“Bởi vì ta không muốn ngươi dùng hồn đăng, lại càng không muốn ngươi cô đơn
lẻ loi một mình. Ta muốn người được sống trong hạnh phúc.”
“Vậy ngươi không bằng bảo ta đi tìm chết.”
Hắn hít một hơi, ánh mắt trầm lắng.
“Thực sự không có cách vãn hồi sao?”
Đàm Xuyên lạnh lùng nở nụ cười: “Vãn hồi thế nào? Vãn hồi cái gì cơ? Gọi nước
Đại Yến quốc trở về sao? !”
Phó Cửu Vân im lặng.
“Xuyên Nhi…” Hắn đột nhiên lại mở miệng, “Ta biết ngươi muốn lấy hồn đăng để
làm gì. Chỉ là, trên đời quả thật có một số việc đáng giá dốc sức để làm, cho dù
chết cũng chẳng có gì đáng kể, bởi vì con người có luân hồi, chấm dứt một đoạn
khổ sở, dù sao cũng còn có một đoạn hoàn toàn mới chờ đợi họ. Nhưng vô luận là
chuyện gì, cũng không đáng để sau khi chết phải hồn phi phách tán, chịu thống
khổ vô cùng vô tận.””
Nàng không nói lời nào, giống như một con thú nhỏ bị thương, rầu rĩ không
chịu ngẩng đầu.
“Ta sẽ không khuyên bảo ngươi quên đi cừu hận, thế nhưng ta nghĩ ngươi đi
cùng ta có thể bớt đi một chút bận tâm. Có chút hạnh phúc tuy rằng rất ngắn,
cũng rất nông cạn, nhưng ngươi xứng đáng có được. Ngươi không yêu ta, vậy cũng
không sao cả, tóm lại đều là ta tự nguyện. Hồn đăng… không thể giao cho ngươi,
ta sẽ phong ấn nó. Ngươi nếu muốn hận, không bằng cứ hận ta, ta không cần ngươi
ngàn dặm xa xôi vạn lý lặn lội, ngươi xem, ta ở ngay trước mặt ngươi, muốn giết,
cũng chỉ một đao là xong, vô cùng đơn giản.”
“Xuyên Nhi, ta sẽ luôn ở bên ngươi, ngươi muốn thế nào, ta cũng luôn ở bên
ngươi. Chỉ hồn đăng là không thể.”
Ánh mắt của nàng chẳng khác nào đang muốn giết người, Phó Cửu Vân thản nhiên
tiếp nhận, không hề né tránh. Ánh mắt nàng rồi cũng dần trở nên dịu lại, dùng
hết thảy sức lực và dũng khí, nàng gắt gao nhắm mắt, từng giọt từng giọt nước
mắt thật lớn rớt xuống. Hắn vươn tay chạm tới, bị nàng dùng tay đè lại, áp vào
trên mặt. Tay hắn rất ấm áp, cũng rất dịu dàng, một khi dựa vào sẽ không còn
muốn rời ra, nàng không thích chính mình mềm yếu như vậy. Nhưng nàng không có
cách nào chống lại.
Phó Cửu Vân ngồi bên người nàng, tay áo dài nhuốm máu che phủ bờ vai trần của
nàng, ôm đầu nàng vào trước ngực, vạt áo nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Không biết
đã trải qua bao lâu, lâu tới mức Phó Cửu Vân cho rằng nàng đã ngủ, đang muốn nằm
xuống ngủ cùng nàng, chợt nghe nàng khẽ nói bằng giọng mũi: “… Độc, đã giải
chưa?”
Hắn lúc này mới nghĩ ra độc nàng hỏi là Tương Phùng Hận Vãn, trong lòng cảm
thấy hơi hơi chua xót, thì ra nàng vẫn nhớ rõ.
“Chút độc đó, còn không độc chết đại nhân ta được.” Ngữ khí của hắn ung dung
thoải mái, mang vẻ bông đùa.
Đàm Xuyên ngẩng mặt lên, đôi mắt hồng hồng, còn hơi sưng lên, có điều đã
không còn nước mắt. Nàng do dự một chút, xoay đầu đi thấp giọng nói: “Vậy… còn
miệng vết thương thì sao?”
Hắn tự giễu nhìn nhìn trên vai, máu đã ngừng chảy, hắn ra đi vội vàng, không
mang theo linh đan diệu dược gì, thuốc vừa bôi cũng chẳng có công hiệu gì lắm,
miệng vết thương sưng phồng cả lên.
Hắn bảo: “Không sao, không đau.”
