Tâm Hữu Bất Cam

Chương 16: Cô luôn thích chưng diện lại sĩ diện, cho dù là một người bị ruồng bỏ, cũng muốn bảo trì tư thái vân đạm phong tha



Có đôi khi trào phúng trong cuộc đời là bạn cho rằng cái hoàn cảnh
này đã rất là hỏng bét, ai ngờ sự thật so với tưởng tượng còn hỏng bét
khó chịu hơn, mà bạn tuy rằng chuẩn bị tốt để đối mặt với hoàn cảnh
trong tưởng tượng, lại vẫn chịu đựng không nổi bước đi không được, lúc
này lựa chọn của bạn sẽ như thế nào, là chùn bước? Hay là biết rõ bên
dưới là vực sâu vạn trượng, cũng muốn ôm may mắn hoặc tâm tính tìm chết
tiến lên thử xem?

Khi cuộc đời đang trong thời kỳ thảm đạm, có hai loại phương thức còn có thể đạt được sung sướng, một là xem lại quá khứ tốt đẹp, hai là
triển vọng tương lai tốt đẹp, Chu Thương Thương sợ thấy quá khứ, bởi vì
tốt đẹp đi quachỉ biết càng tôn thêm thảm đạm của hiện tại, mà triển
vọng tương lai thì sao, càng khó, không có mong mỏi gì trong tương lai,
thì làm thế nào triển vọng?

Vậy làm sao bây giờ đây, đi tìm chết đi, thế gian chết kiểu này nhiều lắm, lựa chọn xong rồi, nhưng trước khi chết lại không có dũng khí, vì
sao lại như thế này, chết tử tế không bằng đang còn sống, hay là luyến
tiếc, luyến tiếc người nào đó chuyện nào đó, cho dù anh ta là người
khiến cô thương tâm, cho dù có một số việc chỉ cần vừa nghĩ đến liền có
cảm giác đau đớn khoét tim cắt thịt.

Chu Thương Thương thay đổi một bệnh viện khác làm kiểm tra, kết quả
kiểm tra đưa ra thật sự nhanh, tuyến sữa tiểu diệp tăng sản (breast
lobular hyperplasia), một loại bệnh thông thường có tỷ lệ phát sinh cao ở phụ nữ trẻ, bác sĩ đề nghị cô làm giải phẫu, sau đó hỏi cô ngày nào
rảnh rỗi.

“Tuần sau đi.”

Bác sĩ gật đầu nói không thành vấn đề, sau đó đối với máy tính kê đơn thuốc: “Đi xuống dưới mua thuốc đi.”

Chu Thương Thương về nhà đã gần 7 giờ, cả người mệt mỏi toàn thân như nhũn ra, vừa về đến phòng ngủ liền lập tức tê liệt ngã xuống trên
giường.

Chu Thương Thương nằm ở trên giường nhớ tới tình cảnh buổi chiều cùng Tô Dần Chính đụng mặt, đáy mắt chậm rãi nổi lên sương mù dày đặc, mặt
vừa chuyển, nước mắt liền lập tức rơi trên gối đầu.

Khi ở bệnh viện cùng Tô Dần Chính chạm mặt, cô thật không nghĩ tới
đầu óc mình còn có thể xoay chuyển nhanh như vậy. Lầu 3 là khoa nhũ
tuyến, Tô Dần Chính vô duyên vô cớ sẽ không xuất hiện ở nơi đó, đừng nói với cô nhũ tuyến của hắn cũng xảy ra vấn đề. Hơn nữa ngày hôm qua Dư
Giai Di nói cho cô, nữ chuyên gia nhũ tuyến duy nhất của bệnh viện kia
bị một ông chủ nào đó kêu đi tư chẩn cho một nữ ngôi sao, mà cô cũng vẫn biết Tô Dần Chính hiện tại cùng một vị nữ ngôi sao nào đó dính chung
một chỗ.

Tất cả mọi chuyện liên hệ với nhau, liền biến thành một suy đoán hiện thực trào phúng hết sức khó chịu, Chu Thương Thương đã quên mình làm
sao hoàn thành cái suy đoán hiện thực này, từ một chút không xác định
biến thành xác định, tựa như quá trình lột da cắt thịt, từng chút xé
rách đi vào, chạm đến lớp xương cốt dày đặc.

Khi Tô Dần Chính cầm lấy tay cô hỏi: “Thương Thương, làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?” Khi đó, Chu Thương Thương thật sự là hận cực kỳ,
cô mắt lạnh nhìn Tô Dần Chính, hỏi: “Anh thì sao, cũng có chỗ nào không
thoải mái sao?” Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dần Chính, sau đó không
nói một lời hất ra tay hắn.

