– Này, họ đang làm gì vậy? – Tiếng nói khe khẽ được phát ra từ trênn nốc nhà đại điện. Trên đấy không ai khác chính là bộ ba siêu quậy của chúng ta: Tuyết Linh, Ngân Nhi, Ngọc Di!
– Ta không biết, ở khá xa, ta nghe không rõ. – Tuyết Linh trả lời Ngọc Di.
– Sứ giả Tây Lan đến! Nhật Quang sứ giả đến! – Bên dưới truyền đến tiếng hô to của thái giám. thu hút sự chú ý của bọn Ngân Nhi.
Chẳng mấy chốc, một bóng người cao to, nước da trắng trẻo, mái tóc vàng óng được cắt ngắn đây đúng là hình mẫu lí tưởng để làm người mẫu của thế kỉ 21! Nhưng đáng tiếc….ở đây lại là cổ đại a! Sau hắn còn có một lão gia hoả tuy nói là già nhìn cũng tạm được nhưng lại khiến cho bọn Tuyết Linh không mấy có thiện cảm.
– Vi thần tham kiến hoàng thượng. – Lão già kia quỳ xuống nói.
Vừa bước vào, nam nhân tóc vàng kia đã chào hoàng thượng kiểu phương Tây mà trong các phim nước ngoài hay thấy. Tên kia nói:
– Thần-sứ giả Tây Lan quốc tham kiến hoàng thượng. – Giọng nói lờ lợ nhưng nghe vẫn rất rõ ràng. Chắc hẳn người này đã học tiếng của Nhật Quang quốc khá lâu rồi. (Shizu: Nhật Quang và Thuý Nguyệt quốc có tiếng giống nhau đó nha mấy bạn!)
– Bình thân. Sứ giả đến đây không biết có chuyện gì? – Nguyên Thái Long hỏi. Theo ông nhớ, giữa Tây Lan quốc và Nhật Quang quốc của bọn họ rất ít khi nào giao hảo với nhau. Vả lại Tây Lan quốc này lãnh thổ khá ít, không giàu mạnh.
– Thần đại diện cho vương quốc của mình đến đây. Trước là thăm hỏi quý quốc, sau là muốn ký giao cho hai nước có thể trao đổi buôn bán với nhau.
– Ồ. Chuyện này chắc ta phải bàn lại với các quan trong triều. – Nguyên Thái Long bán tín bán nghi nói.
– Vậy được. Đây là bảng kí kết. Mong hoàng thượng quý quốc xem qua. – Tên ngoại quốc kia vừa nói xong đã có một người ngoại quốc khác bên cạnh hắn dâng bảng ký giao kia lên.
Nguyên Phong nhìn vào nội dung trong bảng rồi nhìn vào nội dung trong bảng ký kết của Thuý Nguyệt quốc nhờ Tru Liệt gửi tới cho Nhật Quang quốc không khác gì nhau. Chỉ toàn là chữ gì đó mà hắn không hiểu được liền hốt hoảng nói:
– Đều giống nhau…….
Tên ngoại quốc khi nãy dường như không quan tâm đến thái độ của Nguyên Phong, hắn lấy trong hộp gỗ lớn ra một cây đàn rất lạ nói:
– Đây cũng là một loại đàn hiếm có mà bổn quốc muốn dâng tặng đế vương.
Mọi người trố mắt. Đây là loại đàn gì? Không có dây chỉ có một cục như vậy làm sao đàn?
– Là đàn Organ!!!! – Tuyết Linh kích động, lỡ miệng nói lớn. Đôi mắt nàng sáng rực lên khi thấy cây đàn ấy. Nàng đã lâu rồi không đánh cây đàn này.
– Là kẻ nào? – Nguyên Thái Long hét lớn.
Ngân Nhi và Ngọc Di lắc đầu khổ não. Thảm rồi thảm rồi! Cô nãi nãi! Kích động khi thấy đàn có cần phải lớn tiếng như vậy không? Lần này chẳng lẽ các nàng lại phải náo loạn thêm lần nữa sao?
– Là kẻ nào? Mau ra đây cho trẫm! – Nguyên Thái nâng cao giọng quát.
Đã đến nước này các nàng không biết làm gì nữa đành từ trên nốc nhà bay xuống đại điện. Cả ba quỳ xuống nói:
– Nhi thần tham kiến hoàng thượng.
– Thái tử phi? Ngọc Di? Đường cô nương? Sao các con lại ở đây? – Nguyên Thái Long ngạc nhiên hỏi. Thiếu Hạo, Tru Liệt và Nguyên Phong cũng kích đonhj khi thấy cả ba đều có mặt ở đây. Thông thường nữ nhân đều không dược vào đại điện!
Cả ba á khẩu. Thật sự không biết nên giải thích với hoàng thượng như thế nào. Chẳng lẽ nói các nàng đi nghe trộm? Ây da, khẳng định là sẽ goodbye cái đầu của mình nha.
