Lúc này, mây đen áp đỉnh núi, cuồng phong gào thét, phóng tầm mắt ra xa đều là mây mù u ám, khí lạnh se sắt len lỏi trong không khí không khác gì cái giá rét của mùa đông.
Tuy nhiên, tất thảy vẫn không thể so sánh với cảm giác bức bách mà Vệ Ương mang lại.
Hắn đứng trước mặt Phương Chi Chúc, hắc khí vây quanh thân, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm không thấy rõ nét mặt: “Chi Chúc, về nhà với ta.”
Phương Chi Chúc nhìn Thành Viêm bị khí đen vây hãm không cách nào thoát thân, nói: “Ngươi đang làm gì?”
Vệ Ương: “Ta đến đón ngươi về nhà.”
Phương Chi Chúc: “Ta tự biết đường về.”
Vệ Ương bỗng nhiên mở to hai mắt: “Chi Chúc, ngươi không cần ta nữa sao?”
Nói xong, hắn như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt xoay chuyển, quét lên người Thành Viêm đứng cách đó không xa.
Một cái liếc mắt, sát ý bộc phát.
Gần như cùng lúc, Phương Chi Chúc mở miệng: “Ngươi nổi điên cái gì?”
Vệ Ương vẫn nhìn chằm chằm Thành Viêm, ngữ khí lạnh toát: “Giết hắn.”
Phương Chi Chúc giật mình, khiếp sợ không thôi.
Vệ Ương này, thật sự là Vệ Ương mà y quen biết sao? Là Vệ Ương luôn tươi cười, nói chuyện ôn tồn dịu dàng đây sao?
Dù đã sớm phát hiện Vệ Ương ở trước mặt người khác sẽ có loại tính cách khác, nhưng y chưa từng nghĩ hắn sẽ nói chữ “Giết” nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Cứ như việc giết người đối với hắn là chuyện hết sức bình thường.
Lúc này, Thành Viêm đột nhiên thoát khỏi hắc khí, lao về phía này.
Vệ Ương hơi nhíu mày, làn khói đen đột nhiên thay đổi phương hướng, hóa thành lưỡi dao sắc bén, phi về phía Thành Viêm.
Phương Chi Chúc tuy không nhớ ra người tên Thành Viêm này, cũng không biết Vệ Ương có bao nhiêu đạo hạnh, nhưng y không thể trơ mắt nhìn Vệ Ương giết người.
Đáy lòng chấn động kịch liệt, một cỗ linh lực cực đại bỗng nhiên bùng nổ, y không chút nghĩ ngợi vung tay phải chém một đường.
Rầm
Chưởng phong va chạm với hắc khí, cuộn xoắn vài vòng giữa không trung rồi nổ tung, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất.
Vệ Ương bị chấn động lui về sau một bước, sau đó hung tợn quay sang nhìn Phương Chi Chúc, trên mặt hắn vẫn mang vẻ âm u thô bạo, nhưng trong nháy mắt lại chợt lóe lên một chút hoảng sợ.
Phương Chi Chúc xoay người, đứng cách Thành Viêm hai bước chân, nói: “Hôm nay quấy rầy rồi.”
Thành Viêm liên tục lắc đầu: “Chi Chúc, ta……”
“Ngươi bị thương, tốt hơn hết nên tìm đại phu chữa trị đi.” – Phương Chi Chúc dắt lấy ngựa của mình: “Cáo từ.”
Thành Viêm vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nhưng lúc này Phương Chi Chúc đã lên ngựa, phóng đi.
Vệ Ương cũng đuổi theo mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Hắc khí nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn một cái hố lớn trên mặt đất cùng với lá rụng, cỏ héo bị cuồng phong cuốn lên khi nãy, xung quanh vô cùng hỗn độn.
Trên đường trở về, Phương Chi Chúc nghĩ, Thành Viêm bị thương, có Thành gia ở gần đó, hẳn sẽ không sao. Nhưng rốt cuộc là bị mình liên lụy, Phương Chi Chúc có hơi áy náy, y quyết định qua vài ngày nữa sẽ lại ghé Thành gia một chuyến.
Phía sau truyền đến âm thanh của Vệ Ương: “Chi Chúc, ngươi đừng ngó lơ ta mà.”
Lúc này đã về đến trước Phương gia trang.
Phương Chi Chúc vuốt mông ngựa, con ngựa ngoắc đuôi chạy đi. Lúc này, y mới quay đầu nhìn về phía Vệ Ương.
