Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 18: Kiêu binh kiêu tướng



Giờ phút này tất cả thế gia đệ tử trong thư viện Dĩnh Xuyên nghị sự đều hoảng loạn thành một đống, tất cả ai ai cũng có vẻ mặt sợ hãi, thì thầm to nhỏ với nhau về chuyện làm thế nào chống giặc, còn có kẻ nhát gan hơn đang tính toán làm sao di chuyển cả gia đình tới nơi khác chạy nạn.

Phản tặc khăn vàng là hạng người nào? Chúng chính là bọn cướp chuyên giết hại nhà giàu để kiếm tiền!

Nếu như đám phản quân khăn vàng quét ngang Dĩnh Xuyên thì những danh môn thế gia như bọn hắn sợ rằng giống như mấy quả trứng trong ổ chim vậy, ổ bị lật thì có quả nào lành lặn được đâu!

“Chư vị, thỉnh yên lặng một lát.” Tuân Diễn không thể không ra mặt để giữ bầu không khí trật tự, còn mấy thế gia đệ tử đều rất nghe lời của người Tuân gia, sau khi nghe thấy lời yêu cầu của chính chủ bèn im lặng trầm tĩnh lại, nhìn xem Tuân Diễn có kế sách thần kỳ gì lui địch hay không.

Tuân Diễn cao giọng nói: ” Ba Tài suất một vạn quân đánh tới Dĩnh Xuyên, mục đích là gì không rõ nhưng bất kể như thế nào chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, cần phải chuẩn bị việc ngăn địch một cách tốt nhất. Giờ phút này nếu như chúng ta không đoàn kết trên dưới một lòng, chỉ sợ hậu quả khó lường.”

Vừa dứt lời, Trần Quần liền đứng dậy nói tiếp: ” Hưu Nhược huynh nói rất đúng. Hôm nay tình hình nguy cấp, chúng ta phải chung vai góp sức mới thoát được kiếp nạn này.”

” Không biết Trường Văn có cao kiến gì không?” Có một người đứng dậy hỏi.

Trần Quần chớp mắt, chấp tay nhìn qua Quách Gia, nói: ” Quần tự biết tài hèn trí mọn, chắc hẳn lúc này trong lòng Phụng Hiếu đã có diệu kế ngăn địch nào chăng.”

Mọi người đều nhìn sang Quách Gia, nói một cách công bằng tuy Quách Gia làm việc phóng túng không kiềm chế, tính tình kiêu ngạo cuồng vọng nên đám con cháu thế gia từ lâu đã ghen ghét y, nhưng lại không thể không thừa nhận một chuyện Quách Gia rất có tài hòa. Lập tức bọn họ cũng bất chấp thành kiến trước kia, hy vọng Quách Gia có thể đứng ra nói vài lời.

Quách Gia ho nhẹ vài tiếng, thản nhiên nói: ” Thái Bình đạo xua binh đánh tới đế đô chính là chuyện quan trọng nhất của bọn chúng. Còn việc Ba Tài chia binh đánh úp Dĩnh Xuyên, bất luận hắn có ý đồ ra sao hoặc cướp đoạt tiền bạc lương thực hay là tàn sát người giàu, thì y cũng không ở lại đây lâu được. Nguyên nhân chỉ có hai cái, thứ nhất là Dĩnh Xuyên là nơi đồng bằng địa hình bằng phẳng, không có vị trí hiểm yếu nào để đóng quân nên việc phòng thủ là không có khả năng. Chưa kể Ba Tài là đại tướng phản quân Thái Bình đạo, sự kiện vây công Lạc Dương là chiến sự quan trọng lẽ nào hắn lại bỏ qua chứ? Cho nên, chỉ cần chúng ta tập trung binh mã vào trong thành, tử thủ vài ngày là Ba Tài tất sẽ lui binh.”

Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy lời này rất có lý. Tuân Diễn gật đầu đồng ý với ý kiến này, sau khi cân nhắc trong lòng liền nói: ” Một khi đã như thế, chúng ta nhanh chóng dời tất cả người nhà vào trong Trường Xã đi. Khi quân Ba Tài đột kích liền cố thủ là được.”