Tuyết Linh đảo mắt một vòng nói:
– À…..thưa phụ hoàng, nhi thần đang cùng tam muội và Đường cô nương đây dạo chơi nhưng khi ngang qua đây nhìn thấy cảnh hiếu kì muốn dừng chân lại một lúc để mở mang tầm mắt a.
Vừa bói mà Tuyết Linh vừa dùng ánh mắt cầu cứu thảm thiết nhìn Nguyên Thái Long làm ông cũng hiểu ra được một chút vấn đề. Đây đích thị là đi nghe lén mà không cẩn thận đây mà! Ông quyết định buông tha cho các nàng. Nhưng được vài giây sau, như nhớ ra điều gì đó ông hỏi:
– Mà khi nãy các con nói đây là đàn gì?
– Thưa, là Organ. – Tuyết Linh nói.
– Cô nương biết đàn của chúng tôi? – Tên sứ giả kia ngạc nhiên tột đọ hỏi. Rõ ràng là chỉ có Tây Lan quốc của hắn sở hữu loại đàn này như thế nào lại bị một nữ tử Nhật Quang quốc biết đến?
Tuyết Linh gật đầu không đáp. Lúc này lão gia hoả sứ giả của Nhật Quang quốc mới lên tiếng:
– Vậy xin hỏi thái tử phi nếu đã thấy qua vậy có biết đánh loại đàn quý này? – Trong lời nói thể hiện sự khinh miệt. Hừ loại đàn quý như vậy như thế nào lại đến phiên một đứa con nít miệng còn hôi sữa như nàng ta nói? Ngay cả hắn còn không biết nữa là.
– Được! – Tuyết Linh tự tin nói. Đùa sao? Khi còn ở thế kỉ 21 nàng chính là một cao thủ chơi đàn Organ nha!
– Thưa sứ giả có thể để cho nàng ta thử không? – Lão gia hoả kia dùng tiếng Anh nói chuyện với tên sứ giả đó làm ba nàng giật mình. Không ngờ thời đại này cũng có tiếng Anh.
Tên sứ giả kia gật đầu. Hắn cũng muốn xem vị thái tử phi ngạo mạn này biết đàn như thế nào?
– Nhi thần xin dâng một khúc nhạc cho hoàng thượng, sứ giả Tây Lan quốc và các vị đại thần. – Tuyết Linh cung kính hướng Nguyên Thai Long nói. Ông khẽ gật đầu nhưng trong lòng thấp thỏm lo giùm cho đứa con dâu này. Tru Liệt và Nguyên Phong thì lòng nóng như lửa đốt. Không biết Linh nhi của bọn hắn có đàn được hay không hay là bị người khác chê cười?
Tuyết Linh sờ nhẹ phím đàn. Đã hai rồi nàng không còn đụng đến các phím đàn này nữa. Là từ lúc nào nhỉ? A! Là từ lúc gia đình nàng kẹt tiền phải bán đi cây đàn Organ đó.
Nàng điều chỉnh giai điệu cho cây đàn một hồi rồi mới bắt đầu đánh. “Kis the rain” bản nhạc mà nàng thích đánh nhất khi đó lại một lần nữa được cất lên. Tiếng đàn thanh thót, nhẹ nhàng cuốn hút người nghe. Trong đại điện không một tiếng đọng chỉ có những giai điệu của Tuyết Linh cứ vang lên trên không trung.
Kết thúc bản nhạc rồi mà mọi người vẫn không ai động đậy gì khiến Tuyết Linh hết cả hồn. Cứ tưởng mình sẽ bị ném đá ai ngờ….
“Blap blap” một tiếng vỗ tay duất hiện tiếp sau đó là những tràng pháo tay nhiệt liệt của mọi người.
– Hay! Quả là thái tử phi ta ưng ý! – Nguyên Thái Long hào sảng nói.
– Tạ hoàng thượng quá khen. – Tuyết Linh cung kính nói.
Xem như món quà thứ nhất đã không như mong muốn nhưng đây không phải là mục đích chính của tên Tây Lan kia. Món quà tiếp theo hắn dâng cho Nguyên Thái Long là một cái lư hương. Trong đó đã được chuẩn bị sẵn một loại hương dược của Tây Lan quốc.
Mùi hương lan toả khắp đại điện. Ai hít đều cảm thấy khoái hoạt. Trong người có cảm giác lâng lâng đến chín tầng mây. mọi người ở đấy đều chìm vào hưởng thụ của riêng mình.
Kì lạ!!!! Mùi hương này….cảm giác này…..như thế nào lại….có dự cảm không thích đến như vậy? Ngân Nhi nàng đây chính là học ngành y, tương lai là một bác sĩ không lí nào không biết các loại dược này. Đây là gì nhỉ…..hừm…..
Suy nghĩ của nàng cứ bị mùi hương kia phá đám làm đầu óc nàng mê muội. Ngân Nhi tự tát mình một cái, đột nhiên nàng mở to mắt ra. Đúng rồi! Nàng nhớ ra rồi! Đây chính là…..một loại ma tuý!!!!!