Nàng lại không nói gì, lông mi còn dính giọt nước nhỏ tinh tế, hơi hơi run
nhè nhẹ, trái tim Phó Cửu Vân cũng run rẩy theo, không kìm nổi lòng muốn dùng
đầu ngón tay chạm tới cánh bướm mềm mại kia. Nàng đột nhiên hắng giọng nói: “Ta
có thuốc ở đây.”
Nàng xác thực mang theo rất nhiều thuốc tốt, túi Càn Khôn quả thực còn chứa
được nhiều đồ vật hơn cả một kho báu, có một bình sứ nhỏ, bên trong đựng đầy
những viên thuốc màu trắng to bằng đầu ngón tay, Phó Cửu Vân vừa ngửi hương vị
liền biết đó là thuốc trị thương thượng hạng, hòa tan hai viên vào trong nước,
thoa lên vết thương, qua một đêm miệng vết thương liền có thể khép miệng.
Đàm Xuyên quỳ gối trước mặt hắn, giúp hắn cởi áo khoác ngoài, ngón tay hơi
lạnh sượt qua bộ ngực trần của hắn, hô hấp của Phó Cửu Vân chợt trở nên rối
loạn, thình lình nắm lấy tay nàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay cơ hồ muốn thiêu
cháy da thịt nàng. Nàng cúi thấp đầu, lúm đồng tiền mơ hồ lộ trên khóe môi, mang
theo vẻ nghịch ngợm đã lâu không thấy, nhỏ giọng nói: “Không ngờ nổi ngươi thật
sự là tinh lực dồi dào, máu chảy nhiều như vậy, còn muốn làm gì?”
Hắn vô cùng không cam lòng mà buông tay, dường như tự giễu cười nói: “… Ra
tay nhẹ chút, ta sợ đau.”
Động tác của nàng quả nhiên rất nhẹ, đầu ngón tay chạm vào vết thương, giống
như gió nhẹ thoảng qua, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã liền biến mất. Phó Cửu
Vân có chút tâm viên ý mã, vừa muốn nàng đừng bôi thuốc xong nhanh đến thế, lại
vừa mong nàng dùng lực một chút, đụng chạm như gãi ngứa như vậy thật sự làm cho
tâm tình người ta ngứa ngáy khó nhịn.
[tâm viên ý mã: như kiểu lòng vượn dạ ngựa ấy :”> (viên: vượn, mã: ngựa)
đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường, đại khái là anh Phó
Cửu Vân khó chiều ]
Ánh trăng chiếu lên song cửa sổ, bóng dáng hai người bọn họ lồng cùng một
chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tựa như sẽ không bao giờ phân cách.
Trong lòng Đàm Xuyên có một loại vui sướng không nói lên lời, còn có một loại
bất đắc dĩ mơ hồ mờ nhạt. Nàng nói: “Cửu Vân, ngươi cảm thấy công chúa một nước,
nên là thế nào mới phải? Chỉ cần ăn diện đẹp mắt một chút, dáng vẻ xinh tươi một
chút, thể hiện uy nghi hoàng gia trước mặt người khác là được sao?”
Phó Cửu Vân không trả lời, hắn dường như đang ngủ, đầu hơi cúi xuống, khuôn
mặt bị bao trùm trong bóng tối.
“Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không có ai nói cho
ta biết. Sau đó Đại Yến diệt vong, tiên sinh và ta tình cờ trở về thăm một lần,
khắp chốn nơi đó đều cho yêu quái là tôn quý, chỉ vì Thiên Nguyên quốc thờ phụng
vua quỷ. Những con dân bình thường hàng năm đều phải tiến cống thịt người …
Ngươi biết thịt người là sao không? Chính là coi con người như một món cao lương
mỹ vị dâng tặng cho một đám yêu ma cao cao tại thượng. Hoang đường lắm phải
không? Thế nhưng đó lại là sự thật rành rành.”
“Sau khi trở về, ta vẫn cứ nghĩ, trước kia ta là công chúa Đại Yến, được vạn
người ngưỡng mộ, tới cùng là dựa vào cái gì cơ chứ? Ta đã làm được gì cho bọn
họ? Ta rốt cuộc có tư cách được các con dân của ta ủng hộ như thế hay
không?”
“… Ngươi nói, ta dùng hồn đăng sẽ hồn phi phách tán vĩnh viễn chịu thống khổ,
không đáng. Đối với Đàm Xuyên mà nói, quả thật không đáng, nàng chỉ là một cô
nương bình thường không người thân thích. Có điều trước khi trở thành Đàm Xuyên,
nàng là Đế Cơ của Đại Yến. Trong lòng Đế Cơ, đây là chuyện ngàn vạn lần đáng
giá.”
