Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 2 - Chương 15



Qua thêm mấy ngày, đợi đến khi Mộ Tĩnh Vân hoàn toàn bình phục, đoàn người Hách Liên Dực Mẫn cũng phải bắt đầu lộ trình về nhà.

Thiên lý mã mặc dù đi nhanh, nhưng chuyến đi này có thêm Tĩnh Mẫn, tiểu hài nhi không so được với người lớn, con đường tuy rằng không tính là khó đi, nhưng cũng hao giờ hao lực, mọi người bàn bạc một lần, quyết định không cần đi thẳng một mạch, dùng xe ngựa thay vì cưỡi ngựa, dù sao cũng ổn thỏa hơn nhiều.

Chuẩn bị xong xe ngựa, còn dư lại cũng không nhiều việc cần thu dọn, những đồ vật ở trong nhà không mang theo được cũng không cần thiết, tất cả đều tặng cho phu phụ hàng xóm, ngược lại cũng có cái gì đó gọi là trả lại cái nhân tình mà bọn họ đã chiếu cố mấy năm nay.

Bố trí ổn thỏa, khởi hành từ sớm, Tĩnh Mẫn vẫn luôn thật biết nghe lời, không thấy có gì không thoải mái.

Nhưng nhi tử ngoan ngoãn, phụ thân lại khiến người ta không thể bớt lo, trước khi ra khỏi cửa, Mộ Tĩnh Vân lại khó chịu náo loạn lần nữa, nhất định phải mang theo La Bặc đi theo. Ân Huyền Quắc nghĩ đây là việc không cần thiết, hơn nữa chỉ là một con vật nho nhỏ, nghĩ thầm nếu thật là mộ Tĩnh Vân thích, đợi đến khi về tới Giang Nam sẽ mua một con nữa cho y là được rồi, cần gì phải tự làm khổ mình cả đoạn đường xóc nảy còn phải mang theo. Giáo chủ đại nhân nghĩ tuy tốt, nhưng không ngờ tới Mộ Tĩnh Vân lại không chấp nhận, khuyên can mãi vẫn cứ không nghe, sống chết ôm La Bặc không chịu buông tay, hai người qua lại nên trì hoãn thêm không ít thời gian nữa, cuối cùng Hách Liên Dực Mẫn thấy phiền, cũng không muốn hai người tiếp tục ầm ĩ, buộc lòng phải tự mình đứng ra đáp ứng yêu cầu của Mộ Tĩnh Vân, chuyện này cuối cùng cũng xong, nhưng mà ánh mắt Hách Liên Dực Mẫn nhìn về phía La Bặc rất là không tốt, xem ra cũng không phải là thật lòng muốn mang con mèo này đi theo … (Chồng vẫn là người chiều vợ nhất)

Bị Mộ Tĩnh Vân nháo một trận như thế, mặt trời cũng đã phơi trên đỉnh đầu, may mà cũng không phải là không có thời gian, nếu không, phỏng chừng lại bị dạy dỗ một lúc lâu.

Cuối cùng cũng đi ra cửa, không ngờ có nhiều thôn dân đứng ở ngoài cửa tới đưa tiễn, phu phụ láng giềng và tiên sinh dạy học kia cũng ở trong đó, Tĩnh Mẫn chạy tới chào tạm biệt từng người, dù sao lòng cũng là không dứt được, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút chùng xuống, Mộ Tĩnh Vân cũng không để ý những thứ này, chỉ là nhìn thấy Đường Tùng Bách trong lòng không tránh khỏi một trận chán nản, đang muốn trừng vài cái để tiết mối hận trong lòng, nhưng không nghĩ mắt còn chưa kịp trừng, dưới chân đã đột nhiên trống không, cơ thể theo đó thấy nhẹ hẫng đi, người đã bị Hách Liên Dực Mẫn vứt xuống trong xe ngựa… (Chồng lại ghen ah)

——Từ biệt đồng hương, trì hoãn mãi rồi dù gì cũng phải lên đường, Hách LIên Dực Mẫn và Ân Huyền Quắc đánh xe ở phía trước, Mộ Tĩnh Vân cùng nhi tử ngồi ở trong xe ngây người ra – kỳ thật chỉ là tự một mình Mộ Tĩnh Vân ngẩn người ra mà thôi, nhưng Tĩnh Mẫn ở trong xe cũng không thể chơi đùa cái gì, cho nên cũng không thể làm gì khác hơn là bắt chước phụ thân nó…

“Tĩnh Mẫn qua đây.” Nằm một hồi, con ngươi bỗng nhiên đảo một vòng, vẫy vẫy tay về phía nhi tử…

“Phụ thân.” Nghe lời nhích lại gần.

“Đợi lát nữa…” Khi nói đến đây, thanh âm của Mộ Tĩnh Vân cố ý nhỏ xuống…

—— Lúc Hách Liên Dực Mẫn vén mành bên trong ra, nhìn thấy một hình tượng “phụ từ tử hiếu” một lớn một nhỏ đang thì thầm bên tai, chỉ có điều may mà hắn nói cho cùng vẫn hiểu rõ Mộ Tĩnh Vân, cho nên khi xuống ngựa nhíu mi lại, ‘hừ’ một tiếng, mở miệng hỏi: “Đang nói gì thế?”

