-Cậu ăn gì? Nó hỏi
-hamburger thịt, Tteokbokki , sushi cá hồi, Bomboloni, Tonkatsu, Chirashi-don, wagyu, Tempura, mì Ramen, Satsuma-age, Te-uchi soba, Sanuki udon, Taimeshi, takoyaki, Kabayaki, Natto, còn gì nữa nhỉ…..ừm….à đúng rồi, thêm 1 hộp pocky nhé! Nam Phong liệt kê
-Có ngay
-Ăn như thế mà không sợ mập sao? Minh từ đâu xen vào
-Kệ ta, liên quan gì đến mi Phong phản bác
-Béo lên là xấu lắm đó
-Có muốn mập thêm một chút cũng không được
-Tại sao?
-Cơ mà vấn đề chính ở đây là tại sao ta phải nói với mi?
-Đó là bắt buộc
-Bắt buộc cái con khỉ 2 đứa cứ cãi qua cãi lại, 1 tiếng nói cất lên
-Tớ ngồi đây được không? Tuấn lại gần
-Không vấn đề! Kỳ trả lời
-A thì ra 2 anh ở đây, làm bọn em tìm mãi 2 ả son phấn lòe loẹt tiến tới
-Sao 2 cô lại ở đây? Tuấn và Minh đồng thanh
-Tại sao lại không thể?
-2 người này ….là ai thế? Phong hỏi
-Cậu….không biết bọn tôi là ai hả? 2 ả tức đầu xì khói
-Thế….2 cậu là ai?
-Hoa khôi danh tiếng trường thánh Kousei
-Xin cho biết quý danh, tuổi, gia thế, học lực….. Phong lại hỏi
-Cậu thật sự không biết 2 ả sao? Minh hỏi nhỏ
-Cô bên phải là Trọng Nhược Tình, con gái cưng của phó hiệu trưởng, trong trường nổi tiếng kiêu căng, ngạo mạn, không coi ai ra gì, tự xưng là hoa khôi của Kousei, ả bên cạnh là Hứa Văn Tĩnh, em kết nghĩa của Nhược Tình, tính cách giống hệt y cô chị, gia thế cũng không phải dạng vừa, 2 người này làm mưa làm gió trong trường khiến ai cũng phải kính nể Kỳ nói nhỏ vào tai Phong
-Ồ!!!!! Thì ra là vậy
Ngay lúc đó, nó chạy lại trên tay mang một đống thức ăn
-Có rồi đây!!!!! Ủa đây là ai zậy?
-Cậu…trông cậu rất giống con gái Văn Tĩnh vừa nói vừa chỉ tay về phía nó, xong cả 3 đứa giật thót người
-Sao….sao lại thế được chứ, tôi là con trai mà
-Đúng đó, cậu ta là con trai Kỳ và Phong phụ họa
-Cả 2 người nữa, không hiểu sao cứ hễ gặp mấy cậu là giác quan thứ sáu của tôi lại cảnh báo,”cẩn thận! Cẩn thận” vậy đó
-Giác…giác quan thứ sáu?
-ừm!
-Chuyện….chuyện này không thể xảy ra được, chắc do cậu lầm thôi, thật đấy, tôi là con trai mà! Nó lên tiếng phủ nhận
-Chắc là lầm thật, à anh Minh! Chiều nay đi chơi với em không? Văn Tĩnh hỏi
-Cô thích thì cứ đi đi, đừng hỏi tôi!
-Anh sao thế? Không khỏe à!
RENG RENG RENG
-Ô! vào học rùi Nó cắt ngang, thúc cả bọn vào lớp, căn tin trở nên trống trải
-Phù, cô ả trông vậy mà nguy hiểm thật Nó thở dài
-Nếu….nếu bị phát hiện thì sao? Minh lo lắng
-Không sao đâu, tới được chừng nào thì tới Kỳ an ủi
-Dẹp chuyện này qua một bên, xem nè!!! Nó đưa ra 1 cái lọ nhỏ chứa dịch thể hồng hồng
-Cái này….phát minh mới nữa hả?
-Ừ, công dụng rất đặc biệt nha!!
-Cái lọ gì thế này? Minh nhảy vào, cầm lấy cái lọ
-Cho tui nhé, uống được không?
-Được chứ Nó trả lời rồi nở một nụ cười tà mị
Minh uống một hơi cạn sạch, và rồi….
-Ui da nhức đầu quá Nói xong cậu ta ngất tại chỗ
-Mi sao vậy, tỉnh lại đi! Cái thứ thuốc đó là gì thế hả?? Phong đỡ cậu ta dậy
-Vitamin! Nó trả lời dửng dưng
-Mau đưa cậu ta đến phòng y tế! Kỳ thúc Phong
-ừ
Cậu ta đỡ Minh đi xuống dãy phòng
-Nói thật đi! Đó là gì Kỳ lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt dò xét nó
-Thì là Vitamin
-Uống vitamin mà ngất xỉu hả? Cái thứ đó là gì?
-Cậu ta không die đâu mà lo, công dụng của nó rất đặc biệt, được xem là thành quả nghiên cứu đáng tự hào của tui đó
-Đừng vòng vo nữa, nói mau lên đi
-À, hắn uống nó vào biểu hiện đầu tiên là “ngủ” một lát chừng 1 tiếng, sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên cậu ta nhìn thấy, bất kể trai hay gái đều bị…..
-Bị gì?