Cửa lối vào quan đạo, mấy người Lý Lân lẳng lặng đứng thẳng, ánh mắt đều nhìn về phía những binh sĩ như thủy triều vọt tới.
– Trần Mặc, đem đội cảnh vệ Lão binh tụ họp lại, phong tỏa khu vực này.
Chờ đến thời gian vừa đến, đem những người chạy tới đưa đi nghỉ ngơi.
Nhớ kỹ một điểm, người thất lạc vũ khí giáp trụ là không hợp cách! Toàn
bộ loại bỏ ra ngoài!
Lý Lân trầm giọng nói.
– Điện hạ! Nếu như vậy, có thể sẽ có rất nhiều người bị loại bỏ, nguyên bản nhân số đã không nhiều lắm, người xem có được hay không?
Trần Mặc khó xử mở miệng nói.
– Thi hành mệnh lệnh! Trên chiến trường vũ khí cùng giáp trụ là huynh đệ
tốt nhất của mình, nếu như ngay cả huynh đệ đều vứt bỏ, còn làm binh làm gì nữa, đánh cái gì trận đây!
Lý Lân lạnh giọng nói.
– Chuyện này… Vâng!
Trần Mặc chần chờ một chút, lớn tiếng đáp.
Ba nghìn Lão binh tạm thời chia làm hai đại bộ đội, Lý Lân tuy rằng coi
trọng bọn họ, biết nếu đưa bọn họ tập trung lại chính là một cỗ máy
chiến đấu phi thường cường đại. Nhưng cuối cùng Lý Lân vẫn phải buông
tha loại ý nghĩ này. Bọn họ lần này lên phía Bắc là để giao chiến với
mấy trăm vạn đại quân mang theo binh khí lạnh, tại trên loại chiến
trường này, nhân số chiến đấu quyết định chủ đạo. Ba nghìn người dù toàn bộ là tinh nhuệ tiến vào chiến trường trăm vạn đại quân sợ rằng ngay cả một bãi nước tiểu đều kích không đứng dậy. Dù cho địch nhân đều là một
đám ô hợp, nhân số tới trình độ nhất định, một người nhổ một ngụm nước
miếng đều có thể dìm chết đuối bọn họ.
Tiếng bước chân nhốn nháo
truyền đến, nhóm thứ nhất là mấy trăm tên binh sĩ quần áo lộn xộn chạy
đến trước người Lý Lân. Nhóm người này tu vi võ đạo cao thấp không đều,
từng người sắc mặt đều trắng bệch, mồ hôi sớm đã thấm ướt hết giáp trụ
trên người. Cho dù là như vậy, trong mắt đám người này tràn đầy vẻ kiên
nghị.
Lý Lân nhìn liên tục gật đầu, những người này ý chí không
tệ, nếu bồi dưỡng tốt có thể trở thành binh sĩ ưu tú nhất. Đối với Lý
Lân mà nói, hiện tại binh sĩ tu vi võ đạo không tính là gì, dù sao Ngự
Lâm quân vốn là tinh nhuệ từ trong toàn quân tuyển chọn ra, cho dù bên
trong có chút vấn đề, nhưng những binh lính này có thể tiến vào trong
quân đứng vững chân, tại trong quân đội tất nhiên có chút bản lĩnh. Đối
với những người này, nghị lực mới là thứ Lý Lân coi trọng nhất. Mà nghị
lực cũng là nhân tố trọng yếu quyết định một sĩ binh có thể đi thật xa.
Kiếp trước thời điểm Lý Lân được tuyển vào Thiết Thủ Trại tiến hành huấn
luyện, tố chất thân thể của hắn trong những đứa bé cùng tuổi là kém cõi
nhất. Thế nhưng kết quả cuối cùng, chỉ có hắn và ba người khác tiếp tục
kiên trì, cuối trở thành vương bài lính đánh thuê nổi danh nhất. Trong
đó không phải dựa vào nội tình, cũng không phải thiên phú, mà là dựa vào nghị lực kiên cường cùng quyết tâm lần lượt phá tan bình cảnh.
Lý Lân hướng về Úy Trì Hổ nháy mắt ra hiệu.
Úy Trì Hổ đại hỉ, gã chạy đến trước mặt những binh sĩ đang thở dốc tại chỗ này cao giọng hô:
– Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là một thành viên cận vệ doanh của Điện hạ. Mà ta chính là doanh trưởng của các ngươi!
– Dựa vào cái gì!
