Hít ~
Từng tiếng hít khí vang lên.
Mọi người khiếp sợ nhìn Vô Ưu, không biết, nàng đang cố ý khoe khoang, hay là ngu dốt nói ra loại chuyện như vậy.
Chỉ có thái tử phi khẽ cười, cầm tay Vô Ưu, “Đó là do Lạc vương thương Vô Ưu muội muội!”
Vô Ưu cười, thiên chân vô tà(Ngây thơ), một bộ dạng vô hại, hoàn toàn không biết họa đã từ miệng mình mà ra, hại Cung Ly Lạc.
Cùng mọi người hi hi ha ha, cười cười nói nói, ăn bánh ngọt, nhưng, không có động tới ly trà.
“Vô Ưu muội muội, Cầm Kỳ của Lạc vương, ở Đông quốc, là số một số hai, Vô Ưu muội muội đi theo bên cạnh Lạc vương, nhiều năm như vậy, Cầm Kỳ nhất định cũng rất tuyệt vời!”
Vô Ưu nghe vậy, nhìn cô nương đang mở miệng nói chuyện.
Không biết.
Lại nhìn thái tử phi Diệp Vũ Hà, Diệp Vũ Hà cười, “Đó là đại tiểu thư con chánh thất nhà Lễ Bộ Thị Lang Chu đại nhân, Huyễn Nhĩ muội muội!”
Vô Ưu cười, “Chu tỷ tỷ, đánh đàn, ngược lại ca ca đã dạy cho Vô Ưu, chỉ là, khi đó Vô Ưu còn nhỏ tuổi, học được nhưng không tinh!”
Mọi người cười, thứ họ muốn chính là tài nghệ của Vô Ưu không tinh, họ mới có thể giễu cợt.
“Không có chuyện gì, Vô Ưu muội muội, chúng ta cũng chỉ tùy tiện chơi đùa một chút!”
“Chơi đùa một chút?” Vô Ưu kinh ngạc.
“Đúng vậy, trước kia chúng ta chơi đùa, cũng vui vẻ như vậy!”
Vô Ưu ngây thơ hỏi, “Luật như thế nào, thắng có ích lợi gì, thua sẽ bị trừng phạt sao?”
Chu Huyễn Nhĩ khẽ nhíu mày, “Thắng, có thể muốn một vật trên người người thua, thua, bắt chước tiếng chó sủa, bò ba vòng ở trên đất!”
Thì ra, các nàng coi trọng đồ trên người nàng.
Thật tốt.
Vô Ưu vỗ tay, “Tốt, tốt, chỉ là, một chọi một đi, chúng ta sẽ chọn mấy người ra thi, còn nữa, ai sẽ phân xét đây?”
“Ta so tài với ngươi, mọi người sẽ phân xét, nếu như Vô Ưu muội muội thắng, mọi người không phục, cũng có thể tìm Vô Ưu muội muội tỷ thí!” Chu Huyễn Nhĩ nói, trong lòng cực kỳ hả hê.
Vô Ưu lập tức kéo cánh tay của thái tử phi Diệp Vũ Hà, “Thái tử phi tẩu tẩu, ngươi nhất định phải làm chứng, người thua, cũng không thể ăn vạ, nếu ai dám ăn vạ, ta sẽ nói cho ca ca biết, để ca ca đi tố cáo với hoàng thượng!”
“Tốt, nếu ai ăn vạ, bản phi cũng sẽ nói thái tử đi tố cáo với hoàng thượng!” Thái tử phi Diệp Vũ Hà nói xong, cười càng vui vẻ.
Bắt đầu.
Chu Huyễn Nhĩ rất có khách khí, “Vô Ưu muội muội, ngươi đàn trước đi!”
Vô Ưu lắc đầu, “Chu tỷ tỷ đàn trước đi!”
“Vậy thì ta không khách khí!” Chu Huyễn Nhĩ nói xong, đứng dậy, đi tới trước đài, ngồi xuống.
Bàn tay trắng nõn gảy dây đàn, tiếng đàn chậm rãi phát ra.
