Tam Thái Tử

Chương 29: Ý thức nguy cơ



– Điện hạ! Một tiếng thét kinh hãi, hù dọa Lý Lân nhảy dựng lên.

– Nha đầu, em tại sao lại ở chỗ này?

Lý Lân nhìn Dao Cơ với vẻ mặt hoảng sợ ngồi bên cạnh mép giường, cười cười nói.

– Điện hạ, người làm sao vậy, có bị thương hay không? Tiểu nha đầu hoang mang chạy quanh Lý Lân một vòng.

– Bị thương?

Lý Lân cúi đầu vừa nhìn, tại trước ngực mình có một vết máu lớn, hoa
phục cũng bị rách tả tơi, trên đầu bị gọt sạch một túm tóc, khiến búi
tóc vốn chỉnh thể biến thành lệch lạc, trên dưới người đều tràn đầy bụi
đất, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, hơn nữa bởi vì thổ huyết nên sắc mặt
tái nhợt, trách không được tiểu nha đầu cho rằng Lý Lân bị thương nặng.

– Không có việc gì, không có việc gì, một ít vấn đề nhỏ thôi mà. Lý Lân không thèm để ý nói.

Sự tình Huyết Thù Đường Lý Lân sẽ không nói, dù sao hiện tại tiểu nha đầu là người duy nhất thân cận với hắn.

– Thật không có chuyện gì?

Tiểu nha đầu trái xoa phải nắn, nhìn sắc mặt Lý Lân mặc dù có chút tái
nhợt, khóe miệng còn vương một ít tơ máu, nhưng nói chuyện vẫn như cũ
trung khí mười phần, đáy lòng cũng rốt cục nhả ra một ngụm trọc khí.
Tiếp đó tiểu nha đầu lấy ra một bộ hoa phục màu đỏ chót, đưa cho Lý Lân.

– Không phải mặc bộ hoa phục màu xanh này chứ! Màu này…

Sắc mặt Lý Lân bối rối không gì sánh được, hoa phục tuy không tệ, ngay
cả chất lượng cũng rất tốt, thế nhưng mau đỏ chót này thức sự quá ác
tục, Lý Lân cũng không phải là chú rể mới, mặc cái này vào còn không
phải để người khác cười chết sao

– Bộ màu đỏ này sẽ để ngày mai lên triều mặc, nếu không đổi sang bộ hồng nhạt. Trước đây điện hạ thích nhất chính là màu này.

Tiểu nha đầu không nhìn vẻ hắc tuyến trên mặt Lý Lân, phối hợp xuất ra một bộ hoa phục màu hồng nhạt.

– Ngừng! Mặc bộ bạch sắc này đi! Những bộ màu mè này toàn bộ vứt hết.
Sau này bổn hoàng tử không bao giờ mặc những y phục chướng mắt này nữa!
Lý Lân vội vàng nói.

– Vứt đi? Điện hạ, người thật không mặc! Tiểu nha đầu hồ nghi hỏi. Phải
biết rằng, trước đây Tam hoàng tử đều coi những thứ này là bảo bối.

– Tuyệt đối không mặc lại

Lý Lân nhấn mạnh từng chữ. Để cho hắn mặc loại y phục chẳng ra y phục này, còn không bằng giết hắn đi.

– Vậy… vậy có thể cho nô tỳ không? Tiểu nha đầu có chút chờ mong hỏi.

– Tặng em, những y phục này đều của nam nhân, tặng em ngoại trừ làm khăn lau, còn có thể có ích lợi gì. Lý Lân khó hiểu hỏi.

– Những y phục này đều rất đẹp, hơn nữa chất vải cũng rất tốt, em có thể sửa một chút rồi mặc. Tiểu nha đầu có chút xấu hổ nói.

Trong lòng Lý Lân đau xót, đối với việc thân thể tiền nhậm không đối đãi tốt với Dao Cơ rất bất bình.

– Những y phục này cứ làm khăn lau đi! Sau này ta sẽ mua cho em mấy bộ y phục tốt nhất. Lý Lân trầm giọng nói.

– Không cần, không cần, những y phục này rất tốt, sửa chút là có thể mặc!

