Nói thật, Tịch Thần sống hai đời người, sinh hoạt lên lên xuống xuống, gập ghềnh nhấp nhô, có thể nói là bất kỳ khó khăn nào cũng đã trải qua, nhưng đến lúc chết rồi trọng sinh đến nơi này, nàng cũng không có cảm nhận được đau đớn.
Thậm chí bởi vì tinh thần lực màu đỏ tác quai tác quái mà nàng còn không biết mình chết như thế nào, chứ đừng nói là tận mắt chứng kiến linh hồn mình xa lìa thể xác.
Bất quá hiện tại nàng đã biết hồn lìa khỏi xác là như thế nào, cảm giác trầm trầm phù phù, từ đầu đến chân khinh phiêu phiêu dường như không có trọng lượng, phảng phất một ngọn gió đảo qua là có thể thổi bay nàng đi.
Cảm giác này, không giống như khi vận dụng Tật Phong Thuật để chiến đấu, bởi vì lúc đó ý thức của nàng và thân thể là một, nàng có thể dễ dàng điều khiển thân thể làm ra bất kỳ động tác gì.
Nhưng hiện tại, Tịch Thần hoàn toàn không điều khiển được chính mình, cơ hồ là mơ màng hồ đồ bị một lực hấp dẫn kéo vào trong Cửu Cung Khóa.
Nhờ vậy Tịch Thần mới biết được, Tiểu Hắc và vô số Chấp Pháp Đội trong Vĩnh Sinh Thành có thể dùng trạng thái linh hồn để chiến đấu là thật sự rất lợi hại.
Để có thể thuần thục điều khiển linh hồn, không biết bọn họ đã dùng bao nhiêu thời gian, mồ hôi và công sức…
Trong lòng cảm thán như vậy, nhưng khi Tịch Thần lần nữa kiên định đứng ở trên mặt đất, nàng mới phát hiện chính mình đã đứng ở bên trong Cửu Cung Khóa, hơn nữa xung quanh linh hồn nàng được bao bọc bởi một tấm màng mỏng màu vàng nhạt, trong đó tản ra mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ, giúp linh thức nàng trong phút chốc trở nên minh mẫn, hơn nữa đem gió bụi, cát đất đều chắn ở bên ngoài.
Nàng nhìn về phía lư hương đang cầm trên tay, âm thầm cảm thán thần khí thượng cổ quả nhiên danh bất hư truyền, mà người tạo ra nó – vị Vong Linh Pháp Thần đã tọa hóa kia càng là thiên tài, kỳ tư diệu tưởng, tay nghề càng thêm xảo đoạt thiên công.
Tịch Thần nắm chặt lư đồng, hít sâu một hơi đè x uống sự kích động, sau đó mới trúc trắc dùng tinh thần lúc đi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tuy rằng có Định Hồn Hương hỗ trợ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên ở trạng thái này, cho nên Tịch Thần không quá thói quen, thập phần mới lạ mà điều khiển tinh thần lực.
Bất quá sau đó, nàng lại phát hiện khi ở trạng thái này, sử dụng tinh thần lực lên lại không có cản trở gì, thậm chí so với khi cùng thân thể hợp nhất còn muốn thông thuận, quả thực đúng với mấy chữ “tâm tùy ý động”.
Sự mê muội chỉ có trong chớp mắt, Tịch Thần lại lý trí mà phủ nhận ngay, trạng thái này tuy rằng nhất thời có thể tự do làm gì mình muốn, nhưng về lâu về dài thì chắc chắn sẽ sinh ra tệ đoan, hơn nữa nếu nàng tham luyến nó, hậu quả sẽ cực kỳ trí mạng.
Nàng kịp thời dừng cương trước bờ vực, chuyên tâm “nhìn” cảnh vật xung quanh.
Nàng cho rằng sa mạc phía Bắc của Hoang Vực Giới – nơi mà nàng tỉnh dậy đầu tiên đã đủ hoang vu khô cằn, sa mạc trong Địa Hoang Chiến Trường đã đủ hung hiểm gian nan.
Nhưng khi đứng ở nơi này, nàng mới chợt nhận ra hai nơi phía trước chỉ đồ đệ, còn chỗ này mới là sư phụ.
Bốn phía không có nổi một gốc cây ngọn cỏ, cát đất bay mù mịt, bầu trời không có quang minh, chỉ có sương mù bao phủ một cách dày đặc, trong sương mù lại chớp động vô vàn ánh tím từ lôi đình ngang ngược.
