Tâm Hữu Bất Cam

Chương 72: Phiên ngoại cuộc sống



Kịch trường một.

Sau khi Chu Thương Thương với Triệu Tiểu Nhu
hợp tác mở tiệm hoa việc kinh doanh vẫn rất tốt, bởi vì trước đó có
trường hợp tiệm cà phê thất bại, Chu Thương Thương vẫn nghĩ bản thân
không có thiên phú kinh thương, hiện tại mỗi ngày buổi tối trở về xem sổ sách, học tập kế toán đơn giản, đột nhiên phát hiện đây cũng là một
chuyện thú vị.

Nhưng mà có một ngày cô phát hiện, hơn phân nửa việc kinh doanh ở cửa hàng hoa đều là Hàn Tranh giới thiệu, tựa như mấy cái đơn hàng lớn gần đây,bảo tàng thành phố S, trung tâm triển lãm
thành tây, phủ thị chính. . .

Hóa ra cô vẫn đều làm kinh doanh với chính phủ a?

Chu Thương Thương: “Vì sao cục của anh chưa bao giờ đặt hoa ở chỗ em?”

Hàn Tranh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu Thương Thương, nhẹ cười rộ lên: “Thương Thương, chúng ta phải tránh nghi ngờ.”

Chu Thương Thương gác bản kế toán, ngẩng đầu: “Thập Nhất, anh thật dối trá.”

Hàn Tranh buông tờ báo đi tới, anh có thể oán
giận bà xã mình mỗi ngày bận rộn hoa hoa cỏ cỏ đến nỗi gần quên luôn cả
mình hay không?

Ngày hôm sau, Chu Thương Thương nhận được một
đơn đặt hàng, đối phương muốn 999 đóa hồng, tên người đặt hàng là ‘Ba ba của Ngưu Bì Đường’.

Kịch trường hai.

Thẩm Băng gọi điện thoại đến vài lần, ý bảo Chu Thương Thương mang theo Ngưu Bì Đường về nhà ngồi ngồi chút, Chu Thương Thương thực sự rất ít khi quay về Tống gia, Hàn Tranh cũng không thích
bà xã quay về cái nhà mẹ đẻ này, xét thấy Tống gia thực sự thúc dục
nhiều lần lắm, băn khoăn thể diện, Chu Thương Thương với Hàn Tranh không thể làm gì khác hơn là mang theo Ngưu Bì Đường trở về Tống gia một lần.

Ngày đó Tống Thiến đã ở nhà, Đường Đường đứa
nhỏ này từ trước đến giờ luôn đặc biệt thích khoe mã, ở trước mặt Tống
Lâm Sinh khoe mã, ở trước mặt Thẩm Băng khoe mã, lúc đi tới trước mặt
Tống Thiến, mở to đôi xoay chuyển, không dám khoe mã nữa.

Ngưu Ngưu là lễ phép nhất trong ba đứa, Tống
Lâm Sinh hỏi nó cái gì là trả lời cái đó, có nề nếp dáng dấp của ông cụ
non; Bì Bì thì sao, vẫn vùi đầu ăn điểm tâm Tô Châu Thẩm Băng làm.

Chu Thương Thương vẫn không hiểu nổi Tống Lâm
Sinh, cũng thật tình cảm thấy ánh mắt nhu hòa thỉnh thoảng Tống Lâm Sinh để lộ ra có chút xa lạ, kỳ thực cô với Tống Lâm Sinh, mặc dù có quan hệ huyết thống, nhưng thực sự không có tí tình cảm phụ tử nào.

Trước khi về, Thẩm Băng đơn độc gọi Chu Thương
Thương gọi vào phòng khách nhỏ uống trà, kỳ thực cũng không có chuyện
gì, chính là nghe Thẩm Băng nói một chuyện xưa, chuyện xưa về Trương Lâm và Tống Lâm Sinh.

Kỳ thực chuyện xưa Thẩm Băng kể cùng với Chu
Thương Thương tự mình suy đoán không sai biệt lắm, chuyện xưa rất đơn
giản, nếu như không phải có cô cái người ngoài ý muốn này.

