Nàng mặc Phượng Bào, Cung Ly Lạc tóc trắng mặc một bộ tử y (xiêm áo màu tím), từ từ đi tới.
Cả người vô cùng tao nhã, tiên tư ngọc cốt (chỉ người con gái có dáng dấp đẹp như tiên), khuynh quốc khuynh thành.
Lông mày thon dài, da trắng như ngọc, nõn nà, hơn cả bạch ngọc, khóe miệng thản nhiên cười mỉm, không kiêu ngạo không tự ti, vô cùng khí thế.
Tiên trên Dao Trì (*) đi lạc xuống trần thế, nhìn xuống chúng sinh.
(*)Dao Trì : nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại.
Mắt đẹp trong vắt, lạnh nhạt như mộng, tô một chút son, rực rỡ ngàn vạn lần.
Vô Ưu nhếch môi cười, trong phút chốc, giống như trong nháy mắt các loài hoa đua nhau nở rộ, bao nhiêu người đắm chìm trong một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, bao nhiêu người si mê trong đó.
Bao nhiêu người, hi vọng, giờ phút này, trong con ngươi của nàng, chính là mình.
Thế nhưng nàng, ngẩng đầu, cười một tiếng với Cung Ly Lạc, một nụ cười kia, ấm áp lòng người.
Cho dù không hiểu tình là gì, không biết yêu, đều có thể nhìn ra, cái nhìn kia, nhu tình triền miên, lưu luyến.
Nam tử đều đắm chìm, nữ tử đều ghen tỵ đến nổi điên.
Mọi người hận không được, vào giờ phút này, giết chết Vô Ưu, hủy thi, làm nhục.
Thay thế nàng đứng bên cạnh Cung Ly Lạc, hưởng thụ tình cảm sâu đậm lưu luyến của Cung Ly Lạc.
Vô Ưu cố tình không nhìn bọn họ, mặc cho Cung Ly Lạc dắt nàng đi tới trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu, khẽ phúc thân, “Nhi thần (Vô Ưu) tham kiến phụ hoàng (Hoàng thượng)”
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn hai người trai tài gái sắc, hận không được tự tay hủy đi một người trong đó, trút mối hận trong lòng.
“Miễn lễ!”
Cung Ly Lạc và Vô Ưu đứng dậy, hai người đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Rượu ngon món ngon, Cung Ly Lạc cầm đũa lên, gắp, đặt ở khóe miệng thổi thổi, mới đưa đến khóe miệng khi Vô Ưu đang uống rượu, “Mới vừa thổi qua, không nóng. . . . . .”
Vô Ưu há miệng tiếp nhận, nở một nụ cười ấm áp với Cung Ly Lạc.
“Khụ khụ khụ. . . . . .”
“Khụ khụ khụ. . . . . .”
“Khụ khụ khụ. . . . . .” luý đ,ô.n
Vô số người bị sặc rượu, ho khan không dứt.
Còn có tiếng ly bị bóp vỡ, không dứt bên tai, trong không khí, trừ mùi rượu, thức ăn, hương thơm của mỹ nhân, còn ngập tràn mùi máu tươi.
Vô Ưu cười.
Giống như sau khi gảy mấy khúc nhạc kia, tai thính mắt tinh rất nhiều.
Một đôi mắt sáng chói, cười híp lại, ra vẻ lấy lòng cười ngớ ngẩn với Cung Ly Lạc.
Chọc cho trong lòng Cung Ly Lạc, vò thành một cục, “Thức ăn không ngon?”
Vô Ưu lắc đầu, “Ăn không ngon, không bằng ca ca tự mình làm, nhưng mà, là ca ca đút, cho nên ăn mới ngon!”
Lại một trận tiếng ho khan.
“Không biết xấu hổ!”
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng vẫn truyền ra.
Con ngươi Vô Ưu híp lại, nghiêng đầu nhìn, thấy một nữ tử, một bộ bạch y, bộ dạng cũng không tệ lắm, đáng tiếc. . . . . .
“Không biết xấu hổ, cũng kém hơn ngươi, khó coi, diện mạo đáng ghét!” Vô Ưu lập tức cãi lại, nghiêng đầu uất ức nhìn Cung Ly Lạc, “Ca ca, ngươi nói xem Vô Ưu nói có đúng không?”
“Đúng, Công chúa Tây quốc, không bằng một phần Vô Ưu!”
Lời này của Cung Ly Lạc, nói vô cùng có học thức.
Chê bai Công chúa Tây quốc. Cũng nói cho Vô Ưu biết, thân phận của nữ tử này, hoàn toàn không cần phải bận tâm.
Vô Ưu nở một nụ cười, “Vẫn là ca ca tinh mắt!”
Công chúa Tây quốc —— Bùi Diệu Nguyệt đứng lên, tức giận chỉ Vô Ưu, “Ngươi. . . . . .”
Đáng ghét, lớn mật, lại dám mắng nàng lộ liễu như vậy. Một nữ tử không có nhà để về, đắc ý cái gì, còn không phải là ỷ vào sự sủng ái của Cung Ly Lạc, nếu Cung Ly Lạc không sủng ái nàng, xem nàng lấy gì lên mặt.
“Ta thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Người thua thiệt chính là Công chúa Tây quốc, nhìn bộ dạng đáng ghét của ngươi, mặt mũi Tây quốc cũng bị ngươi làm mất hết, nếu như mà ta là ngươi, ta nhất định hận không được đào hố, vùi mình xuống rồi, hoặc là, nghĩ cách, trở vào trong bụng mẹ ngươi, sinh ra lần nữa, để cho mình trở nên xinh đẹp một chút, nhưng mà, ta nhìn đức hạnh của người, cho dù có trở vào trong bụng mẹ ngươi, sinh ra một trăm lần nữa, cũng không thể trở nên xinh đẹp!”