Chu Thương Thương cảm thấy khi đó mình khẳng định xấu xí mười phần,
trợn hết mắt ra, ánh mắt lạnh như băng lại giống như đao, điển hình bộ
dáng người vợ bị tổn thương, so với Lý Mạc Sầu còn Lý Mạc Sầu hơn.

Cô luôn thích chưng diện lại sĩ diện, cho dù là một người bị ruồng
bỏ, cũng muốn bảo trì tư thái vân đạm phong thanh, nhưng mà Tô Dần Chính thật đúng là lợi hại a, dễ dàng như vậy liền đem sắc mặt xấu xí của cô
kích thích hiện ra.

Dưới lầu tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó truyền đến tiếng
bước chân tiểu bảo mẫu A Châu vội vàng chạy tới nghe, A Châu tiếng rất
to, nhất là khi nghe điện thoại, Chu Thương Thương cho dù ở trong phòng
trên lầu 2 đóng cửa phòng cũng có thể nghe được rõ ràng.

“Tô tiên sinh hỏi phu nhân sao, cô ấy đã trở lại, vừa lên lầu.”

“Không biết phu nhân bên ngoài có ăn qua hay không, nhưng mà sau khi trở về là không có ăn qua.”

“Trong nhà không có yến mạch, đợi lát nữa em sẽ đi mua yến mạch hầm cháo.”

“…”

“Không có yến mạch thì làm đỡ trong nhà có, cô chạy đi mua khi nào
thì mới có thể làm xong… Mặt khác đừng nhiều dầu mỡ, cháo hầm xong nếu
phu nhân đang ngủ, thì kêu cô ấy tỉnh lại, đừng để cho cô ấy ngủ bụng
rỗng.”

Tô Dần Chính nói xong, liền cúp điện thoại di động, lúc vừa cúp máy
lại muốn gọi đi, hắn còn muốn hỏi, phu nhân hôm nay trở về tâm tình được không? Có phải rất tệ hay không?

Suy nghĩ một chút, Tô Dần Chính vẫn là đem điện thoại bỏ vào trong
túi quần, mặt sau bệnh viện là một tiểu khu dân cư, lúc hắn lái xe ngang qua dường như nghe mùi đồ ăn bay vào bên trong xe, Tô Dần Chính đem cửa kính xe đóng lại, sau đó đem xe quay đầu, hướng về phía Nhã Lâm tiểu
khu chạy đi.

Mẹ Tô dường như thực ngoài ý muốn khi mở ra cửa nhà nhìn thấy người
đến là con trai mình, biểu tình trên mặt không thể nói rõ là vui mừng,
nhưng cũng có vui mừng nhàn nhạt, bà tiếp đón Tô Dần Chính vào cửa, sau
đó hỏi hắn có ăn cơm chiều hay chưa.

Tô Dần Chính nói chưa, mẹ Tô trưng cầu nhìn con trai mình: “Mẹ hâm chút đồ ăn cho con?”

Tô Dần Chính gật gật đầu, sau đó ở dưới thắt lưng kê hai cái gối dựa, cả người làm tổ trên sô pha gỗ lim.

“Đổi cái sô pha khác đi, bằng gỗ đau cả người.” Sau một lúc lâu, Tô Dần Chính nói với Tô Ngữ Tâm nói.

Mẹ Tô từ trong bếp ló ra: “Mẹ một bộ xương già còn không sợ, mấy đứa người trẻ tuổi lại ngại cứng sao.”

“Mấy đứa?” Tô Dần Chính quay đầu.

“Thương Thương a.” Mẹ Tô cười trả lời, “Thương Thương vẫn đề nghị mẹ
đổi cái sô pha, mẹ không chịu, nó lại mua cho mẹ vài cái gối ôm, nói để
êm chút.”

“Ah.” Tô Dần Chính thản nhiên trả lời, sau đó vươn tay bắt một cái
gối ôm, ôm đến trước người, màu vàng nhạt dưới ánh đèn chiếu sáng ánh
lên mặt hắn, tâm tư ngẩn ngơ.

Mẹ Tô đem đồ ăn đã nóng bưng lên bàn, sau đó kêu Tô Dần Chính lại đây ăn, kêu một tiếng không có người trả lời, đi đến phòng khách nhìn thấy
Tô Dần Chính đã muốn nhắm hai mắt ngủ, trong tay còn ôm một gối ôm màu
vàng lưu vân, ôm ngủ.

Mẹ Tô vỗ bả vai con mình, nhẹ giọng gọi một câu: “Dần Chính…”

Tô Dần Chính chậm rãi mở hai mắt, sau đó đứng lên: “Con đi ăn.”

Bao tử Tô Dần Chính mấy năm nay đã bị rượu làm vỡ nát, một thời gian
dài đã nếm không ra tư vị của món ngon, có đôi khi ăn cái gì cũng giống
như nhai sáp.

