Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 2: Phu xướng phụ tùy, đồng thời bỏ trốn



Đây là gian thư phòng thập phần ưu nhã, trên giá sách
bày đủ loại thư tịch, bên cạnh cửa sổ có đặt một cây đàn tranh, trước đàn tranh
là lư hương đang tỏa ra mùi hương thơm ngát thấm động lòng người. Sau đàn
tranh, có một bức mỹ nhân đồ thanh tú. Thần vận mười phần, nhưng chỉ thấy được
một đôi mắt trong veo như nước, tất cả còn lại đều được giấu dưới chiếc khăn
che mặt màu trắng kia. Đôi mắt to trong trẻo, những đường nét mỹ lệ, tất cả có
thể khiến người ta mơ màng. Dưới tấm lụa trắng kia, rốt cuộc là dạng tuyệt thế giai
nhân thế nào?

Ngoại trừ mỹ nhân đồ, còn có vài bức tranh thủy mặc,
mỗi bức đều là ý cảnh cao nhã, đủ thấy người vẽ tranh tài nghệ phi phàm.

Một nam tử đang đứng trước bức mỹ nhân đồ, trong mắt
toát lên vẻ ôn nhu vô hạn.

Nam tử một thân hỉ phục đỏ thẫm, chứng tỏ thân phận
tân lang. Đúng vậy, hắn chính là một nhân vật khác trong hôn lễ hôm nay – Đông
Phương Vũ.

Từ nhỏ hắn chỉ biết phụ mẫu đã định việc hôn sự cho
hắn, thế nhưng hắn chưa từng để tâm đến việc này, mỗi lần phụ mẫu nhắc tới, hắn
luôn né tránh. Thế nên cho đến bây giờ, hắn cũng không nhớ được tên vị nữ nhân
kia. Buồn cười thật, hắn cư nhiên không biết mình lấy người nào. Nghe phụ mẫu
nói, nàng là một nữ tử ôn nhu hiền huệ, mặc dù không có nhan sách khuynh thành,
nhưng cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, là kỳ nữ nhân gian hiếm thấy. Nàng
tuy rằng gia đạo sa sút, nhưng vì có sản nghiệp không nhỏ nên có thể sánh duyên
với hắn. Hắn cũng không ghét bỏ nữ tử kia, mà là nghĩ bản thân không xứng với
nàng. Có thể, đến một ngày nào đó, hắn sẽ liên lụy nàng. Đẩy cửa sổ thư phòng
ra, thấy trong tân phòng đang có một bóng dáng yểu điệu đứng ngồi không yên, có
vẻ mất kiên nhẫn. Hắn cười khổ, bóng dáng kia, chính là nương tử hắn, đang chờ
hắn sao? Đêm tân hôn, hắn lại qua đêm trong thư phòng, có thể tính là vũ nhục
nàng không?

Hắn vốn dĩ không muốn lấy nàng, là Đông Phương phu
nhân giả bệnh, ép hắn bái đường. Cuộc hôn nhân này tựa như một trò hề, từ đầu
chí cuối, hắn chỉ giống như người ngoài cuộc.

“Công tử.” Một người toàn thân nhu mỹ khẽ gọi, khiến
ánh mắt hắn dời ra phía cửa. Tức thời, ánh mắt ôn nhu ban nãy liền biến mất,
còn lại chỉ là một đôi mắt lạnh như băng, cùng với khuôn mặt băng lãnh.

“Chuyện gì?” Hắn mở miệng, trong giọng nói không có
một chút ấm áp.

“Công tử không bồi phu nhân sao?” Người nói chính là
một vị đại cô nương mỹ lệ, nàng vóc người lả lướt đầy đặn, đôi mắt xếch lên
toát ra thần vận, ngữ khí ôn nhu uyển chuyển hàm xúc. Nữ nhân thế này, bất luận
là nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ động tâm. Nhưng Đông Phương Vũ nhìn nàng, chỉ
thấy giống như một bức tượng điêu khách. Diện vô biểu tình nói, “Không cần.”

“Công tử, đêm tân hôn của người cùng phu nhân, thật sự
không cần sao? Ngọc Phượng cũng là nữ nhân, có thể hiểu được tâm tư phu nhân.”
Nữ nhân gọi Ngọc Phượng nói, chậm rãi đi đến trước bức mỹ nhân đồ, thở dài một
tiếng, “Vẫn nhớ tới nàng sao?”

Đông Phương Vũ ngồi vào bàn, tiện tay cầm lấy một
quyển sách, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại.

Ngọc Phượng cười khổ, “Trên đời này, cũng chỉ có nàng
xứng đôi với công tử.”

Hắn không nói lời nào.