Nhìn về phía trước, là một mảnh băng thiên tuyết địa, rõ ràng không có tuyết rơi, nhưng mặt đất kéo dài mấy ngàn dặm đều phủ kín một tầng băng lam, nhiệt độ lạnh lẽo thấu xương đến cùng cực.
Mà bên tay phải là những dãy thâm mương kéo dài vô tận, trong đó chảy xuôi những lớp dung nham đậm đặc, đậm đến nỗi chúng cô đọng thành chất rắn, không bốc hơi nổi một tia khói trắng, nhưng lại khiến người nhìn vào đều da đầu tê dại, kinh hồn táng đảm.
Bên tay trái là một cái vực sâu vô tận, vô số cuồng phong lốc xoáy nhộn nhạo ở phía trên, sương mù và thiểm điện thỉnh thoảng chớp giật liên hồi, tản ra khí thế bá đạo lại hung ác.
Tịch Thần đứng ở mảnh đất chân không chính giữa, tay cầm Định Hồn Hương ngăn cách mọi bão tố ở bên ngoài.
Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám tiếp cận bất kì nguyên tố nào của nơi này.
Bởi vì chúng nó không chỉ dày đặc mà còn bạo ngược hơn nguyên tố bên ngoài gấp trăm lần.
Lấy cảnh giới hiện tại, nàng nếu dám dính vào một chút thì khẳng định sẽ tan xương nát thịt.
Cây nhang trên lư hương đã cháy một phần tư, thời gian dành cho nàng không nhiều, hoàn cảnh xung quanh cũng không cho phép nàng tự do bôn tẩu, cho nên Tịch Thần suy tư một hồi, sau đó đánh bạo phát ra tiếng:
“Cửu Cung Khóa Linh, ngươi đang ở đâu?”
Phát ra tám chữ, Tịch Thần còn dùng tới tinh thần lực đem thanh âm phát tán ra bên ngoài, tuy rằng so với không gian to lớn của nơi này chỉ như muối bỏ biển, nhưng cũng đại biểu thành ý của nàng.
Cùng người ở chung nàng có thể không hiểu nhiều lắm, nhưng nàng biết muốn hợp tác được suôn sẻ, thì khởi đầu phải có thành ý trước đã.
Nàng nói xong thì yên lặng chờ đợi, năm giây… mười giây… mười lăm giây lặng lẽ trôi qua…
Tàn tro trên nhang lại rụi một đoạn, giữa lúc Tịch Thần âm thầm suy đoán là Cửu Cung Khóa Linh nghe không thấy hoặc là nghe thấy rồi nhưng không muốn để ý tới nàng, nàng có cần hỏi lại không… thì một âm thanh có vẻ mệt rười rượi vang lên ở đỉnh đầu nàng:
“Nhân loại… ngươi tìm bổn tọa… có việc gì!?”
Tịch Thần tức khắc ngẩng đầu lên, muốn tìm vị trí của âm thanh kia, bất quá khắp nơi hỗn độn, mà thanh âm kia như là từ bốn phía tám hướng vọng tới, không có định hướng để truy tung.
Thấy nàng ngơ ngác tìm kiếm, thanh âm kia lại vang lại, lần này giọng điệu pha chút nóng nảy cùng không kiên nhẫn:
“Ngươi không cần tìm bổn tọa, có việc thì nói nhanh lên, không thì lăn!”
Tịch Thần nghe vậy thì hơi bĩu môi, âm thầm cảm thán mấy cái đồ cổ tính khí thất thường, khó hầu hạ.
Phía trước Họa Cốt Hồng Quân cũng thế, hiện tại Cửu Cung Khóa Linh cũng thế.
Chẳng lẽ đây là bệnh di truyền của mấy lão quái vật?
Trong lòng nghĩ ngợi lung tung, mặt ngoài Tịch Thần vẫn cung kính nói:
“Cửu Cung Khóa Linh, ta tiến vào đây là có một cọc giao dịch muốn cùng ngươi thương lượng.”
Không khí ngưng trọng trong vài giây, thanh âm kia hừ lạnh một tiếng, biện không ra hỉ nộ:
“Nhân loại! Lá gan của ngươi không nhỏ, cư nhiên dám ra điều kiện với bổn tọa! Nói nghe thử xem, bổn tọa vì sao phải hợp tác với ngươi!?”
