Phương Chi Chúc đứng ở góc tường nhìn chằm chằm nam tử kia.
Vẫn là một khuôn mặt xa lạ không hề có trong ký ức, nhưng đây lại là người đầu tiên gọi y bằng cái tên “Phương Chi Chúc” sau khi tỉnh lại.
Giống như là có một bàn tay, phảng phất đẩy đi hết sương mù trước mắt y, để lộ ra từng mảnh quá khứ.
Là người quen biết y sao?
Phương Chi Chúc vô thức nín thở.
Người nọ chạy tới: “Là ngươi thật sao? Lúc nãy nhìn từ xa ta còn tưởng mình hoa mắt!”
Phương Chi Chúc không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm, người nọ cười thấy vậy cười ha ha: “Ta là lão Trương đây. Mấy năm trước, ngươi tới nơi này tìm người, vì cứu một đứa trẻ mà xảy ra hiểu lầm với ta, sau khi giải thích rõ ràng còn mời ta uống rượu nữa mà.”
Phương Chi Chúc hỏi ngược lại: “Tìm…người?”
Lão Trương: “Phương lão đệ đúng là quý nhân hay quên. Ây da, không nói nhiều nữa, tới cũng tới rồi. Đi, đi tới nhà ta uống rượu, ăn Tết. Trong nhà có không ít rượu ngon, lần này……”
“Thật ngại quá.” – Vệ Ương bỗng nhiên lên tiếng: “Y hiện tại không thể uống rượu.”
Lão Trương lúc này mới phát hiện phía sau Phương Chi Chúc còn có một người khác nên lập tức sửng sốt, hắn nhìn Vệ Ương, rồi lại nhìn Phương Chi Chúc.
Phương Chi Chúc không biết phải giải thích chuyện mình mất trí nhớ như thế nào, cũng không tiện nói ra thận phận của Vệ Ương, nên chỉ có thể nói đơn giản: “Ta bị bệnh, cơ thể không được khoẻ. Xin lỗi.”
Lão Trương: “Bị bệnh? Nghiêm trọng không?”
Phương Chi Chúc: “Cũng gần khỏi rồi.”
“Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.” – Lão Trương thức thời không hỏi tiếp nữa: “Vậy không uống rượu nữa, tới nhà ta ăn một bữa cơm đi, vị này và lão đệ cùng tới luôn.”
Phương Chi Chúc hơi do dự, cuối cùng cũng không thể cưỡng lại sự tò mò về bản thân mình trước kia nên đã đồng ý.
Lão Trương vui vẻ: “Ta về trước chuẩn bị một chút, khoảng hai canh giờ sau sẽ tới đón hai người. Nhất định phải để bụng đói đấy, buổi tối ăn nhiều một chút!”
“Đa tạ Trương đại ca.”
Nhìn lão Trương chen vào đám người rồi biến mất, tâm tình của Phương Chi Chúc cũng thả lỏng một chút. Mặc dù vẫn chưa biết gì cả, nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn khiến y càng có thêm tin tưởng mình có thể tìm lại bản thân của trước kia.
Lúc này, Vệ Ương mở miệng hỏi: “Chi Chúc, ngươi nhớ ra người này sao?”
“Không có ấn tượng, nhưng nói chuyện với nhau có khả năng sẽ nhớ ra gì đấy”. Thấy Vệ Ương trầm mặc, Phương Chi Chúc suy nghĩ rồi nói: “Ta có thể tự mình đi, ngươi không cần đi cùng ta.”
Ngay từ lúc gặp vợ chồng Phương Lệnh, Phương Chi Chúc phát hiện ra, trừ những lúc hai người họ ở chung với nhau, vào thời điểm khác, Vệ Ương tuy rằng luôn mang ý cười nhưng lại có vẻ thờ ơ, trước sau đối đãi người khác khá thỏa đáng, nhưng lại có sự lãnh đạm từ trong xương cốt.
Lần này xuống núi, tiếp xúc thêm với nhiều người, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Tính cách của mỗi người đều không giống nhau, không nên cưỡng cầu gì cả.
Vệ Ương cũng không phản đối.
Đường phố càng thêm chen chúc, hai người tìm được một quán trà, định nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tiếp.
Sau khi ngồi xuống uống hai bình trà hoa lài, Vệ Ương bỗng nhiên “Ai” một tiếng, trông bộ dáng khá sốt sắng.
