Tam Thiên Nha Sát

Chương 52: Phiên ngoại 2



Bản lĩnh phong lưu được tích lũy trong mấy ngàn năm, giúp hắn làm gì cũng đều
thuận lợi, đối với nữ nhân nửa thật nửa giả, lại khiến các nàng như si như
cuồng.

Mi Sơn Quân cho rằng hắn sẽ cứ vậy mà sống qua ngày, chẳng ngờ một ngày đẹp
trời Phó Cửu Vân bỗng nhiên tìm tới cửa, lần này lại không phải tới đưa rượu,
mơ hồ còn có chút tâm trạng ngẩn ngơ, nói: “Có vị cô nương… có chút đáng thương,
giúp ta nhìn xem số mệnh nàng.”

Mi Sơn Quân vô cùng buồn bực, theo hắn ngồi xe bò đi tới một chiến trường,
nơi đó đang ác chiến dữ dội, khói bụi mù mịt, máu tanh ngập trời. Y chịu không
nổi nhíu mày bịt mũi, bất đắc dĩ hỏi hắn: “Muốn làm gì đây? Lại đến cái chỗ
này?”

Phó Cửu Vân cũng chẳng nói chuyện, chỉ lấy tay trỏ trỏ phía nam. Nơi đó có
vài cỗ chiến xa cũ nát, thi thể binh sĩ ngã ngổn ngang trên đất, trên chiến xa
là một cái trống lớn, chỉ có một thiếu nữ bé nhỏ toàn thân đẫm máu vẫn kiên trì
ra sức nổi trống, cao giọng kêu gọi cổ vũ tinh thần binh sĩ. Trên người nàng cơ
hồ đều là máu, còn không ngừng có máu thấm qua lớp áo giáp mỏng manh kia tuôn ra
ngoài. Thế nhưng động tác nổi trống và lời hô hoán lại ngày càng mạnh mẽ, chết
cũng không từ bỏ.

“Mấy ngày nay ta dừng chân tại nước Chu Việt phương nam, giúp người ta vẽ
tranh kiếm tiền. Cô gái này là tam công chúa của Chu Việt, ta với nàng… vô tình
quen biết. Bây giờ Chu Việt bị Man tộc xâm lược, gần như diệt quốc. Ngươi thay
ta nhìn xem số mệnh nàng ra sao, liệu có thể sống sót hay không?”

Mi Sơn Quân chấn động: “Ngươi muốn cứu nàng?! Tuyệt đối không thể! Cô gái này
giữa lông mày tràn đầy hắc khí, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ phải xuống hoàng tuyền.
Ngươi cứu nàng chính là nghịch thiên đạo, chắc chắn bị phạt!”

Phó Cửu Vân nhíu chặt lông mày, cũng không nói thêm gì. Trơ mắt nhìn tam công
chúa chảy tới giọt máu cuối cùng, một sợi hương hồn yếu ớt rời khỏi cơ thể, bị
đám âm sai câu đi.

Mi Sơn Quân thấy vẻ mặt u ám của hắn, trong lòng có phần sáng tỏ: “Cửu Vân,
ngươi thích nàng?”

Phó Cửu Vân dường như giật mình, do dự một chút, lắc đầu: “Cũng không phải…
Chỉ là, có chút không đành lòng…”

Ngày đó hắn ở bên bờ sông hộ thành vẽ tranh cho các cô nương, tam công chúa
cải trang nam tử tới tìm hắn, lúm đồng tiền khả ái, vẻ ngây ngô đáng yêu, thật
sự là một cô gái rất dễ thương. Nàng tới cũng không phải muốn nhờ vẽ, chỉ đơn
giản cầm một bức họa của hắn, rất nghiêm túc hỏi hắn: “Vì sao ngươi tên Phó Cửu
Vân, mà dưới tranh lại đề ba chữ Công Tử Tề?”

Lần đầu bị hỏi vấn đề như vậy, Phó Cửu Vân không tránh khỏi bật cười: “Thượng
cổ có họa thánh Bình Giáp Tử, vì sao hắn còn có tên gọi Khương Hồi?”

Tam công chúa giật mình hiểu ra, vấn đề đơn giản như vậy, nàng còn bành bạch
chạy đi hỏi người, thật là bẽ mặt.

Hôm đó, khuôn mặt nàng còn ửng hồng hơn ánh chiều dương. Phó Cửu Vân cảm
thấy, ánh chiều dương khắp trời cũng chẳng sánh bằng.

