Tam Thái Tử

Chương 72: Đột phá



Phượng Vĩ Trấn nằm ở phủ Vĩnh Khánh cách Đế Đô ba trăm dặm, tuy rằng tên là trấn, nhưng ngược lại lại là một thành thị rất lớn. Bởi vì nằm ở
trên quan đạo Đế Đô cùng phía Bắc, nên mậu dịch phồn vinh, nhân khẩu
đông đảo. Phủ Vĩnh Khánh đứng thứ hai chỉ sau Tử Dương thành.

Tin tức phía Bắc bạo phát chiến tranh được truyền khắp toàn bộ Phượng Vĩ
Trấn. Bởi vì chiến tranh, thương lộ phía Bắc bị chặt đứt hoàn toàn,
thương nhân giảm đi, Phượng Vĩ Trấn phồn hoa cũng là chỗ nghênh đón đầu
tiên. Thế nhưng mấy trăm vạn nhân khẩu thường trú ở đây vẫn cho rằng
Phượng Vĩ Trấn hoàn toàn sẽ không bị tiêu điều đi xuống.

Nửa đêm, một chi quân đội kỵ binh quy mô mấy nghìn người từ phía Đế đô cưỡi ngựa chạy đến, làm kinh động không ít người đứng lên quan sát.

– Là Ngự Lâm quân, chẳng lẽ là Hoàng tử điện hạ đến? Này cũng quá nhanh đi!

Đoàn người nghị luận sôi nổi. Phượng Vĩ Trấn là thành thị mậu dịch, tin tức
cực kỳ linh thông. Tin tức Hoàng tử giám quân từ lâu đã thông qua quan
đạo truyền tới Phượng Vĩ Trấn. Đối với việc Hoàng tử giám quân, dân
chúng Phượng Vĩ Trấn mặc dù hiếu kì, nhưng cũng không phải quá mức kinh
ngạc. Có người nói Hoàng đế bệ hạ hiện tại lúc còn là Hoàng tử, đã từng
tới phía Bắc giám quân. Khi đó Hoàng triều đang cùng Hắc Lang hoàng
triều đại chiến, sau gặp phải Hoàng triều Hắc Lang cùng Hoàng triều Xích Lang liên hợp lại công kích, Đại Đường chịu thiệt thòi lớn, Tần Định
Quốc là nguyên soái trẻ tuổi nhất quân đội Đại Đường chết trận, Hoàng đế bệ hạ cũng cửu tử nhất sinh. May mà thời khắc cuối cùng Tần lão nguyên
soái ngăn cơn sóng dữ, chủ lực của Đại Đường đến, tiến hành phản kích
toàn diện, cũng đạt được thắng lợi cuối cùng. Sau trận chiến ấy, Lang
quốc phía Bắc mười năm chưa từng động binh đao. Mà Phượng Vĩ Trấn cũng
bởi vì phía Bắc thương mậu phồn vinh mà lớn mạnh lên không ít.


Không đúng, nghe nói lần này Ngự Lâm quân đi tới chiến trường bốn phía
trợ giúp có trên dưới hai vạn năm ngàn người, hiện tại bất quá chỉ có ba đến năm ngàn người, làm sao có thể là đại quân đội, theo ta thấy hẳn là quân tiên phong đi trước. Chỉ là tốc độ này cũng quá nhanh rồi!

Có người nói.

Huyện lệnh Phượng Vĩ Trấn- Trần Phương, kể cả tổng binh Tiền Thiết Long trú
quân tại Phượng Vĩ Trấn cũng đồng thời đến đây nghênh tiếp.

– Bổn hoàng tử phụng mệnh chạy tới chiến trường phía Bắc, tối nay tại Phượng
Vĩ Trấn ngừng kinh doanh, làm phiền Trần huyện lệnh cùng Tiền tổng binh
lập tức sắp xếp!

Lý Lân ngồi ở trên ngựa lớn tiếng nói.

– Bái kiến Tam điện hạ! Vi thần nhất định làm hết khả năng!

Vừa nghe thấy Lý Lân nói, mọi người làm sao còn không biết thân phận của
hắn, vội vã chào hỏi. Phượng Vĩ Trấn tuy rằng tin tức linh thông, nhưng
dù sao cũng không phải Đế đô, đối với một ít chuyện cá nhân ở Đế Đô tự
nhiên ít có người biết. Đối với tin tức các vị Hoàng tử lâm triều hiểu
cũng không phải rất đầy đủ. Hơn nữa trong tin tức thông qua thương khách mang đến càng nhắc nhiều tới đám người Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Ngũ
hoàng tử. Tam hoàng tử hầu như chưa từng được người khác đề cập qua. Cho dù là như vậy, có thể đại biểu Hoàng đế bệ hạ giám quân, cũng không
phải những quan viên địa phương như bọn họ có thể đắc tội.

