Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 13: 13: Bắt Đầu Vòng Va Chạm Thứ Nhất 2



Mọi người cùng nhau vào phòng, Phó Sư Sư vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ.

Chiết Tịch Lam rất quen thuộc với một màn này.

Nàng và ba huynh đệ tỷ muội Phó gia cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vẫn luôn ở chung như thế.

Phó Sư Sư ngốc thì có ngốc chút, miệng cũng xấu nhưng lại không xấu hoàn toàn.

Lúc nhà nàng nghèo nhất, Phó Sư Sư vừa mắng chửi vừa ném túi ngô qua tường để cứu tế.

Có điều ném ngô xong rồi, nàng ta vừa tức vừa hối hận, đứng ở bên tường mắng chửi ba ngày ba đêm.

Lúc đó a nương a tỷ vẫn còn, a nương bị chửi đến xấu hổ bất lực, a tỷ thì lại vui tươi hớn hở, dẫn nàng theo dời cái ghế nhỏ đến ngồi ở dưới chân tường nghe, vừa nghe vừa uốn nắn: “Sư sư à, câu cũng không tiểu một bãi mà soi lại chính mình đổi thành sao không tự nhìn lại chính mình sẽ văn nhã hơn rất nhiều.”

Nhớ tới lúc trước, Chiết Tịch Lam liền muốn cười.

Nàng cười, Phó Sư Sư lại tức giận lên: “Cười đồ khốn gia gia nhà ngươi!”

Phó Lý ước gì có thể giả vờ như không quen biết nàng ta, nhưng Chiết Tịch Lam rốt cuộc lại cười ra tiếng.

Cái câu “đồ khốn gia gia nhà ngươi” này cũng là lần đó a tỷ ngồi cách bức tường dạy nàng ta.

Lúc đầu Phó Sư Sư vốn mắng là cười cái rắm a nương nhà ngươi, a tỷ lại nói tất cả mọi người đều được nương sinh ra, a nương càng vất vả công lao càng lớn, mắng chửi người cần gì phải mắng chửi nương, cái đó là câu mà nam nhân chửi, không cần phải làm theo.

Nữ tử muốn mắng thì phải mắng riêng, bọn hắn chửi nương thì các nàng mắng cha.

Năm đó Phó Sư Sư còn nhỏ, khoảng bảy tám tuổi, rất dễ lừa gạt, cảm thấy a tỷ nói cũng có đạo lý.

Nàng ta đứng ở bên kia bức tường không ngại học hỏi kẻ dưới: “Nhưng cha rất tốt với ta, ta cũng không muốn mắng.”

A tỷ thuận tiện nói: “Vậy thì mắng gia gia nhà ngươi, gia gia của ngươi là gà trống bằng sắt, một cái lông cũng nhổ không ra, còn không mua trứng gà cho ngươi ăn.”

Phó Sư Sư cảm thấy rất đúng.

Nàng ta bắt đầu mắng: “Đồ khốn gia gia nhà ta!”

A tỷ: “….”

Ý nàng không phải thế này.

Kết quả đúng lúc Phó đại nhân và Phó mẫu về nhà, nghe được lời này, tưởng “đồ khốn này” là “đồ khốn kia” nên đã đánh Phó Sư Sư một trận.

.wattpad.com/user/thilathila

Nhưng mà, có lẽ là vì bị đánh cho tơi tả mà Phó Sư Sư ghi nhớ những lời này trong lòng, mỗi khi mất bình tĩnh lại mắng ra.

Chiết Tịch Lam lắc đầu, bởi vì nhớ tới a tỷ, vẻ mặt thoáng chốc đau lòng, đứng ở bên người Ngũ phu nhân, cười chính thức chào hỏi: “Sư sư, từ khi ly biệt đến giờ không có việc gì chứ.”

Tiếng mắng mỏ của Phó Sư Sư đột nhiên im bặt ngừng lại, hừ lạnh một câu: “Nhiều năm không gặp như vậy, ngươi vẫn là cái đồ hồ ly tinh tống tiền.”

Phó Lý: “Câm miệng đi! Muội còn không ngại mất mặt hả!”

