Chương 606
”Chị?” Mãi đến lúc Trương Thịnh Hải đi đến bên cạnh cô, cô mới từ trong đống suy nghĩ rối rắm mà tỉnh táo lại, siết chặt nắm tay, kiên định nói: ”Đi thôi!”
Trương Thịnh Hải bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không khuyên nữa, nghe lời đi cùng cô.
Có cậu nhìn thấy, chắc cũng không coi là người ngoài nhỉ?
Ai…việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được!
Mặc dù Bắc Khởi Hiên bố trí vệ sĩ và người theo dõi, nhưng trong mắt Tiêu Mặc Ngôn thì chẳng là gì.
Lần trước lúc anh ngồi trong quán trà kia, mấy vệ sĩ bên ngoài không một ai phát hiện ra anh.
Bảo Ngọc đến rất nhanh, cô đội một chiếc mũ lười trai, quàng khăn che kín hai bên mặt, xuất hiện trước mặt anh.
Mãi đến lúc nhìn thấy cô, trên mặt Tiêu Chí Kiêm mới lộ ra nụ cười ôn hòa: ”Hôm nay bên ngoài lạnh, sao lại mặc ít như vậy?”
”Không sao, gần đây ngày nào em cũng tập luyện với chị Điềm, sức khỏe rất tốt!” Sau khi Bảo Ngọc ngồi xuống, cũng không nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề: ”Tiêu Mặc Ngôn, sao anh lại muốn gặp Tiêu Tuyệt? Các anh…”
Anh híp mắt, ý cười trên môi sâu hơn: ”Chuyện này em không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết.” Dừng một lát, anh lại nói: ”Sẽ giải quyết ổn thỏa trong một lần.”
Mặc kệ là anh hay là Tiêu Tuyệt, Bắc Khởi Hiên, anh cũng không muốn làm cho người phụ nữ này phiền lòng thêm nữa.
”Nhưng…nhưng…”Bảo Ngọc nói, cô chưa kịp báo cho Nghê Thư nữa, còn muốn sắp xếp thời cơ thích hợp, có thể cho Tiêu Tuyệt bắt đầu một lần nữa.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh giơ tay xoa xoa hai má cô: ”Anh từng nói là giao cho anh mà.”
Rủ mi, một lúc lâu sau mới mở miệng: ”Anh sẽ cho anh ta một lời giải thích.”
Bảo Ngọc không hiểu ”giải thích” anh nói ở đây là gì, chỉ nghĩ, lần này không thể để bọn họ gây tổn thương cho nhau nữa.
—
Clb cấp cao ở một thành phố nào đó bị bao bằng một số tiền lớn.
Sắc trời dần tối, một chiếc xe chậm rãi xuất hiện ở ngoài tòa nhà, cửa xe mở ra, Bắc Khởi Hiên mặc một bộ âu phục màu đen bước xuống, bộ dạng ung dung để quản lý dẫn vào trong Clb.
”Chuẩn bị xong hết chưa?” Anh ta hỏi.
Quản lý lên tiếng trả lời: ”Anh Hiên, anh yên tâm, đều chuẩn bị xong hết rồi.”
Bắc Khởi Hiên vừa lòng gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, theo quản lí đi vào phòng chờ đủ chứa hơn hai mươi người, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Từng phút từng giây trôi qua, nhưng, những người anh ta mong đợi lại không xuất hiện.
Bắc Khởi Hiên nhíu mày, không ngừng nâng tay lên xem đồng hồ. Trong lòng vốn bình tĩnh giờ phút này bắt đầu hơi nóng nảy, mơ hồ có chút bất an.
Quản lý gõ cửa tiến vào: ”Anh Hiên, khách khi nào thì đến, có thể khai tiệc chưa ạ?”
Bắc Khởi Hiên không kiên nhẫn phất tay, bực bội đứng dậy đi vào trong phòng, vừa đi vừa tháo cà vạt ném sang một bên, cởi nút thắt trên áo sơ mi.
Đúng lúc này, quản lí lại gõ cửa tiến vào: ”Ách, anh Hiên, anh có điện thoại.”
Bước chân của Bắc Khởi Hiên dừng lại, anh quay đầu hỏi: ”Tìm tôi à?”