Tà Thiếu Dược Vương

Chương 829: Thành thánh



Tiên giới giờ này cũng gần như sụp đổ, rất nhiều địa phương cái chắn đã vỡ vụn, Tiên giới dốc ngược xuống, hết thảy càng thêm hỗn loạn.

Mà Kim Sí Đại Bằng bị giết, lực lượng Thánh Đan bạo phát, Duy Nhất Chân Thánh không tiếc hết thảy phải ngăn chặn hoàng đế thành Thánh, trong lúc nhất thời động tĩnh ở Bách Thánh Sơn bên này còn vượt qua hướng Vẫn Thánh Cốc vừa rồi.

Về phần Vẫn Thánh Cốc, giờ này đã yên tĩnh rất nhiều.

Lý Hằng vùng vẫy phút cuối cùng đã không có mảy may tác dụng gì, Nhậm Kiệt từ dưới mà trên, từ gốc rễ, từ ngọn nguồn cắt đứt lực lượng của Vẫn Thánh Cốc. Nhậm Kiệt càng hiểu rõ hơn tình huống của Vẫn Thánh Cốc so với Lý Hằng, càng rõ ràng nắm trong tay lực lượng của Vẫn Thánh Cốc hơn.

Cộng thêm Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ tấn thăng thành Hỗn Độn Chí Bảo, 9 con rồng khí linh phối hợp với Nhậm Kiệt khống chế đại trận, mọi người Nhậm gia toàn lực phát uy, cảnh giới bản thân Nhậm Kiệt tăng lên… dưới các tình huống như thế, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lập tức liền nghịch chuyển khống chế Vẫn Thánh Cốc.

Mặc dù ở dưới lực lượng khổng lồ của Vẫn Thánh Cốc chống đỡ, thánh hồn của lão vô cùng cường đại, nhưng không có Vẫn Thánh Cốc chống đỡ, Lý Hằng chỉ là khí linh, ở trước mặt Nhậm Kiệt, lại trở nên vô cùng yếu đuối, rất nhanh thì bị hủy diệt.

Hủy diệt Lý Hằng, sau đó để mọi người khôi phục nhanh chóng, Nhậm Kiệt mượn tinh túy dược tính của Thánh Dược Cốc lưu lại năm xưa, Nhậm Kiệt luyện chế một nhóm dược phẩm, lần lượt rơi vào trong miệng mọi người, mọi người cùng lúc phối hợp với Vẫn Thánh Cốc, ở tại chỗ bắt đầu khôi phục, tu luyện.

Từ rung chuyển hạ giới, sau đó đại chiến Tiên giới, từ đầu đánh lên Tiên giới đã bị vây ở Vẫn Thánh Cốc.

Trong Vẫn Thánh Cốc chém giết sống chết, tiếp theo Nhậm Kiệt lên tới, mãi cho tới hôm nay rốt cục nghịch chuyển… mọi người cũng đều trải qua hết thảy, đối với bọn họ thu hoạch cũng là vô cùng to lớn.

Huống chi thời khắc này Nhậm Kiệt tăng lên độ mạnh của dược lực vượt quá tưởng tượng: Đó chính là tinh túy dược tính của Thánh Dược Cốc năm xưa lắng đọng lại ức vạn năm, cộng thêm Nhậm Kiệt luyện chế theo từng người, dĩ nhiên hiệu quả vượt quá tưởng tượng.

Mà trọng yếu hơn là, thời khắc này Nhậm Kiệt sáp nhập Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vào Vẫn Thánh Cốc, lần nữa luyện hóa Vẫn Thánh Cốc.

Lúc này, mọi người cũng giống như đi theo dung nhập vào bên trong đại trận tuyệt sát thiên địa này.

