Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 47: Tra án



Đội cảnh sát hình sự Giang Thành phân thành nhiều nhóm nhỏ, phân tán truy lùng khắp các phố lớn ngõ hẻm, tìm người thân của nạn nhân lấy khẩu cung, đây là quy trình cơ bản nhất nhưng cũng quan trọng nhất mà mọi người đều phải làm.

“Xin chào, cảnh sát, lúc còn sống, con gái bà có từng đề cập đến “Cá voi trắng” hay những hình vẽ liên quan đến biển không?”

“Không biết, con gái tôi ít khi trò chuyện với tôi.”

“Được, cám ơn.”

“Xin chào, cảnh sát, lúc còn sống con trai ông có từng đề cập đến “Cá voi trắng” hay “Giải thoát” hay không?”

Nam nhân nghĩ nghĩ, từ trong ví lấy ra một quyển nhật ký đưa cho cảnh sát: “Có, con trai tôi….”

“Lúc nhỏ con trai tôi bị tai nạn xe cộ, để lại di chứng đi đứng không tiện, đi học bị bạn bè khi dễ, có một lần nó học về nói với tôi rằng không muốn sống nữa, muốn đi tìm Cá voi trắng để giải thoát. Tôi cho rằng nó nói chơi, ai ngờ…. Đây là quyển nhật ký nó ghi lại lúc còn sống, nếu hữu dụng, các người liền cầm về đi.”

Nhân viên điều tra mở trang nhật ký đầu tiên, có dán một bức ảnh nhỏ chính là ảnh chụp của con trai ông, gương mặt ông buồn bã: “Con trai ông có từng nhắc đến “Cá voi trắng” là người nào đó hay tổ chức nào đó không?”

“Ban ngày tôi làm việc ở công trường, đến khi trở về nhà trời đã khuya, căn bản rất ít nói chuyện với nó.” Ông nghĩ nghĩ: “Nhưng trước đó có một khoảng thời gian nó nghiện Internet, nửa đêm tôi thỉnh thoảng thấy nó nói chuyện chat chit gì đó ở trêи mạng, tôi nghĩ, “Cá voi trắng” chắc là một người bạn nào đó mà nó quen trêи mạng đi?”

Trịnh Thành Duệ tiến lên một bước: “Có thể cho tôi xem máy tính của con trai ông không?”

Nam nhân mở cửa: “Có thể, mời.”

Căn nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, vật dụng trong nhà đơn sơ, trêи trần có dấu hiệu ẩm mốc.

Người đàn ông sống một mình, làm việc ở công trường để mưu sinh, gia cảnh xem ra không quá sung túc, nhưng vẫn mua được máy vi tính con đứa con trai yêu quý của ông.

Trịnh Thành Duệ nhẹ thổi đi lớp bụi trêи bàn phím, khởi động máy, thuần thục tìm kiếm các hình ảnh tin tức liên quan đến “Cá voi trắng”, “Biển”, “Giải thoát”, “Tự sát.”

Cùng những thông tin xuất hiện trêи màn hình còn có một khung chat nhỏ.

Đầu ngón tay Trịnh Thành Duệ liên tục gõ bàn phím, thử bẻ khoá, mọi người nín thở chờ đợi, chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở nhạt nhẽo, trêи màn hình xuất hiện một bông hoa hồng to bản.

Bẻ khoá thất bại.

Mồ hôi hột chảy dài hai bên thái dương Trịnh Thành Duệ, cậu ta quay đầu hỏi ba của người bị hại: “Ông biết mật mã ủa con ông không?”

Nam nhân suy nghĩ hồi lâu, với chuyện này ông thật sự dốt đặc cán mai: “Không biết, từ lúc mua chiếc máy này về tôi không hề động vào nó, căn bản không biết gì cả.”

“Sinh nhật con trai ông là ngày nào?”

Nghe được đáp án, Trịnh Thành Duệ ấn sáu con số liền kề, nhưng vẫn không mở được.

Cậu ta cắn chặt răng: “Còn có dãy số nào khác có thể là mật mã không, hoặc ai đó có ý nghĩa quan trọng với con trai ông ý.”

Người hay sự việc gì đó có ý nghĩa quan trọng?

Nam nhân tiếp tục nghĩ ngợi, ánh mắt dừng lại bức ảnh chụp người vợ quá cố của ông.