Vệ Ương nhìn lại y, hai mắt tựa hồ ly tràn ngập vẻ tủi thân.
Đây là Vệ Ương mà y luôn quen thuộc.
Mấy ngày nay, chỉ cần Vệ Ương để lộ ra biểu tình như vậy, Phương Chi Chúc luôn không tự chủ được mà mềm lòng.
Nhưng lần này không giống vậy.
Y nhàn nhạt nói: “Nếu hôm nay ta không có ở đó, ngươi thật sự sẽ giết người sao?”
Vệ Ương hoảng hốt, ngập ngừng nói: “……Là do ta tức giận quá, không phải ta muốn giết hắn thật.”
Lời giải thích này, vào tai Phương Chi Chúc không có chút ý nghĩa nào.
Chỉ vì tức giận mà nổi lên sát tâm. Điều này làm cho y càng thêm tò mò rốt cuộc Vệ Ương là người như thế nào. Những điều này không thể nào làm rõ chỉ trong chốc lát, vì thế Phương Chi Chúc hỏi sang vấn đề khác: “Vì sao ngươi tức giận?”
Vệ Ương: “Ngươi giấu ta lén chạy mất, ta sợ.”
Phương Chi Chúc: “Sợ cái gì?”
Vệ Ương: “Sợ ngươi đi rồi, sẽ thật sự bỏ rơi ta.”
Lại là câu nói này, khiến Phương Chi Chúc lại có cảm giác “Quả nhiên là thế”.
Trước kia khi Vệ Ương nói câu này, y tuy cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ vẫn có thể hiểu được.
Y mất đi ký ức, nhưng Vệ Ương thì không.
Những lời Vệ Ương nói đều biểu đạt tình cảm của hắn, vô cùng thật lòng, nói trắng ra thì, không phải là không tốt. Nhưng sau khi trải qua việc này, lại nghe những lời này, trong lòng y lại dâng lên một cảm giác khác. Vì thế, y thẳng thừng hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Vệ Ương: “Ngươi đi mà không nói với ta…”
“Chỉ là ra ngoài một chuyến thôi.” – Phương Chi Chúc nói: “Ta là người trưởng thành, cũng có chuyện mình muốn làm. Ngươi không cần lúc nào cũng phải đi theo ta.”
Vệ Ương: “Chi Chúc, ta không có ý đó.”
Phương Chi Chúc: “Hay là nói…”
Y hơi dừng lại, giọng điệu trở nên trầm xuống: “Đã từng xảy ra chuyện gì đó, ngươi sợ ta sẽ đi vào vết xe đổ nên mới gấp như vậy?”
Mùa đông ban đêm, gió vùng Tây Bắc gào thét cuốn qua, vạt áo theo chiều gió bay phấp phới.
Vệ Ương cứng đờ đứng đó một lúc lâu, sau đó đưa tay vén tóc dài đang phủ mặt: “Chi Chúc, lần này ta sai rồi. Ta chỉ là lo lắng, ta không có…Không phải muốn kiểm soát ngươi.”
Phương Chi Chúc: “Phải không?”
Vệ Ương có hơi sốt sắng: “Chuyện hôm nay là do ta mất lý trí, không nên làm người không liên quan bị thương, cũng không nên theo đuôi ngươi. Về sau ta không như thế nữa, ngươi đừng giận, có được không?”
Phương Chi Chúc lắc đầu: “Ta không có giận.”
Vệ Ương: “Ngươi thật sự…không giận ta?”
Phương Chi Chúc gật đầu: “Không còn sớm nữa, mau về thôi.”
Trên đường vào thôn trang, Vệ Ương muốn mở miệng nói chuyện vài lần, nhưng cuối cùng đều im lặng nuốt vào trong. Hắn biết, Phương Chi Chúc không hoàn toàn tin tưởng hắn. Hắn cũng biết, hiện tại dù hắn có giải thích thế nào, Phương Chi Chúc cũng sẽ không tin.
Niềm tin vốn là thứ xa xỉ, quá trình gây dựng vô cùng gian nan, nhưng muốn phả hủy, chỉ cần một khắc.
Tuy nhiên, nếu hắn không kịp thời giải quyết, Phương Chi Chúc sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra sự thật từ miệng người khác. Hắn không dám tưởng tượng đến lúc đó Phương Chi Chúc sẽ đối xử với hắn như thế nào.
Hắn không thể để chuyện đó xảy ra được.
Sáng sớm hôm sau, Phương Chi Chúc vừa rời giường rửa mặt xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, y nói: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Vệ Ương bưng khay bước vào: “Ăn sáng thôi.”