Mẹ Tô gắp chút đồ ăn cho Tô Dần Chính, thở dài nói: “Dần Chính, đối với Thương Thương tốt chút, nó thật sự là một người vợ tốt.”

“Con biết.” Tô Dần Chính ngẩng đầu nở nụ cười một chút với mẹ Tô.

“Biết thì cùng với cái tiểu minh tinh bên ngoài kia cắt đứt đi.” Mẹ
Tô hai mắt đột nhiên thâm sâu, có chút hầm hầm giận dữ nói, “Dần Chính,
rất nhiều chuyện một khi tiêm nhiễm, sẽ biến thành thói xấu.”

Tô Dần Chính im lặng không trả lời.

Mẹ Tô liếc Tô Dần Chính một cái, không tiếp tục nói tiếp.

Tô Dần Chính ăn xong cơm chiều thì tạm biệt mẹ mình, mẹ Tô nghĩ đến
một sự kiện, từ trong tủ bát lấy ra một đơn thuốc đưa cho Tô Dần Chính:
“Thương Thương lần trước sau khi sanh non thân thể vẫn không tốt, đây là phương thuống bồi bổ thân mình, cố ý từ một vị đại sư ở Tây Tạng xin
được.”

Tô Dần Chính thu hồi đơn thuốc, chỉ cảm thấy có cổ đau nhức từ sâu trong xương cốt vèo vèo tỏa ra ngoài.

Mẹ Tô suy nghĩ một chút, lại lo lắng công đạo một câu: “Thuốc bổ phải uống lâu dài, con cũng đừng để cho Thương Thương quên uống.”

Hàn Tranh lái xe liền quẹo đến đường Thạch Lân, anh đối với đường
Thạch Lân này cực kỳ quen thuộc, quen thuộc lái xe ở lân cận đó chạy vài vòng, sau đó đem xe dừng ở trước cửa một quán cà phê.

Đường Thạch Lân có tiếng là yên tĩnh, cổ thụ che trời lá cây rậm rạp, tia sáng theo nhỏ bé từ trong đám lá cây lay động chiếu xuống dưới, rơi trên mặt đất hình thành quang ảnh loang lổ.

Hàn Tranh ở trong xe nghe xong một ca khúc xưa mới từ bên trong xe
bước xuống, đẩy ra cánh cửa thủy tinh của quán cà phê, liền có một thanh âm trong trẻo vang lên: “Anh Hàn, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Tiểu Lê.” Hàn Tranh nhìn quanh bốn phía, nói: “Cho anh một ly Mocha đi.”

Tiểu Lê bưng một ly Mocha đặt ở trước bàn Hàn Tranh, sau đó cười hỏi: “Anh Hàn đặc biệt đến tìm chị chủ sao?”

Hàn Tranh theo Tiểu Lê hỏi một câu: “Chủ của em đâu?”

Tiểu Lê chớp chớp ánh mắt sáng lấp lành, nhìn đồng hồ treo tường: “Phỏng chừng còn phải chờ nửa giờ.”

Hàn Tranh vận khí không tệ, lúc cà phê uống đến hớp thứ hai, Chu
Thương Thương liền đẩy cửa tiến vào, quần dài màu be phối hợp với một
chiếc áo sơ mi màu cà phê, tóc vấn tùy ý, lộ ra cái trán trơn bóng.

Tiểu Lê từ trong quầy bar đứng lên nháy mắt với Chu Thương Thương:
“Chị chủ, có anh đẹp trai tìm.” Sau đó hướng về phía Hàn Tranh nâng nâng cằm.

Chu Thương Thương quay đầu, liền đối diện với nụ cười sáng lạn của
Hàn Tranh dâng tặng, bên ngoài ánh mặt trời xuyên thấu qua chiếu xuống
đất theo cánh cửa thủy tinh tiến vào, Chu Thương Thương hơi hí mắt,
hoảng hốt cảm thấy nụ cười của Hàn Tranh có chút sai lệch, giống như
toàn bộ tan vào trong quang ảnh.

Chu Thương Thương cười đến đối diện Hàn Tranh ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Trở về từ khi nào?”

Hàn Tranh: “Trở về đã gần hai ngày.”

“Nghỉ phép trở về?” Chu Thương Thương hỏi.

“Đúng vậy.” Hàn Tranh cười có chút bất đắc dĩ, “Nô bộc của nhân dân,
thực sự không có làm bao nhiêu, mỗi ngày rỗi hơi, thật vất vả xin nghỉ
dài hạn, cho nên trở về nghỉ ngơi vài ngày.”

Chu Thương Thương cười cười.