Tiểu nha đầu áy náy khoát khoát tay, không biết thế nào, mỗi khi Lý Lân
nói hơi ngưng trọng tí là lại làm cho tâm can của nàng nhảy lên thình
thịch, trên mặt càng nóng rực như lửa đốt. Nhưng kỳ lạ là trong lòng
cũng không chán ghét, còn có ngọt ngào nhè nhẹ.

– Nha đầu, ta đi Ti Lễ Giám một chuyến, ta sẽ điều em từ ngự thiện phòng đến nơi này của ta, sau đó em sống cùng với bổn hoàng tử đi! Lý Lân
vươn tay sờ sờ đầu nàng. (Đọc truyện nhiều hơn tại banlong.us)

– À?

Tiểu nha đầu ngây người. Thời gian nàng chiếu cố Lý Lân không ngắn. Mặc
dù Lý Lân đối với nàng thân cận, nhưng chưa bao giờ nói qua việc điều
nàng từ ngự thiện phòng đến đây. Cũng may tháng ngày nàng sống tại ngự
thiện phòng cũng không quá cực khổ, rất nhiều vị lão sư đối với nàng
không tệ, tuổi còn nhỏ đã cho nàng đi học trù nghệ nấu ăn.

Chơ tiểu nha đầu kịp phản ứng, Lý Lân đã đổi một bộ quần áo đi ra ngoài. Tiểu nha đầu nhìn tiểu điện trống trơn, cùng duy nhất một chiếc giường
lớn, trong lòng bối rối không biết buổi tối mình sẽ ngủ ở chỗ nào.

Thần kỳ nàng không có lo lắng cho chuyến đi của Lý Lân lần này có thành công hay không.

Ti Lễ Giám nằm ở nơi giao nhau giữa hoàng cung với ngoại đình, là chỗ ở
của đại nội tổng quản. Thái giám quản lý Ti Lễ Giám đương nhiên là người luôn bên cạnh phục tùng hoàng đế- Trương Đức Sùng. Trừ thái giám quản
lý, Ti Lễ Giám vẫn còn thiết lập ba Đại tổng quản, hiệp trợ Hoàng hậu
nương nương quản lý nhân sự, trong đó có một vị đại nội tổng quản chuyên môn xử lý phân phối cung nữ cho các điện trong hoàng cung. Mà Lý Lân
muốn tìm chính là vị được xưng là Ngô Đại tổng quản Ti Lễ Giám này.

Vì thái giám quản lý Ti Lễ Giám lúc nào cũng phải đi theo hầu hạ bên
người hoàng đế, bởi vậy, các công việc bình thường của Ti Lễ Giám đều do ba vị thái giám Đại tổng quản phụ trách. Mà Ngô tổng quản chính là thái giám quản lý phân phối cung nữ. Quyền lợi như vậy thực sự không bình
thường. Dù sao đối với những thái giám cung nữ mà nói, đối tốt với chủ
tử sẽ có thể thăng chức rất nhanh, nếu chọn lầm người, vậy chết làm sao
cũng không biết. Bởi vậy, Ngô tổng quản tuy rằng tu vi võ đạo bình
thường, nhưng lại là người duy nhất trong hoàng cung thái giám cung nữ
không giám đắc tội.

– Khởi bẩm công công, Tam hoàng tử điện hạ tới!

Một tên tiểu thái giám cung kính đi vào một gian chủ điện. Trên một cái
ghế giữa chủ điện lúc này nằm một lão già sáu mươi tuổi, mặt trắng không râu. Ở bên cạnh gã là ba cung nữ xinh đẹp đang đứng xoa bóp vai. Tại
bên cạnh ghế trên mặt bàn bày đầy các loại trân tu mỹ thực, vẻ mặt lão
thái giám vô cùng hưởng thụ.

– Tam hoàng tử? Hắn tới làm gì?

Lão thái giám này chính là một trong ba vị Đại tổng quản- Ngô Tam Xuân.
Chỉ thấy hắn không có chút nào ý tứ đứng dậy, đưa tay cầm lấy một miếng
mứt trên bàn ném vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ nhai lấy.

– Nô tài không biết, công công, ngài không đi bái kiến sao? Tiểu thái giám cúi đầu nói.