Phương Chi Chúc: “Phiền phức.”
“Chi Chúc, đừng nói chuyện với ta như vậy mà.”
Vệ Ương cúi đầu bày ra chén đũa, chờ Phương Chi Chúc ngồi xuống, hắn mới thở phào rồi ngồi xuống đối diện: “Chuyện hôm qua là do ta sai.”
Phương Chi Chúc cầm lấy đũa ăn mì.
Vệ Ương: “Nhưng ta không muốn ngươi gặp Thành Viêm đâu.”
Phương Chi Chúc nhướng mày, nhìn về phía đối diện.
Qua một đêm, cảm xúc của Vệ Ương đã sớm bình tĩnh lại: “Thành gia đã quen biết Phương gia nhiều năm, gia chủ đương nhiệm của Thành gia Thành Phong là bạn cũ của phụ thân —Thành Phong chính là cha của Thành Viêm, cho nên ngươi với Thành Viêm đã quen biết nhau từ nhỏ.”
Phương Chi Chúc có hơi kinh ngạc, ra là vậy sao?
Khi nghĩ đến biểu hiện của vị đại thúc kia ở Thành gia và cả Thành Viêm lúc nhìn thấy y, hết thảy đều có thể giải thích được.
Vệ Ương tiếp tục nói: “Lúc ta quen biết ngươi, ngươi và Thành Viêm sớm đã thân quen nhau hơn mười mấy năm. Khi ấy phụ thân còn nói, chờ thêm mấy tháng nữa, Thành gia sẽ đến cửa thương nghị chuyện hôn sự giữa ngươi và Thành Viêm.”
Phương Chi Chúc bị sặc nước canh, y gác đũa xuống uống trà.
Vệ Ương: “Sau nhiều chuyện xảy ra, chúng ta cuối cùng cũng đến với nhau. Chi Chúc, không phải là ta không tin ngươi, nhưng ta không tin Thành Viêm.”
“……” Phương Chi Chúc uống cạn chén trà, giọng nói thanh thanh: “Ta biết rồi.”
Vệ Ương: “Vậy ngươi tin ta à?”
Phương Chi Chúc không gật đầu cũng không lắc đầu: “Ta không biết, chờ ta ngẫm lại.”
Vệ Ương mím môi.
“Có điều, hôm qua ta tới Thành gia là vì có chuyện khác.” – Phương Chi Chúc nói tiếp: “Không liên quan đến Thành Viêm.”
Vệ Ương: “Ta biết rồi. Ngày hôm qua là do ta quá kích động.”
Phương Chi Chúc: “Ăn cơm đi.”
Sau khi giải thích rõ ràng, sự việc cứ như vậy qua đi.
Hai ngày sau đó, Vệ Ương luôn cẩn thận quan sát, thấy Phương Chi Chúc không có gì khác thường nên thoáng yên tâm.
Mà lúc này, khoảng thời gian Phương Chi Trần mất tích ước chừng đã mười ngày.
Mười ngày, hai phu thê Phương Lệnh đã tìm đến bất kỳ nơi nào họ có thể nghĩ đến, hơn nữa còn có Vệ Ương trợ giúp. Tuy nhiên, Phương Chi Trần giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, biến mất không để lại chút dấu vết.
Tình huống như vậy, Phương Chi Chúc và Vệ Ương không tiện rời đi, nên đành phải tiếp tục ở lại Phương gia.
Buổi sớm hôm nay, Vệ Ương lại ra ngoài, Phương Chi Chúc ở trang viên đi dạo, đi đến hoa viên thì bắt gặp Giang Mẫn từ phía bên kia đang đi tới. Y bước tới, hơi thi lễ.
Giang Mẫn đáp lễ rồi định rời đi, Phương Chi Chúc lên tiếng: “Đồ vật phu nhân đưa ta, ta đã xem qua. Đa tạ.”
Thần sắc của Giang Mẫn không thay đổi: “Ngươi đang nói gì? Ta không hiểu.”
Sau đó hai người đi lướt qua nhau.
Đến giờ ăn cơm trưa, y mang theo Phạn Phạn xuống núi. Gần đây y hay có thói quen này, Vệ Ương có hỏi thì y chỉ trả lời rằng để giết thời gian mà thôi.
Y không có nhiều sở thích lắm, chỉ thường đi thư họa trai (xưởng thư pháp) và tửu lâu. Y hay ngẩn ngơ cả một buổi trưa, có khi mệt mỏi quá sẽ ở lại tửu lâu ngủ trưa.
