Nhân sinh tại thế (lúc còn sống), mong muốn của hắn cũng không nhiều.
Chỉ muốn toàn tâm toàn ý với một người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Vô Ưu nàng vui vẻ, hắn đuổi theo nụ cười của nàng, sự vui mừng của nàng, tất cả của nàng.
Cung Ly Lạc nắm chặt tay Vô Ưu, thản nhiên gật đầu với Thân Đồ Thiên Tuyệt, Thân Đồ Thiên Tuyệt cũng thản nhiên gật đầu lại, nhẹ lướt đi.
Vô Ưu hì hì cười ra tiếng, “Hai đại nam nhân các ngươi, chơi gì vậy?”
Thần thần bí bí, lén lén lút lút.
Nếu không muốn chia lìa, sao không ngồi xuống, rượu ngon món ngon, bỉnh chúc dạ đàm (*)?
(*) Đốt đuốc chơi đêm, chỉ sự hưởng thụ cuộc sống trước thời gian ngắn ngủi qua mau.
Cung Ly Lạc không nói gì, dắt Vô Ưu đi tới ngồi xuống bên bàn, mới thản nhiên mở miệng nói, “Ưu nhi, ngươi thông minh như thế, đã sớm đoán được có đúng hay không?”
Vô Ưu nhíu mày, “Đoán được là một chuyện, chính miệng ngươi nói cho ta biết, lại là một chuyện khác!”
Lời của Vô Ưu, Cung Ly Lạc hiểu.
Nắm chặt tay Vô Ưu, “Ưu nhi, hắn là huynh đệ ruột ta thất lạc nhiều năm!”
Cung Ly Lạc nói xong, cẩn thận dò xét vẻ mặt của Vô Ưu, thấy Vô Ưu nghe rất nghiêm túc, vô cùng thành khẩn, tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cho là, Vô Ưu sẽ lạnh nhạt châm chọc mấy câu, hoặc là khuyên hắn, trên thế gian này kẻ lừa đảo nhiều như vậy, phải cẩn thận.
Nhưng nàng không có, chỉ nắm tay của hắn thật chặt.
“Ưu nhi. . . . . .”
Vô Ưu cười, “Ta ở đây, vẫn luôn ở đây, cho dù xa cách mười năm, giờ nào khắc nào ta cũng nhớ nhung ngươi, là ngươi, khiến cho ta có dũng khí sống sót, là ngươi, để cho ta có niềm tin sống tiếp, ca. . . . . .”
Vô Ưu khẽ lắc đầu, “Thật ra thì, theo quan hệ bây giờ của chúng ta, ta nên gọi ngươi là Ly Lạc!”
Cung Ly Lạc bật cười, “Gọi gì không phải đều giống nhau sao, mặc kệ gọi gì, ngươi đều là Vô Ưu của ta, cả đời Vô Ưu!”
“Uh, vậy bây giờ chúng ta nói một chút, về huynh đệ của ngươi đi!”
“Tốt!” d`ien d`an l1e q1uy d`on
Cung Ly Lạc nói, Vô Ưu nghe.
Càng nghe, Vô Ưu càng kinh ngạc.
Hai người nam nhân này, lại có thể ở thời điểm nàng không biết, thông đồng thành gian rồi.
“Các ngươi liên thủ lúc nào?”
“Ngày đó sau khi ở Lâu Ngoại Lâu, chúng ta liên thủ!”
“Ngươi cứ tin tưởng Thân Đồ Thiên Tuyệt như vậy?” Vô Ưu hỏi.
“Ta nhìn qua dáng của hắn!”
“Giống như ngươi sao?” Vô Ưu bát quái hỏi.
Phải là rất giống, nếu không thì, lúc Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn thấy Cung Ly Lạc, trong lòng cũng sẽ nghi ngờ.
Mà sau khi Cung Ly Lạc nhìn thấy dung mạo của Thân Đồ Thiên Tuyệt thì liên thủ cùng nhau.
“Giống nhau chín phần!”
Vô Ưu cười.
“Các ngươi người nào tương đối anh tuấn hơn?”
“Nhân giả thấy nhân, trí giả thấy trí (*), người hiểu ta nói lòng ta buồn, người không biết ta thì cầu thế nào!” Cung Ly Lạc lạnh nhạt nói, nhìn Vô Ưu, hạnh phúc, ấm áp nở một nụ cười.
(*) Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau.
Vô Ưu bật cười.
Người này.
Thật sự hiểu nàng, cũng chỉ là bát quái đơn thuần.
“Ca ca, ta đói rồi!”
“Muốn ăn cái gì?” Cung Ly Lạc cưng chiều hỏi.
Con ngươi ấm áp như mặt trời, vô cùng cưng chiều.
“Uh, muốn ăn thức ăn ca ca làm, cái gì cũng muốn ăn, cái gì ca ca biết làm, đều muốn!”
Cung Ly Lạc nghe vậy, chân mày cũng chưa từng nhíu, “Cung Nhất. . . . . .”
Cung Nhất lập tức đi vào nhã gian, “Có thuộc hạ!”
“Trở về, cho người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn!”
Cung Nhất kinh ngạc, nhìn Vô Ưu cười vui vẻ, bừng tỉnh hiểu ra, “Dạ!”
Đợi sau khi Cung Nhất rời đi, Cung Ly Lạc mới dịu dàng nói, “Điểm tâm ở Lâu Ngoại Lâu không tồi, ngươi trước ăn lót bụng một chút, cũng sẽ không đói bụng lắm!”
“Tốt!”
