Tắm Cho Đại Ca

Chương 5: Thần thương khẩu chiến



Hoa Kì cũng không phải là loại thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng không phải người ngu, nếu cậu dám trả tiền xe cho Trang Hào thì chắc chắn không sợ anh quỵt nợ, nếu Trang Hào qua sông đoạn kiều, chết không nhận, Hoa Kì liền giật hết băng gạc trên đầu, để cho anh xem cảnh máu chảy dầm dề một chút.

Một cái ghế mặc dù không lấy đi mạng của Hoa Kì, nhưng lại lưu lại một vết thương không nhỏ bên thái dương của cậu, dù vết thương khép lại, xem chừng cũng sẽ lưu lại sẹo.

Giống như Tiểu Lý nói, Hoa Kì người này không có ưu điểm gì, chỉ có mỗi gương mặt là đẹp mắt.

Trên thực tế, Hoa Kì đánh giá thấp Trang Hào người này, chớ nhìn anh luôn đánh lộn đánh lạo, bình thường nhanh mồm nhanh miệng với Hoa Kì, nhưng lăn lộn bên ngoài cũng gánh vác được chuyện.

Trang Hào là một người cực kỳ giảng đạo nghĩa, thiếu người thì phải trả, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, nếu thiếu nhân tình không trả, thì như mắc nghẹn, ăn ngủ không yên.

Lúc Hoa Kì làm xong công tác chuẩn bị, Trang Hào đã sớm đến phòng bao32, lần này anh không thay quần áo mà mặc đồ ngồi trong phòng chờ Hoa Kì đến.

Hoa Kì đang kẹp túi công cụ, vui thích đến phòng 32, cậu gõ nhẹ cửa phòng, cố làm ra vẻ nói: “Tiên sinh, tôi có thể đi vào sao?”

Trang Hào ở bên trong nổi giận mắng: “Lăn vào đây, nhanh lên!”

Hoa Kì cười hì hì đẩy cửa vào, thấy Trang Hào mặc nguyên đồ chưa cởi, cậu liền thu lại nụ cười: “Hừ, anh muốn đổi ý sao? tôi cho anh biết, tiền xe tôi giúp anh thanh toán, anh mà đổi ý, tôi liền. . . . . . tôi liền. . . . . .” Hoa Kì làm bộ gỡ bỏ băng gạc trên đầu.

Trang Hào xụ mặt: “Dkm cậu, tôi nói hối hận khi nào?”

Hoa Kì ngừng tay: “Anh không đổi ý, vậy sao không cởi quần áo?”

Trang Hào cười đầy thâm ý: “Nếu là bổ túc cho lần trước, tiền tôi đã thanh toán, hơn nữa cậu cũng đồng ý dùng miệng rồi, vậy chúng ta cứ tiếp tục, ông đây chờ cậu phục vụ.” Nói xong, Trang Hào cà lơ phất phơ đi tới trước mặt Hoa Kì, hai đùi giang rộng nói: “Cởi quần áo trước, sau đó cởi quần, giày cùng vớ cũng cởi.”

Hoa Kì vừa nghe không vui, rõ ràng là chơi mình mà.

Đây là cuộc đấu giữa thông minh và thông minh, ai có thể trụ được đến cuối chính là người thắng.

Hoa Kì không chịu yếu thế nói: “Cởi cũng có thể, phải thêm tiền nha.”

Trang Hào giận quá hóa cười: “Thêm nhiều ít?”

Hoa Kì không chút do dự: “Anh là khách quen, áo và quần tôi có thể cởi miễn phí giúp anh, nhưng giày cùng vớ, là hoạt động nặng khẩu vị, 5 một lần.”

“5?” cằm Trang Hào thiếu chút nữa rớt xuống, mắng: “Miệng cậu nạm vàng hay kim cương hả ? Trị giá 5 ngàn sao?”

Hoa Kì lắc đầu: “Không người muốn tôi cũng không ngu mà làm nha, tôi thích dùng công phu sư tử ngoạm đấy, có làm hay không? Không làm thì anh mặc giày cùng vớ .”

