Buổi trưa ngày hôm sau, Chu Thương Thương để cho nhà bếp
của farmhouse rang tôm hùm tối hôm qua cô câu được, một đĩa to tôm hùm
xào cay, Chu Thương Thương ăn đến môi sưng đỏ, còn cố ý không cho Hàn
Tranh lột vỏ cho cô, ăn xong thì mười ngón tay đầy mỡ.
Hàn Tranh vốn không cho cô ăn nhiều, nói bẩn, thế nhưng
thấy Chu Thương Thương ăn vui vẻ như vậy, cũng không tiện can ngăn, ngồi ở bên cạnh khóe miệng mỉm cười mà nhìn, vừa nhìn vừa lải nhải: “Đừng ăn thành bộ dáng như vậy, mất mặt đấy, Thương Thương.”
Hàn Tranh trong đầu cười nhạo bản thân lớn như vậy lại
giống như lần mới biết yêu, tâm tình bây giờ so với mối tình đầu còn mối tình đầu hơn.
Lúc ăn đến phân nửa, Chu Thương Thương cầm lấy một con tôm hùm, cười hì hì nói: “Thập Nhất, con này khẳng định là anh câu.”
Hàn Tranh hiếu kỳ : “Làm sao em biết?”
“Anh không cảm thấy con này thoạt nhìn đặc biệt ngốc đầu
sao?” Chu Thương Thương xách con tôm hùm đến trước mắt Hàn Tranh, dừng
một chút, “Chỉ có con tôm hùm ngốc như thế mới có thể cắn câu của anh.”
Hàn Tranh mỉm cười, làm như thật gật đầu: “Đúng vậy, anh
phải suy nghĩ kỹ lại một chút, vì sao câu không được mấy con tôm hùm
thông minh.” Nói xong, hướng về phía Chu Thương Thương chớp mắt.
Chu Thương Thương bị ớt làm sặc, quay đầu ho khan lên, Hàn
Tranh vội vã vượt qua bàn gỗ nhỏ, rót một ly trà lạnh đưa tới bên miệng
Chu Thương Thương.
Chu Thương Thương uống hớp trà lạnh, thoáng dễ chịu chút.
Hàn Tranh nhịn không được nói: “Hiện thế báo đó.” (hiện thế báo: người làm chuyện xấu kiếp này phải gặp báo ứng chia ra làm hai
loại thiện báo và ác báo)
“Anh mới hiện thế báo đó.” Chu Thương Thương lại nhấp một
hớp trà, quay đầu, mắt bình tĩnh nhìn về phía trước Tống Thiến cùng Thẩm Băng đang đi tới, nghĩ thầm, đây mới là hiện thế báo a.
Đại khái phát hiện biểu tình trên mặt Chu Thương Thương
không bình thường, Hàn Tranh quay đầu, theo tầm mắt của Chu Thương
Thương nhìn qua.
Sinh thời không thể buông tha, đối với nam nữ si tình mà
nói, đây là một chuyện tâm ngứa tâm hận mang theo chút lãng mạn; đối với Hàn Tranh mà nói, gặp gỡ Tống Thiến, mặc kệ đây là chuyện gì, nhưng
tuyệt đối đều không phải là một chuyện lãng mạn.
Thời điểm thấy Tống Thiến, Hàn Tranh theo bản năng đứng ở trước mặt Chu Thương Thương.
Sau khi Tống Thiến từ thành phố G trở lại thành phố S thì
trên mặt không có tươi cười qua, Thẩm Băng thấy cô ấy buồn bực không vui thì kéo cô ấy đến sơn trang Hồng Hà ngâm suối nước nóng, muốn cho tâm
tình con gái thoải mái lên một chút.
Chỉ là Thẩm Băng cũng thật không ngờ lại ở chỗ này gặp gỡ Thương Thương và Hàn Tranh.
Tống Thiến kỳ thực sớm đã nhìn thấy Hàn Tranh rót nước vỗ
lưng cho một cô gái, nhưng mà bởi vì cô gái kia nghiêng mặt, hơn nữa tóc ngắn, cô mới không liên tưởng đến là Chu Thương Thương.Cái người đàn
ông này, cô yêu đã hơn mười năm, cô vẫn cho rằng anh ta kiêu ngạo lại
lạnh lùng, kết quả ngày hôm nay cô mới thực sự mở mắt, cư nhiên có thể
thấy một mặt dịu dàng như vậy của Hàn Tranh, cô thực sự muốn nhìn rốt
cuộc người phụ nữ nào có thể mê mẩn tâm hồn của anh ta.