Nhưng giờ phút này, nàng hương tiêu ngọc vẫn, ngay trước mắt hắn.

Phó Cửu Vân lưu lại Mi Sơn cư rất lâu, mỗi ngày chỉ sầu muộn vùi đầu uống
rượu. Mi Sơn Quân không thông hiểu lắm phương diện này, nếu hắn đã nói không
phải thích tam công chúa, vậy tất nhiên là do nhìn thấy có nữ nhân chết ở trước
mặt nên trong lòng không vui vẻ, thế là thỉnh thoảng ê a cùng hắn giải sầu.

Sau đó Phó Cửu Vân chỉ hỏi một câu: “Nàng có được chuyển thế hay không? Bây
giờ là đầu thai ở nơi nào?”

Mi Sơn có con quạ đen nhỏ làm con mắt thứ ba để dòm ngó nhân gian, rất nhanh
liền thu được tin tức xác thực: “Bây giờ đầu thai đi nước Tề Quang ở phương Tây,
vẫn là làm phận nữ. Có điều mệnh không được tốt, chỉ sợ sống không quá mười bảy
tuổi liền bệnh mà chết.”

Thế là Phó Cửu Vân đi, chuyến đi này lại là gần trăm năm, đứng trong chỗ tối
âm thầm nhìn nàng mang bộ dạng gầy yếu bệnh tật, thi thoảng muốn ra tay giúp đỡ,
lại nghĩ làm vậy là có hành vi nghịch thiên đạo, đành phải dồn nén kích
động.

Thiếu nữ này không biết tạo nên nghiệt gì, đầu thai nhiều lần sau đó, không
một lần tốt số. Không phải nhiều bệnh thì là bần cùng, hoặc chính là bị chồng
ngược đãi, sớm chết non.

Hắn cảm thấy bản thân chỉ muốn được thấy nàng có thể có một đời hạnh phúc,
chí ít cũng được một lần mỉm cười mà chết, như vậy hắn mới an lòng.

Thế nhưng số nàng chính là thảm như vậy, một đời này may mắn được gả cho một
phu quân tốt, trên đường về nhà mẹ đẻ lại bị sơn tặc giết chết. Lúc Mi Sơn Quân
đuổi tới tìm hắn, bắt gặp hắn đang ngồi trên đám mây trong cỗ xe ngựa, vừa bất
lực vừa u buồn nhìn nàng bị âm sai câu hồn.

“Ngươi cứ thế cả ngày nhìn người khác cũng không phải chuyện hay.” Mi Sơn
Quân còn thấy bất lực hơn cả hắn, “Ngươi làm sao vậy? Sống quá nhàm chán, cho
nên đi xem luân hồi người khác cho vui sao?”

Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ: “Ngươi nói xem, nếu vừa rồi ta cứu nàng, trên trời sẽ
trừng phạt thế nào?”

Mi Sơn Quân lắc đầu: “Ai dám sửa mệnh? Ngươi đừng làm càn, vạn nhất hồn phi
phách tán ngươi muốn khóc cũng chẳng kịp đâu! Cô bé này liên tiếp chịu khổ mười
đời, kế tiếp nhất định giàu sang phú quý, thậm chí quý không tả xiết. Ngươi thật
muốn tốt cho nàng, liền mặc nàng đi.”

Phó Cửu Vân im lặng gật đầu: “… Cũng phải, ta gần đây hồ đồ rồi.”

Hắn quả nhiên rốt cuộc không đi dòm ngó phàm nhân luân hồi nữa, mỗi ngày chỉ
uống rượu vẽ tranh, lại không biết tâm tư có gì lay động, chê bai nhạc luật thế
gian quá tục, lý tưởng hào hùng muốn viết một khúc kinh động bốn phương, lưu
danh muôn đời. Sau lại cảm thấy cuộc sống quá mức nhàm chán, chạy tới núi Hương
Thủ bái một yêu tiên làm thầy, thuận tiện ở gần trông coi hồn đăng, quấn quít
tiêu dao cùng các nữ đệ tử, xem ra vô cùng khoái hoạt.

Mi Sơn Quân cùng hắn uống rượu vài lần, lại nghĩ hắn vẫn luôn nhớ tới thiếu
nữ kia, liền nói ra một chút: “Nàng bây giờ đầu thai vào nước Đại Yến phía đông,
là Đế Cơ duy nhất. Số mệnh đời này của nàng hẳn là vô cùng tốt.”