Trường Xã?

Quách Gia lại ngẩn ngơ, thầm nghĩ: Đã không có đại quân của Hoàng Phủ Tung thì Ba Tài sẽ bỏ mạng ở Trường Xã sao?

Mọi người thương nghị những việc nhỏ khác liền lục tục cáo từ rời đi, về nhà an bài nhân thủ chuyển nhà. Vào lúc này, tất cả gia tộc quyền thế ở Dĩnh Xuyên đều đoàn kết một lòng, vì bảo tồn gia tộc mình mà không ngại hợp tác cùng những người khác, chiều hướng đa phương hóa trong các mối quan hệ.

Chờ sau khi các đệ tử thế gia ra về hết cả, trong phòng chỉ còn lại bốn người Tuân Diễn, Quách Gia, Hi Chí Tài cùng Trần Quần.

Tuân Diễn cau mày lại hỏi ba người: ” Huynh trăm mối vẫn không lý giải được. Ba Tài ở ngoại ô Ký châu đánh bại gần mười vạn đại quân của Hoàng Phủ Tung, có thể nói trận chiến này quân của Hoàng Phủ tướng quân không đánh tự tan nhưng Ba Tài hắn đã lấy được toàn bộ áo giáp binh khí cùng vô số lương thực đồ quân nhu của quân đội triều đình. Hiện giờ y cái gì cũng đầy đủ, vì sao lại chia quân đột kích Dĩnh Xuyên chứ? Nếu nói y chỉ mượn đường đi qua, vậy cũng không thông. Năm lộ đại quân Thái Bình đạo với tổng số sáu mươi vạn người tiến đánh Lạc Dương, tất nhiển phải cần một trận chiến thắng để cũng cố lòng quân. Tình trạng như vậy, Ba Tài lại đánh tới Dĩnh Xuyên đúng là làm cho lòng người nghĩ mãi không ra.”

” Hưu Nhược huynh nói đúng, tại hạ vắt hết óc ra nghiền ngẫm mục đích lần này của Ba Tài nhưng … không có rõ ràng được gì.” Trần Quần thở dài một tiếng, ánh mắt lại nhìn sang Quách Gia.

Mà lúc này Hi Chí Tài thâm ý nhìn Quách Gia một cái, trong lòng Quách Gia cũng có một dự cảm : Không lẽ Ba Tài vì ta mà tới đây!

Nhưng lời này không thể nào nói ra ngoài miệng được, nếu không sẽ đem họa sát thân.

Sau hai ngày tiếp theo, các danh môn vọng tộc Dĩnh Xuyên đều di dời người nhà vào trong thành Trường Xã, Quách Gia cũng mang theo ba trăm hộ gia đình nông dân vào trong thành, cùng với hai mẹ con Từ Thứ đoàn tụ một nơi.

Trong lúc đó, Ba Tài suất lĩnh một vạn đại quân bước chân vào địa phận Dĩnh Xuyên, sau khi nhận được tin tình báo liền tốc hành tiến quân tới Trường Xã.

Trong phủ huyện lệnh thành Trường Xã, huyện lệnh cùng với các huyện thừa, quan lại đã sợ hãi bỏ chạy hết cả, nơi đây liền biến thành chỗ chỉ huy quân sự tạm thời của danh môn thế gia.

” Tổng cộng có một ngàn bảy trăm người gia phó cùng hộ vệ, lương thảo được vận chuyển vào trong thành đủ chống đỡ nửa năm.” Sau khi báo cáo kết quả sổ sách xong, Trần Quần khe khẽ thở dài. Các gia tộc này tích trữ lương thảo rất nhiều nhưng người có thể ra trận đánh giặc thì ít đến thảm thương.

Tuân Diễn gật gật, sau đó nhìn sang Quách Gia, Từ Thứ, Hi Chí Tài dò hỏi: ” Đại quân Ba Tài chỉ sợ trong vòng một ngày sẽ tới sát dưới thành. Ba vị còn có gì cần bổ sung nữa không?”