Trên đời rất nhiều chuyện luôn luôn xuất hiện bất ngờ ngoài dự liệu của bạn, nhưng ngẫm nghĩ lại, cũng là trong ý liệu. Khi Tống
Thiến thấy mặt của Chu Thương Thương thì tâm tình của cô ấy là như vậy.
Tống Thiến từng bước một đi tới chỗ Chu Thương Thương và
Hàn Tranh, sau đó chỉ vào Chu Thương Thương, lạnh nghiêm mặt nhìn về
phía Hàn Tranh: “Ngày đó chính là cô ta, đúng hay không?”
Hàn Tranh đem Chu Thương Thương bảo hộ bên sườn trái, muốn từ bên phải Tống Thiến rời đi.
Tống Thiến xoay người, nhịn không được phẫn nộ quát lên với Chu Thương Thương: “Chu Thương Thương, cô làm sao lại đê tiện như vậy
hả, quản không được chồng mình lại đi đoạt người đàn ông của người
khác.”
“Thiến Thiến. . .”
“Tống Thiến!”
Hai đường thanh âm hầu như song song phát sinh, Thẩm Băng bắt đầu kéo Tống Thiến: “Thiến Thiến, đừng làm như vậy. . .”
Hàn Tranh xoay người, sắc mặt xanh đen, một đôi mắt âm trầm toát ra hai ngọn lửa: “Tống Thiến, mồm miệng sạch sẽ chút!”
Tống Thiến thẳng tắp hai mắt, nhìn về phía Chu Thương
Thươngg: “Dám làm còn không cho người ta nói sao, Chu —— Thương Thương!” Tống thiến gằn từng chữ, nhả chữ rõ ràng.
“Thiến Thiến!” Thẩm Băng hò hét dẹp đường, đi lên kéo Tống
Thiến, “Nó là chị gái con, nó có sai đi nữa con cũng không có thể đối
với nó như vậy.”
Con người chính là không thể làm chuyện trái với lương tâm
a, đặc biệt cô còn là loại phụ nữ vốn có vận khí không tốt, Chu Thương
Thương nói khẽ với Hàn Tranh: “Chúng ta đi thôi.” Lúc xoay người phải
rời đi, Thẩm Băng gọi lại cô, “Thương Thương, chúng ta có thể trò chuyện một lúc không?”
–
Khu cà phê của Hồng Hà sơn trang, Thẩm Băng thanh nhã ngồi ở đối diện cô, nhẹ hớp ngụm cà phê, lại mở miệng nói: “Thương Thương, con đã thật lâu không có về nhà.”
Chu Thương Thương giật nhẹ khóe miệng: “Dì à, tha thứ cho con vẫn không có cách nào xem Tống gia thành nhà của con.”
“Dì tự nhận là đối với con cũng không tệ.” Thẩm Băng thở dài, “Thậm chí bởi vì chuyện này, Thiến Thiến thường tìm dì cáu kỉnh.”
Chu Thương Thương khẽ gật đầu, hình như nhận thức giống như Thẩm Băng nói, im lặng một chút: “Con rất cảm kích, nhưng mà dì làm như vậy tổn thương tâm tư của Thiến Thiến thực sự không có lợi, Tống Thiến
là con gái ruột của dì, mà con chỉ có thể tính như con kế, người bình
thường đều hẳn nên nặng bên này nhẹ bên kia mới đúng, dì làm như vậy,
đối với Tống Thiến là không công bằng.”
Mặt Thẩm Băng hơi cứng ngắc, lại bưng lên ly cà phê nhấp
một miếng. Dừng một chút, Thẩm Băng nói, “Thương Thương, nghe nói con
với chồng con quan hệ bất hòa?”
Chu Thương Thương vẻ mặt quang minh: “Con đã ly hôn.”
Thẩm Băng lộ vẻ kinh ngạc, hẳn là không biết việc này, bà
nhìn Chu Thương Thương một chút, nói: “Ba con còn không biết việc này.”
Ngụ ý, cô kết hôn không nói cho ba cô, ly hôn cũng không thông báo, thực sự quá càn rỡ.