Thuốc đã thoa xong, là thuốc trị thương thượng hạng, bên trong còn bỏ thêm hí
tiên tán, cái tên thể hiện ý nghĩa, ngay cả thần tiên không cẩn thận cũng sẽ bất
tri bất giác rơi vào giấc ngủ, sét đánh cũng không tỉnh, phải ngủ đủ năm canh
giờ mới có thể tự mình tỉnh lại. Ban đầu nàng quyết định chỉ khi cùng đường bí
lối tại núi Hương Thủ mới dùng đến, không ngờ nổi cuối cùng lại dùng trên người
Phó Cửu Vân.
[hí: trêu đùa, giễu cợt, hí tiên: nhạo báng thần tiên ]
Đàm Xuyên giúp hắn mặc quần áo tử tế, cẩn thận đặt hắn ngủ ở trên gối, ngắm
nhìn vẻ mặt say ngủ an tường của hắn, trong lòng có bao điều muốn nói. Muốn nói
cho hắn biết, thả mãnh hổ cắn hắn chỉ là nhất thời tức giận, chứ không hề muốn
giết hắn; muốn nói, những ngày ở núi Hương Thủ, bởi vì có hắn, còn có Thúy Nha
đáng yêu, nàng mới có thể thực sự cất tiếng cười, rất nhiều lần còn mơ về hắn,
khi đó trong lòng cảm thấy một nỗi vui vẻ nhẹ nhõm thật lâu rồi chưa thấy.
Nàng còn muốn nói, hắn muốn ở bên nàng, thật sự là lời hứa vô cùng tốt đẹp vô
cùng mật thiết.
Còn muốn nói…
Những lời muốn nói thực sự quá nhiều, chỉ là nếu như nói hết ra, nàng sẽ
luyến tiếc muốn bỏ mà không được. Nàng đã từng nghĩ, sống qua mấy năm này, là có
thể được giải thoát. Thế nhưng một năm cuối cùng này, nàng được sống thật sự
hạnh phúc, cho nên giờ đây nàng thỏa mãn, chí ít không phải rời đi với nỗi lòng
chứa đầy oán hận.
Đàm Xuyên khẽ khàng lấy hồn đăng từ trong ngực hắn, một lần nữa cất vào túi
Càn Khôn.
Thay xong y phục, nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại Phó Cửu Vân một lần
nữa, tựa như lưu luyến không rời.
Xé hai tờ giấy trắng gọi ra linh thú nho nhỏ canh chừng bên cạnh hắn, để
tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Đàm Xuyên nhìn hắn lần cuối, rốt cục
đoạn tuyệt đóng cửa phòng.
Lần này đây, là chân chính rời bỏ.
***
Nói là rời bỏ, Đàm Xuyên lại có chút sợ bị Phó Cửu Vân truy đuổi, người này
nói chuyện hư hư thực thực, có trời mới biết ngoại trừ tinh khí thần trên hồn
đăng, hắn còn bỏ bùa chú gì gì đó trên người nàng hay không. Nàng luẩn quẩn tại
thôn trấn chung quanh ba bốn ngày, tính sẵn trong đầu từng đường đi nước bước,
chuẩn bị chu đáo đề phòng chính mình không may lại bị tóm cổ lần nữa.
*
Ba bốn ngày trôi qua, không thấy động tĩnh gì, xem chừng hắn đã tức giận tới
mức đến Thiên Nguyên quốc ôm cây đợi thỏ rồi. Đàm Xuyên lúc này mới cưỡi lừa
con, không nhanh không chậm đi về hướng tây. Tới khi đến trước mộ lão tiên sinh,
đã là tháng hai tháng ba, cỏ dài chim bay, trên mộ lão tiên sinh không chỉ mọc
đầy cỏ dại, còn nở một đám hoa dại, tươi tốt um tùm, ngược lại cũng náo nhiệt
vui mắt.
Đàm Xuyên dứt khoát cắt sửa sơ qua cỏ dại trên mộ một chút, mấy bông hoa nhỏ
kia thì giữ lại, chắc hẳn tiên sinh cũng vui mừng.
Tốn hai lượng bạc, mời một gánh hát từ thôn đầu đông, cộng thêm mấy vò rượu
ngon và nửa cân thịt bò. Trong tiếng xướng tuồng lách cách binh binh bàng bàng,
Đàm Xuyên ngồi trước mộ ăn ngấu ăn nghiến, người đi đường đều ghé mắt trông
sang. Nói cho cùng, nàng bây giờ mặt dạn mày dày gặp người nói tiếng người, gặp
quỷ nói tiếng quỷ, vậy mà đi theo tiên sinh học tập, trước khi chết ông cũng
chẳng nhắn nhủ khuyên bảo gì, chỉ cười tủm tỉm phân phó một câu: “Lúc đến tảo
mộ, nhớ mang rượu ngon thịt bò, nếu có xướng tuồng thì càng tốt.”