Sau đó, không ngừng có người đột phá, mạnh nhất phải kể là Cổ Tiểu Bảo, bằng vào huyết mạch Cổ Thần, bằng vào Nhậm Kiệt cho hắn các thứ của Cổ Thần Vương, giờ này hắn có đủ lịch lãm và kinh nghiệm, cộng thêm đủ lực lượng duy trì… nên Cổ Tiểu Bảo tiến triển cực nhanh. Lúc trước chiến đấu Cổ Tiểu Bảo đã là cấp Tiên Vương, lúc này mới qua không bao lâu, trong quá trình Nhậm Kiệt luyện hóa Vẫn Thánh Cốc, hắn lại nhập Thánh sớm một bước so với Hình Vẫn Tiên Vương, Kỳ Lân Tiên Vương bọn họ, những người đạt tới Tiên Vương gần vạn năm kia.

Tiếp sau hắn, chính là Hổ Hổ, Hổ Hổ dù sao cũng đã từng là lão thất của Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, là Tàn Thiên Thánh Hổ năm đó. Thánh hồn của nàng từ từ khôi phục, nhập Thánh đối với nàng mà nói đã không phải là việc khó.

Sau Hổ Hổ không bao lâu, bên ngoài chỉ là qua mấy ngày, ở dưới tình huống trong không gian Nhậm Kiệt bố trí tăng tốc thời gian đi qua mấy năm, lão Kỳ Lân Tiên Vương cũng đạt tới nhập Thánh.

Nhóm đỉnh phong nhất bọn họ đột phá cửa ải này; đồng thời người bên dưới đều tiến bộ, ngay cả trong Thiên Long Quân, thực lực bây giờ yếu nhất đều là Thiên Tiên đỉnh phong. Về phần cận vệ đội, toàn bộ đều là tầng thứ Kim Tiên, trong đó ba người Tạ Kiếm, Thiết Tháp, Đồng Cường cũng đều đạt tới trình độ Đại La Kim Tiên.

Lực lượng đơn độc của bọn họ đạt tới trình độ này, lúc phối hợp với nhau uy lực cường hãn, ngay cả người nhập Thánh cũng không dám tự tin có thể ứng phó, đây là chỗ đặc thù của người Nhậm gia.

Mỗi người đều đi vào tăng vọt nhanh chóng nhất, Vẫn Thánh Cốc vốn là khí tuyệt sát nồng đậm, nhưng lại không có lực cắn nuốt, loại lực lượng tà ác, tuyệt sát, diệt tuyệt hết thảy trước đó. Bởi vì Nhậm Kiệt đã hoàn toàn nắm trong tay tinh túy dược tính ở dưới đáy, dẫn vào bên trong Vẫn Thánh Cốc.

Thời khắc này Vẫn Thánh Cốc đã từ từ khôi phục là Thánh Dược Cốc năm xưa, bên trong tràn đầy sinh cơ vô hạn. Loại sinh cơ tái tạo, biến hóa sống lại hết thảy này, thật ra những người Nhậm gia cảm nhận không lớn, mà chỉ riêng tinh túy dược tính này tương trợ, như vậy đủ để bọn họ tăng lên.

Nhưng đối với Nhậm Kiệt, hoặc là Tề Thiên cùng các Nghịch Thiên Thất Đại Thánh khác, hoặc là Cổ Tiểu Bảo bọn họ đã đạt tới Bán Thánh lại hoàn toàn bất đồng.

Loại cảm giác này, có cảm giác như một lần nữa trải qua thiên địa mở ra, vạn vật diễn biến, mỗi người đều đắm chìm trong đó.

Nhậm Kiệt còn hơn thế, tự mình rèn luyện, tự mình cảm thụ hết thảy, huyền diệu, tuyệt vời. Trong thiên địa diễn biến sinh mạng, sản sinh ra đúng thật là kỳ diệu nhất… Nhậm Kiệt đang trong quá trình luyện hóa Vẫn Thánh Cốc nên cảm nhận được rõ ràng điểm này.

