– Sớm biết hắn sẽ không bình thường, nhưng mà hiện giờ hắn đúng là điên rồi, bên ngoài cùng bên trong gia tộc đều đắc tội hết… Trong khi đám người nhị trưởng lão tức giận nhìn đoàn xe gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân rời đi, Phương Viêm ngồi ở bên cạnh xe gia chủ cùng nhìn về phía đoànn nhị trưởng lão mà nói.
Không biết tại sao, nhìn thấy nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão Nhậm gia cũng bị Nhậm Kiệt đùa giỡn, trong lòng hắn lại có một loại vui vẻ.
Đương nhiên, loại vui vẻ, cười trên nổi đau kẻ khác không thể biểu hiện ra trước mặt Phương Thiên Ân.
– Có dày vò thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là con rối, trác táng, phế vật, đừng nói là hắn, dù là lão cha Nhậm Thiên Hành của hắn đối mặt với cục diện hiện tại cũng không làm được chuyện gì. Hiện giờ mặc kệ là nội bộ Nhậm gia, hay là những thế lực khác trong Minh Ngọc Hoàng Triều, đều tuyệt đối không cho phép Nhậm gia tiếp tục phát triển mạnh lên nữa.
Phương Thiên Ân ngồi ở đó, mắt khép hờ nói: – Hiện giờ hắn có thể có bảo vật giải độc có thể cứu d Kỳ nhđược, miễn cưỡng còn có chút giá trị, có gì thì chúng ta cứ nhịn hắn.
– Rõ. Phương Viêm gật đầu nói: – Chỉ cần có thể cứu được Phương Kỳ, có thế nào cũng được.
– Ngươi đã chịu khuất nhục, sớm muộn gì cũng sẽ giúp ngươi đòi lại, mọi chuyện ta đều ghi trong lòng, Phương gia cũng sẽ ghi nhớ. Nỗi lòng Phương Thiên Ân hiện giờ rất rối loạn, cho nên nói xong cũng không tiếp nữa.
– Phương Viêm là người của Phương gia, đây là chuyện Phương Viêm phải làm. Phương Viêm vội vàng khiêm tốn, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Đám người Phương Thiên Ân biết Nhậm Kiệt trực tiếp đến Phương gia, tốc độ chạy về của bọn họ rất nhanh. Kết quả đến Phương gia rồi mới phát hiện Nhậm Kiệt còn chưa có tới, đoàn xe Phương Thiên Ân lại chờ trước cửa nửa canh giờ, xe linh thú của vị gia chủ Nhậm gia Nhậm Kiệt mới đến được.
Chỉ có Thú bá điều khiển xe linh thú, không có hộ vệ, cũng không có cận vệ đội đi theo, Nhậm Kiệt chỉ dẫn theo mập mạp Cao Nhân bước xuống từ xe linh thú.
Bước từ xe linh thú xuống, Nhậm Kiệt còn không nhịn được liếc qua Thú bá, có phải là Thú bá hay không?
Nhìn Thú bá lại có rất nhiều đặc điểm phong phạm cao nhân ẩn cư, nhưng cảm giác lại không quá giống, bởi vì nghe nói Thú bá chưa bao giờ rời khỏi xe linh thú, còn có rất nhiều điều khác.
Nhậm Kiệt lắc đầu, quyết định tạm thời không cần nghĩ, ngẩng đầu nhìn Phương Thiên Ân cùng Phương Viêm lúc này đang đứng phía trước.
– Ha ha…. Nhậm Kiệt vui vẻ cười nói: – Phương Viêm, có thấy không, vì cái gì gia chủ các người có thể lên làm gia chủ, chính là ngươi không thể so sánh, hiểu quy củ. Phương gia chủ quá khách khí, nghênh đón ta lại làm ra trận thế lớn như vậy, ta xin nhận, mọi người khổ cực rồi.
Nhậm Kiệt còn vẫy tay chào hỏi đám đông thị vệ đằng sau Phương Thiên Ân, giống như lãnh đạo tới thị sát, những người này đến đây để đón tiếp hắn.
– Phương gia ta vẫn luôn chiêu hiền đãi sĩ, huống chi Nhậm gia chủ vốn là gia chủ Nhậm gia, lại có cách giải độc cho tiểu nữ, mời. Phương Thiên Ân dứt khoát nói, đưa tay mời, liền cùng Nhậm Kiệt đi vào đại trạch Phương gia.
