*Kít… ttttt …*
-Cái quái gì thế? – Thiên trên chiếc xe hàng hiệu của mình, bực bội nói.
-Anh hai, có con nhỏ nào chạy ra trước mũi xe – Đàn em của Thiên nhăn nhó thông báo.
-Mẹ kiếp, xuống xem nó thế nào đi – Thiên khinh thường, hờ hững ra lệnh rồi tiếp tục xem tài liệu trên iPad.
-Vâng – Tên đàn em vừa nãy gật đầu, nhanh chóng ra khỏi xe.
-Anh hai, anh làm gì mà vừa từ Nhật Bản về đã lao đầu vào công việc thế? –Tên đàn em ngồi ghế trước còn lại khẽ đùa.
-Mày giả ngu hay mày ngu thật? – Thiên nhướn mày, lạnh lùng hỏi.
-Chuyện khai chiến tam giác gia tộc phải không anh?
-Còn khác nữa à? – Thiên liếc tên đàn em, khó chịu nói.
-Lần này, anh về tập hợp lực lượng để chuyển sang Nhật phải không?
-Mày lắm lời quá đấy
-Em … em hiểu rồi ạ, em xin lỗi – Tên đàn em cười giả lả, biết điều liền quay lên.
-Anh hai, là con nhỏ này. Nó chưa chết, nhưng như xác không hồn vậy – Tên đàn em lúc trước lôi lên trước mặt anh một cô gái nhếch nhác, tả tơi đến thảm hại. Thiên méo miệng, khinh miệt phẩy tay xua đuổi.
-Giao cho đứa khác đi. Tao không có thời gian.
-Vâng – Tên đàn em cũng chẳng thiện cảm, bĩu môi, xếch cô xuống xe phía sau
-Khoan … – Thiên đột nhiên gọi giật lại làm gã giật bắn cả mình.
-Sao.. Sao thế anh?
Thiên nhíu mày quan sát kĩ, sau lớp tóc rũ rượi ấy, khuôn mặt này rất quen, từng gặp một lần.
-Có gì không anh? – Gã lo lắng hỏi.
-À … – Thiên à một tiếng miệt thị, chẳng hứng thú – Con nhỏ mà mẹ tao kêu kết hôn
-Òa, hóa ra suýt là chị hai đây à?
-Chị hai? – Thiên cười khẩy – Cho nó lên xe –Anh hất cằm về phía cạnh mình.
-Vâng – Gã đàn em khó hiểu nhìn nhau nhưng cũng cho cô lên.
-Phí thời gian của tao quá. Nhanh lên đi
-Vâng… Vâng – Gã răm rắp tuân lệnh rồi phóng xe nổ đi.
Ngồi trên xe, Thiên nhìn cô như sinh vật lạ hoặc thứ gì đó bẩn lắm. Cô bắt đầu he hé, đôi mắt sưng húp, nặng trĩu khó nhọc tiếp xúc với ánh sáng yếu ớt qua lớp cửa kính. Cảm giác có người nhìn mình, cô gắng gượng quay sang, vừa thấy Thiên cô hốt hoảng muốn té ngửa.
-Anh ….anh … – Cô lắp bắp.
-Tại sao chạy ra ngã trước xe tôi? – Thiên sắc lạnh chiếu tia hung dữ vào người cô, càng khiến cô sợ muốn nhũn ra thành nước.
-Tôi .. tôi.. ngã .. sao cơ?- Cô nhăn nhó, vắt kiệt chất xám nhớ lại.
-Loại con gái như cô, tôi ngán lắm. Cô muốn kết hôn với tôi thế cơ à? – Thiên giật mạnh tóc cô ra đằng sau, khinh thường nói.
-Đau… đau quá. Thả tôi ra. Tôi không cố tình. Tôi không có mà – Cô giằng tay Thiên ra, nhưng sức cô chẳng khác trứng trọi đá với Thiên.
-Muốn bao nhiêu tiền?
-Tôi không có muốn tiền mà. Mau thả tôi ra.
-Kết hôn với tôi không vì tiền thì vì gì? Dương Minh Thiên tôi chỉ có tiền hấp dẫn gái thôi.
-Tôi nói là tôi không có mà. Tôi không cần tiền của anh. Tôi cũng không muốn nghe lời mẹ để kết hôn với người như anh. Thả tôi ra đi. Đau quá … Đau… – Cô dùng toàn bộ sức lực hét lên, vẫn không bỏ cuộc thoát khỏi anh.
