Nếu tất cả chỉ là cơn ác mộng, khi tỉnh dậy, cuộc sống lại như cũ, nếu người ta có thể giũ bỏ mọi thứ một cách thanh thản, quên hết đi và bắt đầu lại từ đầu, nếu cuộc sống cho ta lựa chọn một số phận khác, một cuộc đời khác, chắc hẳn, ai cũng có lần cầu ước như vậy. Nhưng mỗi người sinh ra đã có sứ mệnh của riêng mình, phải lãnh trách nhiệm được giao phó, phải hoàn thành sứ mệnh của bản thân. Sứ mệnh của Trần Gia là bảo vệ Trần Thiếu, trách nhiệm của Trần Gia là trả thù cho trang gia, lão đã đóng đinh phần đời còn lại của mình với những việc này.
Tiếng gà gáy sáng, buổi sáng trời mát mẻ và trong trẻo vô cùng. Trần Gia tỉnh dậy chỉ thấy mỗi con Út đang ngồi nghịch ở xó nhà. Thấy lão tỉnh, Út nói:
– Mời ông ra nhà sau mời sáng.
Vừa nói dứt câu nó đã chạy biến. Trần Gia chỉnh trang lại quần áo, ra giếng phía sau rửa mặt mũi rồi mới đi ra, thấy mọi người như đã ăn uống xong xuôi, nai nịt gọn gàng ngồi chờ lão ở hiên nhà, lão có chút ngượng ngùng liền ăn vội vàng củ khoai. Xong xuôi, lão ra chào bọn Lão Cả và cụ Kiềng.
Cụ Kiềng cất tiếng trước:
– Uống chè đi con, sáng ra là phải làm cốc chè mới tỉnh táo được.
Trần Gia đưa hai tay đỡ chén chè, nhấp môi lấy lệ, nhìn sang Lão Cả. Lão Cả liền nói:
– Người anh em, bận này chúng ta gặp nhau coi như là có duyên, ơn cứu mạng lão đệ ta thật khó đền đáp được. Nhưng hội ngộ rồi cũng đến lúc chia ly, sáng nay vừa có tin khẩn giặc Xiêm sang cướp phá thóc lúa mấy làng phía tây, anh em ta phải lên đường gấp. Sau này, hễ có việc gì cần, chỉ cần báo với Huynh Đệ hội ta thì anh em ta quyết không từ nan.
Trần Gia đáp:
– Không dám.
Lão Ba nói tiếp:
– Chẳng hay sau đây ngươi định đi về đâu.
Trần Gia đáp bâng quơ:
– Việc cũng đã tạm xong, ta lại lên đường trở về ngọn Phong Tiên.
Lão Ba nói:
– Vậy thì hay quá, Phong Giang đại đệ tử của ta cũng đưa bọn nhóc con này về gần đó, mong ngươi trông chừng bảo ban chúng giùm ta.
Lão Ba vừa nói vừa chỉ tay về phía bọn thằng Tý, Út. Nói là nhờ Trần Gia trông nom bọn trẻ nhưng thực ra là để Giang Phong bảo vệ Trần Gia, lại có bọn nhỏ cho tiện sai khiến, Lão Ba cũng đã sắp xếp cho đáo cả, lão nói vậy để Trần Gia đỡ ngại ngần mà thôi, rồi lão quát lớn:
– Tý, gọi Phong huynh ra đây ta dặn dò.
Lão Ba vừa dứt tiếng, một thiếu niên đã bước từ nhà sau ra, trông cậu lớn hơn bọn thằng Tý vài tuổi, tầm 19 -20, tuy mặc đồ nhà nông nhưng mặt mũi lại khôi ngô tuấn tú, nước da trắng, tóc cắt ngắn, đặc biệt là đôi mắt rất sáng. Cậu bước đến, cúi người một vòng nói:
– Con chào các cụ, các bác, sư phụ gọi con ạ.
Lão Ba nói:
– Việc ta dặn dò đã nhớ hết chưa, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?
Giang Phong nói:
– Dạ đã xong cả, chỉ chờ lệnh của người là lên đường.
Lão Ba lại nói:
– Trần huynh đệ, đây là Phong Giang, đệ tử của ta, đi đường ngươi thay ta bảo ban nó. Gia Phong ngươi phải nghe lời Trần huynh đệ, chăm lo cho bọn thằng Tý nghe chưa?
Gia Phong đáp:
– Dạ vâng.
Đến đây, Lão Cả chắp tay chào cụ Kiềng rồi Trần Gia, nói
– Hậu hội hữu kỳ, có duyên ắt gặp lại, người anh em bảo trọng.
Nói rồi, cả 3 anh em họ cùng 1 đám người của Huynh Đệ hội lên ngựa lao đi luôn, tiếng vó ngựa rầm rập xa dần. Trần Gia, Phong Giang cùng 5 đứa nhỏ cũng lên ngựa đã chuẩn bị từ trước rảo bước đi khỏi làng Kim Khê, bụi tre xanh bao quanh làng nhỏ dần, nhỏ dần rồi khuất hẳn.
