Chiếc mặt nạ bị tháo bỏ, gương mặt trắng bệt của Tuyết Linh hiện ra. Khóe môi khô khóc không còn hồng hào nữa. Chợt…..
– Chủ nhân. – Một tiếng gọi từ đằng sau làm hắn giật mình. Hắn xoay người lại nhìn hắc y nhân đang quỳ dưới đất hỏi:
– Có chuyện gì?
– Thưa, có ba nữ tử đột nhập Kim Lan các. Mai chủ tử bị bọn họ đánh.Bọn họ đều là người có thần khí: Hắc Bạch kiếm cùng Huyết Sắc cước. – Hắc y nhân cung kính trả lời.
– Được rồi, ngươi lui ra. – Hắn phất tay cho thuộc hạ lui ra rồi quay qua nhìn Tuyết Linh đang nằm trong lòng mình. Hắn không biết một cái nữ tử làm sao có được một trong ba thần khí kia. Nhưng nhìn nàng ra nông nỗi này làm cho lòng hắn có chút gì đó tư vị xót xa….
Hắn nhanh chóng dùng nội công ép chất độc ra mà trong lòng thầm rủa kẻ đã hạ độc. Đây là Doạt Huyết dược. Công dụng cũng như tên gọi, sẽ lấy đi tất cả máu của người trúng độc trong vòng hai canh giờ. Nàng đã bị trúng được một canh giờ rồi, nếu không nhanh chữa trị có lẽ sẽ mất mạng như chơi.
Sau một hồi, Tuyết Linh cunng4 dần dần mở mắt. Đập vào mắt nàng là Quỷ ca ca khi nãy đang nhìn nàng chằm chằm làm nàng giật mình. Nhưng nàng lại nôn thêm lần nữa. Lần này nàng không còn nôn ra máu tươi mà là một màu đen ghê tởm. Cái cảnh này….phải nói là đúng chất bốn mắt nhìn nhau trào máu họng!!!!!
– Quỷ ca ca là huynh cứu ta sao? – Nàng lấy lại tinh thần hỏi người xa lạ trước mặt. Cũng phải, lúc trước nàng uống rượu có biết gì đâu mà nhớ mặt hắn chứ.
– Quỷ ca ca? – Hắn nheo mắt lại, gân xanh nổi đầy trên trán. Thật không biết hắn cứu nàng làm gì để giờ nàng nói hắn giống quỷ chứ?
Nàng vẫn ngây thơ “vô tội” gật gật đầu càng làm gân xanh hắn thi đua nhau nổi dữ dội. Nàng cười nói:
– Không phải sao? Huynh tuấn mỹ như vậy không phải là quỷ chẳng lẽ thần tiên? Xì!!!!!!!
Hắn ngớ người trước câu nói của nàng. Bất giác khóe miệng câu lên một nụ cười. Hắn hắng giọng nói:
– E hèm! Ngươi ở đây đợi ta một chút, độc ta đã giải xong nhưng cũng phải óc thuốc thanh tẩy độc mới lộc hết độc dược trong người ngươi. – Hắn quên bén chuyện giải thích cho nàng biết hắn là ai mà lật đật đi gọi thái giám tìm thuốc giải cho nàng.
Tuyết Linh ngoan ngoãn nghe lời hắn ngồi chờ. Gió ban đêm thổi đến, trên người thì ướt nhẹp làm nàng lạnh run. Đột nhiên có một tấm áo khoác bằng lông hổ trùm lên người nàng, nàng giương mắt nhìn thì ra là hắn – Nguyên Phong!
– Ta mới lấy đó. Ngươi mặc vào đi. Đây là giải dược, cầm lấy! – Hắn đưa một bình sứ trước mặt nàng nói.
Nàng cầm lấy rồi hói:
– Quỷ ca ca, cho ta hỏi đây là đâu vậy?
– Động cung!
