Vô Ưu đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ, bật thốt lên, “Ta nguyện ý!”
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, chặn ngang ôm Vô Ưu lên, đi vào gian phòng của bọn họ.
Nhẹ nhàng đặt Vô Ưu ở trên giường, Cung Ly Lạc nhìn nữ tử dưới thân kiều mỵ như hoa, trong lòng khó nhịn.
“Ưu nhi, bây giờ hối hận, vẫn còn kịp. . . . . .”
Hối hận?
Là một chuyện cười khắp thiên hạ.
Vô Ưu đột nhiên ôm cổ Cung Ly Lạc, ngọt ngào dâng lên, triền miên hôn sâu.
Giường lớn khẽ lay động, Cung Ly Lạc cố gắng cẩn thận, không muốn đả thương Vô Ưu, hắn sẽ đau lòng, nhưng, mặc dù đã thề trong lòng, nhưng, khi chạm vào Vô Ưu thì hoàn toàn không dừng lại được.
Triền miên cả đêm, đến sáng, hai người giống như Miêu nhi không ngừng thoả mãn, vẫn vui thích.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì, hai người đều không để ý, giờ phút này, chỉ có nhau.
Cho đến khi Vô Ưu vô cùng mệt mỏi, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, ngủ thật say, Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, nở một nụ cười.
Nhẹ nhàng lật người, lại thấy một cái bình nhỏ, quyển sách ở dưới gối, lộ ra một góc, nụ cười càng sâu, đưa tay nhẹ nhàng đẩy bình sứ và quyển sách vào dưới gối đầu, giả bộ chưa từng nhìn thấy, ôm chặt Vô Ưu của hắn.
Hoàn mỹ, sợi tóc tản ra, tất cả đều hài hòa.
“Ca ca. . . . . .”
“Ừm!” Cung Ly Lạc đáp một tiếng.
“Đói!”
Cung Ly Lạc cười, “Muốn ăn cái gì?”
Vốn là, nàng sẽ nói một câu để trêu ghẹo, nhưng không nghĩ đến.
“Ca ca làm thức ăn!”
Cung Ly Lạc đột nhiên thở dài, đêm qua hắn, đã làm nàng quá mệt.
“Muốn tắm rửa sao?”
“Mệt!”
“Ca ca giúp ngươi!”
Vô Ưu vung tay, cái gì cũng không quản, chỉ muốn nhắm mắt lại, yên ổn ngủ, yên tâm thoải mái hưởng thụ.
Sau khi Cung Ly Lạc tắm rửa cho Vô Ưu, lại bôi thuốc cho nàng, bản thân mới đi tắm rửa, rồi đi làm thức ăn cho Vô Ưu.
Nhưng, Vô Ưu thật sự mệt muốn chết rồi.
Lười biếng, để Cung Ly Lạc ôm nàng, cho ăn từng miếng từng miếng.
Tình chàng ý thiếp, tình ý lưu luyến.
Bên ngoài Lạc vương phủ, lại có một vị khách không mời mà đến. /l,ê q.úy đ,ôn/
“Ta nói, các ngươi thật sự không để cho lão già này vào sao?”
Thị vệ thờ ơ, nhíu mày, hoàn toàn không để ý tới.
“Ta nói với các ngươi, ta biết gia chủ của các ngươi, ta là sư phụ của nàng!”
Thị vệ vẫn không để ý tới như cũ.
” Ta nói với các ngươi, các ngươi có lỗ tai hay không!”
Thị vệ giả câm vờ điếc.
“Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là Phong Thành Quang tiếng tăm lừng lẫy, người khác gọi là Quỷ Kiến Sầu tuyệt thế thần y!”
Thị vệ cuối cùng cũng di chuyển.
“Lão nhân gia, ngươi chờ một chút, ta đi bẩm báo với thị vệ trưởng!”
Phong Thành Quang bốc lửa, ám vệ của vương phủ, ảnh vệ cũng không ngăn được hắn, nhưng mà, hắn sợ Vô Ưu, không cho hắn mặt mũi, ném hắn ra ngoài.
Dạo này, làm sư phụ, biến thành bộ dạng như hắn, thật đúng là hiếm có.
Không bao lâu, Cung Nhất đi ra, khách khí mời Phong Thành Quang vào Lạc vương phủ.
“Cái đó, tiểu nha đầu Vô Ưu đâu?” Phong Thành Quang hỏi Cung Nhất.
Cung Nhất chớp mắt một cái.
Nói thế nào đây?
Nói, Quận chúa cuối cùng cũng đụng ngã Vương Gia, đã ba ngày không xuống giường?
Hay là nói, Vương Gia nhà hắn, uy vũ, khiến Quận chúa ba ngày không xuống giường được?
Hình như, nói như thế nào, đều không tốt.
“Thần y, Quận chúa có việc bận rộn, đợi nàng rảnh rỗi, sẽ tới gặp thần y!”
Phong Thành Quang nhíu mày.
Không tin.
Vừa mới đến Lạc vương phủ, hắn đã cảm nhận được hơi thở, loại hơi thở đó, thật sự là, khó có thể mở miệng.
“Vậy trước tiên ta tạm thời ở lại đây!”
Ở, Vô Ưu cũng sẽ không ném hắn ra ngoài.
Nhưng mà, ở Lạc vương phủ, đã năm ngày, Phong Thành Quang cũng không nhìn thấy Vô Ưu, tìm đến Cung Nhất, “Hôm nay, bất luận như thế nào, cũng phải cho ta nhìn gặp Vô Ưu, nếu không. . . . . .”
Hắn sẽ xông vào nơi ở của Cung Ly Lạc và Vô Ưu.
“Thật xin lỗi, thần y, Vương Gia và Vô Ưu Quận chúa, đã đi, du sơn ngoạn thủy rồi!”