Phương Chi Chúc ánh mắt như đang hỏi, Vệ Ương giải thích: “Thuốc thường ngày ngươi uống bị thiếu mất một vị, đáng lẽ ta phải mua trước.”
“Uống xong trà rồi đi mua.” – Phương Chi Chúc không cảm thấy đây là vấn đề lớn.
Vệ Ương: “Vị dược kia không dễ mua, hiện tại đang là Tết, có khả năng sẽ thiếu. Không đi mua sớm, ta không yên tâm.”
Trong lòng Phương Chi Chúc cảm thấy ấm áp: “Ta đi cùng ngươi.”
“Không cần đâu.” – Vệ Ương cười với y: “Bên ngoài đông người, ngươi ở lại đây uống xong trà thì đi ăn cơm đi, ta về khách điếm chờ ngươi.”
Phương Chi Chúc quả thật lười chen chúc nên đồng ý. Vệ Ương đi mua thuốc, còn y ở lại quán uống trà và suy nghĩ xem nên hỏi lão Trương chuyện của mình như thế nào.
Một canh giờ sau, Phương Chi Chúc trở lại chỗ lúc nãy gặp được lão Trương, vừa quan sát đám đông vừa chờ đợi.
Mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây, lão Trương vẫn chưa xuất hiện.
Sau khi tính toán, đã nửa canh giờ trôi qua kể từ thời gian hẹn trước.
Phương Chi Chúc nhíu mày, nếu lão Trương không có ý định lừa y thì hẳn là có việc chậm trễ. Y quyết định chờ thêm một lát.
Nhưng một lúc sau, khi mặt trời đã lặn mất dạng, hai bên đường lần lượt thắp sáng đèn lồng, lão Trương vẫn không xuất hiện.
Thời gian càng trôi, sự kiên nhẫn chờ đợi và vui vẻ càng giảm dần.
Sự hối hả, nhộn nhịp biến thành tiếng ồn chói tai, Phương Chi Chúc trầm mặc xoay người.
Trở về khách điếm, Vệ Ương đang ở trong phòng, thấy Phương Chi Chúc thì hắn hơi kinh ngạc: “Chi Chúc, về sớm vậy sao?”
Phương Chi Chúc nhận lấy chén trà nóng mà Vệ Ương đưa, một hơi cạn sạch, rồi kể lại chuyện lão Trương không đến.
Vệ Ương: “Có lẽ là có chuyện gì chậm trễ, hoặc là……”
“Không đúng lắm.” – Phương Chi Chúc lại đứng dậy: “Ta đi xem một chút.”
Vệ Ương vội vàng đi theo.
Giao hẹn bỗng nhiên thay đổi, dù là ai cũng sẽ thấy không vui. Nhưng đối với Phương Chi Chúc mà nói, càng sẽ thất vọng nhiều hơn, nhưng cũng có một chút lo lắng không thể giải thích được.
Y đi rất nhanh, Vệ Ương cũng chạy chậm đuổi theo, giữ tay y lại, hỏi: “Không phải chuyện gì quan trọng, ngày mai chúng ta rời khỏi đây rồi, nếu có duyên, hai người vẫn sẽ gặp lại mà.”
Phương Chi Chúc không quay đầu lại, tiếp tục đi.
Vệ Ương: “Chi Chúc.”
“Không gặp mặt cũng không sao.” – Phương Chi Chúc cực kỳ bình tĩnh, nói: “Ta chỉ muốn xác nhận là hắn an toàn.”
Vệ Ương sửng sốt.
Phương Chi Chúc tiếp tục đi, Vệ Ương nắm tay y đi bên cạnh.
Đến nơi gặp mặt lúc đầu, Phương Chi Chúc định đi hỏi những thương nhân gần đó thì bị Vệ Ương ngăn lại: “Ta có cách.”
Hắn tùy tiện kết chú, rồi ném vào vị trí lão Trương từng đứng, chú ngữ lóe lên, ngay sau đó chậm rãi trôi về một hướng.
Vệ Ương nói: “Chúng ta đi theo.”
Chú ngữ xuyên qua đám đông và đường phố, Phương Chi Chúc và Vệ Ương đi theo phía sau. Không bao lâu sau, chú ngữ dần biến mất, Vệ Ương nhìn xung quanh, rồi chỉ vào tòa tiểu viện cách đó không xa, nói: “Hẳn là ở đó.”