“Ai cần ngươi lo.” Liếc ngang người vừa tới, Mộ Tĩnh Vân cũng không cho hắn một chút mặt mũi…

“Tĩnh Mẫn, phụ thân con vừa mới nói gì?” Trong mắt thoáng hiện một tia quỷ quyệt, Hách Liên Dực Mẫn cúi người xuống đi vào, đi tới trước một bước đoạt lấy nhi tử bế lên, tuy đối tượng hỏi là Tĩnh Mẫn, nhưng phía ánh mắt nhìn cũng là gương mặt lạnh nhạt của Mộ Tĩnh Vân——

“Phụ thân bảo con ‘Đợi lát nữa không được uống nước trà’.” Không phát giác được *phong khởi vân dũng* (gió cuộn mây vần) giữa hai người lớn với nhau, Tĩnh Mẫn vô cùng nghe lời đáp…

“Chậc!” Thất vọng phun ra một tiếng, vai của Mộ Tĩnh Vân trong nháy mắt chùng xuống – bởi vì Hách Liên Dực Mẫn tiến vào quá mức đột ngột, cho nên y còn chưa kịp “nhắc nhở” Tĩnh Mẫn đừng nói ra ngoài, đã bị tiểu tử kia “thành thật ngoan ngoãn” bán đứng…

—— Đối phó với loại cao thủ như Hách Liên Dực Mẫn và giáo chủ, lượng mê dược hạ xuống nhất định phải hết sức mạnh, thân thể của tiểu hài tử không thể so với người lớn, nếu cùng uống chung, không bảo đảm được chuyện gì sẽ xảy ra, mà cũng chính bởi vì vậy, y mới cố tình nói trước cho Tĩnh Mẫn đợi lát nữa không được uống trà – giải quyết hai người kia xong, còn dư lại một người nho nhỏ Tĩnh Mẫn, dĩ nhiên là không thành vấn đề gì, tùy tiện bấm một cái để làm nó ngủ cũng dễ thôi.

“Ngoan, đi ra ngoài ngắm phong cảnh với Huyền Quắc cữu cữu đi.” Sau khi nghe xong lời của Tĩnh Mẫn, khóe miệng Hách Liên Dực Mẫn cười tà gợi lên một đường cong, vỗ nhè nhẹ nhi tử, sau dẫn nó ra ra ngoài giao cho Ân Huyền Quắc trước mặt mới quay người lại trở về trong xe, vẻ mặt đăm chiêu nhìn Mộ Tĩnh Vân bây giờ đã bình tĩnh lại: “Ngươi muốn tự mình giao ra đây? Hay là muốn ta động thủ?”

“Đi đánh xe của ngươi, bớt tới phiền ta.” Thân thể bình phục, đầy đủ sức lực, tính khí tự nhiên cũng sẽ trở lại, Mộ Tĩnh Vân không nhịn được giễu cợt một tiếng, quay mặt qua một bên, biểu lộ bản thân hoàn toàn không có hứng thú với nội dung của lần nói chuyện này – mặc dù bị nam nhân này bắt gặp, nhưng chuyện này có có thể cứu vãn được! Cho nên, trước tiên không thể để cục diện bị thua hết!

“Vẫn không thành thật?” Cười cười, không hành động gì, tựa hồ như là đang tính cho Mộ Tĩnh Vân thêm một cơ hội…

“Hừ.” Không rãnh để ý…

“Vậy thì được lắm, trước tiên giải thích một chút đi, bảo Tĩnh Mẫn không được uống trà là có ý gì?” Nhún nhún vai, Hách  liên Dực Mẫn nhìn rất là ung dung chưa tính là một bộ dáng chất vấn.

“Tiểu hài tử uống nhiều trà như vậy, sinh lực quá đầy đủ sẽ ầm ĩ chết người khác.” Liếc mắt nhìn nam nhân *lão thần tại tại* (thong dong ung dung) kia, vẻ mặt của Mộ Tĩnh Vân cũng *phong khinh vân đạm* (lãnh đạm như mây, nhẹ nhàng như gió) giống vậy…

—— Lý do này tuyệt đối hợp lý, chỉ cần y không thừa nhận, Hách Liên Dực Mẫn có thể làm gì y chứ!

“Ừ, lời này cũng không giả, chỉ có điều ta cảm thấy chân tướng thật sự sẽ càng thú vị hơn một chút.” Gật gật đầu, tiếu ý không giảm, nhưng vừa dứt lời, người lại đột nhiên đứng lên, đi về phía Mộ Tĩnh Vân——

“Hách Liên Dực Mẫn! Ngươi đang sờ chỗ nào thế?!”

“Ai bảo ngươi giấu kĩ như thế.”

“Lấy móng cẩu của ngươi ra cho ta!!”

“Có còn hay không? Lấy ra đây.”

“Ta nói ngươi dừng tay! Có nghe không?!”