Một quan quân kịch liệt thở dốc, nhưng vẫn như cũ đứng thẳng tắp lớn tiếng nói, trên mặt đầy vẻ không phục.
– Bằng vào lão tử đã trải qua chiến trường, lão tử có kinh nghiệm cầm binh. Ngươi có sao?
Úy Trì Hổ mắt trừng lên, không nghĩ tới vừa mới thăng quan thì tìm đến
mảnh gốc. Hổ ca đương nhiên không cam lòng tỏ ra yếu kém, đây chính là
vấn đề mặt mũi, mới nhậm chức đã có người không phục.
– Trương Trùng giáo úy Ngự Lâm quân hướng ngươi khiêu chiến!
Tên quan quân này lớn tiếng nói. Ý chí võ đạo trên người bạo phát, không ngờ cũng là Cửu phẩm Võ sư đỉnh cao.
– Giáo úy? Quan uy thật lớn! Lẽ nào lão tử sợ ngươi, chờ ngươi nghỉ ngơi
cho tốt, hai người chúng ta đơn đấu, ai thắng người đó làm doanh trưởng!
Úy Trì Hổ lớn tiếng nói.
– Lời của ngươi có thể tính sao?
Trong mắt giáo úy Trương Trùng hiện lên một vệt tinh quang. Đối với binh sĩ
cứng đầu như Hổ ca y cũng đã nghe nói qua, nhưng y là giáo úy cao cao
tại thượng, có kiêu ngạo của chính mình, tự nhiên sẽ không đồng ý để cho một binh sĩ cứng đầu làm chỉ huy của mình.
– Đương nhiên, nếu như không có bản lĩnh, lão tử cũng không còn mặt mũi làm chức doanh trưởng này!
Úy Trì Hổ lớn tiếng nói. Lý Lân rõ ràng muốn đánh loạn hết thảy biên chế
trong Ngự Lâm quân, quan quân trong quân tự nhiên phải bỏ cũ thay mới.
Trương Trùng tuy rằng cũng là Cửu phẩm Võ sư đỉnh cao, nhưng ở trong mắt Úy Trì Hổ, con cháu thế gia làm sao có thể so sánh với hãn tướng như gã đã trải qua chiến trường được. Bởi vậy, Úy Trì Hổ không sợ hãi chút
nào, một lòng muốn dùng thực lực khuất phục y.
Chuyện này báo cáo cho Lý Lân, Lý Lân chỉ thản nhiên nói:
– Cận vệ doanh không chỉ là đội bảo vệ của Bổn hoàng tử , còn là một cây
cương đao trong tay Bổn hoàng tử, xử lý như thế nào chính các ngươi tự
quyết định, Bổn hoàng tử chỉ cần một nhóm cảnh vệ tinh nhuệ chân chính.
Úy Trì Hổ đại hỉ, chạy về diễu võ dương oai một phen, Trương Trùng tức giận hận không thể lập tức cùng gã quyết đấu.
Càng ngày càng nhiều người chạy tới, bước đầu phỏng chừng nhân số đã đạt
được sáu ngàn người, tiếp sau đó người đến liên tục không ngừng.
Lý Lân đứng ở miệng quan đạo, tựa như giữ miệng hồng thủy. Đem binh sĩ Ngự Lâm quân chạy tới chia làm từng đại đội. Sau đó đi theo binh sĩ bảo vệ
thành đến doanh địa nghỉ ngơi trước.
– Điện hạ, còn có thời gian nửa chén trà nhỏ là đến năm canh giờ! Còn ba vị phó tướng khác một người cũng không thấy đến!
Trần Mặc đi tới thấp giọng nói.
– Ba người kia có lai lịch thế nào?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
– Đều là con cháu thế gia Đế đô. Một người trong đó còn là người Phong gia.
– Phong gia? Gia tộc của Hoàng hậu! Xem ra ở bên trong thật sự vẫn còn không ít chuyện.
Lý Lân sắc mặt triệt để âm trầm. Người Phong gia, tất nhiên là người bên
Đại hoàng tử. Mình giết chết Kim Giáp tướng quân Hồ Ngôn, nhưng lại quên những người này. Xem ra chính mình vẫn là coi thường mạng lưới thế lực
của những người này.
– Mạt tướng lo lắng Phong Tích Trần sẽ cổ
động quân sĩ chống đối lại Điện hạ. Hơn nữa vừa nãy mạt tướng có nhìn
qua. Binh sĩ chạy tới Phượng Vĩ Trấn đều là người của ba sư đoàn, chỉ có duy nhất lực lượng của Phong Tích Trần một người cũng không thấy.