– Hả? Chẳng phải là cung của Thái tử sao? – Tuyết Linh kinh ngạc hét lên
Hắn gật đầu, đưa ánh mắt dò xét lên người nàng. Hắn muốn tìm xem khi biết hắn là thái tử thì nàng sẽ như thế nào? Nhưng thật là làm hắn thất vọng! Vì nàng là người có trí thông mình hay bị tắt nghẽn vào những thời khắc quan trọng nên…..
– Không được không được! Ta phải đi ngay. Thằng cha thái tử đó mà đến là ta chết chắc. – Tuyết Linh nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất nói. (Shizu: Thông minh một đời mà ngu nhất thời! *khinh bỉ nhìn Tuyết Linh*)
– Thằng….cha? – Hắn lẩm nhẩm chữ đó một cách khó khăn. Hắn không hiểu trong đầu nàng chưa cái gì và được giáo dục như thế nào mà lại nói những lời khiếm nhã như thế?
– Haizzzz, Huynh không biết đâu. Thằng cha kia vừa mê gái, vừa dâm tà. Mới có 20 tuổi mà đã có 3 trắc phi. Bộ hắn sợ mình không có con nối dõi hay là không nhịn được mà tìm cái đám nữ nhân ẻo lả, giả tạo, thoa cả tất phấn lên mặt về sao? Cũng may ta là ngoại lệ. Sau này hắn sẽ không đụng vào ta được, hahaha ta đã lừa hắn một vố rồi! Chắc chắn khi hắn biết hắn sẽ tức chết! – Nàng vừa mắng vừa nói vừa cười ha hả làm người ta không biết đâu mà lường. Nhưng Nguyên Phong thì khác.
Càng nghe mặt hắn càng đen, ánh mắt u ám hiếp lại nhìn nàng (Shizu: Có mùi nguy hiểm đau đây? *nhìn xung quanh, nổi da gà*)
– Thôi! Ta không ở lâu được. Cảm ơn huynh vì cái áo. Đi trước nhá! Tạm biệt! – Tuyết Linh dùng khinh công bay đi để lại hắn với cục tức không nuốt trôi nỗi.
Hắn nhìn theo bóng nàng, miệng câu lên một nụ cười. Hắn thật không nghĩ thái tử phi của mình lại thú vị như vậy. Còn việc 3 trắc phi của hắn, hắn sẽ từ từ cho người điều tra sau. Có lẽ giữa nàng và đám nữ nhân kia có ẩn tình gì đó.
[Thiên Duyên các]
– Ta lo cho Tuyết Linh quá! Sao lâu như vậy rồi mà chưa về? – Ngọc Di lo lắng đi qua đi lại
– Thiệt tình! Đáng nhẽ ta không nên nghe theo ngươi bỏ nó ở lại! – Ngân Nhi vò đầu bức tóc nói. (Shizu: @@)
Cả hai bây giờ mặt nhăn như khỉ, đứng ngồi không yên.
– Ấy da! Ta biết ta handsome, người người đều mê nhưng có cần phải nhớ ta đến nỗi nhăn nhó như vậy không? – Tuyết Linh tươi cười bay vào từ cửa sổ nói
– Ô ô ô…Tuyết Linh, cuối cùng thì ngươi cũng về rồi – Ngọc Di mừng quá lao vào con bạn của mình mà khóc nức nở.
– Uầy, sao mít ướt thế? – Tuyết Linh vỗ lưng con bạn mình nói
– Về là tốt rồi, thôi! ngươi đi tắm đi. – Ngân Nhi nói
Tuyết Linh gật đầu rồi ai về phòng nấy làm việc của mình đó chính là……….NGỦ! Đó là một công việc lớn lao và cao cả đối với ba người! (Shizu: Có gì đáng cao cả đâu? Cho ta ngủ nguyên ngày ta cũng làm được! *bĩu môi*)
Cánh cửa bên phòng Ngân Nhi đột nhiên mở ra………