Tà Thiếu Dược Vương

Chương 86: Người ngươi không mang đi được, mặt mũi mất chắc rồi



– Khai! Thường lão tứ vừa mới phá hỏng công kích của hai gã Thần Thông Cảnh liên thủ bắt Tạ Kiếm, người ở giữa không trung quay về một cái, trong nháy mắt Linh khí thượng phẩm Huyền Âm Kiếm trong tay hóa thành một luồng hào quang như có như không. Trải qua mấy ngày này hắn đã đem Huyền Âm Kiếm hoàn toàn luyện hóa.

Chẳng những là luyện hóa, giờ phút này tu vi bản thân hắn cũng mơ hồ muốn đột phá Thần Thông Cảnh tầng 9. Dù sao có Huyền Âm Kiếm trợ giúp, hắn gửi tình cảm vào đánh bạc có tiến bộ cũng khiến cho tu vi đình trệ nhiều năm của hắn lại lần nữa có động tĩnh tiến bộ.

Giờ phút này Linh khí thượng phẩm Huyền Âm Kiếm ra tay, uy thế tự nhiên không phải tầm thường, trong nháy mắt trực tiếp đánh về phía dược lô bao bọc Tạ Kiếm kia.

Ầm… Một tiếng nổ vang, gần như sau khi Huyền Âm Kiếm đánh lên dược lô này, mặt đường mấy chục thước chung quanh hoàn toàn sụp xuống, cây cối chung quanh đều gãy, giống như xuất hiện một cơn cuồng phong cấp 10 trở lên.

Bùng Bùng Bùng Bùng… Lực lượng cường đại và xung kích va chạm khiến cho mấytên Chân Khí Cảnh cách tương đối gần đều trực tiếp bị chấn bay ra ngoài.

Linh khí thượng phẩm ở trong tay đám người cảnh giới như Thường lão tứ tùy tiện ra tay một cái, uy thế cũng đã vượt qua tưởng tượng. Chỉ là cho dù dưới loại oanh kích này, dược lô kia lắc lư một hồi rồi lại bị đánh ra, tuy rằng chìm xuống dưới một chút lại vẫn ổn định như cũ.

– Đây… Linh khí thượng phẩm dược lô… Tam Nhãn Dược Lô… Thường lão tứ nhấc tay, Huyền Âm Kiếm đã lại về trong tayhắn, chỉ là nhìn dược lô phía dưới kia bị Huyền Âm Kiếm của hắn oanh kích, phía trên xuất hiện ba con mắt giống như mở ra, phát ra ánh lửa mãnh liệt, hắn cũng cả kinh.

Tam Nhãn Dược Lô này nhưng là một món bảo bối của Thánh Dược Đường, là Linh khí thượng phẩm năm đó Quách Tông Hữu trong lúc vô tình đạt được một con Tam Nhãn Yêu Thú, sau đó có cường giả siêu cấp giúp hắn luyện chế mà thành, hao phí vô số tài nguyên và sáu năm cố gắng mới hoàn thành. Nếu như trước khi có Linh khí thượng phẩm Huyền Âm Kiếm, Thường lão tứ nhìn thấy Tam Nhãn Dược Lô này, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng chạy trốn. Bởi vì Quách Tông Hữu cũng không kém so với hắn, cộng thêm một kiện Linh khí thượng phẩm, đó là chiến đấu cửu tử nhất sinh.

Nhưng giờ khắc này lại bất đồng, tuy nhiên hắn cũng không dám tùy tiện công kích, trong nháy mắt người đã rơi về bên cạnh linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt.

– Sư phụ, Quách Tông Hữu tới rồi, ngài cẩn thận một chút. Xem ra bọn họ sớm có chuẩn bị. Nếu không có biện pháp lập tức đem Tạ Kiếm cứu ra, như vậy Thường lão tứ liền lấy an nguy của Nhậm Kiệt làm trọng.