Ngọc Phượng nhìn cái bóng đang nôn nóng nơi cửa sổ tân
phòng, thản nhiên nói, “Công tử, đi đi, phu nhân đang chờ.”

Đông Phương Vũ buông quyển sách trên tay xuống, trầm
thấp nói, “Thu thập đồ đạc, lập tức rời đi.” Rời đi? Không cần lão bà sao?

Ngọc Phượng cả kinh, “Công tử, người nói cái gì?”

“Xuất môn.” Hắn lạnh lùng lặp lại lần nữa.

Ngọc Phượng đột nhiên nở nụ cười, “Công tử muốn dẫn
Ngọc Phượng trốn đi sao?”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sách bén đảo qua, Ngọc Phượng
lập tức câm miệng lại, cúi đầu ra ngoài. Vừa đi tới cửa, nàng lén nhìn Đông
Phương Vũ một cái, rồi nhìn tới cái bóng phía tân phòng, không khỏi thương cảm
cho vị tân nương tử bất hạnh kia.

Đông Phương Vũ cầm bút, trên giấy nhẹ nhàng múa vài
nét.

Mà lúc này đây, tân nương tử vô duyên vô cớ bị buộc
phải thành thân, tức Bạch Mạn Điệp đang nôn nóng đi qua đi lại. Nàng lo lắng
không phải vì không đợi được trượng phu, mà lo lắng cho tương lai sắp tới của
mình. Nàng là một nữ nhân không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc cũng biết cái gì
gọi là lo lắng. Thân thể này tuy là hàng thật giá thật, nhưng linh hồn sớm đã
đổi lâu rồi. Nếu để hai vị muội muội kia biết nàng là giả, nàng tùy thời có thể
địa phủ báo danh. Chẳng lẽ tỏ ra ngu ngốc, tầm thường giả vờ như mất trí nhớ?
Nàng đã từng nghĩ tới chạy trốn, nhưng lại nhớ tới ở cái chỗ quỷ này vẫn còn
nhiệm vụ phải làm. Tên hỗn đạn trượng phu đó bây giờ còn không mau hiện ra, rõ
ràng là khi dễ nàng mà, nàng làm sao có thể khiến hắn yêu nàng chứ?

Sở trường của Bạch Mạn Điệp là đánh nhau, chửi mắng
người khác. Cầm kỳ thi họa thứ gì cũng không biết, không biết nữ công là gì,
nói đến trù nghệ… Nàng ngoại trừ nướng thịt ra ngay cả trứng cũng không biết
phải chiên thế nào. Hơn nữa, cái thân thể này cũng giống như ở hiện đại, tư sách
chỉ thường thường bậc trung. Không tài không sách, đức hạnh càng không, nàng
làm sao có thể giữ lấy tâm trượng phu bây giờ? Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân
mình cả đời cũng không thể hoàn thành cái nhiệm vụ “gian khổ” này.

Trước tiên hãy đem tên trượng phu cùng nhiệm vụ quẳng
qua một bên, tương lai sắp tới nàng phải sống thế nào? Nàng là một nữ nhân
thích tự do, mà nữ nhân cổ đại đều là ba bước không ra khỏi khuê môn, còn có
rất nhiều cấm kỵ, bảo nàng chịu đựng thế nào đây? Nàng dám cam đoan, nếu để
nàng ngây ngốc ở nhà, không quá ba ngày, nàng tuyệt đối quên bẵng “nhiệm vụ” mà
bỏ nhà trốn đi.

Nếu như nàng rời nhà, làm sao đối phó với tên trượng
phu hỗn đản đó?

Nến đỏ đã sắp tàn, sách trời mờ mịt, Bạch Mạn Điệp nằm
sấp trên bàn cả đêm cuối cùng cũng duỗi người, thay hỉ phục, tìm một bộ quần áo
sạch sẽ mà thay. Đối với y phục cổ đại, nàng thập phần đau đầu. Phức tạp đến
mức không thể phức tạp hơn, nàng nghiên cứu hồi lâu, miễn cưỡng mặc vào. Nàng
bắt đầu có chút cảm thông cho cô gái nhập vào cơ thể nàng, vừa tỉnh lại phát
hiện mình đang ở trong một niên đại xa lạ của một ngàn năm sau, không biết có
bị hù chết hay không?

Bạch Mạn Điệp tới phía sau bình phong, lấy ít nước rửa
mặt. Vừa buông khăn mặt xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Xảy ra
chuyện gì? Có người chết? Bạch Mạn Điệp bước ra ngoài, tùy tiện kéo một phó phụ
(1) hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

(1) Phó phụ: (theo QT): vú già, người hầu
già.