Trang Hào thua hoàn toàn, nhấc chân bỏ hất giày da đi: “Dkm cậu, cậu có gan, ông đây nhớ.”

Trong lòng Hoa Kì cười toe toét.

Trang Hào cởi vớ xong, chân không đứng trước mặt Hoa Kì không lên tiếng.

Hoa Kì lùn hơn Trang Hào không ít, đứng thẳng chỉ cao hơn bả vai anh một hai cm. Thật ra thì chiều cao Hoa Kì không tính là thấp, khoảng 1m7 bảy, mà Trang Hào lại chừng 1m8 trở lên.

Trang Hào mặc một cái áo khoác vét bên ngoài, bên trong mang một áo lông cừu cổ chữ V màu xám tro, bên trong nữa là một cái áo sơ mi, nhìn qua thật đứng đắn lại đẹp trai, Hoa Kì đi vòng qua phía sau anh, nhón chân lên cắn nơi cổ áo anh, như con chó con túm đồ cởi áo vét từ trên người anh ra.

Trang Hào cũng phối hợp, giang hai cánh tay để cho cậu cởi.

Hoa Kì mạnh mẽ hất đầu, vung áo vét ra trên tủ bên cạnh. Sau đó, Hoa Kì đi tới trước mặt anh, nhìn từ trên xuống dưới: “Anh có thể ngồi xuống không? Cao như cột điện vậy, tôi với không tới.”

“!@#$%$@, là cậu thấp mà cứ tự đắc, còn nói tôi cao?” Trang Hào không phục ngồi xuống giường hờn dỗi.

Hoa Kì liếm môi một cái, suy nghĩ nên cởi cái áo lông cừu trên người anh như thế nào, trái lo phải nghĩ quyết định vòng ra phía sau cắn cổ áo.

Hoa Kì đi vòng qua phía sau anh, từ từ cúi đầu, lúc cắn cổ áo anh, Trang Hào không tự nhiên rụt cổ một cái: “Cậu đừng thở lên người tôi, rất nhột.”

Hoa Kì làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục động tác của mình.

Hoa Kì nửa quỳ trên giường sau lưng Trang Hào, cắn cổ áo phía sau, từ từ đứng dậy kéo lên, Trang Hào vẫn phối hợp nâng hai cánh tay như cũ, dễ dàng cởi áo xuống, mà lúc cởi xuống, có lẽ là Hoa Kì dùng quá sức rồi, cổ áo ghìm chặt lấy cổ Trang Hào.

“Dkm cậu, cậu muốn ghìm chết tôi à?”

Hoa Kì há mồm, trong miệng còn cắn cổ áo anh cho nên chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, tiếp tục túm lên.

Trang Hào nhịn không được, đưa tay kéo cổ áo trên cổ xuống. Hoa Kì vẫn hất đầu văng quần áo lên tủ như cũ, thở hổn hển nói: “Tôi không nỡ ghìm chết anh, ngộ nhỡ anh chết, tôi sẽ chạy ra ngoài trước.”

“Nghèo chết cậu đi.”

Hoa Kì bĩu môi: “Tôi thích.” Nói xong, Hoa Kì từ trên giường nhảy xuống, lúc này cậu sớm bị hơi nóng trong phòng xông ra cả người mồ hôi, bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể cởi đồng phục làm việc trên người xuống, mặc cái quần cộc lớn bình thường hay mang để tắm kỳ cho người ta, đi lại trong phòng.

Trang Hào theo dõi cậu đi loạn trong phòng, muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt trở vào.

Hoa Kì hoạt động gân cốt một chút, cười nói: “Kiếm chút tiền thật khó khăn mà.” Hoa Kì vỗ tay một cái, nhún nhún vai: “Đến đây đi, chúng ta tiếp tục.”

Trang Hào giống như thịt nằm trên thớt gỗ, mặc cho Hoa Kì luyện đao.

Hoa Kì đi tới bên cạnh Trang Hào, đứng trước hai chân anh, từ từ cúi đầu xuống, há mồm cắn cái nút áo thứ nhất, lưỡi Hoa Kì hết sức linh hoạt, giống như rắn, quấn lấy nút áo, từ từ di chuyển.