– Phiếu cơm lão đại, ngươi làm sư phụ thật sự rất lợi hại. Cao Nhân ở một bên cố nén cười. Sư phụ bảo hộ đồ đệ thì thấy nhiều, đồ đệ bảo hộ sư phụ lại không nhiều lắm.

– Sư phụ phải làm đến loại cảnh giới này mới lợi hịa, làm gia chủ cũng phải như thế mới được. Luôn là tự mình động thủ, như vậy nói rõ năng lực quản lý không được, nói rõ dưới tay không có nhân tài để dùng. Như bản gia chủ mới là chính đạo. Đẹp trai chứ! Nhậm Kiệt rất lạnh lùng trả lời một câu, đương nhiên lời này của hắn cũng là cho người nào đó vừa chạy tới nghe thấy.

Bùng! Huyền Âm Kiếm của Thường lão tứ tuy rằng không thể phá mở Tam Nhãn Dược Lô, nhưng công kích của hắn vẫn sắc bén như trước, khiến cho Tam Nhãn Dược Lô kia hơi hơi rung lên. Lúc này trên không một bóng người đang hạ xuống đứng trên dược lô, một luồng hơi thở truyền vào dưuọc lô, dược lô trong lúc nổ vang phát ra một luồng hào quang màu đỏ, hoàn toàn ổn định lại.

– Hừ! Quách Tông Hữu sau khi nghe được lời nói của Nhậm Kiệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua con trai không có việc gì, không bị đến xung kích của chấn động vừa rồi hắn cũng liền yên lòng, trong lòng âm thầm may mắn, may mà lần này một mực âm thầm đi theo.

Tuy nhiên đồng thời Quách Tông Hữu cũng nhìn về phía Nhậm Kiệt, làm sao ở chỗ nào đều có cái tên chán ghét này.

– Con bà nó, ở đâu cũng có cái tên khiến người ta ghét nhà ngươi. Nhậm Kiệt, ngươi có ý gì? Nhìn thấy phụ thân tới, lòng của Quách Tú cũng trở nên ổn định, cất bước tiến lên hướng về phía Nhậm Kiệt ngồi trên linh thú tọa giá quát lớn.

Không hổ là cha con, hai người gần như nghĩ giống nhau, chỉ là Quách Tú càng thêm phẫn nộ, không khống chế được, trực tiếp gầm lên với Nhậm Kiệt.

– Chiều con như giết con, ngươi muốn giết hắn dứt khoát giết sớm cho xong, cần gì chứ. Phải có thù bao lớn, hận bao sâu mới có thể như thế hả. Nuôi không dạy là lỗi của cha, dù cho không phải con ruột, ngươi cũng không thể đối xử với hắn như thế chứ! Nhậm Kiệt căn bản không để ý tới Quách Tú, nhìn Quách Tông Hữu tự cho là mình đã rất oai phong, rất phong cách đứng trên Tam Nhãn Dược Lô nói, bộ dạng vô cùng tiếc hận.

Chợt nghe lời này, giống như là bạn tốt khuyên hắn quản giáo con nhỏ, nhưng Quách Tông Hữu càng nghe càng không phải là tư vị, nghe tới cuối cùng lông mày đều dựng ngược lên.

– Nhậm Kiệt, bản đường chủ không rảnh nghe ngươi ăn nói lung tung. Người khác sợ Nhậm gia ngươi, Thánh Dược Đường ta lại không quan tâm. Hiện tại lập tức tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí. Quách Tông Hữu hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt. Chuyện lần trước hắn cũng đem Nhậm Kiệt hận đến tận xương, nếu không cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của con trai.

– Khách khí, khách khí thì thế nào. Nếu khách khí ngươi còn muốn lại tặng ta mấy tiệm thuốc hay là tặng ta mấy phòng dược vật hả. Không khách khí, không khách khí ngươi có thể làm sao, bản gia chủ trước giờ chưa từng có thiện tâm khách khí đối với các ngươi. Bỏ người xuống! Nhậm Kiệt ngồi vững trong linh thú tọa giá, một lời cuối cùng không có bất kỳ ý tứ thương lượng, biểu lộ thái độ của hắn giờ khắc này.