Chưa từng nghĩ những lời này lại rước tới rất nhiều tai vạ.

Phiên ngoại: Phó Cửu Vân (Phần 2)

Khi ấy Phó Cửu Vân dồn hết tất cả tinh lực, viết nên nửa khúc Đông Phong Đào
Hoa, lấy làm kiêu ngạo vô cùng, mang ra khoe khoang khắp nơi, tìm kiếm vũ cơ cả
thiên hạ, nhưng không một ai có thể múa đúng phẩm vị hắn. Hắn chỉ còn biết thở
dài than thở với Mi Sơn Quân: “Cuộc đời này không người tri kỷ, cả một Trung
Nguyên to như vậy, xuôi ngược ba ngàn năm, lại không có người nào thấu hiểu âm
luật của ta.”

Nói về âm luật thì Mi Sơn Quân dốt đặc cán mai, một tí xíu hứng thú cũng
chẳng có, nhưng thấy vị bạn già gần đây sống cũng có tư có vị, lờ mờ không còn
nhìn ra bộ dạng buồn chán trống rỗng trước kia, thành ra cũng vui mừng thay hắn,
thế là nói giỡn: “Tự ngươi không vẽ được sao? Đem tuyệt đại giai nhân trong lòng
ngươi vẽ lên trên giấy, dùng tiên pháp bảo nàng múa cho ngươi xem. Việc này cũng
dễ lắm mà.”

Hắn nói chơi mà thôi, Phó Cửu Vân lại đi vẽ thật, lao tâm khổ tứ ba ngày ba
đêm mới nghĩ ra một loại tiên pháp, khiến người trong tranh có thể hiện ra như
ngay trước mắt.

Cầm đi cho Mi Sơn Quân xem, y gật đầu lia lịa: “Không tệ, những vũ cơ này đều
là người ngươi từng gặp sao? Quả nhiên xinh đẹp khó ai sánh bằng.”

Phó Cửu Vân khe khẽ mỉm cười: “Tuy là khúc nhạc múa theo nhóm, vẫn cần một
người múa dẫn đầu. Chỉ là người múa dẫn đầu đến nay ta cũng chưa nghĩ ra là ai,
tạm thời cứ để vậy đi.”

Mi Sơn Quân không hiểu sao lại nghĩ tới cô gái chịu khổ mười đời kia, bèn
nhắc với hắn, không ngờ Phó Cửu Vân phải suy nghĩ hồi lâu mới hiểu y muốn nói
tới ai, hiển nhiên gần đây hắn ta sống vui vẻ quên sầu. Nghe y nói số mệnh đời
này của nàng vô cùng tốt, hắn liền nổi lên hứng thú: “Ồ? Nếu thật như vậy ta
phải mau đi nhìn xem mới được.”

Lúc này hắn đã là đệ tử của sơn chủ núi Hương Thủ, không tiện để lộ tên thật,
lại dùng lại tên cũ Công Tử Tề, đeo mặt nạ Thanh Mộc, hớn ha hớn hở tới Đông
Phương Đại Yến quậy một chuyến.

Hơn trăm năm qua, bí thuật chốn triều đình nhân gian dần trở nên phức tạp,
lại thêm có đại sư huynh của Mi Sơn ở lại trong cung chỉ dạy bạch chỉ thông linh
thuật cho hoàng tộc. Có hắn trấn thủ, Phó Cửu Vân cũng biết ngại, không nỡ mặt
dày phá vỡ kết giới xông vào hoàng cung, quyết định giống như khi xưa, dựng giá
bên bờ sông Hoàn Đái vẽ chân dung cho khách, hoặc múa bút vẽ chút cảnh thiên
nhiên, có khi lại tỉ mỉ vẽ tranh hoa điểu, tận lực hạ tiên pháp, nhất định muốn
phô trương thanh thế để dẫn dụ Đế Cơ xuất cung nhìn một cái, xem xem nàng sống
ra sao.

Ngờ đâu Đế Cơ lúc này hãy còn nhỏ tuổi, hoàng tộc Đại Yến xưa nay trọng kiềm
chế, không giống như Chu Việt phía nam tùy ý phóng túng. Hắn ở bên sông Hoàn Đái
nửa năm, đợi không được Đế Cơ, lại gặp được nhị hoàng tử nghịch ngợm ham náo
nhiệt.