Hai gã đàn em ngồi trên e dè nhìn nhau, cũng không dám nói gì.
-À, nhắc mới nhớ mẹ cô nữa nhỉ? Mẹ cô cũng có lòng tự trọng cao quá thì phải? – Cái giọng miệt thị của Thiên không giảm mà càng mạnh mẽ, độc địa hơn.
-Anh không được xúc phạm mẹ tôi. – Cô trừng mắt nhìn anh.
-Tôi chỉ nói sự thật thôi. Sao giờ nhỉ? Cô quyến rũ thằng Kin chưa đủ còn thích lây la tôi nữa à?
-Anh nói cái gì vậy hả tên điên này. Một là thả tôi ra, đau quá. Hai là không được xúc phạm mẹ tôi. Ba là tôi không hề quyến rũ cậu chủ. Tôi không có.
-Cậu chủ? A ha ha ha – Thiên bật cười khanh khách đáng sợ – Hóa ra cô là con hầu của nó à? Ha ha
-Anh ăn nói cái quái gì vậy hả?
Thiên bỏ tay ra khỏi tóc cô, phủi phủi tay như vừa chạm vào thứ gì ghê lắm.
-Thằng Kin nó bỏ cô rồi sao?
-Anh … anh đừng có điên – Cô co rúm người lại, lắp bắp.
-Vậy là đúng rồi. – Thiên nhếch mép, tiến sát gần cô – Nó làm gì cô chưa?
-ĐỒ ĐIÊN , Đồ biến thái, làm gì là làm gì?
-À, phải hỏi, cô quyến rũ nó thành công chưa?
-Tôi đã nói là tôi không có. Cho tôi xuống xe đi, cho tôi xuống.
* Chát *
Thiên đanh mặt lại, thẳng tay tát đỏ lừ một bên má của cô. Cô bàng hoàng ôm mặt nhìn anh.
-Nghe cho rõ. Tôi không thích loại con gái xuất thân điếm ** như cô. Càng không thích loại từng qua tay thằng khác. Bớt giở trò đi. Tiểu thư quen sống với tiền, giờ phá sản không sống nổi phải bám trai à? Tôi không có rảnh háng với cô. Cô cần tiền, tôi chẳng ngại bố thí. Còn kết hôn với tôi? Cô thôi mơ mộng đi.
Cô vẫn chỉ biết ôm bên má bị tát, trái tim rạn nứt nghe người khác xúc phạm mình. Cô hết lượt này đến lượt khác bị người khác hành hạ, chà đạp. Cô cứ nghĩ rằng có cậu mọi thứ sẽ ổn, nhưng cậu đã chọn cách theo ba mẹ trở về thay vì ở cạnh cô. Cuối cùng, cô chẳng còn ai, cậu bỏ đi làm cô khổ sở như chết đi sống lại, thà cô muốn chết luôn một lần, liền chạy ra trước xe tự tử. Nào ngờ, lại là xe của Thiên.
-Chưa hết. Cô nghĩ đây là xe ai? Mà muốn xuống thì xuống, muốn lên thì lên. Cô nhầm tôi với thằng Kin của cô đấy à?
Câu siết chặt tay tức giận, dù cậu có bỏ rơi cô, cô cũng không muốn ai xúc phạm cậu.
-ANH KHÔNG ĐƯỢC XÚC PHẠM CẬU ẤY
-Khì, ghê gớm quá nhỉ? – Thiên chế nhạo cười, quay đi chống tay lên thành xe, chẳng quan tâm cô thế nào tiếp.
Cô đau đớn muốn khóc, tại sao không ai tin cô? Tại sao lại phải chịu đựng thế này?
……….
Chiếc xe dừng trước một tòa cao ốc, Thiên lạnh lùng bước xuống đi vào trong thì gã đàn em sợ hãi lén lút hỏi.
-Anh hai, con nhỏ kia, tính thế nào ạ?
-Đưa nó đi “ khai khoáng “ ngoại hình rồi đưa lên phòng tao.
-Vâng vâng – Hai gã đàn em cúi đầu tuân lệnh răm rắp. Họ biết Thiên khi đánh con gái thì độ tức giận của anh như lên đến đỉnh điểm. Nếu không muốn chết thì nên biết điều.
Hai gã lôi cô đi vào trong một trung tâm thương mại, cô liên tục vùng vằng đòi chạy trốn. Gã đàn em lái xe của Thiên khẽ nói.