Trang Hào nhắm chặt hai mắt, vốn muốn trốn tránh, nhưng khi Hoa Kì cởi ra cái nút áo thứ nhất, hơi nóng từ miệng cậu truyền đến làm cho anh ngồi thẳng người lên. Trang Hào âm thầm nuốt nước miếng, yết hầu đói khát lên xuống.

Hoa Kì mở nút áo đồng thời tham lam ngửi mùi trên thân thể Trang Hào, đó là mùi vị sạch sẽ.

Mùi vị đó quyến rũ Hoa Kì, khiến cho cậu vươn lưỡi len lén liếm xương quai xanh của Trang Hào một chút.

Hình như Trang Hào cảm nhận được xương quai xanh truyền đến cảm giác ẩm nóng, anh khẽ giật giật thân thể, không có động tác gì.

Nút áo thứ hai mở ra, Hoa Kì lại cong cong eo, bắt đầu cởi nút áo thứ ba.

Cổ áo rộng mở, mơ hồ lộ ra hình xăm của Trang Hào, con báo màu đen kia, cặp mắt nó uy mãnh mà khát máu, đang hung hăng nhìn chằm chằm Hoa Kì, trong gang tấc, Hoa Kì nhìn hết sức chân thiết, đùa giỡn vươn lưỡi liếm một cái lên ánh mắt tiểu Báo.

Trang Hào sững sờ, lần này cảm giác rất rõ ràng, anh vội vàng cúi đầu, nhìn xoáy tóc của cậu. Thở dốc, Trang Hào rất muốn vươn tay kéo cậu lên, nhưng anh vẫn do dự. Nội tâm Trang Hào giãy giụa, kêu gào, bởi vì cảm giác này, trước đây chưa từng có.

Nút thứ ba cởi ra, Hoa Kì mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, cậu giơ tay lau trán, cả người toàn mồ hôi.

Nút áo thứ tư ở vị trí trên bụng Trang Hào, xuyên qua vạt áo rộng mở có thể thấy được hình dáng cơ bụng rõ ràng của Trang Hào, Hoa Kì rất ưa thích có đàn ông có vóc người như vậy, cậu không nhịn được hấp dẫn, cong miệng hôn lên cơ bụng nơi đó.

Trang Hào trợn to mắt, cứng ngắc nói không ra một câu.

Hoa Kì nhắm mắt hôn, sau đó vươn lưỡi liếm một vòng tròn, một vòng một vòng lại một vòng.

Yết hầu Trang Hào lên xuống, cúi đầu, nhìn Hoa Kì liếm bụng mình như bú sữa mẹ, loại cảm giác này rất kỳ lạ, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Ngay cả khi anh thích con gái, nhưng anh cũng là đàn ông, nào có thể chịu đựng được hấp dẫn như vậy.

Trang Hào từ từ có biến hóa, quần phía dưới đã sớm không có cách nào che giấu được nhị đệ giãy giụa, nó muốn ra ngoài hóng mát một chút. Nhìn xoáy tóc của Hoa Kì, Trang Hào giống như bị mê hoặc, từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng ngửi tóc cậu.

Mùi thơm nhàn nhạt, không phải dầu gội đầu, mà là mùi xà bông thơm.

Hoa Kì hôn liếm đủ rồi, lại bắt đầu trở lại công tác lúc đầu, dùng miệng cởi nút áo.

Khi Hoa Kì cởi nút cuối cùng, cậu đã sớm nửa quỳ trước người Trang Hào, ngẩng đầu lên là nhìn thấy được túp lều phía dưới của Trang Hào.

Rất cao, rất cao.

Hoa Kì nhìn nhập thần, giơ tay lên lau phía dưới người anh, lúc sắp chạm vào, Trang Hào đột nhiên lên tiếng nói: “Nếu như cậu dùng tay, chúng ta lập tức kết thúc, cậu còn phải trả lại tiền lần trước cho tôi.”