Chỉ trong mấy ngày, tiểu nhị của tửu lâu đã quen mặt y. Lúc đưa nước trà và đồ ăn kèm, tiểu nhị còn sờ sờ lông vũ của Phạn Phạn, khen ngợi: “Khách quan nuôi được một tiểu gia hỏa đáng yêu quá.”
Phương Chi Chúc cho hắn một khối bạc, tiểu nhị cảm ơn rối rít rồi vui vẻ rời đi.
Phạn Phạn hình như rất thích tiểu ca này nên đi theo hắn tới quầy.
Phương Chi Chúc một mình dùng điểm tâm, sau đó nói với tiểu nhị một tiếng rồi mang Phạn Phạn lên lầu. Đi vào một căn phòng, y đóng hết cửa sổ lại, nhìn xung quanh một vòng rồi mới kêu Phạn Phạn: “Đưa ta.”
Phạn Phạn mở miệng, phun ra một thứ gì đó vào lòng bàn tay Phương Chi Chúc.
“Ngoan.” – Phương Chi Chúc đút cho nó một miếng thịt gà, rồi mở cuộn giấy ra.
Than bạc kêu lách tách, Phạn Phạn ở bên cạnh sưởi ấm, ăn cơm.
Bên ngoài dường như gió rất lớn khiến cửa sổ va đập phát ra tiếng lạch cạch.
Một lúc lâu sau, Phương Chi Chúc đi đến trước chậu than, y giơ tay, tờ giấy rơi xuống, rất nhanh đã bị thiêu rụi.
Phạn Phạn ngậm thịt gà, nhìn chủ nhân của nó một cách khó hiểu. Phương Chi Chúc vuốt ve lông mao bóng mượt của nó, trong ánh mắt phản chiếu ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa.
Lúc chạng vạng, Phương Chi Chúc như thường trở về thôn trang, tắm gội rồi ngồi bên bàn đọc sách.
Không bao lâu sau, Vệ Ương về, trước khi bước vào thì gọi tên y, sau đó hỏi: “Đang đọc gì vậy?”
Phương Chi Chúc: “Lúc ở thư phòng tìm thấy một cuốn sách luyện đan, nhưng mà đọc không hiểu. Hôm nay có manh mối gì không?”
“Ta tới chính là muốn nói cái này — Chi Chúc, chúng ta sắp có thể về nhà rồi.” – Vệ Ương cười rộ: “Hôm nay đi điều tra phát hiện ra tung tích của Chi Trần (*), lát nữa ta với phụ thân đi trước, nếu không có gì ngoài ý muốn, có thể đêm nay sẽ tìm thấy người.”
(*) Gốc: 今日收到风,有方之尘的下落 [Mình không hiểu cụm 收到风 nên chỗ này mình để theo ngữ cảnh thôi nhé.]
Hắn vô cùng vui vẻ, hiển nhiên là rất mong chờ được rời khỏi nơi này.
Phương Chi Chúc cũng cười theo: “Đúng là chuyện tốt, ngươi và phụ thân nhớ chú ý an toàn.”
Vệ Ương vươn tay xoa nhẹ trán y: “Ta sẽ quay về sớm.”
Quả nhiên, đêm hôm đó, Vệ Ương chạy về nói với Phương Chi Chúc rằng hắn đã tìm thấy Phương Chi Trần. Hắn còn nói: “Chúng ta có thể về nhà rồi.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Chi Chúc đến để gặp Phương Chi Trần một lần.
Phương Lệnh nói: “Lần này nó chịu không ít khổ, cần phải tĩnh dưỡng.”
Phương Chi Chúc: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Phương Lệnh: “Cũng không quá lo ngại, sau một thời gian nữa là khỏe thôi. Con không cần lo lắng, vi phu và nương nó sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Vệ Ương nhìn qua bên này chờ đợi, chào hỏi xong là có thể về nhà rồi.
Thế nhưng, câu trả lời của Phương Chi Chúc hoàn toàn trái ngược: “Ta sẽ ở lại đây một thời gian, chờ hắn khỏe lại rồi nói tiếp.”
Phương Lệnh ngạc nhiên nói: “Hôm qua Vệ Ương nói hai đứa sẽ nhanh chóng rời đi mà.”
Phương Chi Chúc cười: “Dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta, chưa nhìn thấy hắn bình an vô sự, ta không yên tâm.”
Không chỉ có Vệ Ương, Giang Mẫn ở một bên trầm mặc cũng nhìn về phía này.