Tam Ma Thám Trảo

Chương 17: Kế liên thành trùng trùng theo bước - Độc bất xâm hiểu dần bản thân



Màn đêm chợt buông, Giang Cửu Linh lần đầu nhẹ buông tay và lên tiếng hỏi :

– Tại hạ vẫn tán thành, phải kiêm trình bất kể ngày đêm nhưng thiết nghĩ cũng cần có lương khô và nước uống dự trữ. Thiếu động chủ có ý kiến gì chăng?

Tỏ vẻ hạ cố, nữ nhân bằng hữu bí ẩn mới lần đầu đưa mắt nhìn nhưng không nhìn Giang Cửu Linh, trái lại chỉ dành cho đội thiên lý mã do Giang Cửu Linh vừa cưỡi vừa dắt theo :

– Giang thiếu hiệp như đã đổi ngựa bốn lần. Kể cũng khá vì chưa đầy một ngày rong ruổi chúng ta đã vượt qua bốn trăm dặm nhưng xem ra đôi thiên lý mã ấy vẫn còn chi trì được lâu, vậy đừng phí phạm thời gian. Chỉ cần vượt thêm trăm dặm nữa thì bất luận từng nơi ăn chốn ở sẽ điều dễ như trở bàn tay. Hay thiếu hiệp đã thấm mệt? Nếu cần nghỉ thì…

Giang Cửu Linh lập tức xua tay :

– Thiếu động chủ như rất am tường về ngựa? Dĩ nhiên tại hạ chưa mệt, có phải chi trì vài ba ngày cũng chẳng hề gì, chỉ là đôi thiên lý mã này thì khác, tại hạ thấy chúng như đã bắt đầu thấm mệt. Không phải vì cũngnhận ra điều đó Thiếu động chủ mới quá chú mục nhìn chúng ư?

Nữ nhân bí ẩn chợt thở hắt ra :

– Tiểu nữ chỉ vì có ý ghi ngờ nên nhìn, nhưng thiếu hiệp nếu đã quả quyết đôi thiên lý mã có vẻ mệt, lẽ nào điều tiểu nữ nghi là đúng?

Giang Cửu Linh càng giữ cho đối thiên lý mã phi chậm hơn :

– Thiếu động chủ nghi ngờ điều gì? Hoặc về ai? Nếu là Trầm tướng quân thì…

Nữ nhân bí ẩn chợt bảo :

– Túi ngân lượng, thiếu hiệp có thể chuyển túi ngân lượng qua cho tiểu nữ cũng là cách giúp cho đôi tuấn mã đỡ mang nặng?

Giang Cửu Linh động tâm :

– Thiếu động chủ nghi ngờ Khổng Du Phát? Vì túi ngân lượng là do Khổng Du Phát tự tay đưa đến, hãy để tại hạ tự xem lại.

Thấy Giang Cửu Linh toan mở túi ngân lượng, nữ nhân bí ẩn đành kêu :

– Đừng, vì nếu tiểu nữ đoán không lầm, vạn nhất mọi ngân lượng trong túi đều bị tẩm độc thì sao? Chớ vọng động, chỉ tiểu nữ vì có cách phòng độc nên sẽ tự tay mở. Mau đưa đây.

Giang Cửu Linh gượng cười :

– Cùng là thiên lý mã như nhau trong khi tại hạ phải bốn lần thay đổi, Thiếu động chủ thì thủy chung vẫn dùng mỗi một mình Tuyết Mã. Vậy nếu đoán đôi thiên lý mã này mệt vì độc thì lẽ nào tại hạ lại không? Đa tạ Thiếu động chủ lần đầu tiên tỏ ra quan tâm nhưng nếu sự thực có độc thà để một người chịu hơn là bị cả hai.

Nữ nhân bí ẩn liền động thủ :

– Vì thiếu hiệp chỉ biết một mà chẳng biết hai, đâu phải ngẫu nhiên tiểu nữ đã bất chợt dùng trâm bạc nhúng vào vò rượu trước khi thiếu hiệp cứ vô tâm uống. Đấy là cách vừa thử độc vừa giúp thiếu hiệp phục trước một ít giải dược, có khi chính vì thế, chỉ có đôi thiên lý mã là trúng độc, phần thiếu hiệp thì không. Bởi dù thế nào, tiểu nữ quyết chẳng để thiếu hiệp vì tiểu nữ mà bị hại.

Giang Cửu Linh không phản kháng cứ để nữ nhân bí ẩn tùy tiện đoạt và tự ý mở túi ngân lượng ra. Và Giang Cửu Linh giật nảy người khi nghe nữ nhân bí ẩn kêu bàng hoàng :

– Đúng là có độc, thiếu hiệp hãy ly khai đôi tuấn mã mau, đứng để bị sang độc.

Cùng lúc này nữ nhân bí ẩn cũng lập tức hất trọn túi ngân lượng, vất bỏ tất cả, sau đó vội vàng tự phục vào miệng một hoàn đan dược vừa hối hả ném cả lọ còn lại cho Giang Cửu Linh :

– Tuy chưa rõ đây là chất độc gì nhưng nhất định thiếu hiệp đã ngấm nặng.

Hãy mau tự phục dược, càng nhiều càng tốt, chớ xem thường.

Với ít tia sáng nhợt nhạt còn miễn cưỡng chiếu hắt lên từ phía chân trời tây, những đỉnh bạc trắng xóa bị nữ nhân bí ẩn hất bỏ vẫn lấp lóa vương vãi, thật lạnh lùng như đang trêu cười Giang Cửu Linh cùng bất luận sinh linh nào ngẫu nhiên liên đới. Và thật lạ, chính lúc này thiên lý mã đang do Giang Cửu Linh cưỡi chợt rung rẩy khắp thân, làm bốn vó cũng loạng choạng mất thăng bằng gục ngã.