Từ Thứ trả lời: ” Có thể chuẩn bị tốt dầu mỡ, đem tất cả gạch đá ngoài thành chuyển vào hết bên trong. Lúc thủ thành có thể dùng nó để chặn địch. Ngoài ra, cửa thành phải bố trí quân đội hùng hậu canh gác. Đại quân của Ba Tài đi đường xa mà tới, chỉ sợ trận mở màn này hắn sẽ lấy việc tấn công cổng thành làm trọng.”

Tuân Diễn biết lời này nói đúng liền sai người chấp hành mệnh lệnh, lúc này Hi Chí Tài lại nói tiếp: ” Binh sĩ thủ thành đều là tư binh của những thế gia cả, chỉ sợ lúc lâm trận không chịu nghe lệnh mỗi người tự chiến. Ý của tại hạ cần phải chỉnh đồn lại hơn hai ngàn binh sĩ này, thống nhất do con cháu Tuân gia chỉ huy. Người nào không chấp hành, chém, giết một người răn dạy trăm người.”

Sắc mặt mọi người đều nghiêm túc, trong lòng liền hiễu rõ. Quách Gia thở dài: ” Chí Tài lo lắng rất đúng, gần hai ngàn binh sĩ thủ thành này vốn không có chiến lực là bao. Nếu bọn chúng không nghe hiệu lệnh tự ý hành động thì chỉ sợ trận đầu tiên đã bị Ba Tài giết sạch rồi, thủ thành thất bại là việc không thể nghi ngờ.”

Không phải Quách Gia xem thường những thế gia đệ tử này, từ xưa đến này đều nói Dĩnh Xuyên là cái nôi của anh hùng hào kiệt, chuyện này đúng là sự thật nhưng không phải tên nào sinh ra trên đất Dĩnh Xuyên cũng là anh hùng hết cả đâu. Những danh môn Dĩnh Xuyên mà Quách Gia kinh nể chỉ có Tuân gia mà thôi. Hiện giờ tình hình nguy cấp, cũng chỉ có đệ tử Tuân gia mới có khả năng hiệu lệnh mọi người mà không bị tất cả tức giận sinh sự. Nếu như bảo Quách Gia suất binh thủ thành thì chỉ sợ chẳng có một ai chịu nghe lời của y nói, tất cả cũng vì mấy tên nô bộc thế gia này khinh thường sự xuất thân của Quách Gia. Tóm lại bản thân mình không làm được, Hi Chí Tài lại càng không, Từ Thứ lại càng không thể, ngay cả Trần Quần chỉ sợ không đủ sức lực kêu gọi, khó có thể phục chúng.

Sau khi an bày thỏa đáng mọi chuyện, Quách Gia cùng đám người Tuân Diễn đi tới cổng thành Trường Xã, chậm rãi chờ đợi đại quân Ba Tài tới công thành.

Tới lúc chạng vạng, bên ngoài thành Trường Xã bụi đất mịt trời, phản quân Hoàng Cân đầu đội khăn vàng tự như hồng thủy vọt tới, các tường thành một dặm liền dừng lại, tướng lãnh dẫn binh chính là Ba Tài.

Mắt nhìn thấy tòa thành bé xíu kia, khóe miệng của Ba Tài khẽ cong lên lộ ra nụ cười khinh thường: Một đời danh tướng Hoàng Phủ Tung còn bị Ba Tài ta chém rớt ngựa đấy thôi, mấy đám mưu sĩ Dĩnh Xuyên nhỏ nhoi này lại dám mưu đồ dùng cái thành bé xíu này cản bước đường của quân ta, đúng là si tâm vọng tưởng! Mười vạn đại quân còn bị ta đánh không còn mảnh vải che thân chứ đừng nói chi một cái thành bỏ đi này có bao nhiêu binh tốt chứ?

” Truyền lệnh xuống, bảo mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại võ bị, sau một lúc chúng ta công thành! Toàn lực đánh vỡ cửa bắc, sau khi vào thành người nào hàng sẽ không giết.”