Bởi vì hấp thu tinh túy dược tính ở dưới đáy Vẫn Thánh Cốc, về mặt lực lượng Nhậm Kiệt cảm giác đã đạt đến cực hạn, thân thể cũng đã đạt đến cực hạn. Lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao sau khi mọi người đạt tới Bán Thánh, trải qua mấy vạn năm đều khó có biến hóa gì.

Bởi vì đây là cực hạn của thiên địa này, muốn tìm kiếm thêm một chút biến hóa đều quá khó khăn.

Bất quá Nhậm Kiệt rất may mắn, luyện hóa Vẫn Thánh Cốc này, thấy được Vẫn Thánh Cốc giống như diễn hóa trở lại biến hóa của vạn vật, vì thế hắn đắm chìm trong kỳ cảnh tuyệt vời. Hắn vừa mới nhập thánh không lâu, vừa mới đạt tới đỉnh phong, thì có loại kỳ ngộ này.

Khác với Tề Thiên bọn họ, bước chân của Nhậm Kiệt còn chưa từng ngừng nghỉ. Dùng lời nói của phàm tục: bước chân của hắn chưa từng ngừng nghỉ cứ tiếp tục đi tới, khác biệt với những người kia đã dừng lại rồi tiếp tục đi tới, lửa còn cháy, nồi còn nóng, không cần quay đầu lại.

Chút ưu thế này, cộng thêm bản thân Nhậm Kiệt chính là đang luyện hóa Vẫn Thánh Cốc, giúp Nhậm Kiệt từ trong đó chiếm được chỗ tốt lớn nhất.

Nhưng con đường sau khi đạt tới Bán Thánh đỉnh phong, đã không giống như trước, nhất là sau khi lực lượng của Nhậm Kiệt còn đạt tới loại cực hạn đó, có tiến bộ, có cảm ngộ, lại một loại cảm giác nói không rõ, đã không còn là loại cảm giác có biến hóa rõ ràng như trước.

Loại cảm ngộ kỳ diệu không nói rõ này, giống như dòng máu đang chảy xuôi, giống như tưởng niệm tồn tại trong thánh hồn.

Loại cảm giác vi diệu này, kèm theo Nhậm Kiệt đang một mực luyện hóa Vẫn Thánh Cốc, mà sau khi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt tấn thăng đến Hỗn Độn Chí Bảo cũng không ngừng biến hóa, thế giới bên trong đã vượt qua thế giới bình thường, đã thành một phương riêng biệt.

Thậm chí theo Nhậm Kiệt luyện hóa Vẫn Thánh Cốc, bất tri bất giác bên trong lại sinh ra một số sinh mạng nho nhỏ.

Loại biến hóa này, làm Nhậm Kiệt rất vui mừng. Nên biết, cho dù bằng vào pháp bảo hoặc là lực lượng mở ra một phương thế giới to lớn, so với sáng lập, sản sinh ra sinh mạng của một phương thế giới, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Mà giờ này, trong đại thế giới của Nhậm Kiệt, đã có sinh ra một số sinh mạng nho nhỏ.

Tuy nhiên, dù sao Vẫn Thánh Cốc cũng không phải khai thiên lập địa thật sự, dù sao không phải diễn hóa sinh mạng thật sự. Hơn nữa Nhậm Kiệt đã từ ngọn nguồn nắm trong tay Vẫn Thánh Cốc, giờ này nếu muốn chân chính nắm trong tay Vẫn Thánh Cốc này cũng không phải quá khó khăn.

Quá trình này rất nhanh đã trôi qua, nhưng Nhậm Kiệt cũng không vội, cứ để mọi người tiếp tục tu luyện, hắn thì tiếp tục thể ngộ trận chiến trước đó cùng với biến hóa của Vẫn Thánh Cốc vừa rồi, và sự huyền diệu trong biến hóa của lực lượng bản thân.

“Ầm…” Chỉ là thời gian tốt đẹp này cũng không có kéo dài bao lâu, đột nhiên toàn bộ Tiên giới chấn động mạnh, trong nháy mắt sụp đổ, Tiên giới nghiêng ngả, cả Tiên giới hoàn toàn rơi vào sụp đổ, không ngừng rơi xuống, không gian hỗn loạn.

