Nó đuổi người giúp việc ra, khóa trái cửa lại. Đi lại xung quanh phòng, khám phá từng đồ vật. Phòng thật rộng và cũng thật đẹp. Nó đưa tay di di trên từng quyển sách. Chợt bức ảnh 3 năm trước cũ kĩ lại đặt ngay trước ngón tay nó đang để trên giá sách.
Một cô gái đang cười tươi hạnh phúc như thiên thần nhéo mũi người con trai bên cạnh đẹp tựa tranh vẽ. Khuôn mặt cả 2 đều ánh lên niềm vui vẻ, tuấn tú đến lòng người lâng lâng.
Ngay bên dưới khung ảnh là một chiếc mp3 nhỏ. Nó đưa tay bật lên rồi từ từ thưởng thức từng điệu nhạc trầm ấm “Mỗi anh ngồi đây ngậm ngùi… Mình đâu thôi để mình em vui với bao nụ cười… Rồi khi đêm về, khi đêm về đây anh khóc… Tình yêu trong anh, em đã mang đi với người, em có nghe, lời ca anh xót xa, đắng cay…
Em yêu bằng lời nói ra đầu môi, không chân thành… Nhạt nhoà anh lau nước mắt, lê bàn chân về đâu… Em đang vui cùng ai chốn hẹn hò, em yêu ai kia hơn là yêu anh đi bên ai kia anh thấy em vui… Để mình anh đau thôi em em cứ hãy vui bên tình yêu em chọn ra đầy hoa lá. Và đêm nay, anh nhớ em…!!! ”
Từng hàng nước mắt nó cứ trào ra liên tục. Nó làm tổn thương người nó yêu nhất. Nó nhận ra đã quá muộn. Tình yêu đầu làm nó thay đổi, làm nó dằn vặt đau đớn từng cơn và nó mất đi định nghĩa về tình yêu. Tình yêu ấy cũng làm người nó yêu phải chua xót từng ngày, từng ngày phải dựa vào người con gái khác quên nó.
Tiếng gõ cửa nhẹ làm nó chợt tỉnh.
* Cốc Cốc … *
– Thưa tiểu thư, quản gia và tiểu thư Sammy, Kelly cho gọi người xuống dùng bữa.
– Cút đi. – nó gằn giọng bực bôi.
* Cạch *
Nó bước vào nhà tắm, bật vòi dội nước xối xả.Dòng nước cuốn trôi đi nước mắt, nỗi buồn và những hạt muối trong nó.
………………
Nó mặc đại chiếc váy ren trắng tinh khôi nhẹ nhàng đính đá ruby ở eo và vài hạt cườm ở phần viền cổ. Mái tóc xoăn gợn sóng thả xõa xuống bồng bềnh. Mọi người trong nhà ai cũng ngỡ trước vẻ đẹp của nó. Thật giống thiên thần nếu khuôn mặt kia có hồn và đôi môi hé nở nụ cười.
– Nè, sao bà xuống mụn dữ zậy – Nhỏ trách móc.
Nó không nói gì chỉ ngồi vào bàn ăn.
– Chúc tiểu thư ngon miệng. – Vài cô hầu dịu hiền nói.
– Cảm ơn – Kelly cười nhí nhảnh.
Khuôn mặt nó vẫn lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
– Này Jasmin có chuyện gì sao?
Nó lắc đầu.
– Sao bà lại giấu tụi này được chứ?
Nó không nói gì. Đúng lúc đó điện thoại của nó reo. Bản nhạc chuông vang lên
Baby where did we go wrong (I don’t know)
Baby where did we go wrong (Why don’t u tell me)
Baby but we did go wrong (Yes, I know)
Baby where did we go wrong (OH I wish I’ve knew)..
Trên màn hình hiện lên ” Anh Kai ”
– Nè, nghe máy đi – Nhỏ vừa đưa con mực vào miệng vừa nói.
Nó lướt phím xanh Nghe.
– Em về Việt Nam chưa? – Kai đầy quan tâm lên tiếng .
– Dạ vừa – nó cũng lễ phép đáp lại.
– Em đang ở biệt thự Adelia hả?
– Vâng.
– Em vẫn ổn chứ? Anh nghe em có vẻ hơi mệt mỏi.
– Gặp em. – nó đang rất kiềm chế, rất kiếm chế tiếng nấc nhẹ.
– Ừ. Đợi đó anh đến ngay.
Kai tắt máy tức tốc lao đến biệt thự Adelia. 8 phút sau anh đã có mặt.
– Hú hú anh Kai đẹp trai – Nhỏ vui mừng hét lên.
– Ừ. Chào em, Sammy. – Khuôn mặt anh hiện rõ nét lo lắng cho nó nhưng vẫn cố
mỉm cười.
– Anh Kai mới đến đó hả? – Kelly đến ôm chầm lấy anh, anh nhẹ nhàng đáp lại –
Jasmin đâu?
– Jasmin từ lúc trên phòng xuống nó khác khác lắm. Ăn vài miếng kêu nó rồi Pắn liền về phòng rồi.
– Ừ , vậy anh lên trước.
– Dạ vâng . – Kelly gật đầu, tránh đường cho anh đi. Chắc anh lo cho nó lắm, k nên đánh mất thời gian của anh.
* Cạch *
Cửa phòng nó được mở ra. Nó đang ngồi úp mặt trên thành cửa sổ, tiếng nấc rõ rệt dội đến tai anh. Bên cạnh là tấm ảnh cũ kĩ cùng chiếc máy nghe nhạc. Ạnh nhanh chóng hiểu ra chuyện gì. Ngày ấy anh lẽ ra phải vứt tấm ảnh cùng chiếc mp3 đó đi.
– Jasmin em sao không? – Anh ôm nó từ phía sau đầy trìu mến.
– Anh hai – nó khóc sướt mướt quay người lại ôm chặt anh.
– Đừng khóc nữa. Xin em quên đi – Anh khẽ nhắm mắt đau thương thay cho đứa em mình. 3 năm trước nó quá nhỏ để hiểu yêu là như thế nào. Cũng do anh chiều nó quá làm nó càng ích kỉ về cảm xúc cá nhân.
– Kai … Kai ơi. ………… Của em … của em mà – Nó đấm vào ngực anh, nước mắt làm ướt sũng phần ngực chiếc áo sơ mi anh đang mặc.Từng đợt gió ngang qua thổi tung mái tóc nó rối ren.
– Xin em mà Băng. Quên đi . Quên đi có được không? – Giọng anh đầy đau đớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc cho nó.
– Em đau quá đau quá … – nó chợt ngã xuống khỏi bờ ngực ấm áp vững chắc của anh, lấy tay bấu chặt lồng ngực của mình. Nước mắt dàn dụa tuôn ra.
– Jasmin , em sao vậy? Đừng như thế nữa mà. 3 năm là quá đủ rồi. – anh lay lay người nó.
– Đau đau… – nó khó thở, khuôn mặt khó nhọc thốt lên từng chữ.
– NGƯỜI ĐÂU ? anh hét lên, rồi bế xốc nó ra ngoài.