Mặc dù Phương Thiên Ân bởi vì cứu con gái không tiếc thỉnh cầu Nhậm Kiệt, nắm lấy cọng rơm cuối cùng, nhưng bản thân là gia chủ Phương gia, nói chuyện cũng sẽ không chịu thiệt.
Chiêu hiền đãi sĩ phải không, trước tiên để cho ngươi chiếm tiện nghi, một hồi nữa ngươi sẽ khóc.
Nhậm Kiệt không dây dưa với Phương Thiên Ân trên chuyện này, nó khác với lúc trước đả kích trên cơ sở mập mạp Cao Nhân, chọc tức Phương Viêm. Nếu đã đến nơi này, Nhậm Kiệt sẽ không phải vì sảng khoái một hồi, chọc tức Phương Thiên Ân, thép tốt phải dùng mài đao, một hồi nữa sẽ đến lúc làm cho hắn phải khóc.
Lúc này phòng của Phương Kỳ là tiêu điểm trong Phương gia, tuy rằng không có cách nào giải độc, nhưng Diệu Dược sư Phương gia vẫn luôn hầu ở đây, sợ hãi bất cứ lúc nào có biến đổi thì tốt xấu gì cũng phát huy tác dụng. Phòng của Phương Kỳ có khác với khuê phòng cô gái bình thường, không hoàn toàn có cảm giác như nhà của con gái, chỉnh thể mà nói thì cảm thấy rất khí thế.
Nghe nói mấy năm trước Phương Kỳ đã bắt đầu quản lý một phần chuyện trong gia tộc, rõ ràng nàng đang cố ý làm nhạt thân phận nữ nhân của mình.
– Nhậm gia chủ, tiểu nữ thân trúng kịch độc, hôm nay cảm tạ Nhậm gia chủ đến giúp đỡ. Nếu hôm nay tiểu nữ thật có thể khỏi bệnh, Phương gia nhất định hậu tạ. Đi tới trước giường Phương Kỳ, nhìn Phương Kỳ đã nằm nhiều ngày, Phương Thiên Ân ôm một chút hy vọng cuối cùng nhìn sang Nhậm Kiệt.
Tuy rằng hắn từng nghĩ tới ý tưởng điên cuồng kia, nhưng ngay sau đó hắn cũng không nói, nhất là ở trước mặt Phương Viêm cũng chưa từng nhắc tới nữa. Bởi vì đụng tới đồ vật của hoàng gia, hơn nữa còn là loại bảo vật đó,hắn quả thật không có lá gan này.
– Những lời nói không có dinh dưỡng không có nội dung thực tế gì thì đừng nói, hậu tạ, hậu tạ nặng cỡ nào, nói rõ trước. Nhậm Kiệt nói rồi, nhấc bước đi tới trước giường.
– Đứng lại, đây là chỗ ngươi có thể tới gần hay sao? Nhìn thấy Nhậm Kiệt bước tới gần giường, Phương Viêm đưa tay cản lại.
Nhậm Kiệt dây dưa với Phương Kỳ cũng không phải chuyện gì bí mật, đây là khuê phòng của Phương Kỳ, ý của Phương Viêm rất rõ ràng, bản thân ngươi là ai còn không biết, đây là chỗ nào ngươi còn không biết, muốn thừa cơ chiếm tiện nghi phải không, không có cửa đâu.
– Lăn sang một bên, lúc trước dạy ngươi một lần sao ngươi không ghi nhớ được gì, bản thân mình là thân phận gì ngươi còn không biết hả. Ngươi cho ngươi là gia chủ Phương gia hay sao, người lớn trong nhà không dạy ngươi lễ nghĩa liêm sỉ, không dạy ngươi quy củ cơ bản nhất hay sao? Nhậm Kiệt cũng không theo hắn, loại tiểu nhân hay làm chuyện quấy rối, giở mánh khóe sau lưng như thế này, phải đả kích không chút lưu tình.
Đả kích cho đến tâm lý của hắn tan vỡ, đả kích cho hắn rối loạn mới được, bằng không hôm nay hắn núp lùm chọt ngươi một cái, ngày mai núp bụi chọt lén một cái, vậy ngươi không cần làm chuyện khác nữa.