– Đương nhiên, dù sao cũng là hoàng tử điện hạ, dù không có thân phận
cũng là chủ tử. Lão thái giám phun hột ra, đứng lên đi ra phía ngoài.
Tiểu thái giám vội vàng đi ở phía trước dẫn đường.

– Lão nô Ngô Tam Xuân bái kiến Tam hoàng tử điện hạ, không biết điện hạ đêm khuya đến đây cần làm chuyện gì?

Ngô lão thái giám vừa nhìn thấy Lý Lân, trên mặt lập tức nở nụ cười nịnh hót. Chỉ là nụ cười này cho người ta cảm giác ngoài cười nhưng trong
không cười.

– Ngô đại tổng quản đúng không! Ngươi cũng thật lớn mật nhỉ, khiến bổn
hoàng tử phải chờ! Lý Lân xụ mặt nói. Trên mặt không vui tất cả mọi
người đều thấy rõ ràng.

– Điện hạ tha tội, điện hạ tha tội! Lão nô bận rộn nhiều việc, chuyện ăn uống của mọi người trong hoàng cung lão nô đều phải quản. Lão nô hận
không thể một người chia làm tám người để dùng. Nếu có chậm trễ thời
gian của điện hạ, thỉnh điện hạ tha tội.

Ngô Tam Xuân dù sao cũng là người từ trong mấy nghìn thái giám hoàng
cung leo lên chức này, tinh thông quan sát sắc mặt cùng lời nói, một đôi mồm mép lưu loát cũng là không giống người bình thường. Y vừa nói như
vậy, dù trong lòng Lý Lân rất không thoải mái, cũng không có cách nào
trách cứ y.

– Hừ. Bổn hoàng tử hôm nay đến đây có một chuyện, ta chuẩn bị điều Dao
Cơ từ ngự thiện phòng đến tẩm cung của ta, làm thị nữ của bổn hoàng tử,
điểm ấy không quá phận chứ!

Một đôi mắt hổ của Lý Lân nhìn chằm chằm Ngô Tam Xuân. Một cỗ sát khí vô hình khiến thân thể lão thái giám một trận phát lạnh.

– Không quá phận, không quá phận, nô tài lập tức khiến người đi làm! Nhất định đem sự tình làm thỏa đáng.

Nụ cười trên mặt Ngô tổng quản bất biến, làm Lý Lân cảm thụ được hai
phần chân thành. Hắn nhưng lại không biết lúc này lông tóc trên người
lão thái giám đều sắp dựng đứng, sát khí vô hình trên người Lý Lân toả
ra nói cho Ngô tổng quản biết, bổn hoàng tử vừa giết người.

Loại sát khí này cùng loại sát khí của những Lão Binh bách chiến bách
thắng trên chiến trường, loại sát khí này có được do lệ khí sinh ra
trong lòng kẻ giết người, sát nhân trong thời gian càng ngắn, loại sát
khí này càng dày đặc. Loại sát khí này vô pháp nắm giữ, chỉ có thể tận
lực làm nó tiêu tán. Người bị loại sát khí này bao phủ sẽ trở nên tương
đối táo bạo.

Ngô Tam Xuân không phải không có giết người, nhưng chuyện này đều là lúc tuổi còn trẻ. Hiện tại lão với tư cách một trong ba vị Đại tổng quản,
sống cuộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm, sớm đã không còn nhuệ khí
cùng sát khí năm đó. Hiện tại bỗng nhiên cảm thụ được sát khí trên người Tam hoàng tử, lão thái giám thế nhưng sợ đến mức không nhẹ. Chuyện vừa
nãy làm cho Lý Lân không hài lòng, khiến lão âm thầm hối hận. Lão thái
giám lúc này đều quên chính mình tu vi võ đạo vượt xa Lý Lân.

– Như vậy làm phiền công công! Lý Lân mãn ý gật đầu.