Giang Cửu Linh lập tức chớp động, chuyển qua thiên lý mã còn lại và cũng vội vàng phục vào miệng ba hoàn đan dược vừa được nữ nhân bí ẩn ném qua.

Khi đó thiên lý mã vừa bị Giang Cửu Linh lìa bỏ như không thể chi trì lâu hơn, vụt hí vang và bắt đầu nổi cơn cuồng loạn, chợt tự xoay vòng tròn, cuối cùng thì gục xuống với tư thế nằm nghiêng, bốn vó bật búng một cách bất lực vào không khí, là một cơn giẫy chết không thể nào lầm lẫn.

Chợt…

Huỵch…

Có tiếng ngã.

Giang Cửu Linh giật mình tự nhìn lại thiên lý mã đang cưỡi, nó vẫn vô sự, vẫn vừa chạy vừa đĩnh đạc chở theo Giang Cửu Linh. Chứng tỏ tiếng ngã phải từ chỗ khác.

Đó là lúc Giang Cửu Linh nghe tiếng kêu :

– Giang thiếu hiệp…

Lập tức Giang Cửu Linh cho thiên lý mã dừng lại, phần bản thân thì thi triển khinh công bật lao thật nhanh trở lại phía sau.

Vù…

Màn đêm đã buông, dù vậy Giang Cửu Linh vẫn thấy Tuyết Mã hoàn toàn cô độc đứng một mình, đầu thì cúi xuống cơ hồ chúi cả mũi vào một bóng đen nằm bất động trên nền đất.

Giang Cửu Linh vừa xuất hiện bên cạnh Tuyết Mã liền kêu :

– Tuyết nhi… ngươi không ngại bị trúng độc ư? Mau lùi lại để đấy cho ta.

Và Giang Cửu Linh đổi giọng, lo lắng gọi nữ nhân bí ẩn là thân hình đang nằm bất động ngay trước mặt Giang Cửu Linh :

– Thiếu động chủ.

Không âm thanh nào hồi đáp, nữ nhân vẫn bất động, đây là điều lập tức làm cho Giang Cửu Linh thập phần hoang mang.

Dù vậy với cử chỉ nhanh nhẹn, Giang Cửu Linh mở lọ đan dược trút cả ra, được ba hoàn và vội vàng vén mở tấm choàng mặt của nữ nhân, tìm miệng nàng để phục cả ba hoàn đan dược vào.

Đang lúc nôn nao chờ đợi, ở phía sau Giang Cửu Linh lại đột ngột vang lên tiếng khuỵu ngã.

Huỵch.

Giang Cửu Linh không cần ngoái đầu nhìn lại cũng đủ hiểu nếu Tuyết Mã vẫn còn đứng nguyên vị bên cạnh thì tiếng gieo ngã nặng nề vừa nghe chẳng gì khác ngoài một thiên lý mã nữa đã bị độc phát thân vong.

Trước hiểm cảnh không hề chờ đợi này, Giang Cửu Linh càng thêm nôn nao nhìn và mong sao nữ nhân mau chóng tỉnh lại.

Thật may nữ nhân bỗng cựa động và rên :

– Hư… ư… ư…

Giang Cửu Linh mừng rỡ gọi :

– Thiếu động chủ sao rồi?

Nữ nhân chớp mắt và nhìn thật lâu vào Giang Cửu Linh :

– Tiểu nữ nhớ đã thấy Giang thiếu hiệp vẫn phi chạy phía trước, là Giang thiếu hiệp đã kịp quay lại giải độc cho tiểu nữ?

Giang Cửu Linh nhoẻn cười :

– Cũng nhờ giải dược của Thiếu động chủ, còn ba hoàn cuối cùng tại hạ không thể không trút hết cho Thiếu động chủ. Nào, nếu chẳng còn gì nguy hiểm, Thiếu động chủ hãy mau đứng lên.

Ngờ đâu nữ nhân vẫn nằm, hai mắt chợt khép lại :

– Tiểu nữ không thể, chân nguyên nội lực chẳng hiểu sao đều cạn kiệt thất tán. Nếu không nghe lại âm thanh của thiếu hiệp, tiểu nữ thật chẳng dám tin hình ảnh lờ mờ trước mắt tiểu nữ chính là Giang thiếu hiệp.

Giang Cửu Linh thất kinh :

– Là hậu quả của chất độc ư? Vậy làm thế nào bây giờ? Tại hạ liệu có thể giúp được gì? Hoặc Thiếu động chủ có thể tọa công trục độc chăng?

Nữ nhân lại cựa động lần này dù miễn cưỡng cũng vẫn tự ngồi lên :

– Tiểu nữ cảm thấy đã khá hơn, tuy nhiên mắt vẫn chưa thể nhìn xa. Như chúng ta chỉ còn duy nhất một Tuyết Mã?

Giang Cửu Linh thở nhẹ ra và khẽ gật đầu :

– Cũng không biết đến lúc nào sẽ tới lượt Tuyết Mã bị ngấm độc ngã lăn, Thiếu động chủ định làm gì? Đi tiếp ư?

Nữ nhân gật đầu :

– Cánh tay của lão thất phu độc ác quả thật dài, dù ở đâu cũng với tới, ý tiểu nữ vẫn lo cho nội tổ, chỉ sợ không kịp về hầu cấp báo mối hiểm hoạ. Phiền thiếu hiệp giúp tiểu nữ cùng ngồi lên Tuyết Mã, đừng ngại Tuyết Mã không đủ lực. Trái lại, tiểu nữ sở dĩ chọn vì biết Tuyết Mã đích thực là báu câu, càng thêm thích hợp khi bắt đầu tiến vào vùng có địa hình toàn tuyết.

Giang Cửu Linh lẳng lặng thực hiện, không nói lời nào kể cả khi đã ngồi phía sau nữ nhân cùng được Tuyết Mã đưa lao đi vun vút giữa màn trời toàn màu đen.