Lúc đó Phó Cửu Vân đang tô một nhành hồng mai, hắn cố ý muốn thể hiện, hạ bút
càng thêm linh động vạn phần. Cuối cùng một mảng chu sa đỏ thắm hoàn tất, hắn
tiện tay nhấc bầu rượu ngửa đầu lên uống, rồi phun cả ngụm rượu lên bức tranh.
Trong tiếng trầm trồ của mọi người, những bông tuyết trắng phiêu phiêu bay,
nhành hồng mai khe khẽ động rồi như nở rộ trước mắt mỗi người, tựa một đốm lửa
được thắp lên trên nền tuyết trắng.

Nhị hoàng tử thiếu chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài, quấn quít bám lấy hắn
ba bốn ngày liền, cuối cùng một hôm kiên quyết đuổi theo xe ngựa, ló vào cửa xe
hô to: “Năm trăm lượng? Một ngàn lượng? Hai ngàn lượng? Tiên sinh ít nhất cũng
ra một giá đi! Ta thành tâm muốn bức tranh!”

Phó Cửu Vân vén rèm che, cười nhạt nói: “Công tử, kẻ hèn này trước giờ không
bán tranh. Cho dù là vạn lượng hoàng kim cũng vô dụng.”

Nhị hoàng tử đành phải sửa miệng: “Xin tiên sinh dừng bước, cho phép ta xem
lại bức tiên họa vài lần, vừa rồi còn chưa xem đủ.”

Xe ngựa ngừng, Phó Cửu Vân xuống xe cùng hắn tới một quán rượu nhỏ, không đến
hai chầu liền chuốc cho nhị hoàng tử đầu óc choáng váng, ước chừng ngay cả chính
mình họ gì tên gì cũng không nhớ nổi, lớn miệng lải nhải: “Tiên sinh… Cho ta
mượn bức tranh này thưởng thức mấy ngày… Vài ngày nữa ta, ta nhất định trả lại
ngươi… Nếu không tin, lúc đó cứ tới hoàng cung tìm ta…”

Phó Cửu Vân suy tư chốc lát, gật đầu thở dài: “Tri kỷ khó tìm, ngươi đã yêu
mến tranh của ta như vậy, không đáp ứng thì còn gì là đạo lý.”

Vị nhị hoàng tử này tuy rằng còn hơi non trẻ, nhưng tính tình lại rất hợp ý
hắn. Phó Cửu Vân đem bức Hồng Mai Đồ cùng bức tiên họa Đông Phong Đào Hoa giao
cho hắn, có chút bùi ngùi: “Đây là bức Đông Phong Đào Hoa, kẻ hèn này tuy chỉ vẽ
một nửa, đáng tiếc thế gian này lại không ai có thể múa.”

Nhị hoàng tử sáng mắt lên: “Ta có một tiểu muội, từ nhỏ am hiểu ca múa, tiên
sinh sao không để nàng thử xem?”

Phó Cửu Vân không tin lắm cô bé mệnh khổ mười đời kia có thiên phú múa máy
gì, một Đế Cơ được nuông chiều chốn thâm cung, cái gọi là nhã thiện ca múa, ắt
hẳn chỉ là mấy lời ton hót của những kẻ bên ngoài.

Hắn chỉ cười bỏ qua, chẳng hề đáp lời.

Nhị hoàng tử đi một mạch mấy ngày, lúc quay lại tìm hắn, quả nhiên đem tranh
trả lại hắn, nhân tiện còn thay Đế Cơ nhắn cho hắn một câu: “Xin hãy làm hoàn
chỉnh khúc Đông Phong Đào Hoa, ngươi có thể làm xong, ta liền có thể múa
xong.”

Cuồng vọng đến thế, tự tin đến thế.

Phó Cửu Vân vừa buồn cười vừa tức giận, nhóc con này mười đời liền đều sống
nhu nhược yếu đuối, thật không ngờ đời này lại trở nên to gan lớn mật. Hắn cố ý
muốn áp chế nhuệ khí của cô nàng không biết trời cao đất rộng này, bé con ấy mà,
cứ nhu thuận dịu dàng một chút mới là tốt. Thế là bảo nhị hoàng tử nhắn lại một
lời còn khiêu khích hơn: “Làm xong không thành vấn đề. Đế Cơ có thể múa ra, kẻ
hèn này xin đem hai bức tranh tâm đắc nhất biếu tặng. Chỉ là Đế Cơ nếu không múa
được, vậy cái tiếng xấu coi trời bằng vung kia e là phải truyền khắp Đại Yến
rồi.”