Quân sĩ khăn vàng cảm thấy kỳ lạ, đoạn đường này phàm phá được thành nào đều đuổi tận giết tuyệt sĩ tộc thế gia, vì sao hôm nay lại cố tình chiêu hàng bọn chúng, chỉ cần hàng sẽ được tha thứ? Đáp án này chỉ một mình Ba Tài hiểu mà thôi.

Ba Tài ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía Trường Xã kia, thầm nhớ lại một đêm khuya của năm trước, đó là một đêm tối không trăng cũng không sao, ở bên ngoài Nghiệp thành hắn hết sức can gián Trương Giác phải giết chết thiếu niên ngông cuồng kia.

“Trong vòng mười nam, nếu như Thái Bình đạo khởi sự sẽ thất bại thảm hại!”

Quách Gia à Quách Gia, hiện giờ Thái Bình đạo của ta khí thế như chẻ tre, vài ngày nữa thôi sẽ công hãm đế đô, thay đổi triều đại. Ngươi làm sao nghĩ được cục diện của ngày hôm nay chứ? Ta biết đại hiện lương sư yêu mến tài năng của ngươi, thậm chí còn muốn thu ngươi làm nghĩa tử, đem cơ nghiệp Thái Bình đạo cho ngươi kế thừa. Cho nên hôm nay ta tự mình đến mời ngươi đi, cùng ta đi tới Lạc Dương, cho người tận mắt nhìn thấy Thái Bình đạo của ta tạo nên sự nghiệp thiên thu.

Trên cổng thành Trường Xã, Quách Gia cùng đám người Tuân Diễn đều mang vẻ mặt nghiêm túc, nhìn đại quân Ba Tài cách đó không xa, hoàn toàn không có chút lo sợ nào cả.

Nhưng bọn họ không sợ không có nghĩa rằng người khác cũng không sợ.

“Hắn, bọn hắn muốn làm gì? Vì sao lại không tấn công mà lại lùi binh lại, đây … đây là ý gì?” Một vị đệ tử thế gia có hàm răng hô đang lộ vẻ khiếp sợ, yêu ớt mà nói.

Trần Quần đứng thẳng trên đầu tường thành, cũng không thèm quay lại mà trầm giọng giải thích: ” Ba Tài vì tập kích bất ngờ mà tới, giờ phút này y đang cho quân sĩ tạm thời nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ sau khi binh lính khôi phục thể lực sẽ lập tức công thành.”

Từ Thứ ôm quyền nói với Tuân Diễn: ” Hưu Nhược huynh nên hạ lênh cho binh sĩ thủ thành chuẩn bị đi thôi.”

Tức thì Tuân Diễn sai người truyền đạt mệnh lệnh ấy ngay, đệ tử Tuân gia nghe lệnh liền phân công cùng nhau hành động.

Sau một lúc lâu, sắc trời tối dần, lúc này binh tinh tướng mạnh nên Ba Tài bất chấp các loại gió mùa, nổi lên một hồi trống ba quân làm hăng hái tinh thần tướng sĩ, sau đó suất binh tấn công Trường Xã.

Ba Tài cưỡi ngựa ở phía trước đại quân, vung tay lên cao, gầm lên một tiếng: ” Công thành.”

Quân đội hoàng cân theo sau hắn giống như ngựa hoang sổng chuồng, xung phong liền chết chạy tới.

Đầu tường Trường Xã nhìn xuống phía dưới thấy quân tốt xếp thành một hàng dài như biển người, khí thế tựa như cuồng phong mãnh liệt thổi tới. Có không ít đệ tử thế gia thấy vậy sợ run cầm cập, gương mặt trắng bệch như xác chết vậy. Mà Quách Gia lại khẽ cười nói: ” Được nghe Ba Tài đại phá mười vạn vương sư đại Hán, chém chết Hoàng Phủ Tung, Lư Thực, Chu Tuấn cùng với hơn mười tướng lãnh khác. Hôm nay gặp mặt chỉ thấy kẻ này có tiếng chứ không có miếng, chỉ là hạng người tầm thường mà thôi.”