Trương Lâm với Tống Lâm Sinh là một đôi tình
nhân căn cơ nông cạn, môn không đăng hộ không đối, sau khi chia tay đều
tự cưới gả, Tống Lâm Sinh cưới Thẩm Băng, Trương Lâm gả cho Chu Trường
An, Trương Lâm bởi vì không bỏ được đứa bé, để lại cô.

Chu Thương Thương không phải là một người bát
quái, đối với chuyện bát quái của ba mẹ mình lại càng không cảm thấy
hứng thú, trước khi đi, Thẩm Băng nói: “Kỳ thực mẹ con vẫn là tiếc nuối
trong lòng ba con, con hẳn là nên trở về qua lại nhiều hơn.”

Chu Thương Thương không nói chuyện, cười rời
đi, ngồi ở trên xe, Đường Đường hỏi mẹ: “Mẹ, chúng ta lúc nào trở lại
thăm ông ngoại a?”

Chu Thương Thương suy nghĩ một lúc: “Sang năm đi.”

Hàn Tranh lái xe đột nhiên nhẹ cười ra tiếng,
đối với Đường Đường mở miệng nói: “Ông ngoại bà ngoại có cuộc sống của
chính mình, chúng ta không thể thường xuyên quấy rối bọn họ, hơn nữa nếu như Đường Đường thường xuyên chạy đến nhà ông ngoại, ông nội bà nội sẽ
bị thương tâm, Đường Đường muốn nhìn thấy ông bà nội thương tâm sao?”

Đường Đường vội vàng lắc đầu.

Kịch trường ba.

Sinh ba luôn luôn chói mắt hấp dẫn ánh mắt của
người qua đường, lúc Ngưu Bì Đường bốn tuổi, một nhà 5 người ra ngoài
căn bản không cần dẫn theo người ngoài, trước đây khi ra cửa đều cần
mang theo một bảo mẫu đáp ứng khi khẩn cấp.

Sau khi Ngưu Bì Đường biết đi sẽ không thích
người lớn bế, Đường Đường tương đối yếu ớt chút, cho nên khi bọn họ đi
ra ngoài trên cơ bản là Hàn Tranh ẵm Đường Đường, Chu Thương Thương nắm
tay Ngưu Ngưu và Bì Bì.

Ngưu Bì Đường đều thích pizza Hut, khi cuối
tuần một nhà 5 miệng liên hoan, có hai nữ học sinh đi tới, đỏ mặt mở
miệng với Hàn Tranh: “Có thể chụp ảnh với các con của chú không?”

Hàn Tranh ho nhẹ một tiếng, nhìn Chu Thương Thương: “Có thể.”

Bởi vì là con gái, đối với chụp ảnh linh tinh
yêu thích chút, Đường Đường hai tuổi sẽ giơ tay làm cây kéo ‘say
cheese’, Bì Bì với Ngưu Ngưu sẽ không thích chụp ảnh, khi chụp ảnh sẽ
bày mặt nghiêm, một bộ dáng dấp thâm cừu đại hận.

Nữ học sinh cầm trái táo cùng Ngưu Bì Đường tự chụp

“Cheese!”

Lại thêm một tấm, “Cheese!”

“Cheese!”

. . .

Chu Thương Thương nhấp hớp cà phê, chính là bởi vì cái kiểu này, cô đặc biệt không thích cả nhà tập thể xuất môn, rất
rêu rao.

Kịch trường bốn

Trên Internet có ảnh chụp trên phố của Ngưu Bì
Đường, lượt view còn không thấp, thường thường bị các loại diễn đàn
chuyển phát, ba Hàn sau khi biết việc này, dùng thời gian một buổi chiều lục lọi khắp các diễn đàn có ảnh chụp của Ngưu Bì Đường một lần.

Sau đó đăng kí một cái ID “Bạch gia gia”, đến
mỗi một cái diễn đàn, ngay phía dưới lưu lại một câu: “Thật không biết
cháu trai cháu gái nhà ai, rất đáng yêu đi.”

Kết quả căn bản không có người nào để ý tới lời nhắn lại của Hàn bộ trưởng này, Hàn bộ trưởng bị bỏ qua.

Buổi tối, Hàn bộ trưởng đặc biệt ở trên bàn cơm nhắc tới chuyện ảnh chụp trên internet, tức giận dị thường.