Hoa Kì bị lời nói của Trang Hào cứng rắn bức lui, giận dỗi ngẩng đầu lên: “Dùng miệng tốt lắm.” Nói xong, Hoa Kì cúi đầu cắn dây lưng quần Trang Hào, không còn dịu dàng như mới vừa rồi, giống sói đói vồ mồi gật gù hả hê mãnh liệt kéo.

“Cậu muốn ăn tôi sao?” Trang Hào dở khóc dở cười nói.

Hoa Kì buông miệng ra, đầu không nâng mắt không trợn nói: “Miệng tôi không đủ lớn.”

Trang Hào thích đấu khẩu với Hoa Kì, vì vậy nói: “Mọi người đều nói miệng to thì lợi hại, miệng cậu nhỏ vậy có được không?”

Hoa Kì không phục lắm nói: “Không tin tôi làm thử cho xem, hút khô anh.”

“Ha ha, rốt cuộc cậu cũng nói ra lời trong lòng? Cậu chính là gay, cậu biến thái chết tiệc này.” Lúc Trang Hào đấu khẩu với Hoa Kì thì nhị đệ đã tiêu giảm không ít, lúc anh cho rằng tất cả có thể kết thúc, Hoa Kì đã sớm dùng miệng kéo khóa quần anh, sau đó vươn lưỡi cách màu lót trắng liếm nhị đệ nửa mềm nửa cứng rắn của anh.

Trong lòng Trang Hào giống như đổ bình ngũ vị, ngọt bùi cay đắng mặn a.

Hoa Kì mắt điếc tai ngơ, vẫn liếm như cũ, nhưng càng liếm càng gấp gáp, cậu không muốn cứ tiến hành từng tí như vậy, cậu không kiên nhẫn. Vì vậy, Hoa Kì đứng lên, không đợi Trang Hào phản ứng lại, một tay đẩy ngã anh xuống giường: “Tôi lấy tay giúp anh cởi quần, dù sao cũng đã cởi áo, cùng lắm thì trả lại cho anh nửa số tiền.”

Vừa dứt lời, Hoa Kì một phát bắt lấy lưng quần Trang Hào, cánh tay dùng lực, quần ngoài và quần lót trong nháy mắt bị kéo xuống đầu gối.

Trang Hào bị hành động của Hoa Kì làm trở tay không kịp, còn chưa kịp nói chuyện, Hoa Kì liền cúi người một hớp nhét nhị đệ của anh vào.

Trước kia Trang Hào cũng từng có hai cô bạn gái, nhưng các cô đều không chịu dùng miệng làm cho Trang Hào, vì vậy, lần này chính là lần đầu tiên Trang Hào thể nghiệm đến khoang miệng ấm áp.

Hoa Kì trên dưới gật đầu, một chút xíu liếm ướt thiết côn cứng rắn trong miệng.

Trang Hào bị cậu làm cho không chịu nổi, không để ý tới cái gọi là nam nữ, anh chỉ muốn bắn ra.

Trang Hào ôm lấy đầu Hoa Kì, giống như máy đóng cọc hì hà hì hục dồn sức đâm vào bên trong.

Hoa Kì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại giống như rất có kinh nghiệm duỗi thẳng cổ, hầu kết áp về phía sau, giống như biến thành một lối đi thông suốt, mặc cho Trang Hào đòi lấy.

Trang Hào một hơi đâm hơn 10′, rốt cuộc không thể nhịn được nữa dưới bắn ra.

Bắn ra rồi, Trang Hào thở hổn hển, từ từ cúi đầu nhìn Hoa Kì phía dưới, tay anh vẫn như cũ ôm lấy đầu Hoa Kì, lúc muốn lấy ra thì anh nhìn thấy trên ngón cái còn có một giọt nước, Cái đó là. . . . . . nước mắt của cậu sao?

Trang Hào đau xót trong lòng, vội vàng xê dịch thân thể về sau, nhị đệ mềm xuống thoát khỏi miệng cậu.

Trang Hào vuốt ve tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Cậu không phải biết phản kháng lại sao?”

Hoa Kì nằm sấp trên đùi anh thở hổn hển, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cậu không có khóc, mà là vì Trang Hào vận động quá nhanh làm cậu buồn nôn.