Phó phụ kia nói, “Thiếu gia mang theo Ngọc Phượng tiểu
thư bỏ nhà đi rồi.” Phó phụ kia đương nhiên không biết nữ nhân mộc mạc trước
mắt chính là thiếu phu nhân, nếu bà biết, đánh chết bà cũng không dám nói như
vậy.

Bỏ nhà trốn đi? Còn dẫn theo một nữ nhân, chẳng phải
không coi Bạch Mạn Điệp nàng ra gì sao? Muốn nạp thiếp hay gì đó, nàng hoàn
toàn không để tâm, thế nhưng bỏ trốn… Đả kích a.

“Ngọc Phượng là ai?”

Phó phụ liếc mắt nhìn nàng nói, “Cô nương mới tới đúng
không, Ngọc Phượng chính là nữ nhân thiếu gia mang về, tuy rằng thiếu gia không
nói gì nhưng ai cũng biết nàng là hồng nhan tri kỷ của thiếu gia.” Phó phụ thờ
dài, “Ai, thiếu phu nhân thật quá đáng thương mà, đêm tân hôn, thiếu gia cư
nhiên cùng người ta bỏ trốn.”

Bạch Mạn Điệp buông phó phụ kia ra, chậm rãi trở vào
trong phòng. Nàng tùy tiện cầm lấy thứ gì đập thứ đó, vừa đập vừa mắng, “Mẹ nó,
muốn bỏ trốn sao không nói sớm một chút? Đợi bản tiểu thư gả cho ngươi rồi mới
trốn đi? Rõ ràng không phải khi dễ ta à?” Bạch Mạn Điệp cũng không quá khó
chịu, chỉ là không cam tâm. Nàng đối với vị trượng phu chưa hề gặp mặt kia một
chút hảo cảm cũng không có, thậm chí còn chán ghét, hắn bỏ trốn thì liên can gì
tới nàng. Thế nhưng, hắn trong đêm tân hôn bỏ đi, thật sự là làm tổn thương
lòng tự trọng của nàng. Từ nhỏ tới lớn, không ai dám xem thường nàng như vậy.

“Hỗn đản, vương bát đản, ngươi dám bỏ trốn, ta không
dám trốn sao, ai sợ ai chứ? Bản cô nương ta thề, nhất định phải đem ngươi trở
về, khiến ngươi khăng khăng nhất mực yêu ta. Về phần nữ nhân gọi Ngọc Phượng
kia, để ả đi chết đi.” Để nàng và Đông Phương Vũ làm phu thê danh phù kỳ thực?
Nàng không có dự tính đó. Đi tìm tên hỗn đản kia chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ,
trở lại hiện đại. Thần côn bà ngoại quả nhiên biến thái, sao lại giao cho nàng
một nhiệm vụ như vậy?

Xưa nay chưa có ai dám đoạt cái gì của nàng, lão công
càng không được, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không, nàng không cam tâm
a…

Bạch Mạn Điệp cấp tốc thu dọn đồ đạc, thừa dịp hỗn
loạn mà nghênh ngang từ cửa trước rời đi. Nàng là tân thiếu phu nhân, chưa ai
từng gặp qua nàng, chỉ cho rằng nàng là tân khách hay đại loại gì đó, đương
nhiên cũng không ai ngăn cản.

Hai vị lão nhân Đông Phương gia sau khi biết nhi tử bỏ
trốn đã vô cùng đau đầu, nhi tử còn chưa tìm trở về, lại nghe tin tân thiếu phu
nhân mất tích ~~~ loại hôn lễ này, thực sự là xưa nay chưa từng xảy ra. Bọn họ
bắt đầu hoài nghi, bức nhi tử thú thê rốt cuộc là đúng hay sai?

Biết con dâu tên Bạch Mạn Điệp, thế nhưng nàng dài
ngắn thế nào? Chỉ khi nàng còn bé từng gặp qua vài lần, còn chuyện về nàng, tất
cả đều là “nghe nói”. Nàng cao thấp thế nào, là hạt gai hay mỹ nữ cũng không ai
biết. Còn nha hoàn hồi môn Lưu Ly của nàng, sớm đã không biết đi đâu. Nếu chạy
trốn, đương nhiên sẽ không trở về Điệp trúc. Tân thiếu phu nhân này đi, tám
phần mười sẽ không trở về, bọn họ làm sao tìm được? Lần này là dùng hôn ước bức
nhi tử thú thê, bọn họ thế nào có thể bức nhi tử thành thân thêm lần nữa? Hơn nữa
nhi tử đã bỏ trốn, khoảng chừng năm ba năm cũng chưa trở về. Nhi tử bất hiếu
kia, một năm ở nhà nhiều lắm là một tháng, thật không biết hắn ra ngoài làm gì.

Trời ơi, chẳng lẽ lão Thiên muốn Đông Phương gia tuyệt
hậu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.