Chu Thương Thương có lệ cười cười.
“Hàn Tranh vốn là bạn trai của Thiến Thiến.” Thẩm Băng rốt
cục tiến vào nội dung chính, “Thương Thương, dì mong muốn con trước khi
làm việc phải nghĩ sâu tính kỹ, cũng nên có điểm đúng mực, mặc kệ là làm sao, con như thế này, vô luận là Hàn gia, Tống gia, hay là Tô gia mặt
mũi đều sẽ bị tổn hại, con cũng sẽ bị người khác lên án.”
Chu Thương Thương thư thái dựa vào sô pha, cô ngồi ở lầu
hai vị trí sát cửa sổ, quay đầu nhìn xuống, có thể thấy Hàn Tranh đứng ở dưới lầu, và Tống Thiến đang khóc.
Một lúc lâu, Chu Thương Thương mở miệng: “Cảm tạ dì nhắc
nhở, chỉ là con với Thập Nhất đều không phải như dì nghĩ, dì lo lắng
nhiều, hai đứa con vẫn là quan hệ bè bạn.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Băng nở mày cười cười.
–
Chu Thương Thương từ nhỏ không thích nói dối, Trương Lâm
nói về điểm ấy cô cực kỳ giống Chu Trường An, là người thành thật hiếm
thấy, nhưng mà Chu Trường An không giỏi nói dối lại tung một lời nói dối kéo dài đến hơn 10 năm với cô, mà cô thì sao.
Khi Chu Thương Thương ngồi trên xe Hàn Tranh trở về, nhìn
một đường cảnh vật quanh co khúc khuỷu ở phía sau, nghĩ thầm, cô không
thành thật được với bản thân mình, thì làm sao thành thật được với người khác.
Chu Thương Thương nói dối, trong đêm khuya ôm bụng phát đau, nghĩ thầm hiện thế báo của cô lại đến nữa rồi.
Thân thể của cô đã thật lâu không có gặp qua đau nhức khó
có thể chịu như vậy, Chu Thương Thương đau đớn thở không nổi, hình như
toàn bộ vùng bụng có một chiếc cưa cắt khắp nơi, từng đợt quặn đau tập
kích cô, qua một lúc, sau khi cơn đau hơi dừng lại thì đau bụng kịch
liệt lại giống như thủy triều tràn lên, Chu Thương Thương đau đến cuộn
mình ở trên giường ngồi dậy không được, tất cả cảm quan toàn thân chỉ có thể cảm thụ được đau nhức, và chỉ có đau nhức.
Ra giường đã bị mồ hôi lạnh làm ẩm ướt đi phân nửa, bởi vì quá đau, nước mắt cũng mạnh mẽ bị bức ra.
Đau gần đủ hai tiếng, Chu Thương Thương cầm lấy điện thoại
di động, đẩu ngón tay tìm dãy số Hàn Tranh, điện thoại vang lên hai
tiếng, chuyển máy.
Đầu bên kia điện thoại cư nhiên vang lên thanh âm của Tô Dần Chính.
“Thương Thương. . .” Tô Dần Chính hỏi cô.
Qua một lúc, còn truyền đến một giọng nữ: “Dần Chính. . .”
Chu Thương Thương nhanh chóng ngắt máy.
Lại một cơn đau từ dưới bụng xông lên, đau đến tim Chu Thương Thương cũng run rẩy hai cái.
Chu Thương Thương xoay người sang bên trái, nức nở ra. Qua
một đoạn thời gian rất dài, đau đớn hầu như chết lặng thần kinh, Chu
Thương Thương chịu đựng tay chân như nhũn ra, mặc quần áo, trước gọi
120, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Tranh.
“Thập Nhất, thân thể em có chút khó chịu. . . Đợi lát nữa anh có thể đến bệnh viện thành phố không?”
Dịch vụ y tế của thành phố S về mặt này xây dựng không tệ,
điểm ấy bảo chứng cho Chu Thương Thương loại phụ nữ ly hôn lại không có
thân nhân còn có một chỗ dựa.
Xe cứu thương không đến hai mươi phút đã tới rồi, khi Chu
Thương Thương mở rộng cửa thấy ngoài cửa đứng ba bốn người y tá, vành
mắt thực sự đỏ.