-Tôi không muốn làm hại cô. Tôi muốn nói cho cô biết. Cô muốn an phận thì ngoan ngoãn một chút đi. Thiếu gia Kin nhà cô có tàn nhẫn 3 thì anh hai chúng tôi thành 10 luôn đấy.
Thấy thái độ của gã, cô cũng bớt ác cảm, không dãy giụa nhưng vẫn khó chịu nói.
-Tôi cũng chẳng muốn sống nữa rồi.
-Vậy thì cô cứ làm gì cô muốn đi. Tất cả người có quan hệ với cô từ ông bà , ba mẹ, anh em cũng theo cô luôn đấy.
-Sao cơ? – Nghe đến ba mẹ, cô giật mình.
-Tôi không có đùa với cô đâu. Làm ơn ngoan ngoãn đi. Cô làm thế, vừa khổ cô, vừa khổ ba mẹ, ông bà cô, vừa khó chúng tôi nữa.
Cô thở dài thườn thượt – Tôi hiểu rồi.
………..
-Anh hai, tụi đưa con nhỏ đó về phòng được mươi phút rồi. Tụi em xin phép ạ
Thiên gật đầu cho đàn em lui rồi về phòng làm việc của mình. Anh nhẹ nhàng mở cửa không gây ra một âm thanh nào, nhưng âm thanh bên trong lại dội đến tai anh. Cô ngồi co ro vào góc tường, ôm chặt chiếc gối khóc nức nở, tiếng khóc đáng thương đến nghẹn ngào khổ sở khiến bất kì ai cũng muốn ôm ấp bảo vệ.
Thiên bước vào , đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, hờ hững hỏi.
-Sao thế?
Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhanh chóng lấy cốc nước cạnh đó đổ hất vào mặt mình. Lúng túng lau sạch mặt.
-Aaaa… Nước mát, nước mát – Cô cười ngu ngốc như con ngố
-Mát lắm à?
-Phải, phải, thời tiết nóng quá… ha ha…
-Thật là … – Thiên muốn ngất với cô, anh cầm điều khiển máy điều hòa nhiệt độ đến trước mặt cô – Nhìn đi, bao nhiêu độ C?
-Hai … Hai .. hai mươi ba – Cô mếu máo nói.
-23 độ mà vẫn còn nóng?
-À, giờ thôi. Hết nóng rồi. – Cô từ từ chuồn nhanh chân vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại.
Thiên vứt điều khiển lên giường, lầm bầm “ Con nhỏ này bị điên à?”
…..
Thiên vươn vai , xoay khớp cổ, tay kêu răng rắc ngủ dậy. Anh ngáp dài, đi vào nhà vệ sinh, định giải quyết nỗi buồn thì nhìn thấy cô đang nằm ngủ trong bồn tắm. Thiên rớt cằm xuống đất, kéo lại khóa quần, chán nản.
“Con nhỏ này, mục đích của nó là gì đây? “ – Anh chau mày suy nghĩ rồi nhanh chóng bỏ qua. Định cầm ca nước hất thẳng vào mặt thì tay cô đưa lên với với
-Không … Không… Đừng đi … Đừng đi ….
-Làm ơn …
-Làm … ơn … – Giọng cô yếu dần khẩn khoản cầu xin, dòng lệ nóng trào ra. Thiên chỉ nhíu mày quan sát xem cô có giả vờ hay không?
“ Một là mình nhìn sai, hai là con nhỏ này giả vờ quá giỏi “ Chẳng nghĩ ngợi thêm, Thiên dội thẳng ca nước vào người cô.
-AAAA – Cô bật dậy, hét lên.
-Ma nhập à? – Anh thản nhiên, xanh rờn hỏi cô.
-Tôi .. Tôi bị ma nhập? –Cô ngờ nghệch hỏi
-Đúng, cô vừa nằm đây nhìn tôi tắm và liên tục nói “ tôi muốn… tôi muốn “ –Anh lãnh đạm nói.
Cô căng mắt nhìn xung quanh mới biết là nhà vệ sinh. Cô sợ hãi, hoang mang lại nhìn anh rồi vò đầu rối tung như tổ quạ hét ấm lên.
-KHÔNG ĐỜI NÀO, KHÔNG ĐỜI NÀO. TÔI KHÔNG PHẢI LOẠI BIÊN THÁI. TÔI KHÔNG PHẢI. AAAAAAAAAAAAA……….!!!
Thiên cong môi lên thích thú rồi bước ra ngoài cho cô tự cảm thấy có lỗi với lương tâm “ Con nhỏ này diễn đạt đỉnh cao hoặc mắt mình có vấn đề”