Phó Sư Sư giận tím mặt: “Muội mất mặt? Huynh mới chính là kẻ mất mặt kia! Huynh ném hết mặt mũi cả nhà đi rồi! Nếu không phải ánh mắt huynh cứ dính trên người Chiết Nhị, muội sẽ bị hai tiểu nương bì* không có giáo dục kia chế nhạo sao!”

*Phương ngữ, có nơi chỉ là cách gọi thông thường, có nơi dùng để mắng chửi, cách gọi về những cô gái nhỏ chưa chồng.

Ban tam cô nương thấy thế mỉa mai: “Nói ngươi thô bỉ, ngươi lại coi chính mình là phụ nhân phố phường chua ngoa một chữ bẻ đôi cũng không biết, ta chưa bao giờ thấy người không biết giữ miệng như ngươi.”

Ban tứ cô nương cũng muốn mỉa mai vài câu, nhưng mà nàng ta vừa mở miệng thì đã bị Ngũ phu nhân cắt ngang.

“Được rồi! Giống cái dạng gì rồi!”

Bà nghiêm mặt: “Hai người các con nếu là đến thăm Minh Kỳ thì đã thăm rồi, liền đi theo ta đi, nó không có việc gì.”

Hai cô nương Ban gia ấm ức gật đầu: “Vâng.”

Ngũ phu nhân vừa nhìn về phía Phó Sư Sư, muốn khuyên bảo vài câu, kết quả là Phó Sư Sư quay đầu, dáng vẻ lục thân không nhận, vô cùng kiêu ngạo: “Phu nhân không cần nhiều lời, nếu ta có sai thì đã có a nương giáo dục ta, chuyện này không liên quan đến người.”

Lại nói: “Bây giờ ta đi, các người có chuyện thì cứ giáp mặt mà nói, đừng có bàn luận sau lưng về ta.”

Phó Lý sợ nàng ta lỗ mãng gặp chuyện không may: “Muội đi đâu? Tuyết vẫn đang rơi.”

Phó Sư Sư oán khí ngút trời: “Đương nhiên là đi ở chỗ nữ trai xá! Quản ánh mắt của huynh cho tốt đi, a nương kêu muội trông chừng huynh! Huynh tưởng muội muốn ở chỗ này ăn chay hay sao!”

.wattpad.com/user/thilathila

Phó Lý bị mắng té tát, xám xịt nhìn về phía Chiết Tịch Lam, Chiết Tịch Lam lại không có nhìn hắn mà là nhìn về phía Ban Minh Kỳ cũng gãy chân ngay bên cạnh hắn.

Hắn ta đang lén nhìn nàng.

Loại cảm giác này không sai.

Chiết Tịch Lam nổi lên tâm tư, đã có lòng đáp lại, nhưng lúc này nàng vẫn chỉ là muốn thử đáp lại một chút.

Nếu muốn thật sự đáp lại thì nhất định phải biết được ý nghĩ của di mẫu và Đại phu nhân.

Cho nên trước lúc biết được ý của bọn họ, nàng không thể làm quá mức rõ ràng.

Loại tình huống này, nàng cũng biết ứng phó như thế nào.

Lén lút đưa tình là không được, thẳng thắn đường hoàng nhìn hắn là được.

“Biểu huynh.”

Nàng cười nhẹ gọi một tiếng: “Chân huynh đỡ hơn chút nào chưa?”

Bên ngoài phòng, Thịnh Trường Dực vốn đang đứng ở dưới hành lang, cúi đầu rũ mắt nghe trò khôi hài ở bên trong, vẻ mặt hắn hờ hững, nhưng sau khi nghe thấy câu biểu huynh có mang theo một tia thân mật này, hắn ngẩng đầu lên rồi sau đó xách đao chậm rãi đi về phía phòng Ban Minh Kỳ.

Thịnh Sóc kinh ngạc, không hiểu chuyện gì, đuổi theo sát: “Thế tử gia…!”

Thịnh Trường Dực bị âm thanh kêu to này làm cho bừng tỉnh, lại dừng lại.

Hắn đứng ở ngoài cửa, cầm một cây đao trong tay, thân đao đứng im bất động, rất nhanh đã nhiễm phải gió tuyết.