Cả đoàn, người lớn, trẻ con rong ruổi trên đường, Trần Gia và Phong Giang mỗi người một ngựa, 5 người bọn thằng Tý thì cưỡi lừa, mình Tý là có lừa riêng, 4 đứa kia chia đôi, đứa lớn kẹp đứa nhỏ mà đi. Bọn trẻ con vừa đi vừa đùa nhau tíu tít, Trần Gia mải mê suy nghĩ, Phong Giang cũng im lặng đi theo. Cứ đi được một quãng Phong Giang lại thúc ngựa chạy lên trước một đoạn rồi đi chậm lại đợi mọi người. Phong Giang hơn Trần Thiếu khoảng 4,5 tuổi, phong thái của cậu chứng tỏ cậu là người đã từng trải giang hồ. Tuy sương gió ám lên nét mặt, nhưng nếu nhìn kỹ thì cậu vẫn có vẻ thư sinh nho nhã chứ không phải người làm nông. Nóng ruột muốn về thăm Trần Thiếu, Trần Gia thúc Phong Giang và bọn trẻ đi nhanh hơn, thời tiết thuận lợi lại có ngựa tốt nên chắc đi tầm gần 2 ngày là tới nơi. Ngựa đi thì nhanh nhưng lừa thì lại chậm, hơn nữa có 2 đứa nhỏ lại đi chung 1 lừa nên chỉ thoáng chốc chúng đã bị tụt lại phía sau, Trần Gia muộn vội cũng không được, đành đi chậm lại chờ chúng. Đợi bọn nhỏ đi lại gần, Trần Gia hỏi:
– Các ngươi tên gì?
Tý nói:
– Cháu tên Tý, kia là thằng Tèo đi với con Út, còn …
Tý chưa nói hết câu, một thằng khác đã cướp lời:
– Cháu là Háu, còn thằng này là Cộc
Hai đứa này ngồi với nhau trông thật trái ngược, thằng Háu thì béo mũm mĩm, còn thằng Cộc thì còm nhom. Bọn trẻ này tuy trông nhem nhuốc nhưng lại rất dễ mến, đặc biệt chúng rất vui tươi và hồn nhiêu, nhìn chúng Trần Gia lại thầm xót thương cho Trần Thiếu, lão thầm nghĩ: “Không biết thằng bé giờ này sao rồi?”
– Ông ơi, ông đã gặp Thần Dược Tiên rồi ạ? Thằng Háu hỏi
Trần Gia đáp:
– Ừ, ta ở cùng với lão.
Thằng Háu lại nói:
– Thật vậy sao! Vậy thì ông cũng là tiên rồi, cụ Kiềng bảo Thần Dược Tiên là một vị tiên sống trên ngọn Phong Tiên, bao giờ ông dẫn con lên đó chơi nhé.
Bọn kia cũng nhao lên:
– Cả con nữa, cả con nữa ông nhé !
Trần Gia đáp:
– Đợi lúc nào rảnh rỗi ta dẫn cả bọn lên chơi.
Có người trò chuyện, Trần Gia cũng khuây khỏa hơn, nhưng từ đầu tới cuối, tuyệt nhiên Phong Giang vẫn không nói câu nào, mấy lần Trần Gia định hỏi chuyện nhưng nghĩ lại mình là phận trên, mở lời trước cũng không tiện nên lại thôi.
Tối hôm đó, cả đoàn nghỉ lại gần một con suối. Suối này rất kì lạ, chỉ toàn cá là cá, cá bơi còn nhiều hơn nước chảy, thân cá một màu đỏ vàng, Trần Gia thấy lạ bèn hỏi bọn nhỏ thì chúng chỉ đây là Suối Cá Thần, không ăn được. Bọn nhỏ đã chuẩn bị đồ ăn, đem ngô khoai ra nướng, ăn cùng bánh răng bừa, bữa ăn chuẩn bị nhanh chóng và đơn giản. Ăn xong, bọn trẻ lại lúi húi phát cả làm nệm lấy chăn trong bọ làm thành mấy cái giường. Không còn việc gì làm, cả bọn ngủ sớm chuẩn bị mai lên đường. Đến nửa đêm, Trần Gia bỗng nghe tiếng khóc rưng rức, lão lắng tai thì ra là thằng Háu đang khóc, lão thầm nghĩ: “Trẻ con nhớ nhà, khóc cũng là chuyện thường” nhưng trẻ con khóc nghe rất thương, lão liền hỏi nhỏ:
– Sao con khóc thế?
Thằng Háu liền òa lên:
– Con Út … đi mất rồi ….
Trong lúc đó, Trần Thiếu hàng ngày vẫn tập luyện cùng Thích Tâm, cứ chiều chiều lại ra ngóng trần gia trở về. Trần Thiếu gần như đã hồi phục nguyên trạng, những kí ức trong nó trở về rõ ràng. Mỗi đêm, nó lại vào căn phòng sâu trong động, thiền cùng với Thích Tâm, lúc đầu, đó là khoản thời gian khó khăn và gian nan nhất, nó cảm giác như bị thiêu đốt. Nhưng càng ngày mọi thứ càng dễ chịu hơn, đến giờ nó đã thấy ổn định hơn. Cùng với đó, những gì Trần Gia dạy nó, nó đều đã lĩnh hội được 1 cách đơn giản và thuần thục, đối với nó, chút võ công mà Trần Gia chuyền cho là quá ít ỏi.