Với khí lực như ngày càng thêm khôi phục, nữ nhân bất chợt tự lên tiếng :

– Giang thiếu hiệp như chưa từng một lần thân cận nữ nhân? Nhưng đừng hiểu sai, sở dĩ tiểu nữ hỏi vì có cảm nhận thiếu hiệp như đang có trạng thái gò bó, không thật thoải mái?

Giang Cửu Linh đành đáp :

– Tại hạ từ lúc nhỏ chỉ biết một mình tam thúc phụ, đến khi tam thúc phụ bị người sát hại, Thiếu động chủ tin chăng, từ đó đến nay dù thời gian trôi qua đã gần hai năm nhưng ngày nào tại hạ không đương đầu với hiểm cảnh? Và nhận định của Thiếu động chủ hoàn toàn đúng, chỉ hôm nay lần đầu tiên tại hạ phải lâm cảnh lúng túng này. Thế nên lúc nãy tại hạ tỏ ra ngại thì không hề ngại về sức lực của Tuyết nhi.

– Tuyết nhi? Thiếu hiệp muốn ám chỉ Tuyết Mã? Thiếu hiệp đã gọi Tuyết Mã là Tuyết nhi từ khi nào?

– Có gì không đúng chăng? Đó là lúc vì Thiếu động chủ đã ngã nằm bất động, Tuyết Mã thì cứ chúi đầu chúi mũi vào Thiếu động chủ, tại hạ sợ Tuyết Mã có thể bị nhiễm độc, đành gọi bừa là Tuyết nhi. Xin đừng cười vì kỳ thực tại hạ nào đủ am tường về các loại chiến mã hoặc thiên lý mã.

– Điều đó tiểu nữ đã thấy nhưng về Trầm tướng quân hoặc về Khổng Du Phát thì sao?

– Thiếu động chủ nghi ai đã hạ độc?

– Tiểu nữ đang hỏi thiếu hiệp.

– Nếu phải nghi tại hạ chỉ có thể nghi cho Khổng Du Phát.

– Có bằng chứng nào nữa chăng ngoài túi ngân lượng bị tẩm độc?

– Thiếu động chủ vừa nói một câu, cho rằng cánh tay của hung thủ quá dài, ở đâu cũng với tới. Điều đó đã khiến tại hạ phải suy nghĩ và sực nhớ chỉ khi Kha Tuệ, một tùy tướng thân cận của Trầm tướng quân bị thảm tử cũng vì tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ thì Khổng Du Phát mới xuất hiện, tợ hồ được Trầm tướng quân chọn thay vào vị trí khuyết của Kha Tuệ tiền bối.

– Thiếu hiệp có cừu thù gì với lão thất phu độc ác?

– Tại hạ không biết, chỉ có thể nói một cách quả quyết là kể từ cái chết của tam thúc phụ cũng do Ma Hoa Vô Ảnh Thủ thì hầu như sau này, luôn luôn là vậy, hễ tại hạ đi đến đâu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ cũng bám theo sau đến đấy. Cũng có thể nói cách khác, phàm bất luận ai dây vào tại hạ đều lần lượt bị tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ lấy mạng.

– Mảy may không có một manh mối nào suy đoán?

– Không hề, cũng vì thế như đã tỏ bày, tại hạ hy vọng chuyến đi này sẽ được toại nguyện, nhất định sẽ được lệnh tổ, Chân Quân lão nhân gia cho biết đấy là ai, vì sao luôn tìm cách đẩy tại hạ vào tử lộ.

– Thiếu hiệp quyết không gây một bất lợi nào dù nhỏ cho Thiên Sơn cửu động chứ?

– Có nguyên do gì để Thiếu động chủ hỏi như thế chăng? Đừng quên, lúc tại hạ buộc phải đối đầu với Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết, chỉ như thế thôi cũng quá đủ để tại hạ phát tác và gây thật nhiều bất lợi cho quý động nếu muốn. Tuy nhiên với cảm nhận ngày càng minh bạch rằng hung thủ ngoài ý đồ luôn tìm cách sát hại tại hạ thì hầu như cũng có ác ý, muốn tại hạ dần trở thành cừu nhân của nhiều người. Vì thế thủy chung tại hạ luôn tránh, quyết chẳng vô cớ sát hại ai, bất kể đã từng quen hay mới chỉ lần đầu.

– Rõ rồi, vậy mong thiếu hiệp không phiền sau những thái độ kỳ thực đã cố tình tỏ ra lãnh đạm với thiếu hiệp mấy ngày qua.

– Không hề chi vì bất luận ai đâu dễ thay đổi thái độ, mới hôm trước bị người xúc xiểm và nói thế nào đó khiến quý động xem tại hạ như cừu thù thì đâu thể qua hôm sau, lại tin ngay tại hạ cũng chỉ là nạn nhân như quý động.

Bất chợt nữ nhân phì cười :

– Thiếu hiệp đã thấy đỡ lúng túng chưa?

Vì không hiểu nên Giang Cửu Linh có một thoáng ngớ người và sau đó, Giang Cửu Linh cũng phải cười theo :

– Hóa ra Thiếu động chủ cố ý huyên thuyên giúp tại hạ mất dần những ngần ngại? Thủ đoạn thật đáng phục, đa tạ.

Nữ nhân lại bảo :

– Thiếu hiệp đoán hiểu mọi việc cũng rất nhanh, chứng tỏ cũng có tâm cơ thủ đoạn chẳng kém ai, chỉ vì chưa thực sự được trải nghiệm nhiều, nếu không tiểu nữ nói thật, nhất định sau này đố ai qua được thiếu hiệp, cả về thân thủ bản lĩnh lẫn thủ đoạn tâm cơ. Nhưng đó là chuyện sau này còn bây giờ nếu muốn, chúng ta có thể tạm dừng nghỉ chân được rồi. Vì phía trước đã là địa hình bắt đầu hiểm trở, qua khỏi đó thì kể như đã đến Thiên Sơn. Dĩ nhiên còn phải vượt qua vài trăm dặm với xung quanh toàn là tuyết trắng, thiếu hiệp không muốn nghỉ ngơi chăng?

