Hạng Thiếu Long băng bó vết thương trên vai xong, không mặc áo mà chỉ khoác một tấm trường bào bên ngoài, vào thư trai luyện chữ. Ðến thời đại này, điều đầu tiên là phải khắc phục tiếng nói và cách nói, thói quen dùng chữ, không biết có phải vì gã có năng khiếu hay không, hoặc là vì không có sự lựa chọn nữa, trong vòng hơn nửa năm mà gã có thể ứng phó được.
Nhưng còn viết chữ? Từ khi đến đây, chữ của gã không thể bằng người khác được, loại cổ văn tự nửa Triện nửa Lệ này quả thật đã làm khó gã, nhất là phải viết trên thanh tre và vải trắng, thật là một vấn đề lớn.
May mà cách luyện chữ cũng thú vị, nhân lúc giờ đây không có bọn Ô Ðình Phương bám lấy, gã đành giết thời gian bằng việc luyện chữ.
Khi đang chăm chú luyện thì Ô Quả bước vào nói, “Triệu Chi cô nương đến tìm tam gia.”
Hạng Thiếu Long đoán được nàng sẽ đến, vui vẻ nói, “Mời nàng vào!”
ô Quả nhìn những dòng chữ nghiêng ngả, lúc lớn lúc nhỏ, giống như trẻ con của gã, rồi do dự nói, “Hay là để tiểu nhân dọn cho tam gia rồi mời nàng vào?”
Hạng Thiếu Long biết y khéo léo nhắc nhở gã những chữ này không thể để cho người khác thấy, mỉm cười nói, “Ta đang cố ý viết cho thật xấu, để cho kẻ khác biết Ðổng Khuông là kẻ thô kệch, nét chữ thật của ta là rồng bay phượng múa, ngươi thấy được chắc chắn sẽ không ngớt lời khen!”
ô Quả vỗ trán nói, “Tam gia nghĩ thật chu đáo, nếu không dù người chưa học chữ cầm bút lên chẳng qua cũng đến thế này mà thôi.” Rồi do dự nói.”Tam gia phải chăng đã hơi quá một chút?”
Hạng Thiếu Long cảm thấy buồn cười vì gã Ô Quả này thật thú vị, mỉm cười nói, “Mau mời cô nương ấy vào đây cho ta, để người ta đợi lâu thì không hay đâu.”
ô Quả biết gã tính tình dễ gần, không lên mặt, đều đối xử tốt với người trên kẻ dưới như vậy, vẫn thường đùa giỡn với gã, nghe xong rồi lui ra ngoài.
Lát sau Ô Quả dẫn Triệu Chi vào, lúc này Thiếu Long quay lưng lại, nhìn ra khu vườn đầy ánh trăng, rồi bảo Ô Quả đóng cửa lại, quay sang Triệu Chi nói, “Nào! Ðến trước mặt ta.”
Gã đang chú ý luyện chữ, Triệu Chi yểu điệu ngồi xuống chiếc ghế trước mặt gã, vừa nhìn thấy nét chữ nghiêng ngả như gà bới của gã, thì kêu lên một tiếng a.
“Chữ viết của kẻ thô kệch này chỉ như thế thôi, Triệu cô nương đừng cười. ô, bỉ nhân phải gọi là Ðiền cô nương mới phải, ” Hạng Thiếu Long bỏ bút xuống cười nói.
Triệu Chi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào gã, giận dỗi nhìn gã bằng ánh mắt oán trách rồi nói, “Ngài thật hồ đồ, ai nói người ta họ Ðiền chứ?
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, “Chẳng phải cô nương đã chính miệng nói với ta sao, tại sao lại mau quên đến thế.
Lẽ nào mới hôm qua thôi mà Ðổng mỗ không nhớ được.”
Triệu Chi lườm gã rồi cầm bút lên viết một chữ Thiện đẹp đẽ, nét ngang thẳng, khác một trời một vực so với Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long lúng túng nói, “Thì ra ta nghe nhầm!” rồi giật mình, như là nhớ ra chuyện gì.
