– Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. – Mọi người có mặt ở đó đều đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Tất nhiên là có cả tên Tây Lan sứ giả kia.
– Bình thân. Tây Lan sứ giả, ngài cũng ở đây sao? – Nguyên Thái Lon nhàn nhạt hỏi.
– Vâng. – Tây Lan sứ tái mặt, mồ hôi lạnh đỗ ra nhễ nhại.
– Lưu nhi, đây là xảy ra chuyện gì? – Nguyên Thái Long không quan tâm đến Tây Lan sứ giả nữa mà chuyển đôi đồng tử của mình sang Huỳnh Lưu. Ông không biết đã xảy ra chuyện gì mà….máu ở đây lại văng tung tóe, tứ chi và các bộ phận khác của thi thể lại rơi rãi lung tung khắp nơi.
– Tâu phụ hoàng, khi nãy vì có người muốn giết người diệt khẩu nên đã mướn sát thủ đến đây giết chúng con. – Huỳnh Lưu nói, mắt không quên liếc về phía tên sứ giả kia.
– Ồ? Là vậy sao? – Nguyên Thái Long có lẽ đã rõ đầu đuôi sự việc.
– Hoàng thượng, có lẽ bây giờ lão sứ giả Nhật Quang quốc kia đã tới giới hạn rồi. Mời người đi xem. – Ngân Nhi nói. Tay đưa tư thế mời về phía nhà kho.
– Được, chúng ta đi!
Cánh cửa nhà kho dần dần hé mở. Xuất hiện trước mặt mọi người chính là lão sứ giả kia nhưng nhìn thật nhết nhát. Hắn cứ ngáp liên tục, tay cứ gãi khắp nơi. Vừa thấy mọi người vào hắn liền bổ nhào tới Tây Lan sứ giả nói bằng tiếng Anh:
– Leon, ngươi mau đưa thuốc cho ta! Ta…ta khó chịu quá.
Ngân Nhi cười nhạt, nàng cũng dùng tiếng Anh nói:
– Ngươi muốn hắn đưa thuốc cho ngươi? Hiện giờ không được đâu.
Mọi người ai nấy đều ngớ người hẳn ra. Bọn họ không ngờ vị cô nương này lại biết tiếng của Tây Lan quốc.
– Ngươi….ngươi biết tiếng nước ta? – Tây Lan sứ giả hỏi bằng tiếng của Nhật Quang quốc.
– Tất nhiên, không chỉ có cô ấy biết. Mà chúng ta cũng biết! – Ngọc Di nắm tay Tuyết Linh tiến đến bên cạnh Ngân Nhi nói.
– Tru Liệt, có thể cho ta mượn bảng ký kết mà tên Tây Lan sứ giả này đã đề nghị không? – Tuyết Linh.
– Đây! Mà tẩu cần nó để làm gì? – Tru Liệt đưa bảng ký kết cho Tuyết Linh hỏi.
– Tất nhiên là dịch ngôn ngữ của tên này cho các ngươi nghe rồi. – Ngân Nhi cười cười nói. Giỡn sao? Các nàng là ai? Là nữ nhân thế kỷ 21 đó! Tức sẽ biết tiếng Anh mà nói chi bây giờ xã hội đòi hỏi bằng cấp phải cao, phải giỏi. Thứ quan trọng nhất là biết tiếng Anh thì thử hỏi các nàng như thế nào lạ không biết?
– Nhật Quang quốc và Tây Lan quốc từ nay thông thương mua bán thường xuyên. Trao đổi hàng hóa và cây công nghiệp. Nếu dám phá lệ, từ nay về sau sẽ không được cung cấp Mê Thần dược. – Tuyết Linh dịch xong bảng ký kết đó rồi xoay người nhìn Nguyên Thái Long nói: – Chỉ có vậy thôi.
Tây Lan sứ giả người cứng đờ. Hắn thật sự không biết…trong triều đình này lại có nhiều nhân tài như vậy? Kì này không những hổng chuyện của quốc vương mà hắn còn không thể giữ lại được cái đầu…
– Như vậy thì có gì kì lạ sao? – Nguyên Phong nhíu mày hỏi.
– Ngu ngốc. – Tuyết Linh liếc xéo hắn một cái nói.
– Mê Thần dược chính là loại thuốc Tây Lan sứ giả đây đã cho vào lư hương hồi sáng. Đó chính là một loại dược gây nghiện. Mà khi dân ta nghiện rồi thì chỉ có nước Nhật Quang quốc bị diệt vong. – Ngân Nhi nói.
– Thật sự như vậy? – Nguyên Thái Long giật mình hỏi.
– Vâng. Phụ hoàng, người thử nghĩ xem nếu triều đình nghiện nó rồi thì ngài phải làm như thế nào? Đó là còn chưa kể giá của loại dược đó thế nào cũng bị tăng cao, quốc khố suy kiệt, không có tiên thì sẽ ký giấy nợ. Một khi nợ đã quá nhiều, lãnh thổ này sẽ trở thành thuộc địa của Tây Lan quốc. Mà nếu hoàng thượng không qua lại với Tây Lan quốc thì đã phạm phải điều lệ trong ký kết. Như thế thừa lúc ta suy yếu Tây Lan quốc đem quân sang đánh tới, lãnh thổ của chúng ta sẽ thành lãnh thổ của chúng! – Ngọc Di phân tích kỹ càng cho ông.
– Nói bậy! Các ngươi có chứng cứ gì nói Mê Thần dược đó là một loại thuốc phiện? – Tây Lan sứ giả không chịu khuất phục nói.
– Ngươi muốn chứ cứ? Được thôi. Người đâu, mau lục soát người hắn. Có cái gì đem hết ra cho ta! – Tuyết Linh trừng mắt nhìn tên sứ giả đó nói.
– Dạ. – Hai tên lính đi tới gần Tây Lan sứ giả nói: – Sứ giả, xin thất lễ. – Rồi bắt đầu lục soát khắp nơi.
Sau một hồi lục soát, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một chiếc hộp bằng gỗ nhỏ. Ngân Nhi cầm lấy chiếc hộp rồi lấy trong người mình ra chiếc hộp nàng đã lấy được từ lão sứ giả Nhật Quang quốc ra. Nhẹ nhàng mở nắp hộp cho mọi người nhìn thấy bên trong chỉ toàn là bột trắng. Nàng nói:
– Giống nhau chứ? Vậy hoàng thượng, ngài ngửi thử xem mùi có giống nhau không?
Nguyên Thái Long khẽ ngửi một chút rồi nói:
– Giống nhau, mà có chuyện gì sao?
– Rồi ngài sẽ biết! – Ngân Nhi nhếch mép cười nói.