Vốn dĩ Nhậm Kiệt không phải người tốt gì, hắn hạ độc chính là vì tới đây bắt chẹt, kiếm tiền, người này tự mình chủ động đi ra, Nhậm Kiệt tự nhiên sẽ không khách sáo với hắn.
– Ngươi… Pháp lực trong người Phương Viêm nháy mắt vọt lên, ở Nhậm gia bị bọn họ châm chọc thì cũng thôi, hiện giờ đến Phương gia, Nhậm Kiệt này còn dám ngông ngênh như ở Nhậm gia.
Nhưng mà Nhậm Kiệt căn bản không nhìn tới hắn, trực tiếp quay đầu nhìn sang Phương Thiên Ân: – Phương gia chủ, không phải ta nói ngài, Phương gia các người quả thật nên quản lý tiểu bối. Hai đại gia chủ chúng ta đang nói chuyện, nói làm sao cứu hắn, khi nào tới lượt một tiểu bối xen vào, có chút quy củ hay không, còn có chút giáo dưỡng hay không, còn hiểu lễ nghi hay không?
Phương Viêm cảm giác ngực nóng lên, tiểu bối, con mẹ nó ngươi còn nhỏ hơn ta nữa, một tên Luyện Thể Cảnh còn chưa tốt nghiệp Ngọc Hoàng Học Viện, thậm chí là rác rưởi năm nhất sắp lập tức lưu ban, còn dám nói ta là tiểu bối.
Sắc mặt Phương Thiên Ân cũng trầm xuống, nhưng hắn cũng không có cách nào, cái tên Nhậm Kiệt lẽ ra cũng là tiểu bối.
Nhưng hắn là gia chủ 5 đại thế gia Minh Ngọc Hoàng Triều, hắn bao nhiêu tuổi, bối phận thế nào đã không trọng yếu. Dựa vào cái gì hắn có thể nói chuyện ngang hàng với bất cứ ai trong 5 đại gia tộc, bởi vì hắn là dùng thân phận gia chủ để nói.
– Đứa nhỏ là như vậy, chưa thấy qua tràng diện lớn gì. Mập mạp Cao Nhân ở một bên như cụ lão bảy tám mươi tuổi, có thiệt nhiều con cháu, rất hiểu con nít, nói: – Hắn nào có biết, cứu người không cho tới gần thì làm sao được, không kiểm tra bệnh tình thì làm sao cứu, ngươi cho rằng người ta là thần tiên hả.
Nhậm Kiệt nói những lời này làm cho trong lòng Phương Thiên Ân phản cảm, tức giận,nhưng không có cách nào phản bác, lúc này hắn muốn nhất là cứu Phương Kỳ. Nhưng vừa nghe tên mập béo ú này nói chuyện, Phương Thiên Ân lập tức chuẩn bị mắng một trận, trước tiên đuổi tên mập khốn kiếp này ra ngoài, cô lập Nhậm Kiệt rồi nói tiếp.
– Huynh đệ tốt, nói không sai. Không đợi hắn lên tiếng, Nhậm Kiệt đã giới thiệu: – Phương gia chủ, đây là Cao Nhân huynh đệ của ta, ngài gọi hắn Cao lão đệ là được. Một hồi nữa ngươi có thể phải cảm tạ hắn thật nhiều, ta hao công tốn sức mới xin hắn đến ra tay cứu người. Ngài thử nghĩ xem, ngay cả ngự y cùng Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm cũng không làm gì được thứ độc dược này, làm sao dễ giải được?
Còn hao công tốn sức, nhảm cái mẹ nó nhí, hai ngươi cả ngày ở chung một chỗ, thằng mập ú này vốn là người hầu của ngươi, chỉ là một tên côn đồ mà thôi.
Thật coi hắn là cao nhân nữa chứ?
– Phương Viêm, lui ra, không được quấy nhiễu Nhậm gia chủ cứu người. Trong lòng Phương Thiên Ân cũng cười lạnh, nhưng lúc này mọi chuyện đều lấy Phương Kỳ làm trọng, khoát tay bảo Phương Viêm tức giận đến hít thở rối loạn lui ra.
Phương Thiên Ân thì đi tới gần nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, nếu Nhậm Kiệt thật dám nương vào giải độc mà xằng bậy, hừ!