Triệu Chi lại hiểu nhầm ý của gã, buồn bã nói, “Cuối cùng ngài đã biết cha ta chính là đại phu Thiện Cần của nước Tề, người một lòng giúp đại vương sửa sang triều chính, nhưng tên gian tặc Ðiền Ðan ấy lại cho rằng cha muốn cướp quyền của y, lại bày ra chứng cứ để vu cho cha mưu phản, khiến cả nhà chúng tôi phải bỏ chạy đến Hàm Ðan trong đêm tối, tưởng Triệu Mục nhớ đến mối giao tình trước kia mà chứa chấp chúng tôi, nào ngờ…”
Ðiều Hạng Thiếu Long nghĩ đến chính là Thiện Lan của Ðằng Dực, thân thế của nàng, Ðằng Dực dĩ nhiên biết rõ, không cần phải hỏi Triệu Chi để tránh tiết lộ bí mật.
Hạng Thiếu Long nói, “Triệu Bá có quan hệ gì với nàng?”
Triệu Chi chậm nước mắt, nói, “Chẳng có quan hệ gì cả, nhưng là hảo bằng hữu của Triệu Chính thúc, Triệu Chính thúc là bậc đại nho của nước Triệu, thời nhỏ theo thân nương của ông làm nô bộc cho nhà chúng tôi, đến hôm nay vẫn coi mình là nô bộc, nếu ông không dung nạp chị em chúng tôi, chúng tôi đã chẳng biết trở nên như thế nào. Ta đã coi ông là cha, ngài hãy cứ coi người ta là Triệu Chi.”
Hạng Thiếu Long hỏi tiếp, “Tại sao cô nương lại huấn luyện bọn vũ cơ cho Triệu Mục?”
Triệu Chi nói, “Sư phụ và Quách Tùng có mối giao tình sâu đậm, Quách Tùng muốn tìm người dạy vũ cơ múa kiếm, sư phụ đã tiến cử ta, Triệu Mục thấy ta dạy cũng tốt nên mời ta đến hầu phủ huấn luyện cho bọn vũ cơ. Chúng tôi vẫn tưởng có cơ hội báo thù nhưng ngài lại cứu y lần nữa.”
Hạng Thiếu Long nói, “Thân thủ của đại tỷ nàng thật lợi hại, phải chăng là học trò của Triệu Bá?”
Triệu Chi lắc đầu nói, “Ðại tỷ từ nhỏ đã là đệ tử nhập môn của đại tôn sư Tào Thu Ðạo, người được gọi là kiếm thánh, hiệu là Vong ưu tiên sinh, ta thì ở lại theo Chính thúc, còn đại tỷ lẻn về nước Tề theo Tào công học nghệ, đã có hai lần ám sát Ðiền Ðan mà không thành, nên phải lánh tới đây, lần này Ðiền Ðan đến Triệu, thực là thời cơ tốt trời ban.”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, “Cô nương cớ gì lần này hợp tác như vậy, có hỏi thì đáp, không giấu lời nào?”
Triệu Chi hơi đỏ mặt nói, “Vì người ta cảm kích ngài, dùng đức báo oán, ngài là người tốt kia mà.”
Hạng Thiếu Long cười lớn, ngồi dựa lưng lên ghế, lộ ra bộ ngực rắn chắc và bên vai trái đã được băng bó.
Triệu Chi ngạc nhiên nói, “Ngài đã bị thương!” rồi quay mặt đi, e thẹn nói, “Ngài thường không mặc y phục trong nhà sao?”
Hạng Thiếu Long nói tỉnh như không, “Cô nương phải chăng đã không quen nhìn một kẻ thô kệch như ta?”
Triệu Chi quay mặt lại, e thẹn nhìn gã rồi nói, “Không! Tiên sinh tâm kế, thân thủ đều hơn người thường một bậc, tỷ muội chúng tôi rất lấy làm cảm kích ngài.”
Hạng Thiếu Long cười nói, “Ðừng nói giùm đại tỷ của nàng, ta không tin ả khâm phục người khác.”
Triệu Chi lộ vẻ ngạc nhiên, gật đầu nói, “Ngài thật lợi hại, vừa nhìn đã thấy được tính cách của đại tỷ, đại tỷ quả thật không nói khâm phục ngài, nhưng ta biết trong lòng đã nhìn ngài bằng con mắt khác, chỉ là miệng vẫn còn cứng mà thôi, người ta đến đây tìm ngài đại tỷ cũng chẳng phản đối.”
Hạng Thiếu long lấy làm lạ hỏi, “Nàng không theo sư phụ đến dự yến trong hoàng cung sao, vì sao rảnh rỗi đến tìm ta?”