Vào giờ phút này, Trang Hào cũng không biết nên nói cái gì, cứ như vậy vuốt tóc, lỗ tai, vành tai cậu.

Một lát sau: “Được rồi, tôi phải đi rồi, trong nhà còn có chuyện.” Trang Hào nhéo nhéo mặt Hoa Kì.

Nước mắt đã sớm khô mà trong miệng vẫn trơn dính như cũ, Hoa Kì ngẩng đầu lên, lúc đứng dậy chân trái tê rần thiếu chút nữa quỳ xuống đất, Hoa Kì tay nhanh bắt lấy đùi Trang Hào, lúc này mới ổn định thân hình.

“Dkm. . . . . .” vẻ mặt Trang Hào hết sức khổ sở.

Hoa Kì không rõ, vội vàng lấy tay ra, thấy dưới tay mình là một vết thương lớn, vết thương đã kết da non, vừa rồi Hoa Kì dùng sức nhấn một cái vết thương lại bị vỡ, chậm rãi chảy máu.

Hoa Kì cả kinh nói: “Anh sao lại bị thương?”

Trang Hào xem thường đứng khỏi giường, động tác nhanh nhẹn kéo quần lên: “Vết thương nhỏ này cũng bình thường, cậu kích động cái gì?”

“Anh chờ một chút, tôi đi sẽ trở lại.” Hoa Kì kéo chân trái chết lặng đi tới cửa.

“Cậu lại muốn băng bó vết thương cho ông đây?” Trang Hào cười như không cười thắt đai lưng, nói tiếp: “Tôi nói, có phải cậu thích tôi rồi hay không hả ?”

Hoa Kì khó nén lúng túng, bởi vì ngay cả chính cậu cũng không biết là mình có thích Trang Hào không.

Có lẽ có? Có lẽ không? Tóm lại, Hoa Kì thích nhìn mặt và thân thể Trang Hào.

“Không nói là xong.” Trang Hào cầm lấy áo sơ mi mặc lên người: “Đúng rồi, cậu tên gì? Vẫn chưa hỏi tên cậu.”

Hoa Kì nói liên tục: “Hoa Kì, hoa trong mùi hoa, kỳ trong cờ xí.”

Trang Hào thưởng thức một hồi lâu: “Tên thật dễ nghe, tôi tên là Trang Hào, trang trong trang viên, hào trong món ăn ngon.” Trang Hào đột nhiên ý thức được không thích hợp, món ăn ngon không phải là mặc cho người ta thưởng thức sao? Thật đúng là hợp với tình hình.

“Được rồi, chơi cũng chơi, nhân tình tôi cũng trả rồi, có thể đi được chưa?” Trang Hào ăn mặc chỉnh tề xong, nói.

Hoa Kì không cam lòng: “Anh mới trả một lần, còn một lần chưa trả.”

Trang Hào trầm mặt: “Cậu thật đúng là mặt dày không biết xấu hổ.”

Hoa Kì ngước đầu: “Ai cần xấu hổ, anh làm gì được tôi.”

“Cậu . . . . .” Trang Hào chỉ vào Hoa Kì: “Coi như cậu có gan, còn muốn gì, cậu nói đi, hôm nay giải quyết một lần.”

Hoa Kì cười nói: “Anh cứ chờ tôi trở lại, không được đi.” Hoa Kì mở cửa đi ra ngoài, trước khi đóng cửa Hoa Kì trừng lớn mắt tỏ vẻ cảnh cáo.

Hoa Kì ra khỏi phòng bao, cảm giác chết lặng nơi chân trái đã không còn, cậu thử đá đá chân liền chạy tới quầy phục vụ.

Giống như lần trước, Hoa Kì cầm băng gạc cùng băng keo cá nhân, trên đường trở về Hoa Kì đều mỉm cười, lúc cậu đẩy cửa phòng bao ra, bên trong lại không có một bóng người.

Hoa Kì đứng trước cửa, từ từ nở nụ cười, nhưng trong nội tâm lại bình tĩnh, cậu nói thầm nho nhỏ: “Chờ xem.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.