Phương Viêm đi ra, Nhậm Kiệt đến gần giường nhìn Phương Kỳ, ấn tượng với Phương Kỳ vốn đều là từ trong trí nhớ, lúc này nhìn đối Phương Kỳ ở gần. Bộ dạng quả thật không khó coi, nhưng ở kiếp trước, niên đại mà nữ nhân xấu xí cũng có thể biến thành thiên nga, Nhậm Kiệt quả thật không có hứng thú nhiều với loại xinh đẹp đơn thuần này.
Nói thật, nhớ tới hình ảnh ngay khi hắn tỉnh táo lại, so sánh với dung mạo tươi mát, thoát tục đó, đây chỉ là tục phấn bình thường.
Huống chi nữ nhân này lòng dạ rắn rết, uổng cho tên ban đầu lại đi si mê quấn quýt lấy nàng. Nhậm Kiệt liếc qua một cái, liền nhìn ra khống chế độc của Phương Kỳ coi như được. Phương gia không hổ là 5 đại gia tộc, sẽ không làm bậy, tuy rằng không giải độc được nhưng cũng không để Phương Kỳ chuyển biến xấu quá mức.
– Rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng rồi! Nhậm Kiệt nhìn một hồi, như lão nhàn híp mắt lại, tựa như trầm tư nói.
– Rất phiền phức, rất là phiền phức. Mập mạp ở bên cạnh phụ họa.
Hai người này kẻ xướng người họa, làm cho Phương Viêm đứng ở đằng sau nhìn mà có xúc động muốn xông lên đánh chết người, coi người ta đều là kẻ ngu hả.
Chỉ liếc mắt liền nhìn ra thế nào, các ngươi cho rằng mình thật là Linh Đan sư đỉnh phong nhất hay sao?
Phương Thiên Ân tự nhiên sẽ không thật cho là bọn họ có bản lĩnh gì, hắn chẳng qua là trông cậy vào Nhậm Thiên Hành để lại pháp bảo giải độc, tự nhiên sẽ không hỏi thật, chỉ là lẳng lặng nhìn Nhậm Kiệt.
– Phương gia chủ, ngài thật không cân nhắc phương pháp giải độc âm dương điều hòa, biện pháp này rất là thực dụng đấy. Đột nhiên, Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn sang Phương Thiên Ân, đề nghị.
– Hừ! Phương Thiên Ân hừ bực mình trong mũi, mạnh mẽ ấn lửa giận xuống, nhìn Nhậm Kiệt nói: – Nhậm gia chủ, tuy rằng ngài nhỏ tuổi nhưng cũng là đứng đầu một nhà, nghĩ gì cứ nói thẳng. Phụ thân Nhậm Thiên Hành của ngài là một đời nhân vật truyền kỳ, nếu vận dụng bảo vật giải độc của ngài ấy để lại cứu tiểu nữ, Phương gia có thể thì nhất định sẽ làm.
– Bốp! Nhậm Kiệt vỗ tay, nhếch ngón cái với Phương Thiên Ân: – Sảng khoái, thoải mái, không hổ là gia chủ Phương gia một trong 5 đại gia tộc, đây mới là lời của một đời gia chủ nên nói. Đường đường gia chủ Phương gia, thân làm cha, vì cứu ái nữ thì làm sao tiếc rẻ chút tiền tài đó. Chuyện này, tuyệt đối sẽ truyền khắp Minh Ngọc Hoàng Triều, không, thiên hạ cũng sẽ truyền thành giai thoại, sẽ được vô số người viết vào sử sách, viến vào trong các loại văn chương, truyền lưu thiên cổ.
– Phải đó, thật là làm người ta cảm động! Nước mắt của ta sắp trào ra rồi. Mập mạp đứng một bên một xướng một họa phối hợp, trong lòng lại sắp cười ngả ngửa. Bởi vì hắn biết, lúc này Nhậm Kiệt càng tâng lên cao, một hồi sẽ làm Phương Thiên Ân té càng đau.
Phương Thiên Ân, Phương Viêm đều không ngốc, vừa nghe Nhậm Kiệt khen đến nở hoa đầy trời, bọn họ đều có một loại dự cảm xấu, tên này muốn làm gì?