Vô Ưu nghe, nhàn nhạt cười.
Thúy Thúy lo lắng, đầu nhanh chóng đầy mồ hôi, Mạc Cẩn Hàn nhìn, lại vô cùng hứng thú, hắn tò mò, Vô Ưu, rốt cuộc giấu bao nhiêu tài nghệ.
Chu Huyễn Nhĩ đàn xong, mọi người dùng sức vỗ tay, ngay cả Diệp Vũ Hà cũng vỗ tay.
Vô Ưu thu nụ cười lại, nhàn nhạt lắc đầu.
Chu Huyễn Nhĩ nhìn, mừng rỡ, “Vô Ưu muội muội, nếu ngươi nhận thua, ngươi chỉ cần kêu lên mấy tiếng, bò ba vòng, coi như xong!”
Thúy Thúy sốt ruột, muốn đứng ra, nói thay cho Vô Ưu, lại bị Mạc Cẩn Hàn kéo lại, hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái.
Trong nhà một người quyền quý, một đứa nha hoàn, làm gì có tư cách nói chuyện.
Vô Ưu cười nhạt, đứng lên, chỉnh sửa xiêm áo, “Nghe ca ca nói, tiếng đàn tốt nhất thế gian, êm tai nhất, có thể dẫn bách điểu đến!”
Chu Huyễn Nhĩ cười ha ha, “Đúng vậy, ta cũng đã từng nghe nói, đáng tiếc, đến nay vẫn không có duyên được nhìn thấy!”
“Chu tỷ tỷ, nếu tiếng đàn của ta có thể dẫn bách điểu đến, có tính ta thắng hay không?” Vô Ưu hỏi.
“Ha ha, Vô Ưu muội muội, đừng nói là bách điểu, nếu như ngươi có thể dẫn tới một, hai con điểu, cũng coi như ngươi thắng!”
Vô Ưu cười ha ha, “Chu tỷ tỷ nói lời phải giữ lời!”
Chu Huyễn Nhĩ nhìn nụ cười kia của Vô Ưu, đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, có cảm giác mình đang tự đào một cái hố, chuẩn bị chôn người khác, lại tự vùi mình vào đó.
Thế nhưng lúc này không từ chối được nữa, chỉ có thể gật đầu, “Tự nhiên, tự nhiên!”
Vô Ưu ưu nhã đi tới ngồi xuống trước đài, nhẹ tay gảy dây đàn.
“Loong coong. . . . . .”
Chói tai.
Lại gảy một chút, “Loong coong. . . . . .”
Chu Huyễn Nhĩ nhìn thấy thì cười một tiếng, cho là mình nắm chắc phần thắng.
Nhưng, người hiểu cầm, lại biết, Vô Ưu đang điều chỉnh dây cầm, hay là đang thử dò xét năng lực chịu đựng của cây cầm này.
Như Tề Phiêu Phiêu, như Diệp Vũ Hà, như Mạc Cẩn Hàn, như thái tử Cung Thịnh đứng ở đằng xa cầm Ống Nhòm quan sát.
Chu Huyễn Nhĩ không vui vẻ bao lâu, không, cơ hồ chưa kịp vui vẻ, Vô Ưu đã gảy dây đàn, một khúc Bách Điểu Triều Phượng chậm rãi phát ra.
Khúc nhạc nhiệt tình vui vẻ, lại giống như Phượng Hoàng kêu khóc, gọi bách điểu ở những nơi gần đấy đến, tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, mười ngón tay Vô Ưu, gảy dây đàn.
Bỗng nghe thấy không trung truyền đến tiếng chim hót.
“Líu ríu. . . . . .” Âm thanh không dứt bên tai.
Dân chúng trong Kinh Thành nhìn thấy, rối rít ngẩng đầu, nhìn trên không trung, vô số con chim bay đến phủ thái tử.
Quanh quẩn ở trong phủ thái tử, cho đến khi tiếng đàn dừng lại, vẫn không muốn rời đi.