Trần Mặc nói.
– Không cần lo cho hắn, chờ đến đúng thời gian, mặc kệ người nào, chỉ cần không tới, đều giống nhau loại trừ. Đây là mệnh lệnh của Bổn hoàng tử,
ngươi chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được!
Lý Lân trầm giọng nói.
– Vâng!
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua rất nhanh. Lý Lân sắc mặt trầm xuống, quay về phía Trần Mặc gật đầu.
Trần Mặc tuy rằng trên mặt bất đắc dĩ, nhưng lập tức chấp hành mệnh lệnh của Lý Lân.
– Đã đến giờ, phong tỏa lối vào quan đạo, phàm là binh sĩ không có dựa
theo thời gian quy định chạy tới , toàn bộ tịch thu giáp trụ cùng vũ
khí, tại một chỗ khác an bài.
Binh sĩ đang nghỉ ngơi tinh thần
chấn động, không nghĩ tới Tam hoàng tử nói được làm được, thật sự muốn
đem những người đó loại bỏ ra ngoài.
– Tiền tổng binh, nhờ ngươi
mang theo những binh sĩ của chúng ta chạy tới này đưa đi ăn uống. Những
người đến sau sẽ có an bài khác. Bọn họ sẽ tại Phượng Vĩ Trấn nghỉ ngơi
và hồi phục sau đó rút về Đế đô. Chuyện này liền phiền Tiền tổng binh.
Lý Lân ngẫm lại, vẫn là đem chuyện này giao phó cho Tiền Thiết Long. Tuy
rằng hắn còn vẫn mang theo chức vụ ngoại lang Binh bộ viên, nhưng một
ngày cũng chưa từng nhậm chức, đối với Binh bộ thật sự không có quan hệ
gì.
– Vâng! Mạt tướng lập tức hướng Binh bộ báo cáo. Nhất định đem ý tứ của Điện hạ lấy tốc độ nhanh nhất truyền đạt về Đế đô.
Tiền Thiết Long lớn tiếng nói.
Lý Lân vừa lòng gật đầu, sau đó tìm tới Trần Mặc, thêm Úy Trì Hổ đang hăng hái, hướng về quân doanh các binh sĩ chạy tới.
Binh sĩ tại trong thời gian quy định chạy tới chỉ có chín nghìn người, vẫn
không bằng một nửa chủ lực Ngự Lâm quân. Cho dù tính thêm ba nghìn lão
binh, cũng vẫn như cũ không được một nửa. Nhưng Lý Lân đối với kết quả
này lại tương đối hài lòng.
– Hiện nay tổng binh lực của chúng ta chỉ có một vạn hai ngàn người, tạm thời phân chia là hai sư đoàn, phiên hiệu theo thứ tự là đệ nhất sư đoàn cùng đệ nhị sư đoàn. Bổn hoàng tử
kiêm nhiệm chủ quan đệ nhất sư đoàn, ngươi tạm thời đảm nhiệm phó tướng
đệ nhị sư đoàn. Biên chế cùng biên chế trước đây giống nhau. Về phần
chọn người chủ quan, chúng ta sẽ chậm rãi nghiên cứu.
Lý Lân vừa
đi vừa nói chuyện. Tiền Thiết Long và quân bảo vệ thành tại thời điểm
binh sĩ Ngự Lâm quân chạy tới, đã chuẩn bị tốt thức ăn cùng nước nóng.
Lão binh đảm nhiệm đội cảnh vệ đang hô to thu xếp nơi đóng quân cho
những binh lính này.
Lý Lân đã sớm hạ mệnh lệnh, mỗi một Lão binh đã từng trải qua chiến trường, mặc kệ lúc trước chức vụ là gì, đều tạm
thời là huấn luyện viên của toàn quân. Bởi vì cuối cùng chỉ có chín
nghìn người thông qua khảo nghiệm, bởi vậy mỗi lão binh cũng chỉ phải
mang theo ba bốn người. Mệnh lệnh này khiến quân doanh thoạt nhìn có
chút mất trật tự, thế nhưng Lý Lân tin tưởng đây là một biện pháp rất
tốt, có thể làm cho các binh sĩ chưa trải qua chiến trường mau chóng
thích ứng hoàn cảnh trên chiến trường. Nguyên bản những quan quân là tân binh, dựa theo mệnh lệnh của Lý Lân chức vụ quan quân được bảo lưu, về
phần phục chức quan vẫn cần phải suy nghĩ, phải xem biểu hiện sau này
của bọn hắn. Mệnh lệnh này cũng làm cho giáo úy Trương Trùng tạm thời
trở lại quân đội, bắt đầu chăm chú suy nghĩ cân nhắc đánh bại Úy Trì Hổ, chấp chưởng cảnh vệ doanh của Tam hoàng tử.