Vừa dứt lời, cánh cửa tiểu viện mở ra, hai bóng người xuất hiện, trong đó có một người đúng là lão Trương mới gặp lúc chiều. Hắn đang thoải mái cười to, tay chân lành lặn sắc mặt hồng hào, chỉ cần liếc nhìn cũng thấy người này thân thể khỏe mạnh, còn đang rất vui vẻ.
Phương Chi Chúc yên lặng nhìn lão Trương tiễn khách về nhà, trong lúc nhất thời hình như hắn có nhìn thoáng qua chỗ bọn họ đang đứng, nhưng giống như không phát hiện điều gì, trực tiếp vào nhà đóng cửa lại.
Cứ như thế, không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Phương Chi Chúc không thể nói rõ trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.
Một buổi trưa chờ mong, cứ như vừa bị đùa cợt vậy.
Y không oán trời trách đất, cũng không dậy nổi bất kỳ hứng thú nào nữa, chỉ nói một câu “Trở về thôi” với Vệ Ương rồi xoay người rời đi.
Trở lại khách điếm, hai người theo lẽ thường nghỉ ngơi. Ngày tiếp theo sau khi thức dậy, Phương Chi Chúc đã trở lại như thường.
Vệ Ương thấy khó hiểu, liền hỏi: “Ngươi…Cứ bỏ qua như vậy sao?”
Phương Chi Chúc: “Hửm?”
Vệ Ương: “Ngươi không muốn biết nguyên nhân lão Trương lừa gạt ngươi à?”
Phương Chi Chúc: “Không quan trọng.”
Vệ Ương: “Tại sao?”
Phương Chi Chúc: “Ta không để bụng những cái đó.”
Vệ Ương: “Nhưng hắn lừa ngươi.”
“Trước đó bọn ta không quen biết, cũng không ảnh hưởng gì tới ta, nên không sao cả.” – Phương Chi Chúc vô cùng bình tĩnh: “Hắn không nhất thiết phải gặp mặt ta.”
[Ngươi lừa ta lâu như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.]
Bên tai Vệ Ương bỗng vang lên lời cảnh cáo, lời này cùng với người đang nhẹ nhàng nói bâng quơ không thèm để ý, lại khớp đến lạ thường.
Hắn như bị băng châm đâm trúng huyệt Thái Dương, khuôn mặt run rẩy dữ dội.
Phương Chi Chúc nhạy bén phát hiện, hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Vệ Ương chậm rãi siết chặt nắm tay đặt trên đùi, lắc đầu cười: “Ngươi không phiền lòng là tốt rồi, không cần vội tìm ký ức, cứ thong thả —— Chúng ta xuống ăn sáng thôi.”
Sau khi dùng xong bữa sáng, hai người tiếp tục xuất phát.
Nhân vào dịp Tết, dường như nơi nào cũng vô cùng náo nhiệt, hai người đến nơi thích hợp liền lưu lại nghỉ ngơi mấy ngày, chơi đủ rồi lại đi tiếp.
Cứ như thế đi rồi dừng, dừng rồi đi, khi đi ngang qua Triệu châu phủ đã là ngày cuối cùng của tháng Giêng. Ông trời thật không biết chiều lòng người, vốn đang nhiều ngày trời trong mây trắng đột nhiên kéo tới cuồng phong gào thét, bông tuyết bắt đầu lả tả rơi xuống.
Trời tuyết rơi đi lại không tiện, hai người quyết định ở lại Triệu châu phủ một đêm, quan sát thời tiết rồi mới quyết định đi tiếp.
Đến trước cửa châu phủ, đang định đi vào, Phương Chi Chúc bỗng nhiên dừng ngựa lại rồi nghiêng người nhìn phía trước, những đoạn ngắn ký ức trong đầu hỗn loạn như núi cuộn biển trào.
Trong những ký ức đó, có y và người khác, y không nhìn rõ mặt người kia, nhưng chỗ người đó đứng rất giống với rừng hoa đào ở chỗ này.
Trùng hợp vậy sao?
Vệ Ương chú ý tới y: “Chi Chúc?”
Phương Chi Chúc hoàn hồn, y nhìn Vệ Ương một cái, rồi lại nhìn về phía rừng đào, nói: “Hình như ta đã từng tới đây.”