“Thử sinh nhật của mẹ nó xem.”

“Được.” Trịnh Thành Duệ bẻ khớp ngón tay, hít sâu một hơi, tỉ mỉ ấn vào.

Sau một khắc yên tĩnh, không chuyện gì xảy ra, ngay lúc mà mọi người đều nghĩ sẽ thành công, một con Cá voi trắng thong thả xuất hiện trêи màn hình máy tính, từ trắng biến hồng, máu nhầy nhụa chảy ra.

“Không xong!” Trịnh Thành Duệ cảm giác không ổn, còn chưa kịp tác động, thân thể cá voi phình một tiếng vỡ toạc ra, sau đó máy tính bị treo.

Trịnh Thành Duệ không ngừng gõ phím, muốn khôi phục trình tự nhưng trước sau vẫn là tiếng nói đầy u ám.

“Xin lỗi, trình tự bị tổn hại, không khởi động.”

“Xin lỗi, trình tự bị tổn hại, không khởi động.”

“Xin lỗi, trình tự bị tổn hại, không khởi động.”

…..

Cậu suy sụp thả tay xuống: “Cuộc trò chuyện này không chỉ có trình tự mã hoá chặt chẽ, mà còn thiết lập chuỗi tự huỷ, chỉ cần nhập sai ba lần, trình tự sẽ tự động phá huỷ, thực xin lỗi, tôi vô ý quá.”

Đồng nghiệp vỗ vai cậu ta: “Không sao, chúng ta về báo cáo với Tống đội, từ từ nghĩ cách phục hồi nó.”

Tống Dư Hàng cùng Lâm Yêm đi từ sáng đến đêm cũng thu thập không ít tin tức về Cá voi trắng.

Mặc dù đã ước pháp tam chương nhưng Lâm đại tiểu thư há lại có thể là người nói lời giữ lời.

“Này —” Nàng kéo dài hơi gọi cô: “Tống Dư Hàng, tôi đi không nổi nữa.”

Tống Dư Hàng mắt điếc tai ngơ, đeo ba lô, bên hông kẹp một quyển sổ ghi chép tiếp tục đi về phía trước.

“Tống cảnh quan….” Lâm Yêm vô lực túm chặt góc áo cô: “Đừng đi nhanh vậy chứ? Cả ngày chưa uống được ngụm nước, chị đang thi đi bộ hả?”

Tống Dư Hàng quay đầu lại nhìn nàng: “Chính em muốn theo, còn ước pháp tam chương, muốn nuốt lời sao?”

Lâm Yêm nghẹn họng, hận đến ngứa răng: “Tôi —”

“Nhanh lên, một lát còn phải về Cảnh cục.” Tống Dư Hàng nói, khẽ lắc đầu, xoay người liền đi. Mảnh góc áo trong tay biến mất, Lâm Yêm cắn chặt răng, nhấc chân đuổi theo.

Mẹ nó! Nếu không phải châm chước cô chỉ vì muốn nhanh chóng phá án, Lâm Yêm đã sớm cho cô một đấm chết tươi.

Nàng nghĩ thì nghĩ vậy, tay lại đỡ vách tường miễn cưỡng đi về trước hai bước, giày cao gót ma sát với gót chân dần sinh cản giác đau.

Lâm Yêm cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.

Tống Dư Hàng quay đầu nhìn lại, nàng vẫn chưa đuổi kịp mình.

“Làm sao vậy?”

Lâm Yêm đang cúi người nới lỏng dây giày: “Không sao, tôi còn có thể —”

Còn chưa dứt câu, Tống Dư Hàng đã tóm gọn cổ tay nàng.

Cô ngồi xổm xuống: “Đừng động, để tôi nhìn xem.”

Hai tay Lâm Yêm khoác trêи vai Tống Dư Hàng, một tay cô đỡ nàng đứng vững, không chờ Lâm Yêm lên tiếng ngăn cản, một tay khác của Tống Dư Hàng đã tháo bỏ chiếc giày dưới chân nàng.

“Không cần….” Lâm Yêm sắc mặt đỏ lựng.

Tống Dư Hàng nắm gọn bàn chân nàng trong tay, gót chân bị cọ quẹt sưng đỏ, một mảng da lớn phồng rộp.