Hàn Tranh mở miệng: “Ngày mai con bảo người phụ trách internet cắt bỏ ảnh chụp, đúng là rất xâm phạm đời tư.” Tuy rằng
nói như vậy, nhưng vẻ mặt Hàn Tranh vẫn là ý cười, cái này gọi là cái
gì, anh thực sự không có khoe hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc lộ ra ngoài,
giấu cũng giấu không được a.

Ba Hàn đỏ mặt: “Bọn họ làm thế nào lại không hỏi con cháu nhà ai vậy ta.”

Hàn Tranh: “. . .”

Chu Thương Thương: “. . .”

Kịch trường năm.

Hàn thủ trưởng cách một tháng sẽ quay về nhà
một lần, Bì Bì thích nhất vị bác hai này, thường thường hỏi Chu Thương
Thương: “Mẹ, bác hai còn mấy ngày nữa mới về?”

Đối với cái tình huống này, Hàn Tranh có chút ăn dấm chua.

Hàn thủ trưởng còn hai ngày nữa sẽ trở về, đáng tiếc một ngày trước khi về, Bì Bì bị cảm, truyền dịch một ngày một đêm, đứa nhỏ bình thường ầm ĩ nhất hiện tại khàn khàn cổ họng phát không ra
âm.

Đường Đường lôi kéo tay Bì Bì: “Bì Bì, anh sẽ không nói chuyện sao? .”

Ngưu Ngưu cũng thân thiết nhìn Bì Bì liếc mắt.

Bì Bì há há mồm.

Đường Đường nhìn Ngưu Ngưu liếc mắt: “Bì Bì đang nói cái gì?”

Ngưu Ngưu lắc đầu.

Hàn thủ trưởng trở về trước thời gian một ngày, khi trở về Bì Bì đang bị mẹ Hàn lôi kéo cưỡng chế muốn đút thuốc, túm
mũi nó ùng ục ùng ục rót cho nó tròn một chén thuốc Đông y nhi đồng
thanh nhiệt.

Bì Bì bị thuốc Đông y đắng nước mắt chảy ròng
ròng ủy khuất vô cùng, mẹ Hàn vỗ vỗ cái mông: “Bác hai con đã trở về,
ngay tiền viện kìa.”

Bì Bì lập tức nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ chạy đến phòng khách.

Hàn thủ trưởng còn không có bước vào cửa nhà,
đã nhìn thấy Ngưu Ngưu với Đường Đường đang tới cửa chơi nhảy ca rô,
Đường Đường thấy bác hai trở về, liền lập tức giơ tay muốn bế.

Hàn thủ trưởng cúi thân mình, mỗi tay bế một đứa, mang Đường Đường với Ngưu Ngưu đều ôm vào trong ngực.

Đường Đường lấy lòng hôn hôn Hàn thủ trưởng.

Ngưu Ngưu: “Mẹ nói, con gái không thể hôn loạn người khác.”

Hàn thủ trưởng vẻ mặt 囧囧 .

Đường Đường muốn đến dưới tàng cây ngô đồng
chơi lá cây, Hàn thủ trưởng ôm Ngưu Ngưu với Đường Đường đi tới dưới
tàng cây hái lá, đúng lúc này, Bì Bì chạy ra, đứng ở cửa, nó há mồm, kêu một tiếng bác hai, bởi vì cổ họng khàn khàn, thanh âm phát sinh ra so
với muỗi còn nhẹ hơn.

Hàn thủ trưởng đang ôm Ngưu Ngưu với Đường Đường căn bản nghe không được tiếng muỗi.

Bì Bì khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nhìn bóng lưng của bác hai và Ngưu Ngưu Đường Đường cười đùa, lệ tuôn.

Kịch trường sáu

Áp tử với Dư Giai Di rốt cục dự định dắt tay
kết hôn, Áp tử chủ động cầu hôn, sau lễ tang của Tô Dần Chính anh ta
hiểu rõ có một số việc bỏ qua chính là sai lầm, đêm đó cầu hôn, Áp tử
nói vơi Dư Giai Di: “Anh không phải Tô Dần Chính, em cũng không phải Chu Thương Thương, tin tưởng chúng ta sẽ giống như Chu Thương Thương với
Hàn Tranh bây giờ, hạnh phúc như vậy, nói không chừng cũng có thể sinh
ra ba bào thai vân vân. . .”