Hắn cố ý muốn chờ xem Đế Cơ sẽ phản ứng thế nào với lời khiêu khích của hắn,
nào ngờ Mi Sơn bỗng nhiên tìm hắn uống rượu, nên đành gác lại. Mi Sơn Quân thấy
gần đây mặt mày hắn lúc nào cũng tươi tỉnh, không đừng được trêu ghẹo: “Thế này
là sao đây? Động hồng loan tinh? Vừa ý cô nương nhà nào rồi?”

Phó Cửu Vân chẳng hề biến sắc, thong dong nói: “Hồng loan tinh? Lần trước là
ai lôi kéo ta đi xem tiểu thư họ Tân…”

Lời còn chưa dứt, Mi Sơn Quân liền bụm mặt chạy đi như cô vợ nhỏ oán chồng,
phút cuối cùng còn ngụy biện: “Ta chỉ coi nàng như muội muội!”

Phó Cửu Vân chỉ cười cười, đã nhiều ngày dứt khoát không tới bờ sông Hoàn
Đái, chỉ ở lại Mi Sơn cư, tìm một phòng yên tĩnh một lòng một dạ viết hoàn chỉnh
nửa khúc Đông Phong Đào Hoa còn lại.

Chẳng biết Đế Cơ sẽ phản ứng thế nào với lời khiêu khích của hắn, ngạo khí
ngập trời của hắn lại bị kích phát rồi. Cảm thấy là chính mình dùng tinh lực cả
đời ra một đề thế nhân không ai giải nổi, quả thật là việc đáng kiêu ngạo nhất
từ khi lọt lòng tới nay, thấy mọi người đều bại trước khúc Đông Phong Đào Hoa,
trong đắc ý khó tránh khỏi cảm giác mất mát. Không ngờ tới, cuối cùng người
khảng khái nói muốn giải đề lại là nàng, hắn có chút không cam lòng, cũng có
chút mong đợi.

Thế gian khó tìm nhất là tri kỷ. Được lắm, tiểu cô nương, xem xem nàng có thể
mang tới cho ta thứ gì?

Khúc Đông Phong Đào Hoa hoàn chỉnh được nhị hoàng tử đưa vào hoàng cung Đại
Yến, chưa tới mấy ngày, Đế Cơ hồn nhiên mà lớn mật lại đi theo nhị ca nàng, giả
trang nam nhân lén lút tới bờ sông Hoàn Đái tìm hắn.

Lúc ấy Phó Cửu Vân mới từ Mi Sơn cư uống rượu xong ra, điều khiển xe ngựa
trốn trên một đám mây từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng, trong bụng suy nghĩ,
đứa nhỏ này ấy vậy mà chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứ mặc nam trang, cho rằng
người khác đều là người mù cả sao. Chỉ là liên tiếp nhìn nàng đau khổ mười đời,
bỗng nhiên thấy nàng được nuông chiều từ nhỏ vô ưu vô lo, trên gò má non mềm còn
lộ ý cười ngọt ngào, hắn không khỏi nghĩ đến tam công chúa nước Chu Việt rất
nhiều, rất nhiều năm trước kia.

May mắn, một đời này của nàng là tốt số. Cứ mỉm cười như vậy đi, tốt nhất
vĩnh viễn cũng đừng phải thay đổi.

Đế Cơ đợi một ngày cũng không gặp người, thở phì phì trở về. Phó Cửu Vân cảm
thấy nàng tức giận thành hình dạng bánh bao cực kỳ khả ái, kìm lòng không đậu
điều khiển xe ngựa lặng lẽ đi theo sau, lúc đến hoàng cung, lại bị người cản lại
—— là đại sư huynh của Mi Sơn, vị lão tiên sinh bán tiên kia.

“Công Tử Tề tiên sinh, đi tới đây là đủ rồi. Đế Cơ bây giờ còn nhỏ, ăn không
nổi thủ đoạn của ngươi.” Lão tiên sinh cho rằng hắn muốn vươn ma trảo với tiểu
Đế Cơ hồn nhiên đáng yêu, vội vã lao ra bảo vệ nghé con.

Phó Cửu Vân ghét nhất là bị người ta hiểu lầm, lại càng ghét phải giải thích,
lập tức cười đến là thoải mái tự nhiên: “Nếu ta nhất định muốn nàng phải ăn thì
sao?”

