu
hiện lên những lời mẹ nàng từng nói, nhưng mà… nàng thật tình không yêu hắn,
căn bản không thể ở bên cạnh hắn suốt đời. Nếu như nàng chọn hắn, Đông Phương
Vũ phải tính thế nào đây? Hai người đã cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa lại lưỡng
tình tương duyệt.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Bạch Mạn Điệp đã bưng
chén thuốc mới vào phòng.

“Phương đại ca, uống thuốc đi.”

Kết quả vẫn trước sau như một, một giọt cũng không
uống, toàn bộ đều thành ra cho nàng “uống”.

Ai, nàng hẳn là nên tìm người hầu hạ hắn, hắn không ăn
không uống thế này thì làm sao khỏe lại đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.