Áp tử với Dư Giai Di đến thăm Ngưu Bì Đường,
Hàn Tranh vểnh chân bắt chéo coi thường Áp tử: “Thích con nít như vậy,
hai người về nhà tự mình sinh đi, còn có, rửa tay tiêu độc hay chưa,
đừng có sờ mặt a.”

Áp tử rất hận quay đầu qua, ngồi chồm hổm thân
mình xoa bóp mặt quả táo của Đường Đường: “Đường Đường, nhận chú làm cha nuôi đi có được hay không a?”

Hàn Tranh ngồi ở một bên lành lạnh nói: “Đừng quá phận a.”

“Cha nuôi cũng có thể mà.” Áp tử nhìn về phía
Đường Đường, “Cha nuôi, cha nuôi, con thích kêu thế nào?” Dừng một lúc,
Áp tử đột nhiên nghĩ đến cha nuôi cái từ này hiện giờ ra vẻ có chút biến chất, nở nụ cười: “Vẫn là cha nuôi đi, hoặc là. . . Nghĩa phụ cũng
được. . .”

Hàn Tranh: “. . .”

Đường Đường: “. . .”

Đường Đường sung sướng chạy đến trong lòng Hàn
Tranh, trốn ở trong ngực ba mình, quay đầu, học kiểu mẫu của ba ba, mở
miệng kêu một tiếng: “Tiểu Áp tử.”

Áp tử không nói gì ngưng nuốt.

Hàn Tranh hắc hắc nở nụ cười.

Kịch trường bảy

Hàn thủ trưởng trở về sẽ mang đến cho Ngưu Bì
Đường thật nhiều món đồ chơi, Ngưu Bì Đường nhận được một đống đồ chơi
của Hàn thủ trưởng, liền ngồi cùng một chỗ bắt đầu chia phần.

Bì Bì giành phần phân chia đồ chơi, kết quả là: “Đây là của Bì Bì, đây là của Đường Đường, đây là của Ngưu Ngưu, đây là của Bì Bì, đây cũng là của Bì Bì, đây là của Ngưu Ngưu, đây cũng của Bì Bì . . .”

Đường Đường khóc.

Ngưu Ngưu đang cầm món đồ chơi của mình toàn bộ đưa cho Đường Đường: “Đường Đường, đừng khóc, anh mang của anh đều cho
em.”

Chu Thương Thương thấy một màn như vậy, cảm
động, buổi tối triệu tập hội nghị gia đình cỡ nhỏ, hội nghị do Hàn Tranh làm chủ trì, Chu Thương Thương làm người phát ngôn, nghiêm trọng phê
bình hành vi bá đạo của Bì Bì, sau đó triển khai đầu đề giáo dục về việc “Con nít phải học cách chia xẻ”, sau khi giáo dục hoàn tất, cố ý biểu
dương lão đại Ngưu Ngưu.

Hội nghị kết thúc, do Hàn Tranh tự mình phân
chia đồ chơi, Hàn Tranh ngồi ở chính giữa: “Đây là của Ngưu Ngưu, đây là của Đường Đường, đây lại là của Ngưu Ngưu, đây lại là của Đường Đường . . .”

Bì Bì khóc.

Kịch trường tám

Ngày đầu tiên Ngưu Bì Đường chính thức lên nhà
trẻ, Chu Thương Thương thấy ba Hàn với mẹ Hàn ngồi ở trên sô pha áo quần thẳng thớm, cười nói: “Ba, mẹ, để con với Thập Nhất đưa đi là được
rồi.”

Mẹ Hàn: “Như vậy sao được, từng lần đầu tiên của Ngưu Bì Đường mẹ đều phải tham dự.”

Chu Thương Thương quay đầu nhìn Hàn Tranh, Hàn
Tranh ôm thắt lưng Chu Thương Thương, hơi khó xử nói: “Nhiều người quá
không tốt lắm đâu, sẽ tạo thành ấn tượng không tốt cho các phụ huynh
khác.”

Mẹ Hàn: “Vậy làm sao bây giờ?”

Hàn Tranh: “Như vậy đi, con với Thương Thương không đi, ba mẹ đưa Ngưu Bì Đường đi đi.”

Ba Hàn một phen ôm lấy Đường Đường: “Ông nội đưa Đường Đường đến trường có được hay không?”