– Chuyện gì xảy ra?

– Lực lượng vừa rồi thật cường đại…

– Con bà nó! Như thế nào cảm thấy lực lượng của Duy Nhất Chân Thánh biến mất, vừa mới… Không thể nào, lão già kia bị người giết rồi ư?

Mấy người Tề Thiên bọn họ là phản ứng nhanh nhất, nhất là Tề Thiên, cầm trong tay Kim Cô Bổng nhảy vọt lên, trong nháy mắt xông về phía Bách Thánh Sơn trước đó, giờ này địa phương này sụp đổ nghiêm trọng nhất.

“Bùng… Bùng… Ầm…” Nhưng không đợi Tề Thiên vọt tới gần, từ rất xa trong nháy mắt hai vật gì đó phóng vọt tới.

Hoàn toàn không nhìn đến khoảng cách, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Tề Thiên, vọt thẳng vào Tề Thiên.

Tề Thiên vung cây Kim Cô Bổng trong tay, lập tức đánh bay hai vật đó. Sau khi đánh văng ra, thân hình Tề Thiên cũng lại lần nữa bị đẩy lui trở về, mà hai vật bị hắn đánh bay đi kia, lại cũng không hoàn toàn vỡ vụn, chỉ là ngay chỗ bị Kim Cô Bổng đánh trúng phát ra tiếng “bịch bịch”.

Kim Cô Bổng chính là Hỗn Độn Chí Bảo, hơn nữa lúc này còn ở trong tay Tề Thiên, Tề Thiên cũng giật mình nhìn lại.

– A… Vừa thấy, Tề Thiên cũng sững sờ tại chỗ.

Mà lúc này, Nhậm Kiệt cũng bay lên không trung, đúng dịp trông thấy hai vật bị Tề Thiên đánh bay kia: một kiện là một góc ngọn núi bị vỡ ra; còn vật kia… là một cỗ thi thể, Nhậm Kiệt không nhận biết.

Tuy vậy Nhậm Kiệt đã đoán được là ai, bởi vì hắn đã nghe Tề Thiên nói, cũng có thể từ trên người người chết này cảm nhận được khí tức Bán Thánh tuyệt đối không kém gì Tề Thiên.

Là Duy Nhất Chân Thánh, chỉ là thời khắc này Duy Nhất Chân Thánh đã không có đầu, chỉ có thi thể bay tới.

– Chuyện gì xảy ra? Nhị gia còn chưa có đi tìm lão tính sổ, lão già này sao lại chết rồi?

– Hừ!

– Ồ… Người nào giết vậy?

Nghịch Thiên Thất Đại Thánh tràn đầy hận ý với Duy Nhất Chân Thánh, vốn chỉ muốn tìm lão tính sổ, nhưng thời điểm này lại nhìn thấy thi thể của lão, Ngưu Lão Nhị, Thiên Kiếm đạo nhân, Long Quy bọn họ đều rất ngoài ý muốn.

– Đây không phải là phong cách của lão tứ… Thời khắc này Tề Thiên cầm trong tay Kim Cô Bổng, lại cau mày, ánh mắt ngóng nhìn về nơi xa xăm.

Nhậm Kiệt biết Tề Thiên lo lắng chính là cái gì, mặc dù bây giờ không thể trong nháy mắt dò xét hết thảy tình huống thiên địa này, nhưng có thể cảm nhận mơ hồ, hắn cũng không cảm nhận được Kim Sí Đại Bằng tồn tại.

Giờ này Duy Nhất Chân Thánh bị giết, mà không phải Kim Sí Đại Bằng giết, vậy thì càng nói rõ vấn đề.