– Chư
vị không cần đa lễ, Bổn hoàng tử tối nay có chuyện quan trọng muốn làm,
nên không thể cùng chư vị hàn huyên. Tiền tổng binh, làm phiền ngươi
phân phối vật tư lều trại cùng lương thực, Bổn hoàng tử tối nay không
vào thành, sẽ ngay tại cửa thành hạ trại.

Lý Lân trầm giọng nói.

– Vậy làm sao được, Điện hạ thân phận cao quý. Hạ quan đã vì Điện hạ
chuẩn bị cho tốt chỗ nghỉ ngơi, Điện hạ có thể an tâm trú ngụ.

Huyện lệnh Trần Phương luôn miệng nói.

– Hảo ý của ngươi Bổn hoàng tử nhận, nhưng Bổn hoàng tử quân vụ bận rộn,
không có thời gian. Ngày khác nếu như Bổn hoàng tử khải hoàn trở về, tự
nhiên tự mình tới cửa quấy rầy.

Lý Lân cười nói.

Trần huyện lệnh
đại hỉ, cả khuôn mặt già nua đều cười thành hoa cúc, đối mặt với Lý Lân
liên tục gật đầu, nịnh nọt đến cực điểm. Ngược lại Tiền tổng binh dáng
người cường tráng, trên người tản ra một loại cương nghị của quân nhân,
đối mặt Lý Lân là Thiên gia hậu duệ quý tộc cũng không kiêu ngạo không
tự ti, điều này làm cho hai mắt Lý Lân không tự chủ nhìn nhiều hơn một
chút.

Rất nhanh, Phượng Vĩ Trấn náo nhiệt hẳn lên, một ít cửa
hàng đang đóng cửa không tiếp tục kinh doanh cũng rất nhanh nhận được
tin tức lập tức tân khai trương. Dù sao đại quân dừng lại chủ yếu thu
mua vật tư, cùng quân đội Đế quốc buôn bán thế nhưng rất dễ dàng, bởi vì quân nhân xưa nay sẽ không ra giá mặc cả, huống chi đối với một ít
thương gia mà nói, một khi lập quan hệ với quân đội, vậy thì rất nhanh
chờ thăng chức đi!

Hiệu suất của Tiền tổng binh rất nhanh, mệnh
lệnh Lý Lân phát ra không lâu sau, quân bảo vệ thành liền mang theo lều
trại cùng với lương thực chạy tới. Binh sĩ bảo vệ thành cũng không có
phân tán như Lý Lân tưởng tượng. Trái lại mơ hồ còn có một chút tư thế
tinh nhuệ. Điều này làm cho Lý Lân đối với quan quân chỉ huy bọn họ càng thêm hiếu kỳ.

– Tiền tổng binh dùng binh có phương pháp, quân
đội bảo vệ thành của Phượng Vĩ Trấn vừa nhìn đã thấy là quân tinh nhuệ.
Nhưng Bổn hoàng tử có một chuyện không giải thích được, lấy năng lực
luyện binh của Tiền tổng binh tại sao lại phải ở lại Phượng vĩ trấn
nhiều năm như vậy?

Lý Lân ngồi trong trung tâm lều trại, vẻ mặt hiền lành đối với Tiền tổng binh nói.

– Khởi bẩm Điện hạ, mạt tướng năm năm trước ở trong quân phạm sai lầm, bị nghiêm phạt đến Phượng Vĩ Trấn này. Bất quá bây giờ biên quan báo nguy, mạt tướng đã hướng Binh bộ đưa ra điều động.

Thân thể Tiền tổng
binh đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng, ăn nói mạnh mẽ. Điều này làm
cho Lý Lân gật đầu liên tục. Làm binh phải có sức mạnh giống như tướng
lĩnh lúc này, trách không được quân bảo vệ thành đều được huấn luyện
thành bộ dáng tinh nhuệ.

– Ồ? Không biết Tiền tổng binh phạm sai lầm gì mà bị điều ra khỏi quân?