Thấy Chu Thương Thương cười, Hàn Tranh lại nhoẻn miệng cười, nhìn Chu Thương Thương: “Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

Chu Thương Thương chần chờ một chút: “Nếu không thì anh kêu thêm Tống Thiến, em mời hai người.”

“Anh với Tống Thiến chia tay.” Hàn Tranh thân mình dựa về sau, hai
mắt bay xéo, vòng vo chuyển tầm mắt nói, “Thật sự không thích hợp, kéo
dài cũng không tốt.”

Chu Thương Thương trầm mặc không nói, qua một lúc mới mở miệng: “Muốn ăn món ăn gì?”

Hàn Tranh nhô người ra, khuỷu tay để ở trên bàn, nghĩ nghĩ: “Ngày quá nóng, chúng ta liền ăn nhạt chút, ngày hôm qua Áp tử đề cử một tiệm ăn
Giang Nam, cùng đi thử xem đi.”

Tiệm cơm Giang Nam ở khu Tân Thành thành phố S, lân cận là phố quán
bar thành phố S mới xây dựng, nhá nhem tối, đi ngang qua một quán bar
ngay ngã tư, một người nước ngoài tóc vàng ngồi đối diện ở ghế phó điều
khiển huýt một cái huýt sáo rõ to với Chu Thương Thương.

Chu Thương Thương khép lại cửa kính xe.

Hàn Tranh nghiêng đầu mỉm cười với cô: “Giá thị trường không tệ nha.”

Quán cơm Giang Nam không có chỗ dừng xe, Hàn Tranh chỉ có thể đem xe
đậu ở khu thu phí, sau khi đậu xe xong, xuống xe đi đến bên cạnh Chu
Thương Thương đang chờ anh, hỏi một câu: “Có thấy nóng hay không?”

Chu Thương Thương lắc đầu: “Cũng không phải giữa trưa.”

Quán cơm Giang Nam khách quý chật nhà, may mắn Hàn Tranh trước đó đã
đặt ghế lô, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một gian phòng tên “Ngu mỹ
nhân”.

Sau khi Chu Thương Thương ngồi xuống, Hàn Tranh đem thực đơn đưa cho cô.

Chu Thương Thương lật xem thực đơn, chọn hai món thông thường một
chay một mặn, sau đó đem thực đơn đưa cho Hàn Tranh, Hàn Tranh chọn thêm hai món đồ ăn đặc sắc cùng một phần canh hầm.

Quán ăn này tốc độ lên đồ ăn nhanh, không bao lâu trên cái bàn gỗ hoa điêu đã đầy đủ đồ ăn, Hàn Tranh vươn qua thân mình trước rót một ly
nước ép ngô cho Chu Thương Thương.

“Cám ơn.” Chu Thương Thương tiếp nhận cái ly.

Hàn Tranh một lần nữa ngồi xuống, sau đó lại cầm lấy chiếc đũa gắp
một miếng thịt cua ngâm rượu hoa điêu cho Chu Thương Thương, Chu Thương
Thương nếm thử thịt cua Hàn Tranh gắp cho cô, mùi vị không tệ, vừa mềm
vừa tươi.

Hàn Tranh buông đôi đũa, ánh mắt đặt ở trên người Thương Thương, Chu
Thương Thương kéo nụ cười: “Xem em làm cái gì, không phải đến ăn cơm
sao?”

Hàn Tranh thu lại thần sắc trên mặt, có chút thành thật nói với Chu
Thương Thương: “Thương Thương, văn phòng đảng thành phố S đang cần
người, em nói anh quay về thì thế nào?”

Một chầu cơm ăn xong, thành phố S toàn bộ màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, Hàn Tranh chạy xe qua một cái bảng quảng cáo mới,
Chu Thương Thương chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách đó không xa là một suối nhạc nước, theo hòa âm tiết tấu, chằng chịt thích thú, ở
dưới ánh đèn muôn màu muôn vẻ rọi xuống, ba quang diễm ảnh.

Xe lên cao, Chu Thương Thương thu hồi tầm mắt, thời điểm đang muốn
nói gì đó, cả người bị một cú quẹo phải gấp của Hàn Tranh ném lên trên
đùi anh, phía sau thân xe chấn động, là bị tông vào đuôi xe .

“Thương Thương?” Hàn Tranh nâng lên thân thể của cô, sốt ruột đánh giá cô.

Chu Thương Thương ổn định tâm thần: “Em không sao.”

Hàn Tranh nhìn khắp người Chu Thương Thương, sau khi xác định người
trước mắt không có việc gì, thấp giọng mắng một tiếng, mắt nhìn kính
chiếu hậu, tông vào đuôi xe anh xe là một chiếc BMW M3 màu lam, Hàn
Tranh nóng nảy mở cửa xe, xuống xe .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.