Giang Cửu Linh giữ Tuyết Mã chậm lại, vừa nhảy xuống vừa nhìn quanh :

– Nếu muốn tìm nước uống, Thiếu động chủ vì am hiểu địa hình có thể chỉ tại hạ cách tìm chăng?

Chợt nữ nhân tự lảo đảo vài lượt nhưng vẫn thản nhiên bảo :

– Chất độc này thật không dễ hóa giải, nhưng không sao, tiểu nữ chỉ cần tọa công giúp giải dược mau phát tán là ổn. Xa xa ở mé tả có một dòng suối, hy vọng địa hình ở đấy dù hiểm trở vẫn chẳng thể làm khó một cao thủ có bản lĩnh thượng thừa là thiếu hiệp.

Giang Cửu Linh gật đầu và nhoẻn cười :

– Tại hạ còn hy vọng tìm thấy một ít vật thực để mang về, hãy yên tâm tại hạ ắt quay lại ngay.

Một sau một lượt lắc vai Giang Cửu Linh biến mất, không hề hay biết cũng lúc đó nữ nhân Thiếu động chủ chợt ngã lăn qua một bên, lại nằm bất động cạnh Tuyết Mã như đã một lần xảy ra.

Phần Giang Cửu Linh khi tìm được khe suối liền khom người vốc nước vào miệng, uống đến kỳ no.

Chợt Giang Cửu Linh nghe :

– Ngã này, ngã, ngã xuống này.

Lập tức với tư thế khom người, Giang Cửu Linh liền ngã lăn ùm xuống khe suối.

Có ba bóng đen thật linh hoạt xuất hiện :

– Cứ ngỡ bọn chúng lại tiếp tục gặp may nữa chứ. Hừ!

– Hạ độc vào ngân lượng ngỡ như thế là đủ, nào dè tiểu liễu đầu kia lại may mắn mang sẵn giải dược. Nhưng không sao bao nhiêu giải dược đã được chúng dùng sạch. Bây giờ phần tiểu tử thế là xong, chất độc phục trong nước suối đã biến tiểu tử thành oan hồn uổng tử. Chỉ còn kết liễu thêm ả kia là ổn. Hà hà…

– Không cần cho tiểu tử thêm một nhát ư?

– Ngươi chớ lo hão, không thấy tiểu tử uống hẳn một bụng đầy sao? Nước suối đó chỉ một ngụm là đủ nghoẻo, hắn uống những một bụng nếu vẫn vô sự thì cứ chặt đầu ta thế vào. Thôi đi nào.

Ba bóng đen cứ linh hoạt và di chuyển thoăn thoắt, chỉ một thoáng là đi đến chỗ nữ nhân nọ.

Cảnh nữ nhân nằm bất động cạnh Tuyết Mã làm cả ba bóng đen nghi ngại :

– Sao lại thế này?

– Hay đã có kẻ ra tay trước? Nếu là vậy há lẽ chúng ta bỗng dưng để vuột khỏi tay, mất hẳn cả vạn lượng ư?

– Vậy mau quay lại chỗ tiểu tử, kẻo lại mất thêm vạn lượng nữa, hóa ra công dã tràng ư?

– Đừng vội, cứ bật hỏa tập lên, xem lại đã. Vạn nhất nha đầu chỉ chết vì chất độc vẫn chưa hóa giải hoàn toàn thì sao?

– Nói cũng phải, và nếu vậy, toàn bộ hai vạn lượng đều của bọn ta. Nào hãy bật hỏa tập lên nào.

Có tiếng bật hỏa tập.

Xoạch.

Và khi có đốm hỏa quang xuất hiện, cả ba cùng cười :

– May thật.

– Quả nhiên tiểu liễu đầu chết vì độc.

– Hai vạn lượng là của bọn ta, ha ha…

Chợt có âm thanh lạnh lùng vang lên :

– Nhưng liệu bọn ngươi có phúc phận thụ hưởng hai vạn lượng đó chăng?

Cả ba giật mình cùng quay lại :

– Ai?

– Úy ma!?

– Tiểu tử ngươi chưa chết?

Nhận định rõ Giang Cửu Linh vẫn vô sự xuất hiện, ngọn hỏa tập trên tay bọn chúng lập tức phụt tắt, chỉ còn những tiếng chân chạy giữa màn đêm đen dày đặc.

Vù…

Tuy nhiên.

Huỵch.

Nhưng không chỉ vang lên một tiếng kêu bi thảm duy nhất vì còn nữa :

– A…

Huỵch.

Mới chỉ hai và vỏn vẹn đúng hai, vì âm thanh thứ ba là tiếng van nài :

– Xin tha mạng, ặc ặc… xin đại hiệp… tha mạng…

Giang Cửu Linh đã xuất hiện cạnh Tuyết Mã với một tay đang bóp vào cổ của một ác nhân duy nhất còn lại :

– Giải dược? Mau.

Ác nhân tái xám mặt mày :

– Tiểu nhân không có… ặc… ặc… không có…

Giang Cửu Linh nghiến răng :

– Ngươi muốn đùa với sinh mạng bản thân ư? Nói mau, hoặc giao giải dược hoặc mất mạng vì Tam Ma Thám Trảo?

Ác nhân vùng sa luỵ :

– Khi được phân phó tiểu nhân chỉ nhận chất độc hoàn toàn không hề có giải dược. Đừng… đừng vội hạ thủ. Chẳng phải thiếu hiệp vẫn vô sự đó ư? Chứng tỏ thiếu hiệp đã có giải dược, cần gì hỏi khi tiểu nhân chẳng hề có?