–
Tô Dần Chính đứng lên mặc quần áo, kim đồng hồ trên tường
vừa lúc chỉ hướng hừng đông 3 giờ, Trần Uyển Di ồm ồm mở mắt ra hỏi:
“Dần Chính, anh muốn đi đâu vậy?”
Tô Dần Chính đối với lời nói của Trần Uyển Di ngoảnh mặt
làm ngơ, lúc gài cúc áo liên tục gài sai hai cái, cuối cùng không kiên
nhẫn mặc kệ nó, cầm lấy chìa khóa xe trên tủ đầu giường liền ra ngoài.
“Rầm ——” tiếng đóng cửa vang lên, Trần Uyển Di từ trên
giường ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường, sau đó cũng không tiếp tục ngủ nữa.
–
Tiếng còi xe cứu thương kéo thật dài, từ giữa sườn núi
quanh quẩn đi xuống. Chu Thương Thương nằm thẳng trên giường bệnh ở trên xe, y tá ngồi ở bên cạnh đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
Chu Thương Thương nói: “Cảm ơn.”
“Đây là công việc của tôi.” Y tá tuổi còn rất trẻ, cười cười với cô, sau đó hỏi cô, “Đợi lát nữa có thân nhân nào đến không?”
“Có.” Chu Thương Thương cổ họng khô khốc ngứa ngáy, thật lâu mới nói ra một chữ như vậy.
Xe của Tô Dần Chính và xe cứu thương gặp gỡ ở chỗ giao lộ,
hắn nhìn xe cứu thương gào thét mà qua, dự cảm không tốt tựa như bị một
cục đá to mạnh mẽ nện ở trong lòng, hắn sốt ruột quay đầu xe, đuổi kịp
xe cứu thương.
Xe cứu thương dừng ở cửa bệnh viện, Tô Dần Chính dừng ngay
lập tức, dừng xe xong vội vã xuống xe, sau đó hắn lại thấy Chu Thương
Thương bị hai người y tá nâng xuống xe.
Tô Dần Chính nhanh chân tiến lên, Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mặt trắng bệch nghiêm nghị không nói chuyện.
“Anh là thân nhân à.” Phía sau một y tá nói với Tô Dần Chính, “Nhanh đến quầy làm thủ tục nhập viện.”
–
Hàn Tranh dọc theo đường đi dẫm mạnh chân ga chạy tới bệnh
viện, anh nghĩ không ra chỗ nào trên thân thể Chu Thương Thương lại khó
chịu, thế nhưng càng nghĩ không ra càng khiến cho anh lòng nóng như lửa
đốt.
Anh ở quầy tiếp tân hỏi có bệnh nhân nào vừa vào viện hay
không, y tá suy nghĩ một chút: “Vừa có một nữ bệnh nhân từ trên xe cứu
thương đưa vào, hiện tại đang ở khu cấp cứu.”
Hàn Tranh chạy đến khu cấp cứu, sau đó lại thấy được Tô Dần Chính ngồi ở đó.
Tô Dần Chính nghe tiếng quay đầu, nhìn về phía anh, không hé răng.
Lúc này, có một nữ y tá đi ra, cầm trong tay một tờ đơn
đồng ý giải phẫu, nhìn hai người đàn ông trên hành lang, mở miệng hỏi:
“Ai là người thân, bệnh nhân viêm ruột thừa cấp tính, cần lập tức giải
phẫu, hai người ai ký vào đơn.”
“Tôi là chồng cô ấy.” Tô Dần Chính bỗng nhiên đứng lên, theo bản năng mở miệng nói ra.
Hàn Tranh lập tức đi tới, không chút nghĩ ngợi cầm về trong tay đơn giải phẫu trên tay y tá.
“Anh là anh trai cô ấy sao?” Y tá hỏi Hàn Tranh, sau đó muốn đem tờ đơn cho Tô Dần Chính, “Vẫn là do người chồng ký tên đi.”
“Anh ta không phải là chồng của bệnh nhân, là chồng
trước.”Hàn Tranh lạnh lùng mở miệng, trộm nhìn mặt Tô Dần Chính lập tức
trắng xám, quay đầu nói với y tá, “Tôi đến ký tên đi, tôi là bạn trai cô ấy.”
Y tá sợ run một chút, sau đó đem tờ đơn đưa cho Hàn Tranh.
Hàn tranh tiếp nhận đơn, lả lướt ký lên tên của mình.