Trong phòng, Ban Minh Kỳ bởi vì nghe xong một câu quan tâm này mà mềm nhũn nửa người.

Rõ ràng là giọng điệu bình thường, câu hỏi bình thường, không hiểu sao hắn lại cảm thấy toàn thân tê tê dại dại.

Cảm giác tê dại càn quét toàn thân, cho đến khi ngập tràn tâm trí chất đầy sách thánh hiền của hắn.

Hắn đỏ mặt cúi đầu: “Ta tốt hơn nhiều rồi, biểu muội không cần lo lắng.”

Ngũ phu nhân thấy hắn đỏ mặt, trong lòng nắm chắc.

Đúng lúc bà có ý đó, liền cười lên: “Tốt hơn nhiều là được, vậy chúng ta đi đây, ta còn phải dẫn Lam Lam đi Thiên Đức Điện bái tế.”

Bà đứng lên, những người khác cũng đứng lên theo chuẩn bị rời đi.

Phó Lý sốt ruột, lần này hắn vẫn chưa giải thích được chuyện năm đó rời đi với Lam Lam!

Phó Sư Sư nhìn thấy, vừa đi vừa hừ một tiếng khinh miệt với Chiết Tịch Lam: “A huynh ta là một tên phế vật nhưng gặp phải ngươi cũng là huynh ấy xúi quẩy!”

“Chiết Nhị, đang sống yên lành, nhiều nơi như vậy ngươi không đi, lại cứ khăng khăng chạy tới kinh đô, lòng ngươi trong sạch nhỉ! Đồ hồ ly tinh nhà ngươi!”

Chiết Tịch Lam cũng không hề tức giận, nàng cười dịu dàng nói: “Phó Tam, ngươi biết câu chuyện hồ ly tinh nói mình không biết không?”

Phó Sư Sư: “Không biết.”

Chiết Tịch Lam cười rộ lên.

Ban Minh Nhụy cũng cười nhìn Phó Sư Sư một chút: “Phó cô nương, ngươi còn rất thú vị.”

Phó Sư Sư không biết chuyện gì, không có rõ ràng là có ý gì, đành phải lườm nguýt, sau đó đi nhanh mấy bước, đuổi theo Ban Tam cô nương và Ban Tứ cô nương vì ấm ức không muốn nói chuyện nên đã đi nhanh hơn ở bên cạnh.

…!Vừa nãy chắc chắn là nàng ta bị bẽ mặt rồi! Nàng ta mới không cần nhìn mặt của bọn họ!

Chiết Tịch Lam thì theo Ngũ phu nhân và Ban Minh Nhụy đi ở phía sau.

.wattpad.com/user/thilathila

Bọn họ dần dần từng bước đi xa, lòng Phó Lý nóng như lửa đốt, cuối cùng nhịn không được, sợ muội muội đến rồi về sau chính là a nương đến, đến lúc đó đánh hắn ngất xỉu khiêng xuống núi thì không thể gặp Lam Lam, ông trời để cho bọn họ cùng đi Minh Giác Tự không phải là để cho hắn lãng phí.

Hắn lớn tiếng gọi: “Lam Lam…!ta có lời nói với nàng.”

Chiết Tịch Lam quay người, đột nhiên có chút phiền chán, vật đổi sao dời, hắn ầm ĩ như vậy, thanh danh của nàng sợ là không còn nữa.

Mất thì mất, coi như nàng trả nợ, nhưng hắn thật đúng là đáng ghét.

Nàng lạnh mặt nói: “Tốt nhất là ngươi không nói.”

“Phó Lý, ngươi không cần lưỡi nữa?”

Phó Lý sợ tới mức tủi thân ngậm miệng.

Mà lúc này, Ban Minh Kỳ rốt cuộc hiểu rõ một việc: Phó Lý sợ là thích biểu muội.

Trong lòng của hắn có chút lo lắng, A Lý và biểu muội là thanh mai trúc mã, nhìn thế nào thì lại thấy phù hợp thế đó.

Nhưng nghĩ đến việc hai người phù hợp, hắn lại dâng lên chút cảm giác bồn chồn.