Thẳng đến lúc này,
Lý Lân mới phát hiện chưởng quản hơn vạn đại quân trắc trở như thế nào,
đủ loại vấn đề khiến Lý Lân nhức đầu. Hắn so bất cứ lúc nào đều cảm thấy nhân tài là rất trọng yếu.
– Điện hạ, ta hướng ngài đề cử một người. Hắn là người thông minh nhất trong những người ta biết.
Úy Trì Hổ đột nhiên đi vào trong lều, ồm ồm nói.
– Nhân tài? Ở nơi nào, mang đến cho Bổn hoàng tử nhìn.
Lý Lân có chút sứt đầu mẻ trán mở miệng nói.
– Thắng Nam! Tiểu tử ngươi nhanh lên một chút đến đây!
Úy Trì Hổ hướng về phía bên ngoài hô lớn.
Một tiểu binh vóc người không cao không thấp đi tới.
Lý Lân ngẩng đầu liếc mắt nhìn, trên mặt hiện lên một vẻ hồ nghi.
– Tiểu binh Chu Thắng Nam bái kiến Tam hoàng tử Điện hạ!
Tiểu binh thanh tú này đi vào chào theo nghi thức quân đội nói.
– Không cần đa lễ, ngươi gọi Chu Thắng Nam? Là thân nam nhi, vì sao lại lấy một cái tên như thế ?
Lý Lân nhịn không được mở miệng hỏi.
Tiểu binh gọi là Chu Thắng Nam này dáng người không lùn, dựa theo tiêu chuẩn của đời sau tối thiểu là một mét bảy năm trở lên, so với Lý Lân còn cao hơn một chút. Điểm để cho Lý Lân lưu ý, Chu Thắng Nam tuy rằng mặc giáp trụ trong người, nhưng cấp cho người ta một loại mỹ cảm rất khác, khiến người ta không tự giác nhìn nhiều hơn. Chính vì loại cảm giác này,
khiến trực giác Lý Lân sản sinh y là nữ tử.
– Tiểu binh thời điểm sinh ra, gia phụ cho là con gái, cho nên gọi ta là Thắng Nam, sau lại
phát hiện sai lầm. Nhưng cũng chưa từng sửa lại.
Chu Thắng Nam thanh âm trầm ổn nói.
Lý Lân tỉ mỉ quan sát y, từ tướng mạo đến xem, Chu Thắng Nam thoạt nhìn
chừng hai mươi tuổi, mặt trắng không râu, khuôn mặt dễ nhìn, nhưng xương gò má tương đối cao, cấp cho người ta một loại hơi có vẻ âm nhu nam nhi khí, vành tai y không lớn, mặt trên cũng không có lỗ tai. Cổ y thon
dài, da trắng nõn, ở giữa cổ, một cái yết hầu không lớn chứng minh thân
phận nam tử của y.
– Điện hạ!
Úy Trì Hổ mở miệng nói.
– Khụ khụ!
Lý Lân có chút lúng túng quay đầu đi. Chu Thắng Nam này cho hắn cảm giác
có chút quái dị, bởi vậy không tự giác dò xét một chút. Đương nhiên, kết quả y chỉ là một nam binh thanh tú mà thôi.
– Điện hạ, Chu Thắng Nam mưu kế bất phàm, ta vài lần gặp rắc rối đều nhờ hắn xử lý công
bằng, hơn nữa lần này Ngự Lâm quân hành quân gấp hai trăm dặm, còn lại
ba vị phó tướng bí mật mưu đồ chống lại Điện hạ. Là Thắng Nam dẫn người
cổ động, cuối cùng mới có nhiều người đến như vậy. Chỉ cần điểm này,
Điện hạ phải cẩn thận khen thưởng Thắng Nam.
Úy Trì Hổ vẻ mặt kiêu ngạo nói. Hình như người lập công là gã chứ không phải Chu Thắng Nam.
– Ồ? Hóa ra là ngươi! Trách không được có nhiều người đến như vậy.
Lý Lân vẻ mặt kinh ngạc. Một tên tiểu binh có thể làm ra chuyện cổ động
toàn quân hành động, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được.