Tịch Thần không có bị giọng điệu lạnh lẽo này hù dọa sợ, nàng bình thản ung dung mà trần thuật:
“Cửu Cung Khóa Linh, ngươi có nhiệm vụ bảo hộ Thiên Thu Họa này đi? Nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, những người bên ngoài kia không cam tâm bị nhốt ở đây cả đời, cho nên sôi nổi phản kháng.
Hoặc muốn hủy diệt ngươi, hoặc muốn lợi dụng ngươi để đạt được mục đích của riêng họ.
Ta biết ngươi là thần khí thượng cổ, năng lực nghịch thiên.
Nhưng năm tháng sông dài qua lâu như vậy, ngươi còn cường đại như xưa sao? Huống chi bên ngoài còn có một lão quái vật Họa Cốt Hồng Quân đang chờ chực để hủy diệt ngươi.
Nếu ta không có đoán sai, thì ngươi hẳn đang bị thương đi? Nếu không cũng sẽ không trốn vào không gian này.
Điều đó chứng tỏ ngươi không muốn chết, không muốn bị hủy diệt, có đúng không?”
Không gian lại lần nữa rơi vào im lặng, nhưng dưới đáy lòng sâu lại tiềm tàng một mối nguy hiểm.
Hiển nhiên Cửu Cung Khóa Linh cũng không ngờ tới nhân loại tầm thường này sẽ biết được lai lịch của nó, hơn nữa còn một mực chắc chắn nó đang bị thương.
Điều này khiến tâm trạng của nó cực kỳ không xong, bởi vậy khi Định Hồn Hương trên tay Tịch Thần đã rụi một nửa, nó lại gằn giọng ra tiếng:
“Nhân loại, nếu ngươi đã biết năng lực của bổn tọa, sẽ không sợ bổn tọa đem ngươi vây chết ở chỗ này sao?”
Tịch Thần ngẩng đầu lên, tuy rằng mắt không nhìn thấy gì, nhưng nàng lại nở một nụ cười nhạt tràn đầy tự tin, hai ngón tay nắm lấy Định Hồn Hương, bâng quơ nói:
“Nếu ta dám tiến vào trong này, thì đương nhiên đã tính sẵn đường lui.
Nghe nói Cửu Cung Khóa có thể diễn hóa ra ngàn ngàn vạn vạn loại trận pháp, nhưng một cái trận muốn hình thành cũng cần có thời gian.
Mà ta, chỉ cần đem cây nhang này đảo đầu, thì cho dù ngươi có năng lực thông thiên cũng không thể bắt được ta.
Huống chi, bản thể của ngươi còn ở trong nhà của ta đâu, chỉ cần ngươi dám ló đầu ra, thì trưởng bối nhà ta tức khắc sẽ đem ngươi bóp ch3t!
Cửu Cung Khóa Linh, ngươi là thần khí thượng cổ, có thể tồn tại đến hôm nay không dễ dàng gì, ngươi nhất định biết lựa chọn nào đối với mình là tốt nhất, đúng hay không?”
Cửu Cung Khóa Linh: “…”
Thật là thói đời ngày nay, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa cũng có thể uy hiếp nó.
Nhưng không thể phủ nhận là nó tự động chui đầu vào lưới, cho dù có đem nha đầu này gi3t chết, thì nó cũng không thể nguyên vẹn tồn tại.
Nó không biết nguyên lý của không gian bên ngoài là gì, nhưng nó nhận ra bút tích và hơi thở quen thuộc, người tạo ra không gian đó và người tạo ra nó, cùng thuộc một thời đại.
Nhưng không gian kia năng lượng sung túc, mà nó chỉ là bệnh nhân hối hấp.
Thật đối chiến lên, nó không có một nửa phần thắng.
Trải qua một phen ngẫm nghĩ, nó không thể không thỏa hiệp, nhưng âm điệu lại có chút nghiến răng nghiến lợi:
“Nhân loại! Coi như ngươi lợi hại! Nói đi, bổn tọa cần thiết phải làm cái gì?”
Tịch Thần rũ mắt cúi đầu, che giấu ý cười bên khóe môi.
Kỳ thực những lời nói kia có nửa thật nửa giả, dùng để lẫn lộn phán đoán của Cửu Cung Khóa Linh, nếu không nó chưa chắc gì sẽ dễ lừa gạt như vậy.