Vô Ưu bùm bùm nói một tràng, quả thật mỗi câu đều có thể khiến Công chúa Tây quốc —— Bùi Diệu Nguyệt tức chết.
Tức giận chỉ Vô Ưu, “Vô Ưu, người tiểu tiện chủng này. . . . . .”
“Bốp. . . . . .”
Ngay sau đó, đồ rơi trúng Bùi Diệu Nguyệt, rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Bùi Diệu Ngọc chỉ cảm thấy trên mặt rất đau, giơ tay lên che, vết máu đang chảy ra.
“A. . . . . .” Bùi Diệu Ngọc hét chói tai.
Nàng là Công chúa Tây quốc con hoàng hậu, ngày thường, ai dám đới xử với nàng như vậy.
Lại thấy đầu sỏ gây nên, lúc này, đang vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, nức nở nghẹn ngào khóc, bộ dạng giả dối, ta thật sự rất sợ.
Bùi Diệu Ngọc càng thêm giận sôi máu, há miệng, một câu cũng không nói ra, phanh một tiếng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Thái tử Tây quốc —— Bùi Ngọc cũng không nghĩ đến, muội tử này của hắn, chuyện như vậy đã không chịu được, còn chưa đỡ được một chiêu, đã hôn mê.
Trong chốc lát, khiến Bùi Diệu Nguyệt ngã trên mặt đất.
“Người đâu, đỡ Công chúa trở về dịch quán!”
Lại lạnh lùng nhìn Cung Ly Lạc, “Lạc vương, ngươi thân là chủ nhà, như vậy, sợ là không phù hợp?”
Cung Ly Lạc nghe vậy, nheo con ngươi lại, lạnh lùng nhìn trở về, thản nhiên nhếch môi, “Vậy Thái tử Tây quốc, ngươi tính toán như thế nào?”
“Lạc vương, phải cho một câu trả lời thỏa đáng!”
Cung Ly Lạc cười lạnh, giống như nghe một chuyện cười lớn, “Thái tử Tây quốc, ngươi đang nói giỡn sao, vì sao Bổn vương nghe thấy, một chút cũng không buồn cười?”
“Ngươi. . . . . .” Thái tử Tây quốc —— Bùi Ngọc lập tức nóng giận, nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, “Đông Hoàng bệ hạ, ngươi thấy như thế nào?”
“Trẫm không có ý kiến. . . . . .” Đông Hoàng Cung Diệu mở miệng.
Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, “Khuyên ngươi nên nghĩ rõ rồi nói, nếu không, ta không dám cam đoan, Cung Minh Duệ có thể còn sống trở về hay không, chăm sóc cho ngươi trước lúc lâm chung. . . . . .”
Một bộ dạng, trời, lớn, nhưng Cung Ly Lạc ta mới lớn nhất.
Thế gian vạn vật, bá tánh, đều phải thần phục ở dưới chân ta.
Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên, vỗ một cái lên bàn trà, “Khốn kiếp, ngươi xem ngươi là gì?”
Cung Ly Lạc nhíu mày, “Ta ở trong mắt ngươi là gì, không quan trọng, quan trọng là, ta biết rõ ta là gì, ngươi ở trong mắt ta, là gì?”
Không như heo chó.
Bốn chữ, đủ để hình dung Cung Diệu.
Tiếng hít khí vang lên bốn phía, cho đến tận bây giờ, cũng không có hoàng tử nào, dám nói chuyện như vậy với Hoàng đế, mặc kệ là Đông quốc, hay là Tam quốc.
Cung Ly Lạc muốn phản sao?
Chân mày Thái tử Tây quốc —— Bùi Ngọc nhíu lại, tâm tư nhanh chóng chuyển động, phải làm thế nào để hòa ván này.
Lại nhìn hai Thái tử nước khác, chỉ thấy bọn họ từng người một lạnh nhạt uống rượu, dùng bữa, giống như trận sóng gió này, bọn họ hoàn toàn không biết.
Một đám hồ ly.
Muốn không quan tâm, nằm mơ.
“Cung Ly Lạc. . . . . .”
Đông Hoàng Cung Diệu hô to, đứng lên, tức giận chỉ Cung Ly Lạc.
Mấy hoàng tử, thái tử đứng đầu, lập tức cầu cạnh giúp Cung Ly Lạc, “Phụ hoàng, Lạc đệ chẳng qua uống mấy chén, say, xin phụ hoàng khoan hồng độ lượng!”
“Đúng vậy, phụ hoàng, Lạc đệ say, mới khẩu xuất cuồng ngôn, phụ hoàng, chớ truy cứu!”
Cung Ly Lạc cười lạnh.
Một đám huynh đệ tình thâm.
Trong tiếng cười lời nói, giấu kim châm.
“Ha ha. . . . . .” Cung Ly Lạc cười lạnh, lại nhẹ nhàng ôm Vô Ưu của hắn.
Trên đời này, chỉ có Vô Ưu của hắn, đối với hắn, là thật tâm . . . . . .
Vô Ưu nhẹ nhàng đưa tay, ôm eo Cung Ly Lạc, “Ca ca, Vô Ưu ở đây, Vô Ưu vẫn luôn ở đây!”
Mặc kệ thế sự xoay chuyển, trời đất biến đổi, nàng sẽ luôn luôn ở đây, luôn luôn ở đây. . . . . .