Đường Đường ôm cổ Hàn bộ trưởng: “Được ạ.”

Trong phòng ngủ, Hàn Tranh ở trên người Chu
Thương Thương làm vận động buổi sáng, Chu Thương Thương hung hăng bóp
Hàn Tranh một chút: “Hàn Thập Nhất, anh không cảm thấy bản thân làm một
người cha rất không đủ tư cách sao?”

Hàn Tranh lập tức che lại miệng Thương Thương.

Ai có thể lý giải nỗi khổ của anh, tối hôm qua
làm ba lần, mỗi một lần đều bị Ngưu Bì Đường đến đây gõ cửa quấy rối,
cái loại khổ của đàn ông này, anh có thể nói với ai? Nói với ai?

Kịch trường chín.

Bì Bì, ăn đặc biệt chậm, nhất là sáng sớm, hết
sức lề mề, trong ba đứa nhỏ, nó là đứa không thích đến trường nhất, nhất là về điểm lề mề này, cực kỳ giống Chu Thương Thương khi còn bé.

Lúc ăn bữa sáng, Đường Đường chỉ vào Bì Bì: “Có thể ăn nhanh lên một chút được hay không, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”

Bì Bì nhắm mắt làm ngơ với Đường Đường đang cáu kỉnh, chậm rì rì hút sữa.

Đường Đường nhìn Hàn bộ trưởng, khóc: “Ông nội, bị muộn rồi, đến muộn không có hoa hồng nhỏ. . .”

Hàn bộ trưởng thực sự rất do dự rất do dự a,
một bên luyến tiếc Đường Đường khóc, một bên lo lắng Bì Bì thực sự ăn
không đủ no, đưa trẻ con đến trường thật đúng là một môn kỹ thuật sống
a.

Kịch trường mười

Ngưu Ngưu là đứa có năng lực học tập mạnh nhất
trong ba đứa, còn không có lên nhà trẻ, đại khái đã nhận thức hơn một
nghìn chữ, Chu Thương Thương vài lần kiểm tra Ngưu Ngưu, phát hiện chữ
nó nhận biết thực sự không ít a.

Ngưu Ngưu bởi vì biết chữ nhiều, rất nhiều thời gian, Chu Thương Thương thường thấy nó cầm một quyển đồng thoại nghiêm
trang đọc truyện cho Đường Đường nghe, đương nhiên, trong sách đồng
thoại rất nhiều chữ Ngưu Ngưu cũng nhận thức không hết, đọc đến chữ
không nhận ra, thì lược qua, hoặc phát âm lung tung hoặc đọc bừa dựa
theo lý giải của bản thân mình.

Ví dụ như: “Trước kia có một chú bé chăn trâu,
bởi vì người khác vô luận hỏi cái gì, nó đều có thể đưa ra một câu giải
đáp thông minh, cho nên danh tiếng truyền xa. Quốc vương nghe nói, không tin nó lợi hại như vậy, liền mang chú bé chăn trâu gọi vào cung.” Một
cái chuyện xưa vào đầu như vậy, Ngưu Ngưu đọc ra là cái dạng này: “Trước kia có một ừ ~ tiểu ngưu hài, bởi khác hỏi cái gì, nó đều có thể đưa ra một ừ câu trả lời ~ tốt, cho nên danh tiếng truyền xa. Quốc vương nghe
nói, không tin nó sẽ ừ ~ lợi hại như vậy đi, cho nên mang nó ừ ~ kêu vào cung.”

Đường Đường nửa hiểu nửa không hỏi: “Cái gì là ngưu hài a.”

Ngưu Ngưu: “Đúa nhỏ giống như Ngưu Ngưu chính là ngưu hài.”

Kịch trường mười một

Trước khi Ngưu Bì Đường đến trường Chu Thương Thương căn dặn bọn nó: “Có chuyện gì phải nói cho cô giáo biết chưa?”

Ngưu Bì Đường gật đầu.

Buổi sáng trong nhà trẻ tiết thứ hai văn hóa,
Bì Bì giơ lên cánh tay nhỏ bé, cô giáo vườn trẻ trẻ tuổi ý bảo Bì Bì
đứng lên. Bì Bì chậm rì rì đứng lên, lại chậm rì rì mở miệng: “Cô giáo,
con đói bụng.”