Chuyện vì hắn mà ra, cho dù không phải hắn cảm thấy hứng thú đối với Tạ Kiếm, gặp phải cũng sẽ không mặc kệ. Huống chi Tạ Kiếm này không tầm thường, Nhậm Kiệt càng thêm không có khả năng bỏ mặc, cho nên chuyện này hôm nay hắn quản chắc rồi.

– Hừ, hừ! Quách Tông Hữu đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn Nhậm Kiệt: – Lông còn chưa mọc đủ, xem ngươi cuồng thế nào. Ngươi thật cho rằng ngươi là người có thể cùng các ngươi ngang vai phải lứa, ngươi thật cho rằng mình là gia chủ nắm giữ Nhậm gia, không biết cái gọi là. Nếu ngươi thật sự có thể nắm giữ Nhậm gia, ta cũng sợ ngươi ba phần, nhưng chỉ bằng một tên đại thiếu quần là áo lượt như ngươi, có tư cách gì ở trước mặt bản đường chủ kêu gào. Kiếm một tên giang hồ đi theo bên người nghĩ rằng có thể làm gì. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, cút ngay!

Lúc ở Ngọc Kinh Thành, một là Quách Tú ở trong tay Nhậm Kiệt, hai cũng là bởi vì ở trong Ngọc Kinh Thành, loại đồ vật mặt mũi này có lúc vẫn là phải bận tâm. Cũng giống như những gia tộc khác, nếu lúc riêng tư xảy ra chuyện gì chỉ cần không quá nghiêm trọng, bọn họ khẳng định sẽ không quản. Nhất là tình huống Nhậm gia hiện tại, người ngoài xem ra sớm đã chia thành mấy nhóm, trừ bỏ Nhậm Thiên Tung tự mình vây trong đại trạch Nhậm gia không ra được kia, chỉ sợ không có ai sẽ còn duy trì gia chủ con rối Nhậm Kiệt này.

Nhưng không biết hắn lại không có nghĩa là có thể để cho người khác công khai khi dễ. Nếu thật sự đến lúc này, những người đó của Nhậm gia cho dù là vì mặt mũi của Nhậm gia cũng sẽ tạm thời liên thủ ra tay đối phó kẻ địch. Điểm này cũng là tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy, cho nên rất nhiều lúc mới nhịn rồi lại nhịn.

Lúc này ở đây lại hoàn toàn bất đồng, Tây Sơn Mộ Địa, chung quanh trừ người chết không có những người khác, Quách Tông Hữu cũng không cần cố kỵ phương diện này. Tổn thất lúc trước, tức giận mà mình và con trai phải chịu, cùng với những lời Nhậm Kiệt vừa nói kia cũng đều khiến trong lòng hắn nghẹn một ngụm lửa giận, giờ phút này cũng không chút lưu tình trở nên cứng rắn.

– Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, cút ngay, cút cmn sang một bên cho bản thiếu chủ. Vừa nghe lão tử của mình đều cứng rắn như vậy, khí thế của Quách Tú càng tăng, chỉ vào Nhậm Kiệt quát mắng.

Ầm ầm… Ầm ầm ầm…Đúng vào lúc này, ở phía sau Nhậm Kiệt một tràng tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên, theo sau Đồng Cường dẫn theo hơn trăm người đội cận vệ chạy tới, trong nháy mắt ở chung quanh linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt xếp thành đội hình chiến đấu. Cái gì đều không cần phải nói, chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.