Vốn hắn đã làm tốt quyết định đại náo Ti Lễ Giám, dù sao ba đại tổng
quản của Ti Lễ Giám đều là tâm phúc của hoàng hậu, mà chính mình đã đắc
tội qua hoàng hậu. Chuyện không ngờ lại dễ dàng giải quyết, trong lòng
Lý Lân coi như hoàn toàn yên tâm. Cứ để cho tiểu nha đầu chạy qua chạy
lại cũng không tiện, bảo vệ không tốt sẽ trở thành mục tiêu đối phó với
chính mình của địch nhân. Chuyện ám sát ngày hôm nay đã nói cho Lý Lân
biết, chỗ hắn ở nguy hiểm hơn nhiêu so với tưởng tượng.

Trở lại tẩm cung, Lý Lân trong nháy mắt cho là mình đi nhầm chỗ. Tiểu
điện vẫn là tiểu điện kia, thế nhưng trang trí bên trong đã hoàn toàn
khác biệt, biến hóa rõ rệt nhất là trong điện đã có thêm mấy cái bạt,
cũng không biết tiểu nha đầu từ nơi nào tìm được. Đem cả tiểu điện ngăn
cách thành phòng trong cùng phòng ngoài. Phòng trong là giường của mình, phòng ngoài cũng dựng lên một cái giường nho nhỏ. Bên cạnh có một ít
bao bố, hẳn là là đồ dùng hằng ngày của tiểu nha đầu.

Thời điểm Lý Lân tiến vào trong tiểu điện, tiểu nha đầu giống như con
mèo lười biếng ngủ trên giường của hắn. Xem ra việc bố trí suốt cả một
buổi đã khiến nàng mệt mỏi. Lý Lân nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp lên, sau
đó đi tới phía sau điện. Ùm một tiếng nhảy vào trong ao sen. Nước suối
lạnh lẽo xẹt qua da thịt khiến đại não Lý Lân hoàn toàn thanh tỉnh. Hai
ngày này trải qua rất nhiều chuyện đặc sắc. Đầu tiên là phát hiện khoản
mà ba bộ Linh Thú Ti dâng lên có vấn đề, tiếp đó Lý Lân dùng thủ đoạn
lôi đình thu phục ba người Phạm Thiên Lâm, đánh vỡ âm mưu hãm hại của
đại hoàng tử. Vốn cho rằng hết thảy đều đã kết thúc, trên đường hồi cung lại lọt vào ám sát của sát thủ. Nếu như không phải mình phản ứng nhanh, sợ rằng hiện tại chính mình sớm đã đầu thân cách biệt. Sau đó hắn lợi
dụng kinh nghiệm kiếp trước, may mắn giết chết tên sát thủ kia, càng cho hắn quen biết Lâm đại tiểu thư. Mặc dù không thấy được mặt của Lâm đại
tiểu thư có chút đáng tiếc, nhưng đôi con ngươi kia của nàng lại khắc
sâu ở trong lòng Lý Lân.

– Huyết Thù Đường! Tổ chức sát thủ nổi danh đại lục. Không nghĩ tới đi
tới nơi này vẫn không thoát khỏi gút mắc cùng tổ chức sát thủ. Lý Lân
yếu ớt than thở.

Kiếp trước tố chức lính đánh thuê Thiết Thủ không ít lần tranh đoạt sinh ý cùng những tổ chức sát thủ khác, chuyện này để cho những lính đánh
thuê số 1 thế giới như bọn họ phải đấu một phen sống mái với những sát
thủ nổi danh quốc tế, cuối cùng Lý Lân bọn họ bằng vào thực lực, thành
công chiếm vị trí đứng đầu thị trường sát thủ quốc tế. Chỉ là bởi vì tổ
chức lính đánh thuê Thiết Thủ so những tổ chức sát thủ khác rất có
nguyên tắc, nhiệm vụ tiếp nhận lại không nhiều, những tổ chức sát thủ
khác sau khi ăn vài lần thiệt thòi, lại thấy Thiết Thủ không bá đạo
giống như trong tưởng tượng, cũng đành cam chịu sự tồn tại của lính đánh thuê Thiết Thủ.

Đây cũng là nguyên nhân Lý Lân có thể tự tin đối mặt với tất cả loại ám
sát từ sát thủ. Lại nói về kiếp trước, hắn đã từng cùng sát thủ đứng đầu quốc tế đánh qua, cũng thành công chém rụng đầu y. Chuyện này mới tạo
nên hung danh hiển hách của các tổ chức lính đánh thuê.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.