– Cô nương, gọi một nha hoàn là tỷ sao? Như vậy có quá đề cao nàng? – Cô gái trắng trẻo hơi tròn, gương mặt xinh đẹp lên tiếng. Đó chính là Phượng Uy, là trắc phi đầu tiên của thái tử Nguyên Phong (Shizu: Không biết bà này có gì đẹp mà ảnh mê cho làm trắc phi? >_
– Xưng hô thế nào là do chủ tử của nha hoàn quyết định. Có gì phiền đến các người chăng? – Ngân Nhi lạnh lùng lên tiếng. Sống chung lâu ngày với Tiểu Lam, ít nhiều gì các nàng cũng có cảm tình với nàng ấy. Làm sao có thể để người ta hạ nhục nàng?
– Ồ! Không có gì. Chẳng qua là chúng ta hảo tâm nhắc nhở cô nương đừng nên đề cao bọn nha hoàn quá thôi! – Tiếng nói ấy phát ra từ miệng một cô gái eo thon dáng chuẩn. Ừm phải nói là đẹp! Nhưng giọng thật khó nghe! Và đó cũng chính là vị trắc phi thứ hai của thái tử tên Nha Phiên (Shizu: Sao nghe giống nha phiến quá!)
Tiêu Thanh Mai không nói gì, chỉ tự nhiên tiến đến ghế đá đang đặc điểm tâm của các nàng còn đang ăn dở ngồi. Tiếp theo lần lượt là hai nàng trắc phi kia. Thật đúng là khinh người mà! Cho dù là hiện đại hay cổ đại, khách đến nhà chủ phải mời ngồi mới ngồi chứ ai đâu mà tự dưng ngồi như thế?
– Thái tử phi tỷ tỷ, mời tỷ ngồi. – Tiêu Thanh Mai nói rồi nhàn nhã uống li trà Bích Nghiêng đã đưa.
Tuyết Linh, Ngân Nhi cùng Ngọc Di nghe xong thì ngẩn ra. Mặt thộn như hột vịt lộn, đơ như cây cơ, ngu như con cú. Hai mắt mở thao láo nhìn ba người trước mặt ít nhất cũng phải từ 18 đến 22 tuổi, còn lớn tuổi hơn cả thái tử mà lại gọi Tuyết Linh là tỷ tỷ? Có phải là nàng quá già rồi không?
“Phụt”
Tiếng cười do bị kiềm chế của các nàng vang lên khiến TIêu Thanh Mai nhíu mày hỏi:
– Có chuyện gì đáng cười sao?
– À? Không, không có gì. – Tuyết Linh trả lời rồi cùng Ngọc Di và Ngân Nhi ngồi vào bàn đá.
– Nhị vị cô nương đây, ta có mời các ngươi ngồi sao? – Tiêu Thanh Mai nói bằng giọng bề trên chán ghét. Phượng Uy cùng Nha Phiên ung dung ngồi xem kịch uống trà. Không khí trầm xuống. Ba nữ chính nhà ta bắt đầu lạnh mặt đi, từ người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Các nàng có thế hiểu lời nói của con ả Mai gì gì đó là ngấm ngầm khiêu chiến, thầm ói các nàng không đáng để ngồi chung với ả? Thấp kém hơn ả?
– Ta cứ thích ngồi, ai quản được? – Ngọc Di lạnh lùng hỏi. Nhưng trong lời nói tỏ rõ sự chán ghét cùng ngão mạn.
– Điêu dân to gan! Dám vô lễ với trắc phi? – Bích Ngiêng cao giọng quát. Nàng là nô tỳ thân cận của chủ tử được thái tử sủng nhất. Đêm qua còn bỏ mặt vị thái tử phi này mà chạy đến tìm chủ tử nhà nàng thì làm gì phải sợ đám người này? Nữ nhân không được sủng cũng như đồ vô dụng hà tất phải khép nép sợ hãi?
– Người vô lễ mới là ngươi! Nên nhớ chúng ta không thuộc cùng một loại với các người! – Ngân Nhi lạnh nhạt nói. Câu nói tỏ rõ hàm ý: Chúng ta được hoàng thượng đặc cách đấy! Không danh không phận vẫn hơn các ngươi!
– Ngươi!!!!!! – Bích Nghiêng trừng mắt nhìn Ngân Nhi định chửi rủa nàng thì……
– Câm đi! – Tuyết Linh cũng nhịn không được mà lên tiếng. Liếc ánh mắt đáng sợ của mình đến bên người Bích Nghiêng làm nàng ta câm như hến. Phải biết ánh mắt khi liếc của Tuyết Linh nàng đây rất đáng sợ, các bạn học của nàng đã từng trải rồi đấy!
– Thật xin lỗi, sau này muội muội sẽ dạy dỗ nha hoàn cẩn thận. – Tiêu Thanh Mai giọng thờ ơ nói. Hoàn toàn không có dáng vẻ của người biết lỗi.
– Tùy! Tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện lại. – Tuyết Linh nhàn nhạt nói. Một tay chống cầm không thèm nhìn ba người trắc phi đối diện. Câu nói đó làm cho Tiêu Thanh Mai trừng mắt. Đây là ngấm ngầm bảo ả nên cút khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nàng.
Ả cười lạnh, trong lòng nói thầm: “Tốt, tốt lắm! Để ta xem An Tuyết Linh ngươi sẽ chịu đựng sự khinh miệt của người trong cung với một người thất sủng như ngươi như thế nào?” Rồi ả cùng đám người cáo từ phất tay bỏ đi.