Lão tiên sinh khó xử nhìn hắn: “Trâu già gặm cỏ non cũng không thể gặm như
vậy. Con trâu nhà ngươi đây không khỏi quá già, cây cỏ nàng này cũng không tránh
khỏi có phần quá non rồi.”

Phó Cửu Vân lại bị dáng điệu dí dỏm của lão chọc cười, nhảy xuống xe ngựa
thành tâm thực lòng giải thích: “Ta chỉ muốn xem nàng bây giờ sống ra sao, cũng
không có ý gì khác, lão tiên sinh không cần lo nghĩ nhiều.”

Lão tiên sinh nhẹ nhõm cả người: “Ta từng nghe Mi Sơn nhắc qua, Công Tử Tề
tiên sinh đã dõi theo mười kiếp số khổ của nàng. Một đời này của nàng số mệnh vô
cùng tốt, miễn là tiên sinh ngươi đừng nhúng tay vào.”

Phó Cửu Vân khó hiểu, lão tiên sinh liền như có chút suy nghĩ bảo: “Tồn tại
của tiên sinh nằm ngoài siêu thoát của phàm nhân, không thể kết giao cùng bọn
họ. Ngươi dõi theo nàng mười kiếp, vô hình trung đã sinh ra nghiệt duyên, lại
còn muốn tiếp xúc, một đời này số mệnh nàng ra sao, khó mà nói được.”

Chỉ nhìn thôi mà cũng có thể sinh nghiệt duyên? Đây là cái đạo lý gì chứ? Phó
Cửu Vân ở trong xe ngựa suy nghĩ rất lâu, quyết định về sau cũng sẽ không tới
nhìn nàng. Lẽ ra nên là như vậy, hắn cũng không thiếu nợ nàng cái gì, vì sao hết
đời này đến đời khác lại cứ nhìn trộm nàng?

Thế nhưng hạ quyết tâm không đi xem, lại thấy vô cùng trống rỗng, làm việc gì
cũng chẳng còn tư vị, tựa như đánh mất thứ gì cực kỳ quan trọng, thập phần thập
phần không cam tâm, không tình nguyện.

Hắn thừa dịp ban đêm lén lút phá kết giới hoàng cung Đại Yến, chuồn tới cung
Cảnh Viêm của công chúa tìm tòi dấu vết người đẹp. Lén lút liếc nhìn nàng một
cái, cũng không có gì ghê gớm đi? Bọn họ còn có đánh cược cơ mà! Suy nghĩ kiếm
cớ trẻ con này giúp hắn yên dạ yên lòng, trong bóng đêm lẳng lặng nhìn trộm dung
nhan say ngủ của nàng.

Đế Cơ lúc này tuổi còn chưa lớn, trên gương mặt còn nét phúng phính ngây thơ,
im lặng dùng tay đè nặng lên chăn. Mười đầu ngón tay trắng như ngọc kia vô cùng
hoạt bát khả ái, Phó Cửu Vân nhẹ nhàng cầm lấy một bàn tay, đưa tới trước mắt,
tỉ mỉ xem tướng tay của nàng.

Mệnh số một đời này của nàng quả thực không tệ, cha thương mẹ yêu, thuận
thuận lợi lợi đến già, nhân duyên cũng mỹ mãn hạnh phúc.

Trong lòng Phó Cửu Vân có một loại thỏa mãn, đang muốn buông ra, chợt thấy
nàng khẽ động, đúng là tỉnh lại. Hắn chưa kịp trốn tránh, hoặc giả là từ đáy
lòng không muốn tránh đi, muốn để nàng nhìn thấy chính mình, biết rằng có một
người cổ quái như vậy đã luôn lén lút dõi theo nàng mười kiếp mà nàng chẳng
hay.

Phản ứng của Đế Cơ hiển nhiên không được uyển chuyển đến vậy, nàng bị dọa cho
cứng người, thậm chí một tiếng kêu cũng không bật ra nổi.

Phó Cửu Vân làm phép biến đi trong nháy mắt, để lại một mảnh giấy nhỏ cho
nàng: Khanh bản giai nhân, khước phẫn nam trang, nan khán nan khán! Ca vũ chi
ước, vật vong vật vong.

[Vốn là người đẹp, lại giả nam tử, khó nhìn khó nhìn! Ước hẹn ca múa, chớ
quên chớ quên.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.