Giang Cửu Linh bối rối :

– Nhưng ta chưa hề dùng giải dược, cũng chẳng hề có mà dùng.

Ác nhân biến sắc :

– Thiếu hiệp chẳng thể vô sự nếu thực sự chẳng có giải dược, xin đừng làm khó tiểu nhân.

Giang Cửu Linh động tâm :

– Theo ngươi ta nhất định phải chết sau khi uống quá nhiều nước suối đã bị phục độc? Vậy giải thích như thế nào về chuyện này, khi ta chẳng cần dùng giải dược vẫn vô sự?

Ác nhân cũng động tâm :

– Nếu vậy chỉ còn một lý giải duy nhất, hãy tự nhớ lại, bản thân thiếu hiệp có từng dùng một loại linh dược hãn thế bao giờ chưa? Hoặc đại loại từng đắc ngộ một kỳ tích nào đó?

Giang Cửu Linh vỡ lẽ :

– Có, thì sao?

Ác nhân len lén thở ra :

– Hãy tự trích huyết, dùng máu bản thân cho ả kia uống. Nhanh lên kẻo quá muộn đấy.

Tỉnh ngộ, Giang Cửu Linh vận lực ném ác nhân qua một bên :

– Tạm thời hãy nằm yên đấy, ta chưa dễ bỏ qua đâu. Hừ.

Và theo lời chỉ điểm của ác nhân, Giang Cửu Linh dùng Liễu Diệp kiếm tự trích vào tay cho chảy máu, đoạn nhểu ngay vào miệng nữ nhân.

Ác nhân chợt dặn :

– Nếu ả bị cứng miệng thiếu hiệp phải nghĩ cách cho ả dễ dàng phục huyết dược.

Giang Cửu Linh gật đầu :

– Ngươi sợ sẽ bị mất mạng nếu ta thất bại? Hãy yên tâm, ta không phải hạng người thích lạm sát, chỉ cần thành sự sau đó hỏi ngươi thêm vài câu, nếu được ngươi ngoan ngoãn đáp ứng, ta hứa sẽ tha mạng.

Nhưng để cạy miệng quả thật đã cứng của nữ nhân cho huyết chảy thấm vào đối với Giang Cửu Linh lại là điều không dễ, bất đắc dĩ Giang Cửu Linh đành lên tiếng hỏi ác nhân :

– Ta không làm được, ngươi ắt có cách?

Ngờ đâu ác nhân chẳng chịu lên tiếng, Giang Cửu Linh bèn hừ nhạt :

– Ngươi không nói cũng không sao. Ta sẽ trích huyết nhiều hơn lẽ nào chẳng có lấy một giọt lọt được qua kẽ răng để chảy vào.

Giang Cửu Linh cứa mạnh và sâu hơn vào tay, hài lòng nhìn máu đã bắt đầu tuôn xối xả cơ hồ nhuộm ướt khắp mặt nữ nhân.

Được một lúc, nữ nhân liệu có tỉnh lại hay không thì Giang Cửu Linh không biết chỉ biết bản thân chợt choáng váng sau đó tự gục ngã và không còn bất kỳ nhận thức nào.

* * * * *

Toàn thân cứ luân phiên bị nảy lên xốc xuống khiến Giang Cửu Linh ngỡ ngàng choàng tỉnh, cũng là lúc tai Giang Cửu Linh nghe tiếng thét đầy phẫn nộ của nữ nhân vang lên thật gần :

– Bọn ngươi thật to gan, hãy nói mau, là bọn ngươi thực hiện theo mệnh lệnh Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ hay do nguyên nhân nào khác? Chớ quên giữa Thiên Sơn cửu động và Ngũ hồ bọn ngươi thủy chung chưa từng bất hòa, cớ sao chợt trở mặt quyết liệt truy sát ta?

Nhờ đó với nhận thức quay lại nhanh và ngày càng sáng tỏ, Giang Cửu Linh bắt đầu nghe nhiều thật nhiều những nhịp vó ngựa đuổi bám theo phía sau. Giang Cửu Linh chợt cựa mình ngồi lên và cũng bất ngờ tự nhảy phốc xuống :

– Thiếu động chủ không cần lo lắng nữa, mau chạy đi cứ để cho tại hạ đối phó.

Với vó ngựa vẫn rộn ràng và vì Giang Cửu Linh đã tự nhảy xuống khiến không những nữ nhân nọ và Tuyết Mã chợt vung vút phi nhanh hơn mà lập tức còn xuất hiện nhiều thật nhiều những vó câu cũng bắt đầu vun vút lao ngay đến chỗ Giang Cửu Linh đang đứng, vô tình trở thành vật chướng ngại xuất hiện giữa một Tuyết Mã đang bị truy đuổi và một tốp kỵ mã ngoài hai mươi người vẫn hăm hở bám theo.

Và lập tức có một bộ mặt lạnh lùng vừa nhe răng vừa giục ngựa phi thẳng vào Giang Cửu Linh :

– Phường cẩu trệ đáng chết.

Ào…

Giang Cửu Linh vẫn tư thế đứng dù thấp hơn cũng thản nhiên và lạnh lùng tung một quyền :

– Có thật chăng? Ằt ngươi chưa biết ta từng vang danh là nhất quyền đả hổ? Ngã này.

Bùng…

Giang Cửu Linh quật một quyền đúng vào đầu tuấn mã khiến nó ngay lập tức khựng lại và còn hất bay bộ mặt lạnh lùng ngồi trên lưng.

Vù…

Thật nhanh Giang Cửu Linh bám theo và lập tức chế ngự bộ mặt lạnh lùng, đồng thời cũng bật quát thật to :

– Tất cả mau dừng lại nếu không muốn ta lập tức kết liễu ngay kẻ này. Dừng mau.