Đàm Xuyên mặt không đổi sắc uống bốn vò rượu, ngay cả một chút mùi rượu cũng
không lộ ra, đám con hát xem náo nhiệt ngược lại sắc mặt trắng bệch, lần đầu
tiên nhìn thấy một thùng rượu rõ rành rành, lại còn là một thùng rượu cực kỳ
xinh đẹp yếu đuối. Ăn uống no đủ, nàng vỗ vỗ tay đứng dậy, thi lễ trước mộ, nói:
“Tiên sinh, đây là lần cuối ta tới thăm lão nhân gia ông rồi. Sau này trên mộ
mọc cỏ dại, nở hoa dại, ta cũng chẳng thể giúp ông dọn dẹp, tiên sinh chớ
trách.”
Trả tiền cho gánh hát, lừa con sải bước đang muốn rời đi, bỗng nghe phía sau
truyền tới một trận hô hoán, nhìn lại, thì ra là mấy con đào yêu đầu tròn đang
mệt mỏi bơ phờ vì đi đường xa, ngày trước lúc nàng và tiên sinh còn ở chỗ này,
vẫn theo gót bọn họ lên núi chơi đùa, hái rất nhiều đào về ăn.
Đào yêu nơi này tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người trước giờ vô cùng tốt,
thế nhưng nhìn biểu tình của các thôn dân, lại giống như là đang hoảng sợ, đây
mới là kỳ quái. Thói đời bây giờ, người và yêu sống chung lẫn lộn, yêu ma quỷ
quái kì dị cỡ nào chăng nữa đi lại công khai ngoài đường, cũng chẳng có ai thèm
liếc mắt, ngắn ngủi vài năm, thói đời thay đổi rồi sao?
Đàm Xuyên cưỡi lừa con tới nghênh tiếp, cười hỏi: “Đào ca ca muốn đi đâu
thế?”
Đào yêu dẫn đầu vừa thấy nàng liền nước mắt lưng tròng, hận không thể nhào
tới ôm chầm lấy: “Tiểu Xuyên! Chỉ có muội là tốt! Mấy ngày nay bọn ta oan ức lắm
nha, đám người đó cứ thấy bọn ta là sợ tới mức thét chói tai, cứ như thể bọn ta
muốn ăn thịt họ ấy. Oan uổng quá đi! Trên đời này ai ai cũng biết giống đào bọn
ta là tốt nhất, chưa bao giờ biết ăn thịt người!”
Đào yêu cái khác đều tốt cả, chỉ có điều mắc bệnh dong dài, chỉ một chuyện
lặp đi lặp lại cũng có thể nói lải nhải nửa ngày, Đàm Xuyên nghe ước chừng hơn
nửa canh giờ mới hiểu ra mọi chuyện. Té ra là hoàng đế của tiểu quốc phương Tây
này không có cốt khí, đại quân Thiên Nguyên quốc còn chưa tới, chính lão đã tự
đầu hàng trước rồi. Mà Thiên Nguyên quốc sau khi tiêu diệt Đại Yến, Tả tướng
được cho là công lao vĩ đại, vốn muốn bảo ông ta ở lại Đại Yến làm một chức quan
lớn, nhưng dân chúng Đại Yến cực kỳ căm hận vị thừa tướng phản quốc này. Để
tránh phiền toái không cần thiết, chính ông ta đã xin chỉ thị tới nơi này làm
một viên quan tiêu dao nhàn hạ, tiếp tục trau dồi nhuần nhuyễn thủ đoạn cũ rích
tôn thờ yêu quái.
Mấy hôm trước vừa gửi thiệp mời đến động phủ của đám đào yêu, mời bọn họ tham
gia “Yến tiệc trăm người” gì đó, mượn lời của đào yêu, chính là mời bọn họ đi ăn
thịt người, để thể hiện rõ sự khác biệt mạnh yếu giữa yêu quái và người thường.
Nghe nói những yêu quái có chút thanh danh ở những vùng lân cận cũng đều nhận
được thiệp mời, hết thảy bị dọa cho nhảy dựng, chẳng kẻ nào muốn chảy xuống vũng
nước đục ấy, cho nên dứt khoát vứt bỏ động phủ đã trú ngụ nhiều năm, rời xa chốn
thị phi này.