“Sao không chịu nói sớm?”

“Chị có cho tôi cơ hội để nói sao?” Suốt chặn đường hôm nay không phải đến thăm hỏi gia đình người chết thì xuyên suốt ở ngoài đường, vậy mà chẳng có thời gian để hai người nói chuyện.

Tống Dư Hàng sờ sờ cái mũi, liếc nhìn xung quanh: “Tìm một chỗ ngồi xuống đi, sau này gặp phải tình huống tương tự thì có thể nói.”

“Sau này? Còn có sau này? Sau này tôi mới không đi chung với chị nữa!” Suốt cả buổi chiều, Lâm Yêm miệng lưỡi khô khốc, chân cũng đau, tức giận nói.

Tống Dư Hàng mang lại chiếc giày cho nàng, đỡ nàng đi: “Cũng trách em, biết rõ ra ngoài làm việc sẽ vất vả, ai bảo mang giày cao gót làm chi.”

“Cũng không biết tại ai hối thúc như đòi mạng, nếu không lão nương làm sao quần áo chưa đổi đã gấp rút chạy theo?” Lâm Yêm trêu tức đáp trả, đấu võ mồm với Tống Dư Hàng một hồi, chân không còn cảm giác quá đau nữa.

Tống Dư Hàng lười hùa theo tính khí đại tiểu thư của nàng: “Muốn ăn gì, chúng ta đi ăn chút gì đi, thuận tiện nghỉ ngơi luôn.”

Lâm Yêm hưởng thụ cô dìu đỡ, nhìn tấm bảng hiệu rực rỡ bên kia đường, chỉ về hướng đó: “Đến đó đi.”

Bar Milan.

Quán Bar mở cửa lúc chạng vạng, chưa quá đông khách, Bạch Linh đứng ở quầy bar lau ly, bất ngờ có người xốc mành che trước cửa lên, chuông gió theo luồng gió nhẹ ngân vang.

Nàng ngước mắt nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết: “Tỷ tỷ, chị đến rồi.”

Tống Dư Hàng đỡ Lâm Yêm vào trong: “Em ngồi nghỉ đi, tôi đi mua vài thứ.”

Bạch Linh cầm thực đơn bước ra, cùng Tống Dư Hàng liếc mắt nhìn nhau, định ôn hoà mỉm cười chào hỏi thì cô đã xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.

Ánh mắt nữ hài loé lên sự tinh quái: “Chị lại cùng người bạn đó đến đây sao?”

Lâm Yêm lười nhác uốn người trêи quầy bar, đôi chân dài đáp trêи mặt đất, một bên chiếc giày quai đeo lỏng lẻo lúc ẩn lúc hiện, chỉ thoáng một cái liếc mắt đều toát lên sự cám dỗ.

“Chị ta? Bạn bè gì chứ?”

Bạch Linh đẩy thực đơn đến cho nàng, mở to đôi mắt ngây thơ: “Vậy thì là gì nha, buổi tối hôm đó chị ấy đứng ra bảo vệ chị, em ở toilet còn thấy chị ấy ôm chị mà.”

Lâm Yêm vừa uống ngụm nước chưa kịp nuốt xuống đã phun toàn bộ ra ngoài, khϊế͙p͙ vía: “Khụ…. con nít đừng quản chuyện người lớn, một ly Mojito, một ly nước chanh, hai đĩa bánh trứng, nhanh mang ra đây, chị đói sắp chết rồi.”

Bạch Linh cười đến giảo hoạt, đem giấy nhớ ghi lại rồi đưa cho đầu bếp tiểu ca.

Mười bốn mười lăm là đã tới tuổi cập kê, cô gái nhỏ mặc dù không biết chị gái xinh đẹp thiện tâm này cùng với chị xinh đẹp tóc ngắn kia có quan hệ gì, nhưng nàng có thể nhìn ra mạch nước ngầm mãnh liệt xen giữa hai người cùng sự quan tâm bá đạo trong ánh mắt.

Lâm Yêm xem nàng viết chữ, lực viết rất đầy, chữ lại càng nắn nót.

“Hửm, không tồi, em học lớp mấy rồi?”

Bạch Linh cười rạng rỡ: “Năm cuối sơ trung, hy vọng năm sau em có thể thi đỗ trường cao trung danh giá thì tốt hì hì.”