Tốp kỵ mã phía sau chỉ một ít là kịp dừng, kỳ dư số còn lại vì quá bất ngờ nên cứ liên tiếp tông thẳng vào thi thể của tuấn mã vừa bị Giang Cửu Linh tung quyền đả tử, lúc ngã vô tình trở thành vật cản khiến những thớt tuấn mã phía sau một khi va vào đều ngã lăn quay, hết lượt này đến lượt khác và ngã chồng lên nhau.

Huỵch…

Những kỵ mã cũng bị ngã dúi dụi :

– Hự…

Mục kích cảnh này Giang Cửu Linh có cảm giác hoang mang lạ. Vừa lúc đó nữ nhân nọ cũng kịp phi ngựa ngược lại, vội kêu Giang Cửu Linh :

– Đừng gây tổn hại đến họ, cũng xin thiếu hiệp mau thả người.

Giang Cửu Linh lập tức đáp ứng và vẫn hoang mang nhìn cảnh nữ nhân nọ cùng những kỵ sĩ đối thoại. Nữ nhân có vẻ quan tâm hỏi đại hán vừa bị Giang Cửu Linh buông tha :

– Tứ kha kha không sao chứ?

Đại hán không đáp chỉ bực dọc hỏi ngược lại nữ nhân :

– Sao nàng lại cận kề hắn? Phải chăng hắn là người trung thổ, giỏi hơn ta nên nàng thay tâm đổi dạ?

Nữ nhân ngượng ngùng lắc đầu :

– Giang thiếu hiệp chỉ là ân nhân cứu mạng, lại cam nguyện cùng ta đồng hành quay về đây để giúp bảo toàn tính mạng cho gia gia. Câu chuyện dài lắm, Tứ kha kha nếu chịu nhẫn nại nghe ắt sẽ minh bạch.

Đại hán không tin :

– Nhưng ta thấy hắn luôn được nàng bảo vệ, đâu thể tin hắn từng là ân nhân cứu mạng nàng?

Nữ nhân thở dài :

– Cùng xuống trung thổ với ta vừa rồi toàn bộ Thiên Sơn cửu động ba mươi sáu người hiện chỉ còn sống sót bốn, và nếu không có Giang thiếu hiệp kịp cứu nguy e ta không còn cơ hội quay về.

Đại hán chuyển mục quang nhìn xuống Tuyết Mã vẫn đang do nữ nhân sử dụng :

– Ngựa rất tốt, cũng do hắn tặng nàng ư?

Nữ nhân nhìn xuống ngựa :

– Giang thiếu hiệp chỉ tạm mượn làm chân, của một tướng quân to lắm ở trung thổ. Tứ kha kha sao không thử cưỡi một vòng?

Đại hán lắc đầu :

– Ta không cưỡi khi chưa thật tin những gì nàng vừa nói.

Nữ nhân ngồi xuống ngay thảm cỏ bên cạnh :

– Ta cũng muốn mọi người tin, nào ngồi xuống đi. Có vầng thái dương trên cao làm chứng, ta quyết chẳng nói dối một lời. Là thế này…

Nữ nhân thuật lại mọi chuyện, nhờ đó Giang Cửu Linh cũng dần vỡ lẽ và khi cần thiết Giang Cửu Linh cũng lên tiếng hoặc hỏi xen kẽ vào :

– Thiếu động chủ bảo lúc tỉnh lại ngoài tại hạ tự hôn mê còn có ba thi thể nằm rải rác xung quanh?

Nữ nhân gật đầu :

– Không sai, hai bị bóp vỡ yết hầu ắt là do thiếu hiệp dùng Tam Ma Thám Trảo hạ thủ. Một còn lại thì chết vì độc, mọi chuyện xảy ra như thế nào? Có vẻ như thi thể thứ ba tự phục độc thì phải?

Giang Cửu Linh kể :

– Thiếu động chủ hẳn còn nhớ có chỉ cách tại hạ tìm khe suối? Ngờ đâu nước suối cũng bị phục độc, là do bọn ấy ba người cùng ra tay. Phát hiện chúng hí hửng khi thấy tại hạ vốc nước vào đầy bụng, tại hạ tương kế tựu kế giả vờ bị trúng độc. Nhưng khi ngấm ngầm theo chân chúng quay trở lại, tại hạ ngỡ ngàng cũng tương tự chúng, vì lại phát hiện Thiếu động chủ vì độc phát hôn mê. Chỉ khi hạ thủ hai còn lại một, tại hạ hỏi về giải dược thì nhờ đó mới minh bạch hóa ra từ lâu nay tại hạ ngẫu nhiên có tấm thân bách độc bất xâm, dù vậy vẫn không ngờ gã đó vì sợ quá tự sát.

Nữ nhân vỡ lẽ :

– Lúc tiểu nữ tỉnh lại thấy cạnh thiếu hiệp có thanh kiếm này, cổ tay của thiếu hiệp thì nhuộm đầy máu, là thiếu hiệp trích huyết và tìm cách giúp tiểu nữ hóa giải chất độc?

Giang Cửu Linh gật đầu :

– Cũng do tên ác nhân còn lại chỉ điểm nhưng vì khắp miệng của Thiếu động chủ lúc đó cứ ngậm cứng, tại hạ thì chẳng nghĩ được cách nào khả dĩ, đành tự cứa vào tay sâu hơn. Quả nhiên huyết dược từ bản thân tại hạ nhờ chảy nhiều cũng lọt được qua kẽ răng giúp Thiếu động chủ hóa giải độc chất.