Hắn không biết mình đây là làm sao, nhưng hắn biết, mình phải làm chút gì đó vì biểu muội.

Nhưng hắn chưa bao giờ làm việc gì cho cô nương, trong lúc nhất thời mờ mịt luống cuống.

Hắn ủ rũ, nhưng Ban tam cô nương và Ban tứ cô nương đứng ở xa, không có nhìn thấy vẻ mặt, chỉ thấy hắn cúi đầu, giống như có chút không kiên nhẫn.

Hai người liền cười nhạo một tiếng, Ban tam cô nương nói khẽ: “A huynh ở chỗ này chịu khổ, bị ép phải xem một vở kịch lớn như vậy.”

Phó Sư Sư nguýt qua: “Cười đồ khốn gia gia nhà ngươi! Còn xem kịch cơ đấy, ngươi không phát hiện tròng mắt kia của ca ca ngươi sắp dính lên người nàng ta rồi sao!”

Ban tứ cô nương: “Huynh trưởng ta chắc chắc sẽ không, huynh ấy là chính nhân quân tử.”

Lời này vừa nói ra đã thấy Ban Minh Kỳ ấp a ấp úng lên tiếng: “Biểu muội…! ta nhớ muội thích bắn tên, ta, ta nhớ một quyển sách về bắn tên, bây giờ chân gãy, ta cũng không có việc gì, chi bằng chép lại cho muội?”

Bởi vì cách xa nên tiếng nói đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe rõ toàn bộ.

Phó Sư Sư mỉa mai cười một tiếng, Ban tứ cô nương lập tức giải thích: “…!A huynh là trưởng tử, từ nhỏ đã luôn bảo vệ huynh đệ tỷ muội.

Chiết Tịch Lam cũng coi như là người trong nhà, a huynh làm như vậy là vì huynh ấy có lòng tốt.”

Lúc này, giọng nói của người vẫn luôn đứng ở dưới hành lang là Thịnh Trường truyền đến: “Chiết cô nương.”

Chiết Tịch Lam nhìn sang, chỉ thấy con mắt Thịnh Trường Dực thật sâu, nhìn nàng nói: “Chiết cô nương muốn có tiễn thư? Trong phòng ta vừa khéo có một quyển.

Nếu như ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi.”

Chiết Tịch Lam kỳ thật không muốn.

Nàng làm gì muốn sách Thịnh Trường Dực chứ, loại thời điểm này nên đáp lời Ban Minh Kỳ mới phải.

Có qua có lại, mới tiện kết giao.

Nhưng mà, đây là Thịnh Trường Dực.

Kỹ nghệ bắn cung của nàng là hắn dạy, nàng biết hắn có bao nhiêu lợi hại, sách của hắn tất nhiên không phải vật tầm thường.

Nàng do dự một lát, lưỡng lự giữa nam nhân và sách, sau đó quyết đoán lựa chọn sách.

Nam nhân có thể tới lui tiếp, sách lại hiếm có.

Nàng gật đầu: “Vậy thì xin đa tạ thế tử.”

Ban Minh Kỳ hít vào một hơi, lại nhổ ra một ngụm hơi hỗn loạn, suy nghĩ một chút lại nói: “Nếu như Thế Tử gia có sách, ta đây lại vẽ cho biểu muội một quyển đao phổ? Ta thấy vừa rồi lúc Thế Tử gia luyện đao, mắt biểu muội lộ ra vẻ kinh diễm, có lẽ cũng biết dùng đao?”

Phó Sư Sư ở xa xa mà nghe, cười khúc khích: “Ồ, đây là truyền nhân thi thánh nha, đánh bàn tính đến con chuột bên đường còn biết.”

Ban tam cô nương xem thường ha ha hai tiếng: “Đừng có dùng lòng dạ xấu xa của ngươi đến đo a huynh ta, a huynh ta là chính nhân quân tử, huynh ấy chỉ là vừa nãy thấy ngươi nhục mạ Chiết Tịch Lam, lúc này mới đền bù cho nàng ta.”

Giọng nói của Thịnh Trường Dực vang lên lần nữa.