Vệ Ương nhìn theo tầm mắt của y, phát hiện ra rừng đào, khóe miệng hơi run rẩy: “Mùa xuân sắp đến, hoa đào có lẽ cũng sắp nở rồi?”
Phương Chi Chúc nghĩ thầm, quả thật, cây đào đi đâu cũng có thể nhìn thấy, không có gì khác lạ. Nhưng trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của người kia khiến y khó có thể bình tĩnh, vì vậy y quyết định đi đến rừng đào kia ngắm nhìn.
Bởi vì có tuyết rơi nên bên ngoài rất lạnh, xung quanh rừng đào không có một bóng người. Phương Chi Chúc tìm một vị trí tương tự như trong trí nhớ, xuống ngựa rồi đứng yên, y hơi nhắm mắt, cố gắng tìm ra một chút manh mối từ những hình ảnh mơ hồ này.
Bông tuyết, cây đào, khuôn mặt mờ ảo…
Lúc này, những bông tuyết dường như trở nên lớn hơn, những cây đào đều trụi hết lá, người đàn ông kia đứng dựa vào thân cây đào lớn nhất, giống như là đang nói chuyện với y.
Nhưng nói gì?
“Chi Chúc, ta…ngươi…. đừng…..”
“Lừa ngươi…vĩnh viễn……”
“Chúng ta….”
“Chi Chúc!”
Tiếng “Chi Chúc” này vô cùng kích động, như là ở ngay bên tai, Phương Chi Chúc chậm rãi mở mắt ra, lại nghe thấy một tiếng kêu to, vẫn gần bên tai như cũ, cảm giác chân thật như đang diễn ra trước mắt.
Phương Chi Chúc hơi giật mình, như là nghĩ tới cái gì liền xoay người lại.
Vệ Ương vốn đang đứng bên cạnh lúc này đột nhiên ngã xuống, cả người run rẩy, thấy Phương Chi Chúc cúi đầu, hắn lại gọi: “Chi Chúc!”
Phương Chi Chúc phát hiện có gì đó không đúng, lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh: “Ngươi sao thế?”
Vệ Ương run rẩy chỉ vào đùi phải, Phương Chi Chúc kéo ống quần của hắn lên thì nhìn thấy hai vết đen tuyền, y nhíu mày: “Bị cái gì cắn?”
“Nhện…” – Vệ Ương dùng hết sức lực nắm chặt bàn tay của Phương Chi Chúc, sau đó rơi vào hôn mê.
Phương Chi Chúc nào còn tâm trạng hồi tưởng ký ức, y nhanh chóng lấy chiếc túi trên thân ngựa Bạch Phong của Vệ Ương để tìm thuốc.
Trước khi ra ngoài, Vệ Ương luôn lo lắng đi đường sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn nên chuẩn bị rất nhiều thuốc viên, giải độc chữa bệnh không viên nào là không có, không ngờ lại có lúc dùng thật.
Nhưng mà nhiều thuốc quá, Phương Chi Chúc không biết loại nào dùng để giải độc. Y quay đầu nhìn khuôn mặt dần tối sầm của Vệ Ương, hít sâu một hơi, cầm lên một viên đặt trước mũi, ngửi thật kĩ.
Y ngửi qua từng loại, cuối cùng chọn lấy một viên rồi đút cho Vệ Ương không chút do dự.
Một lúc sau, sắc mặt tối đen của Vệ Ương dần rút đi chứng tỏ viên thuốc có hiệu quả, Phương Chi Chúc thở phào nhẹ nhõm.
Sau nửa canh giờ, Vệ Ương dần dần tỉnh lại, phát hiện Phương Chi Chúc đang ngồi bên cạnh, hai mắt lập tức đỏ lên.
Phương Chi Chúc bất đắc dĩ nói: “Không sao rồi.”
Vệ Ương kiên định nhìn y: “Ngươi cứu ta.”
Phương Chi Chúc: “Là thuốc của ngươi cứu ngươi.”
“Là ngươi cứu ta.” – Giọng nói của Vệ Ương có hơi run rẩy: “Ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ rơi ta, nhưng ngươi không có.”
Phương Chi Chúc thấy hơi buồn cười: “Trong mắt ngươi, ta là người như vậy sao?”
Vệ Ương cũng cười theo, đôi mắt càng thêm đỏ hoe: “Chi Chúc, hứa với ta, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, cũng không được bỏ rơi ta.”