“Cũng chính bởi mọi người đều vào cung nên ta mới chuồn ra được, mê lực ả Kỷ Yên Nhiên ấy thật lợi hại, mọi người đều điên đảo thần hồn vì ả, nếu như ả đàn lên một khúc hoặc hát lên một bài, ta thấy càng ghê gớm hơn.”
Hạng Thiếu Long lúc này mới nhớ đến trong cung hiện giờ đang có tuồng hay, thầm nghĩ nếu tên thô kệch mình công khai theo đuổi nàng, kết quả lại thành công, nhất định mắt kính sẽ vỡ đầy, dĩ nhiên, điều này chỉ xảy ra nếu người cổ có sử dụng mắt kính.
Triệu Chi thấy gã nở nụ cười kỳ lạ, nhịn không được, hỏi, “Ngài đang nghĩ gì? ô, tại sao đêm nay thiết yến mà lại thiếu phần ngài, người ta vẫn chưa hỏi giữa ngài và Ðiền Ðan có mối thù gì?”
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, “Nàng muốn ta trả lời câu hỏi nào trước?”
Triệu Chi bất đồ nhìn vào bộ ngực vạm vỡ của gã, giật mình nhìn sang nơi khác, than rằng, “Con người của ngài thật giống như một câu đố, khiến người ta không biết đằng nào mà lần, nếu ngài là Hạng Thiếu Long thì thật là hợp lý.”
Hạng Thiếu Long nói, “Ta biết Hạng Thiếu Long là ai rồi, chỉ không ngờ Chi cô nương lại là nữ nhân của y, con người này quả thật phong lưu.”
Triệu Chi đỏ mặt hơn, liếc gã rồi nói, “Người ta không những chẳng có quan hệ với y, lúc đầu gã còn là thù nhân của ta nữa, than ôi!”
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, “Cớ gì Chi cô nương thở dài như thế?”
Triệu Chi buồn bã nói, “Ta cũng chẳng biết, tóm lại là có điều ưu phiền trong lòng.”
Hạng Thiếu Long nói với vẻ tỉnh như không, “Nàng đã chẳng phải là nữ nhân của y, đừng nghĩ đến y thì hơn, dù sao Ðổng mỗ cũng đã ôm nàng, hôn nàng, Chi cô nương hay là cứ theo quách Ðổng mỗ cho rồi.”
Triệu Chi ngạc nhiên lắm, mặt nóng bừng lên, kêu a lên một tiếng rồi lắc đầu quầy quậy, “Không! Không! ôi! Xin thứ lỗi!
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, “Tên thô hào như ta, không biết dỗ dành nữ nhân, lúc đầu còn tưởng là Chi cô nương có ý với ta, nào ngờ chỉ là hiểu nhầm, chẳng có gì cần phải xin lỗi cả, không thích theo ta thì thôi vậy.”
Triệu Chi cúi đầu, vẻ mặt không yên, mân mê vạt áo rồi nhỏ nhẹ hỏi, “Ngài không vì chuyện này mà buồn lòng người ta chứ?”
Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn nói, “Con bà nó! Lão Ðổng ta đây sao lại là hạng người đó. Nhưng nàng đã không phải là nữ nhân của ta, mà là người ngoài, cha ta đã dạy rằng không được nói lời thật tình với người ngoài, nàng đừng hòng Ðổng mỗ nói với nàng bất cứ chuyện gì.”
Triệu Chi bị gã khiến cho lẫn lộn cả lên, chỉ đành giận dỗi nói, “Không nói thì thôi vậy, ta đi đây!”
Hạng Thiếu Long lại tiếp tục viết chữ, thản nhiên nói, “Xin mời Chi cô nương, không tiễn nhé!”
Người Triệu Chi như mọc rễ, không nhúc nhích, nhìn gã rồi nói, “Ngài đã nổi giận đấy ư?”
Hạng Thiếu Long cố ý không nhìn nàng nói, “Bị nữ nhân từ chối chẳng lẽ phải hớn hở hay sao? Chi cô nương nếu không đi nữa, nói không chừng ta sẽ bắt nàng vào phòng cưỡng bức, lúc đó nàng không muốn cũng chẳng được.”
Triệu Chi hoảng sợ đến mức giận dỗi nói, “Con người của ngài thật là! Sao lại thô lỗ đến nỗi không nói lý lẽ như thế, người ta đã hạ mình xin lỗi, thương lượng với ngài, ngài lại đối xử như vậy.”