– Tình huống có chút vấn đề, vị hoàng đế này rất âm độc, có lẽ… trước không nói cái này, mọi người hãy cẩn thận đi vào trong đại trận, bổn gia chủ đi xem thử xem! Nhậm Kiệt cũng nghĩ đến lo lắng của Tề Thiên, liền bảo mọi người quay về trong đại trận Vẫn Thánh Cốc, hắn muốn trước đi quan sát một chút.

– Ta cùng đi! Tề Thiên nói xong, liền chuẩn bị vọt đi. Chuyện của Kim Sí Đại Bằng hắn cũng biết, hắn cũng rất khó chịu vì việc làm của lão tứ, nhưng dù khó chịu thế nào đi nữa, đó là chuyện giữa huynh đệ bọn họ.

Giờ này suy đoán có khả năng Kim Sí Đại Bằng đã xảy ra chuyện, dĩ nhiên hắn không thể không quản tới.

Nhìn thấy thái độ của Tề Thiên, những người khác cũng định lên tiếng, cũng đều muốn đi theo.

– Đi… đi vào trong trận! Chẳng lẽ các vị không cảm thấy tình huống có gì đó không đúng sao? Nhậm Kiệt khoát tay chỉ tay về phía đại trận phía dưới, không có mảy may chừa chỗ thương lượng, bảo mọi người đều đi vào trong trận.

Vừa thấy Nhậm Kiệt nói với giọng điệu này, thái độ này, mọi người đều dừng lại, Tề Thiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt.

Không thích hợp, khẳng định không thích hợp, nhưng ý tứ trong lời nói của Nhậm Kiệt, hẳn không phải chỉ đơn giản như vậy.

Nhậm Kiệt nhìn lướt qua bọn họ, lại nhìn xuống phía dưới, những người khác còn đang tu luyện, bọn họ đều đã sớm đạt đến đỉnh phong. Sau khi hoàn tất luyện hóa Vẫn Thánh Cốc, bọn họ đã bình thường rồi, không cần tiếp tục bế quan tu luyện như Cổ Tiểu Bảo và những người khác.

Tiếp theo sau Nhậm Kiệt đưa mắt nhìn về phía Bách Thánh Sơn nói: – Các vị không có cảm nhận được biến động của đại đạo trong thiên địa này sao? Thiên địa này đang chấn động, chỉ là hiện tại không rõ ràng lắm…

– Có người sắp thành Thánh, không có khả năng đâu? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói lời này, lập tức Ngưu Lão Nhị không nhịn được cả kinh kêu lên.

– Thành Thánh, sẽ là ai? Tề Thiên cũng sửng sốt, thầm nghĩ: lão tứ đã xảy ra chuyện, hiện tại Duy Nhất Chân Thánh bị giết, còn ai có tư cách thành Thánh. Hắn còn không có cảm thụ rõ ràng như Nhậm Kiệt, nhưng mơ hồ cũng có một tia cảm giác. Nhậm Kiệt không nói, hắn còn không nhận ra, Nhậm Kiệt vừa nói, hắn cẩn thận cảm thụ liền phát hiện quả đúng như thế, lập tức cũng hoảng sợ kêu lên.

– Người đó bổn gia chủ rất quen thuộc, cho nên bổn gia chủ đi qua nhìn xem một chút, các vị ở lại chỗ này làm chuẩn bị đi, trợ giúp những người khác mau mau hoàn thành tu luyện, mau sớm xuất quan, chuẩn bị toàn diện nghênh chiến… Trừ hoàng đế, không còn người nào khác. Nhậm Kiệt biết, không cần hắn nói Tề Thiên bọn họ cũng biết, chỉ là mới đầu bọn họ không muốn tin đây là sự thật, dù sao Kim Sí Đại Bằng và Duy Nhất Chân Thánh là tồn tại bực nào, hoàng đế kia vốn trước đó đâu có là gì.

Nhưng những thứ này đối với Nhậm Kiệt cũng không trọng yếu, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, liền ra lệnh, rồi cất bước một cái biến mất trên bầu trời Vẫn Thánh Cốc…

– – – – – oOo- – –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.