Vô Ưu đứng lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chu Huyễn Nhĩ, “Chu tỷ tỷ, đồ trên người ngươi, Vô Ưu đều có, coi như xong, chỉ là, sự trừng phạt này, Chu tỷ tỷ cũng không thể chơi xấu!”
Chu Huyễn Nhĩ đột nhiên đứng lên, “Vô Ưu muội muội, ta. . . . . .” Chu Huyễn Nhĩ nói xong, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn thái tử phi Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà vừa muốn mở miệng, lại thôi.
Vô Ưu vượt lên mở miệng trước “Thái tử phi tẩu tẩu, ngươi tương lai là quốc mẫu, nhưng muốn nói lời không giữ lời, nếu không, Vô Ưu nhất định phải đến chỗ hoàng thượng, lý luận rõ ràng, minh bạch!”
Vô Ưu nói xong, đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, cười nhạt một tiếng.
Nếu hôm nay nàng là một người ngu ngốc, thua, những người này nhất định cười đến chết.
Không tới một canh giờ, cả Kinh Thành đều biết, Lạc vương phi tương lai này, không hề không xinh đẹp, cũng không phải là một người ngu ngốc.
Một câu nói của Diệp Vũ Hà mắc kẹt ở cổ họng, khô khốc cười một tiếng, “Vô Ưu muội muội nói rất đúng, Huyễn Nhĩ muội muội, làm người phải giữ lời, bắt đầu đi!”
Vành mắt của Chu Huyễn Nhĩ hồng hồng, đứng dậy muốn chạy đi.
Vô Ưu lại nhàn nhạt mở miệng, “Tiểu Hàn Hàn, ngăn nàng lại, hôm nay nàng không ở tại phủ thái tử này kêu lên, một lúc nữa ta, nhất định sẽ khiến nàng kêu lên ở trên đường lớn!”
Thân thể Mạc Cẩn Hàn nhanh chóng tiến lên, ngăn cản đường đi của Chu Huyễn Nhĩ.
Chu Huyễn Nhĩ quay đầu lại, “Vô Ưu, ngươi. . . . . .”
Vô Ưu nhíu mày, “Ta thì sao, so Cầm Kỳ là ngươi đề nghị, quy định thắng thua, cũng là ngươi nói, muốn đổi ý. . . . . . , Chu đại tiểu thư, chuyện đó là không thể nào!”
Chu Huyễn Nhĩ thấy không có người giúp mình, mặt đỏ lên, “Gâu gâu gâu” kêu ba tiếng, uất ức nhìn Vô Ưu, “Ngươi hài lòng chưa?”
“Không hài lòng, ngươi còn chưa có bò ba vòng!” Vô Ưu nói xong, cầm một khối bánh ngọt lên, đặt ở trong miệng từ từ nhai.
Liên tục cười, giống như bánh ngọt này là cao lương mỹ vị.
Tề Phiêu Phiêu đột nhiên đứng lên, “Vô Ưu muội muội, làm người không thể được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Vô Ưu nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn Tề Phiêu Phiêu, “Nếu ta muốn tiến thêm một thước, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, ngươi tính toán làm thế nào?”
“Có bản lãnh, chúng ta so tài đi!” Tề Phiêu Phiêu nói.
Vô Ưu để bánh ngọt xuống, “Thắng thua như thế nào?”
“Nếu như ngươi thua, miễn ba vòng cho Chu muội muội, ngươi ở đây bò ba vòng!” Tề Phiêu Phiêu nói.
Thật là tự tin.
Tự cho là đúng.
Tốt CMN không biết xấu hổ.
Nếu không biết xấu hổ, vậy sẽ để cho nàng vứt hết thể diện xuống nhà ngoại tổ mẫu(bà ngoại).
Vô Ưu lắc đầu, “Không…không được bò ở chỗ này, phải bò dọc theo đường cái của Kinh Thành, mà nơi so tài, không phải ở phủ thái tử này, dù sao, phủ thái tử này, là địa bàn của các ngươi, chúng ta đến Kinh Thành, bày một cái đài, xin dân chúng khắp thành, làm chứng, như thế nào?”