Nữ nhân chợt thở dài :

– Giang thiếu hiệp thật kém hiểu biết, lẽ ra chỉ cần điểm vài huyệt đạo như Phúc Kiết, Trung Linh và Khí Hải hoặc dùng thuật khẩu áp khẩu là ổn, sao lại tự cứa sâu vào tay? Vạn nhất tiểu nữ không kịp tỉnh lại và điểm huyệt chỉ huyết thì còn gì sinh mạng do máu huyết chảy ngày càng cạn kiệt.

Giang Cửu Linh gượng cười :

– Tại hạ vẫn cần được chỉ giáo nhiều nhưng cũng may, vì chưa am hiểu nên tại hạ cũng chưa đến nỗi dùng thủ pháp khẩu áp khẩu, phải chăng Tứ kha kha nhân huynh đây và Thiếu động chủ đã là phu phụ?

Nữ nhân bảo :

– Bọn tiểu nữ từ nhỏ đã được chỉ phúc kết giao nhưng phải một năm nữa mới danh chính ngôn thuận trở thành phu phụ. Tứ kha kha có tính danh là Tiêu San, là một trong nhiều hậu nhân do Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ sinh hạ. Có thể do ngộ nhận mới xảy ra cớ sự này, cũng một phần lỗi là do tiểu nữ, vì lúc quá cấp bách, ngộ biến phải tùng quyền, ngồi cùng thiếu hiệp chung một Tuyết Mã mới khiến cho Tứ kha kha ngộ nhận. Thật mong Giang thiếu hiệp lượng dung.

Giang Cửu Linh cười xòa :

– Tại hạ cũng phần nào tự hiểu và phát hiện bản lĩnh họ nhất định chẳng do hung thủ bí ẩn phái sai. Và tại hạ cũng có lỗi đã hồ đồ hại chết tuấn mã của Tiêu San nhân huynh. Xin lượng thứ và đừng khước từ lời đề xuất này, là Tuyết Mã từ nay xin được phó giao cho Tiêu San nhân huynh tùy nghi sử dụng, được chứ?

Gã đại hán Tiêu San đã minh bạch, cũng cười cười và sau một lúc ngại ngần mới dám nhận quà tặng của Giang Cửu Linh :

– Nhưng Giang huynh đệ sẽ phải khó khăn nếu vẫn tiếp tục hành trình về Thiên Sơn cửu động vì không còn ngựa làm chân.

Nữ nhân chợt đứng lên :

– Cũng không đến nỗi vì Tứ kha kha nên biết bản lĩnh của Giang thiếu hiệp thật sự cao minh hơn ta ước độ vài trăm lần. Tuy nhiên ta vẫn cần cùng Giang thiếu hiệp đồng hành, liệu Tứ kha kha có phiền muộn chăng?

Tiêu San gượng cười và xua tay :

– Mọi chuyện ta đều rõ, huống hồ sinh mạng của gia gia nàng đang lâm nguy, nếu ta mãi phiền muộn hóa ra chỉ là hạng cố chấp và quá hẹp hòi sao? Nàng đi đi và hãy nhớ bảo trọng.

Nữ nhân hài lòng vừa giao hoàn Liễu Diệp kiếm cho Giang Cửu Linh vừa bảo :

– Không còn ngựa, chúng ta đành thi triển khinh công. Mau đi nào Giang thiếu hiệp.

Giang Cửu Linh gật đầu và nhẹ nhàng chạy bám theo nữ nhân với một phát hiện mới, là nữ nhân tuy chưa đủ hỏa hầu nhưng thuật khinh thân pháp lại thập phần ảo diệu.

Được một lúc Giang Cửu Linh chợt đề xuất :

– Tại hạ vẫn còn thừa chân lực, Thiếu động chủ thì có thuật khinh công cao minh, có thể cùng tại hạ tiến hành trao đổi chăng?

Nữ nhân quay mặt nhìn Giang Cửu Linh :

– Tiểu nữ đã thọ ân cứu mạng, rất sẵn lòng trao truyền thiếu hiệp thuật khinh công Thượng Tuyết Phi, còn chân lực của thiếu hiệp thì không cần, bởi một khi có đường lối sở học khác biệt, tiểu nữ có nhận chân nguyên nội lực cũng vô khả giữ lại cho bản thân.

Giang Cửu Linh vỡ lẽ :

– Vậy còn cách khác, là nếu Thiếu động chủ vô ngại, sao không để tại hạ cùng đưa đi vừa nhanh vừa giúp Thiếu động chủ chẳng hao phí chân lực?

Nữ nhân ưng thuận :

– Tiểu nữ từ nhỏ luôn được giáo huấn theo cách hành xử của người trung thổ, rất hiểu thế nào là ngộ biến tùng quyền, khắc hẳn những người như Tiêu San. Cũng may y lúc này vô khả nhìn thấy, xin phiền thiếu hiệp giúp cho. Bởi tiểu nữ vẫn nôn nóng rất lo lắng cho sinh mạng của nội tổ.

Giang Cửu Linh cũng hết mọi ngần ngại, thản nhiên cầm tay nữ nhân và bắt đầu tăng dần cước lực, phi thân lao đi mỗi lúc mỗi thêm nhanh…

Vù…

Nữ nhân phấn khích chợt bảo :

– Thiếu hiệp có bản lĩnh thật cao minh, nếu được vận dụng thi triển theo khinh thân pháp Thượng Tuyết Phi ắt cước lực chẳng khác gì thiên lý mã, để tiểu nữ chỉ cho thiếu hiệp khẩu quyết công phu Thượng Tuyết Phi. Là thế này…

Ngẫu nhiên Giang Cửu Linh sở hữu thêm một công phu thượng thừa và điều đó càng làm Giang Cửu Linh thêm băn khoăn :

– Sao khác với Thiên Sơn cửu động, những nhân vật Thiên Sơn ngũ hồ như chẳng có bản lĩnh cao minh bằng?