“Đao phổ sao? Ta cũng có.”

Chiết Tịch Lam: “……”

Nàng lại do dự nữa rồi.

Ban Minh Kỳ lại vừa muốn đổi đồ khác để nói, Phó Lý nghe đến sốt ruột: “Đừng có lại cung tiễn đao phổ, huynh không thấy đồ huynh nói đều là thứ mà Thế Tử biết hay sao! Huynh không biết nói đến cái mà huynh biết hả!”

Hắn khẳng định Vân Vương Thế Tử có tà tâm! A phi, cái tên không biết xấu hổ này!

Xong rồi, xong rồi, cạnh tranh càng ngày lớn hơn rồi.

Hắn ta thật cao nha!

Ban Minh Kỳ xấu hổ cúi đầu: “Vậy thì, cũng chỉ có thể làm một bài thơ cho biểu muội thôi.”

Phó Sư Sư ha ha cười rộ lên, âm dương quái khí: “Làm một bài thơ nha.”

Ban tứ cô nương ổn định tâm trạng: “A huynh ta chỉ là nói theo lời a huynh ngươi thôi, còn nữa, huynh ấy thường xuyên thi hứng đại phát.”

Phó Sư Sư: “Ta nhổ vào, còn thi hứng đại phát, rõ ràng là thú tính đại phát!”

Ban tam cô nương khó thở: “Huynh trưởng ta là chính nhân quân tử.”

Phó Sư Sư: “Hừ hừ, lục đạo luân hồi trước điện Diêm Vương, a huynh ngươi ngồi ngay ngắn ở súc sinh đạo lù lù bất động.”

Mắng xong, cảm thấy lời này có hơi quen thuộc, nghĩ nghĩ, à, hoá ra là lời mắng mà a tỷ Chiết Tịch Lam từng dạy bọn họ nhiều năm trước.

Quả nhiên là văn nhã hơn lời mình tự mắng nhiều.

Lúc này, Ngũ phu nhân nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Chuyện của Phó Lý và Lam Lam thì bà biết, cũng nhìn ra được Minh Kỳ động lòng với Lam Lam, cho nên vừa nãy hắn nhắc đến việc tặng đồ bà cũng không ngăn cản.

Nhưng mà Thịnh Trường Dực……

Bà nhìn ánh mắt, sắc mặt của hắn, cũng không giống dáng vẻ động lòng.

Vậy tặng đồ như thế là vì cái gì?

Vì Chiết Tùng Niên?

Không giống lắm

Bà phải đi xem Chiết Tịch Lam, Chiết Tịch Lam đang nhận lấy hai quyển sách mà Thịnh Sóc lấy từ trong phòng ra, trong con mắt lộ ra vẻ vui mừng, trân trọng ôm vào lòng.

Đồ Thịnh Trường Dực cho đều là thứ tốt, đây chính là sách bảo mệnh, là bản lĩnh, là thứ mà nàng muốn nhất.

Sau đó lại nói với Ban Minh Kỳ: “Cách làm thơ muội cũng không hiểu.

Nhưng vẫn xin đa tạ ý tốt của biểu huynh.”

Nếu thật sự muốn ném một cái khăn tay cho Ban Minh Kỳ, vậy cũng không thể vẫn luôn hùa theo hắn đàm luận thi từ.

Không thích chính là không thích, không thể miễn cưỡng chính mình.

Ném từng ném ba cái khăn tay, rất hiểu làm như thế nào để làm chính mình lúc ném khăn tay đi.

Lông mày Thịnh Trường Dực giãn ra, đưa đao trong tay đến: “Đao phổ còn phải kết hợp với đao tốt để học, cây đao này từng chém giết vô số cường đạo, tặng cho ngươi đi.”

Hắn thật sự là quá biết tặng đồ, Chiết Tịch Lam không có cách nào từ chối được.

Vừa nghĩ tới trên đao đã từng nhuộm máu của vô số kẻ địch thì trái tim nàng lại đập lên thình thịch.

Nàng thật lòng thật dạ nói: “Thế tử, đa tạ.”

Thịnh Trường Dực cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng ừm một tiếng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.