Khí thế của đội cận vệ của Nhậm Kiệt, tuy rằng hơn trăm người nhưng loại trận thế và tư thế trong quân đội chém giết mà ra, trong nháy mắt khiến khí thế của Quách Tú thoáng khựng lại, không kìm nổi có chút bận tâm nhìn lão tử Quách Tông Hữu của mình. Bởi vì vừa rồi Thường lão tứ đã làm hai gã Thần Thông Cảnh bên này thương tổn, cùng Quách Tông Hữu giao thủ mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng hiển nhiên cũng đủ mạnh. Nếu phụ thân bị Thường lão tứ ngăn cản, trong lòng Quách Tú thật sự không có lòng tin. Những người chính mình mang tới kia có phải là đối thủ của đội cận vệ của Nhậm Kiệt thoạt nhìn rất hung hãn, sát khí xung thiên.

Nhất là nhìn linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt, trong lòng hắn liền chột dạ, luôn có một loại cảm giác linh thú tọa giá kia sẽ xông lên, đánh tới bất cứ lúc nào. Đừng nói là hắn, nhìn thấy sát khí của đám Đồng Cường xếp thành hàng, muốn xung phong, những người bên cạnh Quách Tú kia đều cảm giác hơi khiếp đảm.

– Ngươi cho là chỉ ngươi có chuẩn bị sao, lập tức ngoan ngoãn cút ra, nếu không hôm nay Tây Sơn Mộ Địa này sẽ thêm một số ngôi mộ. Bốp bốp! Quách Tông Hữu nói xong, hai tay vỗ vỗ.

Ở xa xa nghĩa địa này, một số địa phương bí ẩn triền núi phía sau, trong nháy mắt mấy trăm bóng người đã xuất hiện, trong nháy mắt liền từ xa hình thành vòng vây đối với đám người Nhậm Kiệt. Rõ ràng có thể cảm nhận được, đám người kia tuy rằng không phải người trải qua vô số chiến trường chém giết như đám Đồng Cường, nhưng trên người từng người cũng đều tràn đầy sát khí, là cái loại hơi thở giang hồ chém giết. Tựa như một đàn sói đói, bất cứ lúc nào sẽ vồ mồi.

Quách Tú không nghĩ tới phụ thân rồi lại trước thời hạn bố trì nhiều người như vậy, nhất là nhìn thấy trong đó có mấy người vẻ như trưởng lão, lập tức liền yên tâm. Những trưởng lão này cũng đều là Thần Thông Cảnh, trong ánh mắt lại nhìn về phía Nhậm Kiệt cũng tràn ngập vẻ cười cao cao tại thượng, nghiền ép, nhìn xuống.

Nhậm Kiệt, xem ngươi còn làm sao kêu gào, lần này cho dù không thể giết ngươi cũng phải tìm lại món nợ lần trước. Lát nữa liền hủy linh thú tọa giá của ngươi, đem đội cận vệ dưới tay ngươi này toàn bộ mai táng ở đây. Nghĩ tới những thứ này, nụ cười đã không bị khống chế xuất hiện trên mặt Quách Tú.

Trận thế không có bất kỳ biến hóa, đám người Đồng Cường lại giống như đồng đúc, không nhúc nhích tiếp tục bảo trì một đội hình, bất cứ lúc nào có thể làm ra xung kích mạnh nhất. Cho dù là người chung quanh nhiều hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Những người này đều là năm xưa từng theo Nhậm Thiên Hành ở trong trăm vạn quân địch xông vào giết ra, hiện giờ loại trận thế này thật đúng là không có một người sẽ khiếp đảm, sợ hãi.

Quách Tông Hữu đứng ở trên Tam Nhãn Dược Lô cao cao, cao cao tại thượng nhìn Nhậm Kiệt ngồi ở trong linh thú tọa giá, thầm nghĩ một tên đại thiếu quần là áo lượt như ngươi, lần trước là bởi vì Tú nhi ở trong tay ngươi bản đường chủ mới có thể bị ép vào khuôn khổ, chỉ bằng ngươi cũng muốn cùng bản đường chủ đấu, còn kém xa! Tuy rằng còn không thể giết Nhậm Kiệt, nhưng hôm nay cũng có thể tận tình giáo huấn hắn một chút, cho hắn biết lợi hại.