Hạng Thiếu Long ngừng bút, nhìn mỹ nhân xinh xắn như hoa, khuôn mặt trắng trẻo ấy, nheo mắt rồi nói, “Ta là một nam nhân bình thường, còn nàng là cô em xinh xắn, trong căn phòng vắng vẻ không có người này, nàng bảo Ðổng mỗ sẽ đối xử với nàng làm sao mới phải?”
Triệu Chi không chịu nổi ánh mắt của gã, giận dữ nói, “Ngài còn như thế nữa, người ta sẽ đi thật đấy.”
Hạng Thiếu Long hạ bút xuống nói, “Ta đã hiểu tâm ý của cô nương, chả trách người ta cứ bảo nữ nhân dù trong lòng đã khuất phục, nhưng mồm thì vẫn nói nô gia không chịu.”
Triệu Chi rời khỏi chỗ ngồi, đến bên cửa, thở dài nói, “Ngài đối xử với ta như thế, Triệu Chi hận ngài đến chết.”
Hạng Thiếu Long xoay người lại, thản nhiên cười, “Hận tức là yêu. Ô! Câu nói này ai đã dạy ta nhỉ, không ngờ cuối cùng Ðổng Khuông ta đã thành công. Trước đây muốn tìm một nữ nhân hận ta cũng chẳng được.”
Triệu Chi giận dỗi nói, “Ngoài ngựa ra, ngài còn biết gì nữa?”
Hạng Thiếu Long định thần suy nghĩ lại, nói, “Vốn là ngoài ngựa ra ta chẳng còn thích thú điều gì nữa, song đêm ấy sau khi ôm cô nương thì mới biết thân thể nữ nhân thật mềm mại mê người, than ôi!”
Triệu Chi không thể chịu đựng nổi, giậm chân rồi kêu lên, “Người ta hận chết ngài!” rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hạng Thiếu Long thấy vậy mà thở phào.
Gã đang cố ý chọc giận để Triệu Chi bỏ đi, nếu không cứ nói nữa thì nàng sẽ vạch ra bí mật của gã mất, nhất là khi Kinh Tuấn quay về, tên tiểu tử ấy nhất định đã làm lộ điều gì trước mặt nàng.
Dù cho Kinh Tuấn thần thái không có vấn đề, nhưng Triệu Chi đã từng tiếp xúc với y nhiều lần, rất dễ dàng nhìn thấy gã đã đeo mặt nạ, nàng cũng sẽ nhận ra những động tác của gã.
Nàng không giống như Ðiền Trinh, muốn ở cùng với gã, nếu tỷ tỷ nàng lợi dụng tình cảm để uy hiếp gã, để hoàn thành tâm nguyện thì thật là hỏng bét. Song nếu tỷ muội nàng mạo hiểm hành thích Ðiền Ðan, cũng là một chuyện đau đầu, nhưng nhất thời không tìm ra cách vẹn cả đôi đàng.
Nghĩ tới đây, đứng dây, tìm Ðằng Dực để hỏi quan hệ của họ với Thiện Lan.
Sáng hôm sau Hạng Thiếu Long thức dậy, vẫn cứ nhàn rỗi, trong lòng cảm thấy buồn cười vì mình từ một vai chính đã chuyển thành vai phụ, bị lạnh nhạt, không ngờ tên Lý Viên ấy có sức ảnh hưởng thật lớn, nếu gã là Ðổng Khuông thật sự, vẫn chưa có ý định bỏ đi thì đúng là chuyện lạ.
Nói chuyện với Ðằng Dực xong, quả nhiên đã chứng minh được Thiện Lan chính là nhị tỷ của Triệu Chi, người Tề thấy nàng xinh xắn nên nhận vào quan kỹ, huấn luyện rồi làm lễ vật tặng cho kẻ khác.
Sau cơm trưa, Triệu Mục vào cung gặp Hiếu Thành vương, trên đường đi thì ghé qua hành quán tìm Hạng Thiếu Long.
Trong căn phòng vắng vẻ, Hạng Thiếu Long kể lại chuyện bị đột kích. Triệu Mục trầm ngâm một lúc rồi nói, “Chuyện này nhất định là Lý Viên sai người làm, người khác không có lý do để đối phó ngươi.”
Hạng Thiếu Long đã sớm biết được điểm này, chỉ là hi vọng do chính Triệu Mục nói ra.