Bất quá, công thần lớn nhất vẫn là Họa Cốt Hồng Quân, nếu không có hắn dùng Lăng Hư Kính đem nó thương thành cái dạng này, thì dễ gì nó sẽ chịu cúi đầu thỏa hiệp.
Như vậy, việc hắn đem ấn ký khắc vào Diệt Hồn Đỉnh để theo dõi nàng, nàng tạm thời không so đo.
Chỉ cần ra khỏi chỗ này, hai người bọn họ cũng đường ai nấy đi, hẳn là trong thời gian dài sẽ không có giao thoa.
Trong đầu lăn lộn các loại suy nghĩ, bên ngoài Tịch Thần lại đâu vào đấy mà đối đáp:
“Chỉ cần ngươi đem Thiên Thu Họa mở ra một đạo lỗ hổng thả chúng ta ra ngoài là được!”
Cửu Cung Khóa Linh khó hiểu hỏi:
“Chỉ có việc này?”
Việc mở khóa đối với nó mà nói thì có gì khó đâu.
Bản chất của Cửu Chuyển Linh Trận là phong kín đường ra của Thiên Thu Họa, nó chỉ cần triệt hồi trận pháp hoặc làm gián đoạn vận hành là được rồi.
Tịch Thần hơi nghẹn một chút, nhất thời không biết ý đồ của nó, cho nên nàng do dự mà gật đầu:
“Đúng vậy, chỉ có việc này!”
Cửu Cung Khóa Linh không biết xuất phát từ tâm lý gì, ưỡn ẹo một hồi, đột nhiên hỏi:
“Ngươi không muốn bổn tọa cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, lấy ngươi vì chủ, phục vụ cho hùng đồ bá nghiệp của ngươi sao? Phải biết rằng bổn tọa là thần khí thượng cổ, năng lực nghịch thiên, chỉ cần bổn tọa phóng xuất một cái sát trận là đủ để diệt một nửa gia tộc.
Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người tranh nhau phá đầu cũng muốn có được bổn tọa.
Ngươi không muốn khế ước bổn tọa sao? Như vậy thì ngươi đã có một cái không gian huấn luyện trận pháp, tiến hành thực chiến.
Không chỉ kinh nghiệm chiến đấu được tăng lên mà ngươi còn có cơ hội trở thành trận pháp đại sư.
Ngươi không h@m muốn sao?”
Tịch Thần trầm mặc một hồi, đáp:
“Nếu ngươi không nói, ta thật ra chưa từng nghĩ tới còn có chuyện tốt này!”
Cửu Cung Khóa Linh nghẹn họng, giọng điệu buồn bực hỏi:
“Vì cái gì?”
Nó không tin, trên đời này ai có thể làm được vô dục vô cầu, nghe đến tên của nó mà không động mảy may tham niệm.
Nhân loại xảo trá âm hiểm, khẳng định là nàng dùng chiêu thức “trước đánh một cái tát sau đó cấp một quả táo” để làm nó xiêu lòng.
Nó nhất định đem khuôn mặt dối trá của nhân loại này xé xuống dưới.
Nhưng mà, câu trả lời kế tiếp của Tịch Thần lại làm nó trợn mắt há hốc mồm.
“Ta không nghĩ muốn khế ước ngươi! Bởi vì ta nghe nói Cửu Cung Khóa Linh rất kén ăn, linh thạch không ăn, thú đan không ăn, dược thảo không ăn, chỉ ăn trận pháp, trận bàn, tinh tú.
Ta đi đâu tìm chúng nó cho ngươi ăn? Ta đều nghèo đến không có cơm ăn, nuôi không nổi một con nuốt vàng thú như ngươi!”
Cửu Cung Khóa Linh: “…”
Nó – thần khí thượng cổ, làm mưa làm gió bao nhiêu năm nay, gây nên bao trận tranh đoạt gió tanh mưa máu, hôm nay thế nhưng bị một tiểu nha đầu ghét bỏ.
Xích quả quả ghét bỏ!!!
Nó không tin, nhân loại này khẳng định là dùng chiêu thức lạt mềm buộc chặt, hòng khiến cho nó chú ý!
Nó không thể tiến vào bẫy rập của nàng!
Nó giận dữ gầm lên một tiếng:
“Nhân loại! Ngươi không thành thật! Có ai mà không nghĩ có được bổn tọa, ngươi nói dối!”.