– Người, hôm nay ngươi không mang đi được, mặt mũi ngươi cũng ném chắc rồi. Người Thánh Dược Đường ta muốn dẫn đi, cũng quan hệ đến mặt mũi của Thánh Dược Đường ta. Ngươi không có tư cách mang đi. Quách Tông Hữu dùng giọng điệu nắm trong tay đại cục, vô cùng khẳng định nói.

Con bà nó, quá cmn lớn lối. Mập mạp ở một bên đều có chút không nhịn được. Tuy nhiên không đợi mập mạp nổi giận, Nhậm Kiệt đã động thủ, ngay vào lúc Quách Tông Hữu tự tin nhất, đắc ý nhất.

– Uỳnh! Đúng vào lúc này, Nhậm Kiệt không nói hai lời trực tiếp từ trong túi trữ vật lấy ra một món đồ, ở bên trong linh thú tọa giá không gian thật lớn này, món đồ này xuất hiện ở trước người Nhậm Kiệt cũng có vẻ phi thường to lớn. Một chiếc trống lớn, trống phi thường lớn.

– So nhiều người đúng không. Tới, muốn chơi chúng ta liền chơi lớn, không chết không ngừng. Ta xem là Thánh Dược Đường ngươi nhiều người hay là Nhậm gia ta sau khi gõ vang trống trận nhiều người. Trống trận ở bên, Nhậm Kiệt chợt đứng dậy, làm xong chuẩn bị gõ vang trống trận bất cứ lúc nào.

Móa!!!

Trong khoảnh khắc này, Quách Tông Hữu, Quách Tú thậm chí tất cả người của Thánh Dược Đường đều trong lòng căng thẳng. Tình hình sau khi trống trận gõ vang bọn họ đương nhiên không xa lạ gì, mấy ngày trước vừa mới xảy ra một lần. Thánh Dược Đường tự nhiên còn có lực lượng khác mạnh hơn, nhưng dù có mạnh mấy đi nữa bọn họ dù sao cũng là trong Ngọc Kinh Thành, lại làm sao có thể chống cự được mấy vạn đại quân từng tham gia chiến đấu.

Mà ở trong số đại quân này, còn có nhân vật như Chiến Long, thậm chí có khả năng ngay cả Tu La đều kinh động.

Người điên. Những người nguyên bản còn khí thế hùng hổ muốn vây quanh đám người Nhậm Kiệt toàn bộ dừng bước.

Quách Tú đắc ý, Quách Tông Hữu tự tin trong nháy mắt đều tròn mắt. Tên này… điên rồi sao, hắn đùa cái gì?

Nếu như người khác nói, bọn họ có lẽ sẽ hoài nghi, có lẽ không tin, nhưng Nhậm Kiệt nói bọn họ tin tưởng 1000%, bởi vì vết xe đổ vừa mới phát sinh ngay tại mấy ngày trước.

Mà giờ khắc này sắc mặt khó coi nhất phải kể đến Quách Tông Hữu, vừa mới nói ra lời nói kia, vốn cho rằng nắm chắc phần thắng. Dù sao tra được tin tức cũng không lâu, đoán được có khả năng có người theo dõi con trai, cố ý bố trí mà đến. Hơn nữa Nhậm Kiệt kia ở Nhậm gia hiện tại cũng chỉ có thể điều động đội cận vệ, cũng không cần lo lắng hắn còn có cái gì duy trì. Vốn cho là hết thảy đã kết cục đã định, lại không nghĩ tới…

– Ngươi, hôm nay ngươi không mang đi được, mặt mũi ngươi cũng ném chắc rồi. Người bản gia chủ muốn dẫn đi, cũng quan hệ đến mặt mũi của bản gia chủ, ngươi… không có tư cách mang đi. Muốn mang đi, chúng ta liền chơi lớn, bản gia chủ không ngại đem Thánh Dược Đường Ngọc Kinh Thành nhổ tận gốc! Nhậm Kiệt nói xong, hai tay đã chậm rãi đặt trên trống trận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.