Lý Lân vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

Tiền tổng binh chần chờ một chút, cuối cùng hơi bất đắc dĩ nói:

– Mạt tướng năm năm trước đã từng cãi lời quân lệnh, suất lĩnh bộ đội
dưới trướng giết vào thảo nguyên, diệt ba tiểu bộ lạc của Hắc Lang hoàng triều, thiếu chút nữa dẫn tới hai nước khai chiến. Mắc hoạ lớn như vậy
có thể sống sót cũng đã rất không tồi.

– Một mình giết vào Hoàng triều Hắc Lang ?

Lý Lân kinh hãi. Không nghĩ đến hán tử quân nhân trung niên này năm đó lại có loại tiên phong như vậy.

– Vâng, năm đó mạt tướng thật ra là phó tướng quân đoàn Thiết Quân Mãnh
Hổ, bởi vì một đám thổ phỉ hại bách tính nơi biên quan mà giết vào thảo
nguyên. Thế nhưng không nghĩ tới, những đám thổ phỉ này lại là một bộ
lạc của Hoàng triều Hắc Lang. Hoàng triều Hắc Lang cùng Đại Đường chúng
ta không giống nhau. Quốc gia bọn họ là do từng bộ lạc tạo thành, hơn
nữa Lang quốc phía Bắc gần như toàn dân đều là binh sĩ, cực kỳ khó chơi. Năm đó ta giết người thảo nguyên, vốn chỉ nghĩ muốn giết chết những tên ác tặc này thôi. Không nghĩ tới những bộ lạc thổ phỉ này lại vô cùng
hung hãn, do sự khinh thường mà không ít binh sĩ của mạt tướng bị bọn họ giết chết. Mạt tướng trong lúc giận dữ, hạ xuống mệnh lệnh tàn sát.
Thời điểm khi rút lui lại liên tục gặp phải hai bộ lạc ngăn chặn. Mạt
tướng đơn giản nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực
tiếp đem hai bộ lạc này cũng diệt toàn bộ. Sau đó chuyện này kinh động
đến đại bộ lạc của Hoàng triều Hắc Lang, chúng ta lọt vào trong vòng vây mấy vạn đội quân tinh nhuệ. Đợi khi chúng ta thoát khỏi vòng vây trở
lại quốc thổ. Năm nghìn người của mạt tướng chỉ còn không đến ngàn
người, hơn nữa mỗi người mang thương tích, càng có không ít huynh đệ
trực tiếp trở lên tàn tật. Sau đó Hoàng triều Hắc Lang truy cứu, khiến
quân đoàn Chân Vũ phải giao ra hung thủ, lại bị nguyên soái cự tuyệt,
bởi vậy song phương càng thiếu chút nữa bạo phát đại chiến. Cuối cùng
tuy rằng Hoàng triều Hắc Lang thối lui, thế nhưng quan hệ hai nước trong lúc đó cũng khẩn trương lên rất nhiều. Sau đó mạt tướng lại bị một ít
đồng liêu trong quân xa lánh, quân bộ càng phát ra điện báo hỏi trách.
Cuối cùng Tần lão nguyên soái đứng ra bảo hộ mạt tướng, ông ấy đem mạt
tướng từ trong quân điều ra, điều đến đây đảm nhiệm tổng binh, nháy mắt
đã được năm năm.

Tổng binh Tiền Thiết Long hơi thổn thức nói.

– Tướng quân uy vũ! Dương uy quốc gia ta !

Lý Lân kính nể nói.

– Điện hạ quá khen. Mạt tướng chỉ là làm tốt bổn phận của chính mình mà thôi.

Tiền Thiết Long hơi xấu hổ nói.

– Hảo một cái làm tốt bổn phận của chính mình, nếu như tất cả tướng lĩnh
của Đại Đường ta đều có loại giác ngộ này giống như tướng quân, không
cần nói là sáu quốc đột kích, coi như là nhiều quốc gia hơn nữa, chúng
ta nhất định cũng có thể thắng lợi.

Lý Lân cảm khái nói.

– Tướng quân, Bổn hoàng tử có một chuyện muốn nhờ!

Lý Lân trầm giọng nói.

– Điện hạ mời nói!

Tiền Thiết Long thần sắc sững sờ, không biết vị Hoàng tử vừa gặp mặt này có chuyện gì cần chính mình.

– Ta nghĩ muốn mời tướng quân gia nhập vào dưới trướng Bổn hoàng tử, hiệp trợ Bổn hoàng tử tham gia trận đánh trận lần này!

Lý Lân vẻ mặt thành ý nói.