Điểm tâm của Lâu Ngoại Lâu, thức ăn thật ra cũng không tệ, Vô Ưu cũng thích ăn, chỉ là, nàng thích hơn, Cung Ly Lạc tỉ mỉ làm thức ăn vì nàng.
Cảm giác hạnh phúc đó, bất kỳ sơn hào hải vị nào cũng không bằng được.
Vô Ưu mới vừa cầm lấy điểm tâm, bỏ vào trong miệng, thấy Phượng Kinh Vũ như điên vọt vào nhã gian, lông mày Vô Ưu nhíu nhẹ, trong nháy mắt mặt mũi Cung Ly Lạc lạnh lẽo nghiêm trang.
Nhìn Vô Ưu và Cung Ly Lạc trong nhã gian, Phượng Kinh Vũ thấp giọng hỏi, “Thân Đồ Thiên Tuyệt đâu?”
Vô Ưu chỉ chỉ cửa sổ, “Thấy bọn ta, nhát gan, sợ thua thiệt, từ cửa sổ đi rồi!”
“Nói bậy, làm sao Ngàn Tuyệt lại sợ các ngươi!” Phượng Kinh Vũ quát khẽ.
Vô Ưu nhíu mày không nói gì, tiếp tục ăn điểm tâm.
Mà bên ngoài nhã gian, lại truyền tới âm thanh thùng thùng thùng, ngay sau đó, Phượng Tê Lan mặt mũi bầm dập xuất hiện tại cửa, gương mặt đó, đủ mọi màu sắc, vô cùng buồn cười.
Vô Ưu nhìn, nhịn không được, phun điểm tâm lên bàn.
Cung Ly Lạc thản nhiên lấy khăn lụa ra, lau khóe miệng cho Vô Ưu, lại bưng nước trà đưa tới khóe miệng Vô Ưu, dịu dàng dặn dò, “Cẩn thận, chớ bị sặc!”
Vô Ưu cười, ngoan ngoãn uống trà.
Tình chàng ý thiếp, người khác ghen tỵ đến chết.
Nhưng, một màn này rơi vào trong mắt Phượng Tê Lan, thật sự vô cùng chói mắt.
Thân Đồ Thiên Tuyệt, Thân Đồ Thiên Tuyệt.
Thân Đồ Thiên Tuyệt của nàng, lại có thể đối với nữ tử khác, lấy lòng.
“Ngàn Tuyệt. . . . . .” Phượng Tê Lan thấp giọng kêu một tiếng, uất ức nước mắt không ngừng rơi.
Từng bước từng bước đến gần Cung Ly Lạc, “Ngàn Tuyệt, ngươi làm sao vậy?”
Tại sao tóc lại trắng, còn đối với nữ nhân lòng dạ rắn rết đó, dịu dàng như vậy, tốt như vậy.
Phượng Tê Lan đến gần, trong nháy mắt cả người Cung Ly Lạc tỏa ra khí lạnh, lạnh lùng nói, “Không được tới đây!”
Đặt chén xuống, ôm Vô Ưu, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, âm thanh lạnh nhạt nói: “Ta không phải Thân Đồ Thiên Tuyệt!”
Phi thân ra ngoài, nhanh chóng rời đi.
“Ngàn Tuyệt. . . . . .” Phượng Tê Lan kêu lên, đuổi lên trước, thân thể nằm ở trên cửa sổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cung Ly Lạc ôm lấy Vô Ưu rời đi.
Cực kỳ tức giận.
Nghiêng đầu nhìn Phượng Kinh Vũ, “Ca ca. . . . . .”
Phượng Kinh Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Hắn thật sự không phải Ngàn Tuyệt!”
“Không thể nào, dung mạo giống nhau như đúc, làm sao có thể không phải?” Phượng Tê Lan thét chói tai.
Không, hắn chính là Ngàn Tuyệt. d đ lê quý đ
Đó là nữ nhân, cướp Ngàn Tuyệt của nàng.
Bởi vì biết Ngàn Tuyệt không phải nàng không cưới, cho nên, trước đó ở trên đường cái, mới tùy ý vũ nhục nàng.
Hôm nay, lại sợ nàng nói cho Thân Đồ Thiên Tuyệt biết chân tướng của sự tình, cho nên, cho nên. . . . . .
Càng nói, Phượng Tê Lan càng cảm thấy, chuyện chính là như vậy.
“Muội muội, người mới vừa rồi là Lạc vương Đông quốc —— Cung Ly Lạc, không phải Thân Đồ Thiên Tuyệt, ngươi nên nhớ, ngàn vạn lần không được đi trêu chọc hắn, cũng không được đi trêu chọc nữ tử bên cạnh hắn!”
Nữ tử kia, hoàn toàn không bình thường.
Nói động thủ liền động thủ, mà Cung Ly Lạc cưng chiều nàng như mạng, căn bản mặc kệ nàng làm chuyện xấu gì, gây họa gì.
Chỉ cần nàng vui vẻ là được.
Phượng Tê Lan nghe vậy, nắm quyền.
Không được đi trêu chọc, tại sao.
Không, tuyệt không.
Phượng Tê Lan nàng tuyệt không ngậm bồ hòn, tuyệt không.
“Ca ca, cả người ta bị thương, cả người nhếch nhác, chính là do nàng ban tặng, thù này ta nhất định phải báo, ca ca, ngươi nhất định phải giúp ta!”
Phượng Kinh Vũ kinh ngạc.
Tại sao nhanh như vậy, hai người này đã nảy sinh quan hệ. . . . . .