Mọi người quay nhìn thì ra là Thiếu Hạo! Không biết hắn vào đây từ lúc nào mà giờ lại nhảy từ trên xuống.
Thiếu Hao nhìn Ngọc Di lại nhìn Huỳnh Lưu rồi nở một nụ cười lém lỉnh. Thật ra hắn đã vào đây từ rất lâu rồi! Hắn ở trên sàn nhà ngồi vắt vẻo trên đống cây gỗ kia xem bọn họ hôn đến cả trước khi Ngân Nhi đến nữa là khác. Haizz….làm hắn tủi thân gần chết!
Bốn người lại mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau cho đến khi một tiếng hét thảm thiết vang lên:
– Aaaaaaaaaaa!!!!!!!! – Tiếng thét chói tai đó chính là của Ngọc Di. Nàng ôm khuôn mặt nóng bừng chạy một mạch về phòng. Nàng có chết cũng không nghĩ được lại bị bọn người não đen này bắt gặp lúc nàng vả Huỳnh Lưu thân mật với nhau trong trường hợp như vậy! Thật đúng là xấu hổ đến chết mà!
– Ồ! Chạy nhanh dữ! – Ngân Nhi bắt chước Tôn Ngộ Không, đưa tay lên trán dõi mắt nhìn theo Ngọc Di nói.
Bất chợt Ngân Nhi và Thiếu Hạo rùng mình một cái. “Sát khí thật nồng!” trong lòng hai người thầm kêu không tốt. Cẩn trọng xoay mặt nhìn Huỳnh Lưu thì thấy mặt hắn đen xì như đít nồi.
Nhẹ nhàng rút con dao găm mà hắn luôn mang theo bên người ra. Huỳnh Lưu gương mặt âm trầm, sát khí ngút trời nói qua từng kẽ răng:
– Hết lần này đến lần khác. Các người cứ gây chuyện cho ta! Tại sao mỗi lần ta cùng nương tử thân mật lại cứ xuất hiện các người?
– Ây da! Đúng là nam nhân không được thỏa mãn thật đáng sợ! – Ngân Nhi chẳng buồn để ý đến Huỳnh Lưu nữa mà xoay qua nói nhảm cùng Thiếu Hạo.
Thiếu Hạo cũng hùa theo, nhân cơ hội này nói:
– Đúng vậy! Rất đáng sợ. Nếu vậy thì……Ngân Nhi, hay nàng cũng cho ta thỏa mãn đôi chút đi? Nếu không ta sẽ giống như tam đệ cho xem.
Ngân Nhi mỉm cười, vỗ vai Thiếu Hạo nói:
– Ấy da, ngươi mơ đê! Thôi, hoàng tử ở dơ ngươi ở đây chơi vui vẻ nhé! Ta đi trước, tạm biệt! – Nói rồi nàng dùng khinh công bay ra ngoài. Vừa bay nàng vừa quơ tay bye Thiếu Hạo.
1s………2s……..3s………..
– Nhị hoàng huynh……- Huỳnh Lưu vẫn sát khí nghi ngút, nghiến răng gọi.
– Á ha ha, tam đệ! Đệ ở lại cứ tiếp tục việc riêng với đệ muội◘ đi nhé! Ta phải đuổi theo nương tử tương lai của ta rồi! – Nói rồi Thiếu Hạo phóng như bay theo hướng Ngận Nhi đã đi.
◘ đệ muội: vợ vủa em trai.
————–Chỗ Tuyết Linh————–
Trời đã về đêm, Bọn người Tuyết Linh đang ăn tối chung với nhau……..à thật ra chỉ có mình Tuyết Linh thật lòng ăn còn Tru Liệt và Nguyên Phong lại sóng ngầm dữ dội. Cơm chỉ gắp vài ba miếng còn bao nhiêu cứ nhìn Tuyết Linh ăn lấy ăn để.
“Phạch phạch”
Tiếng vỗ cánh của chim bồ câu làm hai người giật mình. Nguyên Phong lập tức đứng dậy khi nhìn thấy con chim, cùng lúc đó Tuyết Linh cũng bị mắc nghẹn. Tru Liệt hoảng lên, vội vàng lấy rót nước đưa cho nàng. Tuyết Linh vừa uống vừa ho sặc sụa. Tru Liệt bên cạnh ân cần vỗ lưng giúp nàng giảm ho dưới con mắt kinh ngạc của tên hộ vệ đang canh giữ bên cạnh hắn và ánh mắt khó chịu của Nguyên Phong. Tru Liệt không ngừng hỏi nàng có sao không, Tuyết Linh cũng không hề phát giác ra có gì không đúng. Nàng chỉ đơn giản như thế kỉ 21 bạn bè quan tâm nhau thôi nên rất bình thản gật đầu mỉm cười.
Hừ…dù sao cũng là thái tử phi của Nguyên Phong hắn. Có cần phải thân mật như vậy không? Nguyên Phong không để ý đến hai người họ nữa. Hắn nhanh chóng đọc nội dung bức thư. Gương mặt thay đổi của hắn dần dần chuyển thành nụ cười chút phúc, hắn nói với Tuyết Linh:
– Mấy ngày sau là hôn lễ của tỷ muội kết nghĩa Ngọc Di của nàng với tam hoàng đệ của ta đấy!
– Thật sao? Ngọc Di và Huỳnh Lưu thành thân? Ta muốn tham dự! – Tuyết Linh kích động đứng phắt lên, vui vẻ nói.
– Được! Vậy chúng ta phải tăng tốc hành trình. – Nguyên Phong nói. Hắn cũng dang nghĩ với tốc độ đi của đoàn người này bây giờ đến hoàng cung cũng phải mất hết gần hai tháng. Như vậy tam đệ của hắn phải chịu khổ rồi!
Tru Liệt suy nghĩ một hồi nói:
– Hay là ba chúng ta lên đường trước, để phu xe và hộ vệ của ta đi sau bả vệ xe ngựa.
– Như vậy có được không? – Tuyết Linh.
– Không vấn đề gì. – Tru Liệt cười nhẹ nói. Nụ cười của mỹ nam này khiến tim Tuyết Linh đập “thịch” một cái. Giờ phút này nếu đem so Nguyên Phong với thái tử Thúy Nguyệt quốc này có lẽ nàng sẽ chọn Tru Liệt. Hắn vừa dịu dàng, chu đáo, tốt bụng không như tên bại hoại hắc dịch Nguyên Phong. Thật không muốn làm nương tử của tên Nguyên Phong ấy chút nào.
Sáng sớm hôm sau, ba người Tru Liệt, Tuyết Linh và Nguyên Phong đã lên đường rất sớm. Tuyết Linh tuy không biết cưỡi ngựa nhưng lại cứng đầu không chịu ngồi chung ngựa với Nguyên Phong nên giờ đây nàng phải nhăn nhó, tội nghiệp cho cái thí thí (mông) đáng yêu của nàng.
Nguyên Phong cùng Tru Liệt thấy gương mặt đó không khỏi cười vang. Nguyên Phong hỏi:
– Nàng có muốn đổi ý không?
– Không đổi! – Tuyết Linh tức giận lừ hai người họ một cái.
Chợt những bụi cây bên đường chuyển động, gió thổi vi vu. Một tiếng quát vang lên:
– Tất cả đứng yên!!!!