“Lần này ngươi dám giấu ngân châm ở trong tóc?”

“Nghe không hiểu tiếng người phải không? Ah! Không được chạm vào chỗ đó!”

“Ngươi còn dám giấu đồ bậy, lần sau sẽ do ta hầu hạ ngươi mặc y phục.” (Ngay và luôn đi anh ơi, em ủng hộ)

“Ngươi xong chưa?! Không được phép sờ!!”

“Đừng lộn xộn, ta còn chưa lục soát hết.”

Trong xe ngựa không ngừng truyền đến tiếng hai người nhao nhao ầm ĩ và tiếng quyền cước binh binh bang bang với nhau, mà Ân Huyền Quắc ngồi ở phía trước, thì từ lâu đã đề phòng xong, bịt kín lỗ tai của Tĩnh Mẫn, để tránh cho cuộc đối thoại vô trách nhiệm của hai người kia truyền vào đầu óc non nớt của tiểu hài tử——

Qua một hồi lâu, đợi đến sau khi mọi thứ gió yên sóng lặng, Ân Huyền Quắc mới buông tay ra, cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tĩnh Mẫn có muốn đi vào với phụ thân của con không?”

“Không muốn, có cha ở cùng với phụ thân là được rồi.” Ngoan ngoãn trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ: ‘Lúc phụ thân tức giận, nó mới không nên đi vào tự tìm cái chết…’

Có người thích thú, có ngươi ai oán, để tốt cho tiểu hài tử, hành trình đi không nhanh không chậm, Tĩnh Mẫn chưa đi xa nhà, đối với chuyện chuyện mới mẻ dọc đường đi cũng rất tò mò, càng gần Giang Nam, phong cảnh càng giống như bức thi họa, đi đường cho đến bây giờ, thay vì nói là gấp rút lên đường trở về nhà, chi bằng nói là du sơn ngoạn thủy thì chuẩn xác hơn.

Mộ Tĩnh Vân đã sớm bị Hách Liên Dực Mẫn tịch thu toàn bộ ám khí độc dược, lại có hai đại cao thủ cùng nhau liên thủ trấn áp, có thể nói là tà tâm không hết mà lại không thi triển được, kìm nén một hồi lâu, cũng không có thể tạo ra được sóng gió gì. Thời gian qua trong chớp mắt, Giang Nam gần ngay trước mắt, tuy là Mộ Tĩnh Vân ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, nhưng thật ra, trong lòng đã loạn hơn ai hết ——

Trong Hách Liên đại trạch, còn có một Tranh Vân đang chờ y…

Bất luận Mộ Tĩnh Vần rầu rĩ thế nào đi chăng nữa, lộ đường cũng phải kết thúc.

Lúc y vẫn còn rối rắm nên đối mặt với tình hình kế tiếp như thế nào, người y đã đứng ở chính sảnh trong Hách Liên đại trạch, ngoại trừ mấy người thân thiết ra, còn lại những nha hoàn tiểu tư tạp vụ đứng chờ đã sớm rời khỏi đại sảnh, mà những người còn sót lại hầu như đều tập trung ánh mắt trên người y – bao gồm cả người mà y vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, Tranh Vân——

Tranh Vân trơ mắt nhìn, trong ánh mắt lúc đầu là vui sướng, biến thành cố ý che giấu, sau đó khi gặp được Tĩnh Mẫn thì kinh hãi, sau khi được cha (Hách Liên Dực Mẫn) xác thực liền có một nỗi buồn khó hiểu, cái loại chán nản lạnh như băng ẩn giấu không dừng được…

—— Sắc mặt của Tranh Vân thay đổi mấy lần, nhưng vẫn chưa nói gì với Mộ Tĩnh Vân, mà lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không nói gì, không lộ vẻ gì, giống như chuyện bây giờ đang xảy ra ở trước mắt nó không liên quan đến nó…

—— Mộ Tĩnh Vân nhắm hai mắt lại, trong lòng y sợ nhất là thấy phản ứng lúc này của Tranh Vân, nhưng, hết thảy lại chính là y hết lần này đến lần khác một tay gây ra…

Bầu không khí nặng nề mà lại xấu hổ, Hách Liên Dực Mẫn ngồi ở chủ vị, ánh mắt phức tạp đảo qua từng người, Mộ Tĩnh Vân áy náy, Tranh Vân đấu tranh, Tĩnh Mẫn bất an, Ân Huyền Quắc không nói nên lời, Lệnh Tiễn trầm mặc, Minh thúc kinh ngạc – tất cả đều được hắn thu vào trong mắt, nhưng mà vướng mắc này làm sao chỉ nói một hai câu là có thể hiểu được đây?

Dính dáng ở trong này há có phải là ngươi ngươi ta ta đơn giản như vậy…

“Minh thúc, ngày mai bảo hạ nhân bắt đầu chuẩn bị, một tháng sau cử hành đại điển nhận tổ, thông cáo thiên hạ, Giang Nam nhất tộc, nghênh đón Nhị thiếu gia Hách Liên Tĩnh Mẫn trở về, đưa về tổ tịch*.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.