– Chuyện này… ?

Sắc mặt Tiền Thiết Long biến đổi. Tuy rằng gã bị đá ra khỏi quân đội, thế
nhưng làm tổng binh Phượng Vĩ Trấn, đối với tin tức nơi Đế đô vẫn phi
thường linh thông. Tám vị hoàng tử lâm triều, tranh giành Thái tử trồi
lên mặt nước. Thế lực khắp nơi đều đang quan sát, đối với tin tức các vị Hoàng tử càng là bay đầy trời. Không ai biết vị Hoàng tử nào có thể
chiến thắng cuối cùng.

– Tướng quân không cần lo lắng, ngươi có thể từ từ suy nghĩ. Bổn hoàng tử có đủ kiên trì cùng thành ý để chờ đợi tướng quân!

Lý Lân cười, đối với việc này cũng chưa quá mức chấp nhất.

– Đa tạ điện hạ!

Tiền Thiết Long mang theo cảm kích nói. Nếu như Lý Lân thật sự kiên trì, gã
thật đúng không tiện cự tuyệt. Dù sao Hoàng tử cũng không phải một chức
Tổng binh nho nhỏ, quân bảo vệ thành có thể trêu chọc. Còn một điều, khí chất trên người Lý Lân đúng là rất hợp khẩu vị của gã, không có khí
chất quý tộc vênh mặt hất hàm sai khiến, trái lại tràn ngập khí chất
quân nhân quả cảm cương nghị. Nếu như không phải Lý Lân tự mình nói ra
thân phận, Tiền Thiết Long còn tưởng rằng Lý Lân chỉ là một gã tướng
lĩnh ưu tú tuổi trẻ bên trong Ngự Lâm quân đấy!

Tiễn Tiền Thiết
Long đi, Lý Lân sai Thiết Giáp vệ thủ vệ tại cửa lều, chính mình khoanh
chân ngồi xuống, khí tức trên người cổ động, trên mặt càng hiện lên vẻ
một mảnh đỏ ửng.

Tại bên trong đan điền hắn, nguyên bản đang trầm ổn Tiên Thiên Thuần Dương chân khí điên cuồng xoay tròn. Chân khí dồi
dào trong người va chạm, khiến Lý Lân đặc biệt khó chịu.

– Ầm!

Tiên Thiên Thuần Dương chân khí càng chuyển càng nhanh, bỗng nhiên lao ra
khỏi đan điền, dọc theo kinh mạch nhằm về phía một tiết điểm không biết
tên, chân khí lao nhanh giống như kim thép đi qua kinh mạch đâm về phía
tiết điểm.

– Oa…!

Lý Lân sắc mặt trong nháy mắt trắng bạch, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người khí tức không ngừng thăng lên.

Lý Lân lập tức từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên Tinh Nguyên
Đan nuốt vào. Tinh khí dồi dào dũng mãnh tiến vào tứ chi bách hải, sau
đó nhanh chóng bị chuyển hóa thành Tiên Thiên Thuần Dương chân khí tiến
nhập đan điền, tiếp tục bị chân khí trong đan điền xoay tròn cực nhanh
phun ra, cuối cùng toàn bộ hội tụ đến một tiết điểm thứ nhất trong kinh
mạch .

Chỉ thấy tại lúc va chạm, chỗ tiết điểm trong kinh mạch
xuất hiện một không gian nho nhỏ, lượng lớn Thuần Dương chân khí chảy
vào trong đó, chầm chậm mở rộng ra.

Lý Lân đại hỉ, toàn lực thu
nhiếp tinh thần, thôi động Tiên Thiên Thuần Dương chân khí không ngừng
mở rộng không gian huyệt đạo mới. Được Tinh Nguyên Đan cung cấp tinh khí dồi dào, Tiên Thiên Thuần Dương chân khí của Lý Lân cuồn cuộn không
dứt, không gian huyệt đạo mới từng điểm từng điểm bị khai thác. Mỗi một
phút mỗi một giây, Lý Lân đều cảm thụ được Thuần Dương chân khí đang lớn mạnh. Cùng lúc đó, ở đỉnh đầu Lý Lân hình thành một đạo vòng xoáy Thiên Địa nguyên khí, xung quanh Thiên Địa nguyên khí liên tục không ngừng bị hấp dẫn đến, sau đó rót vào trong cơ thể Lý Lân, không ngừng làm lớn
mạnh tu vi chân khí cho Lý Lân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.