Hi Chí Tài, Từ Thứ, Trần Quần, Tuân Diễn đều gật đầu cưỡi khẽ một tiếng.

Có một đệ tử thế gia ở cạnh bên không hiểu, liền hỏi: ” Ta xem phản tặc hoàng cân này khí thế hung mãnh, Hưu Nhược huynh vì sao lại cười chứ?”

Tuân Diễn khẽ cười nói: ” Tuy Trường Xã chỉ là một tòa thành nhỏ, cũng không chắc chắn lắm nhưng Ba Tài lại không có dụng cụ công thành. Nếu như y muốn mạnh mẽ mà phá vỡ cổng thành thì không phải cử chỉ khôn ngoan. Huống chi lúc này sắc trời tối đen, Ba Tài hạ lệnh binh sĩ công thành, không xem xét thương vong của quân độ mình, có câu thường nói ” Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng” Chờ đại quân của y chạy tới dưới chân thành, tức khắc trở thành bia ngắm cho cung thu trên thành tập bắn, khi ấy phản quân khăn vàng khó lòng mà trốn thoát khỏi cái chết. Xem ra trước kia Ba Tài bị chiến thắng làm cho ngu ngốc rồi, y vẫn ngây thơ tin rằng công thành chỉ cần dựa vào nhiều người là đủ sao.”

Quân khăn vàng lũ lượt chạy tới cổng thành, phía trên có nhiều binh lính ôm sẵn cây gỗ chờ sẵn, chưa kể sau lưng còn có cung thủ giương tên lắp cung sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào. Bà Tài dẫn quân đội ở hậu phương quan sát tình hình chiến sự, chỉ cần cửa thành vừa vỡ hắn liến tiến quân thần tốc giết vào bên trong.

Sắc trời càng lúc càng tối, cung nỏ quân khăn vàng cơ bản không nhìn rõ kẻ địch đứng trên đầu tường, chỉ đành nhắm mắt bắn đại một hồi mà thôi. Sau một hồi bắn loạn xà ngầu, một đám quân linh ôm lấy một thân gỗ khá lớn, chạy thật nhanh nện vào mặt cổng thành. Tiếc thay, chúng còn chưa tới được trước cổng thì bị loạn tiễn bắn chết rồi.

Bởi vì biết trước quân khăn vàng muốn tấn công vào cổng thành, nên dù cho binh lính thủ thành không am hiểu thuật bắn cung nhưng đối với những tấm bia sống động phía dưới, nhắm mắt bắn đại cũng chết vài ba người rồi con gì. Tóm lại cung tên từ trên bắn xuống đạt hiệu quả rất cao. Quân khăn vàng ngã xuống lớp lớp người này tới người kia, nhưng trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng có một đám quân linh ôm thanh cự mộc tấn công vào cổng thành.

“Bình! Bình! Bình!”

Quân sĩ bên trong dùng hết sức ngăn chặn cửa thành, trong lúc cả hai đang giằng co kẻ mở người đóng thì bất ngờ từ trên đầu tường, một đám đất đá trộn lẫn với dầu hỏa được dun sôi rơi xuống.

Tức thì ngoài cổng thành một mảnh rên la thảm thiết, Ba Tài ở phia xa xa bị gió đêm khẽ thổi, cảm giác toàn thân lạnh ngắt, nhất thời liền thanh tỉnh vài phải, y mau chóng hạ lệnh thu binh.

Sau khi quân khăn vàng lùi lại về phía sau, trong thành Trường Xã tất cả binh lính nhảy nhót hoan hô ăn mừng chiến thắng. Ở trên tường thành, đám người Quách Gia cùng Tuân Diễn nói vài lời khách sáo với nhau, lại không ngờ Ba Tài lại đơn thương độc mã đi tới trước cổng thành.

Trên người mặc ngân giáp màu bạc chói mắt cộng thêm áo choàng lam vắt vẻo trên vai làm cho Ba Tài càng thêm kiêu ngạo hơn trước kia, y ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn về phía đầu tường Trường Xã, cất cao giọng nói: ” Tiểu thái công Quách Phụng Hiếu có ở đó không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.