Nữ nhân giải thích :

– Đứng đầu Thiên Sơn cửu động là Chân Quân và do cách nghĩ của Chân Quân nên lâu nay bất luận ai ở Thiên Sơn cửu động cũng đều được chỉ điểm võ học. Phần Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ thì khác, chỉ ưu ái trao truyền võ học cho nữ nhân, có lẽ chưa bao giờ xem trọng nam nhân.

– Nếu so sánh về võ học thì Thiên Sơn cửu động và Thiên Sơn ngũ hồ bên nào lợi hại hơn?

– Ngang nhau, và đó là những nhận định đã có vài trăm năm qua. Hãy hiểu, tiền nhân của song phương ắt đã có nhiều phen động thủ, có lẽ vì phát hiện không thể nào phân biệt thắng phụ nên cũng từ lâu rồi song phương luôn ước định, một là mãi mãi luôn giữ hòa khí và hai là ưng thuận cho nam nữ song phương tùy chọn kết hôn.

– Song phương không lo ngại sở học của bên này sẽ bị bên kia lẻn sở hữu dù qua hình thức tùy chọn kết hôn ư?

– Không hề vì như đã nói, đường lối sở học một khi thoạt kỳ thủy đã có sự hữu biệt thì dù có lẻn luyện cũng không có tâm pháp nội công thích hợp để vận dụng.

– Nhưng nếu có người cam tâm trao truyền luôn nội công tâm pháp thì sao?

– Chuyện đó chưa hề xảy ra, một là nam nữ song phương ngay khi tùy chọn kết hôn đều phải lập trọng thệ, không được bội phản hoặc sai lời. Và hai nữa, như tiểu nữ chẳng hạn, nếu một ngày vẫn trở thành thê nhi của Tiêu San thì ngay lúc xuất giá nhất định sẽ chấp nhận chịu cho Chân Quân thu hồi toàn bộ võ học, nghĩa là bị phế bỏ toàn bộ võ công.

Giang Cửu Linh giật mình :

– Với cách này song phương đã giữ được hòa khí bao lâu rồi?

Nữ nhân ngạc nhiên :

– Cũng đã suýt soát cả trăm năm rồi, có gì chăng?

Giang Cửu Linh chợt thở ra, khiến cước lực có phần chậm lại :

– Nếu đã giữ được ngần ấy thời gian ắt mọi sự sẽ mãi ổn, có lẽ nhờ tính khí luôn thuần hậu chất phát của mọi người ở đây đã không có lắm mưu mô thủ đoạn như ở Trung Nguyên. Nhưng tại sao hung thủ bí ẩn lại xuất hiện dần quen biết và đã có thể khiến được lão Chân Quân tin, cho người của Thiên Sơn cửu động tiến xuống bình nguyên và suýt nữa kết liễu tại hạ?

Nữ nhân lắc đầu :

– Như đã kể, lão thất phu sở dĩ có quen biết vì có lần nhờ gia tổ kịp cứu nên chẳng đến nỗi mất mạng ở một nơi gọi là Thiên Băng Mãn Địa, nghe nói cũng là nguyên ủy không chỉ xuất phát Băng Tuyết Vạn Niên mà còn là phát tích nguồn gốc võ học của Thiên Sơn cửu động và Thiên Sơn ngũ hồ. Bọn tiểu nữ vì thế quen dần luôn gọi là lão tiên sinh, không hề nghĩ lão đền ân bằng cách dùng thủ đoạn này, biến Thiên Sơn cửu động thành công cụ cho lão mặc tình sai xử.

– Ằt vì thấy Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết trận thật quá lợi hại, thật bỏ công nếu hung thủ có thể lợi dụng chăng?

Nữ nhân cười cười và lắc đầu :

– Dẫu sao cũng chẳng làm gì được thiếu hiệp, mà cũng phải thôi, vì Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết trận chỉ lợi hại nhờ mỗi người có mang theo một túi sa tuyết.

Nếu không thật chẳng dễ uy hiếp bất luận ai.

– Sa tuyết? Là cát hay chỉ là tuyết?

– Cả hai, vì với mắt nhìn thì là cát (sa) nhưng do có tính lạnh tợ tuyết nên được gọi là sa tuyết. Kỳ thực chỉ là lớp cát tồn đọng cả ngàn năm dưới lớp băng vạn niên bao phủ ở Thiên Băng Mãn Địa. Cũng may công phu của thiếu hiệp luyện lại là nhiệt công thuần dương, khắc tinh với lãnh khí, thật dễ dàng phá vỡ trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết.

Nói đến đây chợt nữ nhân kêu hớn hở :

– Thiếu hiệp có thấy ở xa xa dần xuất hiện những vùng lấp lóa chói mắt tợ ánh dương quang bị phản chiếu chăng? Chính là do tuyết dày bao phủ. Thiên Sơn đấy, vậy là chỉ hơn một ngày nữa chúng ta cũng về đến nơi.

Giang Cửu Linh buông tay nữ nhân ra :

– Thiếu động chủ có muốn nghỉ ngơi?

Nữ nhân vì thế chỉ theo đà chạy thêm một vài bước là tự dừng lại, và quay lại ngạc nhiên nhìn Giang Cửu Linh :

– Thiếu hiệp cần nghỉ ngơi thì có, vì tiểu nữ là người đã được đưa đi đâu phải mệt mỏi cần nghỉ ngơi?

Giang Cửu Linh nhẹ gật đầu và dần nở nụ cười lạnh lẽo :

– Nếu Thiếu động chủ không mệt thì hay lắm vì đã đến lúc tại hạ cần Thiếu động chủ tự lo cho bản thân. Phần tại hạ không thể không nghênh đón những thượng khách tuy chẳng mời nhưng vẫn đến.

Và Giang Cửu Linh vụt cất cao giọng gọi to :

– Chư vị sao chưa hiện thân? Ha ha…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.