Triệu Mục nói, “Lý Viên đã điên đảo thần hồn vì Kỷ Yên Nhiên, điều không may là hôm đó Kỷ tài nữ và ngươi ngồi cùng chiếu, lại nói chuyện hợp ý như vậy, khiến cho y đố ky, nên gây áp lực trước mặt Hiếu Thành vương, chuyện này quan hệ đến bang giao của hai nước, mà là ở thời khắc khó khăn nhất, ta cũng rất khó nói chuyện. ôi! Ðêm qua Kỷ tài nữ đã đến tìm ngươi, đừng nói Lý Viên ghen tuông lồng lộn, những kẻ trong thành Hàm Ðan thấy mình đủ tư cách theo đuổi nàng cũng đều nóng máu lên.”
Rồi thở dài nói, “Mỹ nhân này quả thật là cực phẩm ở chốn người, khúc tiêu đêm qua khiến cho mọi người đều nghiêng ngả, tên Lý Viên ấy còn khóc òa lên, nếu có thể đưa nàng vào phòng riêng, ngươi nói thử xem nam nhân còn gì mong muốn nữa?”
Triệu Mục nén không được hỏi, “Nàng đêm qua đến tìm ngươi có chuyện gì?”
Hạng Thiếu Long giả vờ gượng cười nói, “Nếu nói nàng đã ưa thích bỉ nhân, hầu gia liệu có tin chăng?”
Triệu Mục sầm mặt, “Ðương nhiên là không tin.”
Hạng Thiếu Long tiu nghỉu nói, “Bỉ nhân vì không dằn được tình cảm trong lòng, đáng tiếc chuyện ngựa bệnh mới đến thỉnh giáo bỉ nhân mà thôi.”
Triệu Mục thầm nghĩ như thế mới hợp lý, rồi nói, “Ta phải đi thôi, mấy hôm nay ra đường phải mang theo người, nếu không thì Lý Viên sẽ có cơ hội tấn công, chuyện của chúng ta cũng phải sau khi giải quyết xong chuyện hợp tung sáu nước mới có thể tiến hành, tạm thời không có hành động gì cả.”
Hạng Thiếu Long đưa gã ra ngoài cửa phủ.
Triệu Mục rõ ràng rất vui vẻ, cười nói, “Kỷ tài nữ không biết phải chăng đã động lòng xuân, mấy ngày nay trở nên xinh đẹp hơn. Không ngờ buổi tiệc tối của Nhã phu nhân, nàng lại chấp nhận đến dự, hoàn toàn khác với tình cảnh nàng nấp trong khuê phòng không rời nửa bước khi ở Ðại Lương. Giờ đây người Hàm Ðan ai cũng xắn tay áo lên, mong giành được người đẹp, còn hơn cả mong muốn được chiến thắng trên chiến trường.”
Hạng Thiếu Long nhíu mày hỏi, “Ðêm nay phải chăng lại có đầu người lúc nhúc?”
Triệu Mục ngạc nhiên cười, “Ðầu người lúc nhúc? Hình dung thật tuyệt vời. Lời của ngươi giờ đây có thể lợi hại hơn cả hai nhà hùng biện nổi tiếng Trương Nghi và Tô Tần. Hôm ấy ngươi khiến cho Lý Viên không thể đối đáp được, ai cũng nhìn ngươi bằng con mắt khác, ả lẳng lơ Triệu Nhã cũng động lòng xuân với ngươi, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, nói không chừng có thể đêm nay sẽ đăng đường nhập thất!”
Hạng Thiếu Long suýt nữa bịt tai không chịu nghe, may mà đã ra đến ngoài cửa phủ, chỉ thấy bọn gia tướng của hầu phủ hơn trăm người, bọn Phố Bố cũng lần đầu tiên xuất hiện.
Triệu Mục lạnh lùng hừ một tiếng nói, “Rồi cũng có một ngày bổn hầu bắt được nữ thích khách kia, lúc ấy ta sẽ cho ả sống không được, chết không xong. Bọn này đều là cận vệ của ta, rất trung thành, nhưng nếu có gì thất trách, ta sẽ xử tử toàn bộ chúng như bọn ăn hại trước kia.”
Hạng Thiếu Long giật mình, con người này thật tàn nhẫn. Tất cả mọi người bao gồm cả mình, chỉ là những công cụ mà y vứt bỏ bất cứ lúc nào, nếu để y lên ngôi, dân tình nhất định sẽ chịu khổ.
Song lần này lại là có lợi mà không hại, chí ít bọn Phố Bố càng có thể đến gần y hơn.