Cô giáo sửng sốt một lúc: “Bạn nhỏ Hàn Tông Bái, còn có sáu phút nữa mới hết giờ học.”

Bì Bì: “Thế nhưng cô giáo, con đói bụng.”

Cô giáo chống lại đôi mắt mở to của Bì Bì, nghĩ đến viện trưởng ngày hôm nay cố ý dặn dò, vội vàng gọi tới một cô giáo
tiết hoạt động khác, bảo cô ấy dẫn Bì Bì đi phòng ăn.

Đường Đường nghiêng đầu nhìn Bì Bì được dẫn đi, ước ao lôi kéo quần áo Ngưu Ngưu: “Ngưu Ngưu, Đường Đường cũng đói
bụng.”

Ngưu Ngưu giơ tay lên: “Cô giáo, em gái con cũng đói bụng.”

Cô giáo lệ tuôn, trẻ con Hàn gia chưa từng được ăn no sao?

Lúc Đường Đường được dẫn đi, cô giáo vì phòng
ngừa vạn nhất, cố ý hỏi Ngưu Ngưu: “Bạn nhỏ Hàn Tông Dịch nếu như cũng
đói bụng, có thể cùng đi.”

Ngưu Ngưu lắc đầu.

Cô giáo tâm sinh một tia vui mừng, hoàn hảo còn có một đứa ngoan ngoãn.

Kịch trường mười hai

Ngưu Bì Đường còn chưa sinh ra, Hàn Tranh cùng
Chu Thương Thương từng suy nghĩ ra một cái tình cảnh: “Con của chúng ta ở trường học khẳng định sẽ không bị khi dễ, một đứa bị khi dễ, hai đứa
khác khẳng định cùng xông lên.”

Kết quả lên nhà trẻ mới nửa tháng, tình cảnh Hàn Tranh suy nghĩ liền trở thành sự thật.

Sự tình phát triển là Bì Bì cùng cháu trai của
thị trưởng nổi lên xung đột, Ngưu Ngưu lập tức công kích từ phía sau,
Đường Đường giẫm bàn chân nhỏ chạy đến dưới tàng cây đi nhặt tảng đá.

Buổi tối, Chu Thương Thương lại triệu tập hội
nghị nghiêm trọng phê bình hành vi ác bá lấy nhiều khi ít của Ngưu Bì
Đường, Hàn Tranh lôi kéo Chu Thương Thương hoà giải: “Thương Thương,
chúng ta lấy nhiều khi ít là sai, nhưng mà chúng ta cũng phải nhìn đến
cái tiểu mập mạp kia lấy lớn khi nhỏ a.”

“Cái gì tiểu mập mạp, Hàn Thập Nhất, xin chú ý
cách dùng từ!” Chu Thương Thương liếc ngang Hàn Tranh, “Huống hồ gì Ngưu Bì Đường tính ra đều mười hai tuổi. . .”

Hàn Tranh chớp chớp con mắt: “Có thể cộng chung như vậy sao?”

Kịch trường mười ba

Nhà trẻ phải ngủ trưa, Bì Bì mỗi lần đều ngủ
không được, sau khi ngủ không được đặc biệt thích khi dễ Đường Đường ngủ đến rối tinh rối mù, có một lần nó trộm một cây bút vẽ, chờ khi tất cả
mọi người đều ngủ, xoay người lại ở hai bên mặt Đường Đường vẽ ba vạch.

Ngưu Ngưu trợn tròn mắt nhìn hoàn chỉnh cả một
quá trình, Bì Bì làm xong chuyện xấu, phát hiện Ngưu Ngưu đang trợn tròn mắt, đối với nó xuỵt xuỵt.

Ngưu Ngưu gật đầu.

Bì Bì giấu bút vẽ xong, khanh khách nở nụ cười, buông lỏng tâm tình mà ngủ.

Ngủ trưa tỉnh lại, Bì Bì bò xuống giường nhỏ,
kết quả dọc theo đường đi mỗi người đều chỉ vào nó cười to, Bì Bì chả
hiểu ra sao sờ sờ mặt, cho đến lúc cô giáo thấy, mang nó đi rửa sạch
mặt.

Lúc thấy cái gương Bì Bì khóc, Ngưu Ngưu ở trên mặt nó vẽ một bàn cờ năm quân sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.