Triệu Mục đi không lâu thì Nhã phu nhân sai xe ngựa đến đón gã, người đến đón là Triệu Ðại. Gã tin tưởng Triệu Ðại hơn bọn Phố Bố, mời y vào nhà trong rồi cười nói, “Triệu Ðại, ngươi có nhận ra ta không?”
Triệu Ðại giật nảy mình, khi tỉnh lại thì kêu lên, “Hạng gia!” rồi vội vàng quỳ xuống.
Hai người lúc này nhận ra nhau, Triệu Ðại cảm động đến rơi nước mắt, nghẹn ngào nói, “Bọn tiểu nhân cứ mong Hạng gia quay về, vốn là định lẻn đến Hàm Dương tìm Hạng gia, nhưng vẫn không nỡ bỏ phu nhân.”
“Lần này ta tuyệt không được để lộ thân phận, nếu không sẽ chết không kịp ngáp, cho nên ngươi phải giấu cả các vị huynh đệ, ” Hạng Thiếu Long kéo gã ngồi xuống rồi nói.
Triệu Ðại nói, “Hạng gia yên tâm, dù có chặt Triệu Ðại này ra thành muôn mảnh, cũng không lọ nửa lời về Hạng gia.
Hạng gia tin tưởng tiểu nhân như vậy…” nói tới đây, mắt cũng đỏ ửng lên không nên lời nữa.
Hạng Thiếu Long nói, “Lần này việc thành, các ngươi hãy theo ta về Hàm Dương! Hàm Ðan không phải là chốn các ngươi ở lâu dài.”
Triệu Ðại mừng lắm, quỳ xuống nói, “Mong Hạng gia hãy tha thứ cho phu nhân! Trong tim phu nhân giờ đây chỉ có một mình ngài, phu nhân…”
Hạng Thiếu Long đỡ y dậy, cảm động nói, “Ta biết ngươi trung nghĩa, nhưng có những việc không thể gượng ép được, hãy để xem sự việc sẽ phát triển như thế nào! À này, Hàn Sấm mấy ngày hôm nay có lưu lại ở chỗ phu nhân không?
Vẻ mặt Triệu Ðại trở nên không tự nhiên, nói, “Mấy ngày hôm nay phu nhân không gặp Hàn Sấm, nhưng Lý Viên tiên sinh của nước Sở có đến một chuyến, phu nhân mời y vào tòa tiểu lâu nói chuyện, y nấn ná hơn một canh giờ rồi mới bỏ đi. Hạng gia! Phu nhân làm thế chỉ là muốn mượn kẻ khác để quên ngài, mấy ngày hôm nay chúng tôi không hề thấy phu nhân nở nụ cười.”
Nguồn: http://truyenfull.vn
Hạng Thiếu Long trong lòng giận lắm, Lý Viên vốn trong lòng chẳng có Triệu Nhã, chỉ là mượn ả đế báo thù Kỷ Yên Nhiên vì nàng đã đối xử khác với mình, thế mà Triệu Nhã không biết tự ái.
Triệu Ðại nói, “Hạng gia! Lời tiểu nhân là thật.”
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói, “Một chân đạp hai xuồng là rất nguy hiểm, Triệu Ðại ngươi từ hôm nay trở đi phải toàn tâm toàn ý theo Hạng Thiếu Long ta. Triệu Nhã thay đổi khó lường, ta không thể đặt tính mạng của tất cả mọi người vào tay ả, nếu ả lại bán đứng chúng ta nữa. Lần này thì không có cơ hội trốn thoát.”
Triệu Ðại hoảng sợ quỳ xuống thỉnh tội.
Hạng Thiếu Long kéo y đứng dậy, khuyên lơn một hồi rồi mới sang chỗ Ðằng Dực lấy thuốc bôi vào người, rồi mới cùng Triệu Ðại đến phu nhân phủ.
Trên đường đi, càng nghĩ càng hận.
Giờ đây ngoài Triệu Mục, kẻ gã căm ghét nhất là tên tiểu nhân ác độc đê tiện Lý Viên ấy.
Rồi không khỏi trách ả Triệu Nhã lẳng lơ thành thói, ý chí không kiên định. Ðã tỏ ý tốt với tên mã si này, lại không ngừng quyến rũ nam nhân khác, vì thế trong lòng quyết định phải trừng phạt ả.
Phương pháp đối phó với hai người này tốt nhất là dùng Kỷ Yên Nhiên.
Nghĩ tới đây, trong người cũng khoan khoái trở lại.