Nữ hài nói tới đây, dường như trong mắt ẩn chứa sự u buồn, mẹ ốm đau nằm liệt trêи giường, nàng cần phải nổ lực thi đậu trường điểm, còn phải cố gắng giành lấy học bổng, nếu không chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi này, khó có thể chống đỡ tiền thuốc men cho mẹ.

Lâm Yêm nhấp một ngụm rượu, nhìn mặt đoán ý: “Thế nào, gặp khó khăn gì sao?”

Nữ hài khôi phục tinh thần cười cười, cự tuyệt hảo ý của nàng: “Không có, được như bây giờ đã tốt lắm rồi, cảm ơn chị.”

Số tiền lần trước nàng cho cô vừa vặn giúp cô thoát khỏi hố lửa.

Đối với sự biết ơn chân thành của cô gái nhỏ, Lâm Yêm có chút khó chịu quay mặt đi: “Không cần cảm ơn, cảm ơn cái gì, thứ mà chị dư giả nhất chính là tiền.”

Bạch Linh ngưỡng mộ nàng, cô gái nhỏ thầm quyết tâm, sau này nhất định phải học theo tỷ tỷ, trở thành một người giàu lòng nhân ái, hào phóng, giúp đỡ những người thật sự cần sự giúp đỡ.

“Đúng rồi, chị, em vừa học được một loại rượu mới, chị có muốn uống thử không?”

Cô gái không biết báo đáp cái gì, cũng chỉ có thể thể hiện chút công phu nhỏ nhoi mà mình học được.

“Được a.”

Đầu ngón tay Lâm Yêm gõ nhẹ lên bàn chăm chú quan sát cô bé pha chế rượu, lòng lại nghĩ Tống Dư Hàng đi lâu vậy rồi sao còn chưa trở lại, chẳng lẽ xem nàng như con ghẻ bỏ rơi giữa chợ chạy trốn mất rồi?”

Đang suy tâm nghĩ ngợi, Tống Dư Hàng đã trở về, trêи tay là thuốc sát trùng cùng băng gạc.

“Đưa chân đây.”

Lâm Yêm có chút không tình nguyện: “Đã nói không cần —”

Nàng còn chưa nói xong, Tống Dư Hàng đã ngồi xổm xuống, nâng chân nàng đặt lên đầu gối mình.

“Ah —” Lâm Yêm muốn trốn, Tống Dư Hàng lập tức siết chặt mắt cá chân nàng, cầm miếng tăm bông đã trát cồn đắp lên, nàng bất chợt hô đau, níu chặt chiếc ghế trêи quầy bar.

Tống Dư Hàng ngẩng đầu liếc nhìn nàng: “Chịu chút đi, không mua được Povidine, tạm thời sát trùng trước.”

“Uhmm….”

Hễ cô dụng lực chấm chấm vết thương, Lâm Yêm liền co rúm theo nhịp độ, thành ra da thịt trơn mịn nơi bàn chân nàng cứ cọ ngoạy trong lòng bàn tay Tống Dư Hàng.

Tống Dư Hàng không thể không cảnh cáo bóp chặt hơn.

Lâm Yêm rũ mắt nhìn cô, khoé mắt lúc này đã đỏ hoe: “Tống Dư Hàng, chị biết chị mạnh tay lắm không?”

Tống Dư Hàng không có việc gì đặt chai cồn xuống đất, mở băng gạc dán lên vết thương nàng: “Xong rồi, để yên một lúc, tạm thời em đừng mang giày.”

Nói xong, cô cũng dán luôn chân bên kia vị trí gót giày ma sát một miếng băng dán.

Bạch Linh nhìn hai người hỗ động, đưa đến hai ly rượu đã được pha: “Mojito, nước chanh, thong thả thưởng thức.”

Sau đó cô gái nhỏ lập tức nhảy đến bên chỗ Lâm Yêm thì thầm: “Chị, không phải bạn bè thì sao lại đối xử với chị tốt ơi là tốt như vậy nha?”

Tống Dư Hàng nghi ngờ truy hỏi: “Cô ấy nói gì?”

Lâm Yêm bình tĩnh nâng lên ly rượu nhấp một ngụm: “Không gì, không liên quan đến chị.”

“Huh? Được thôi.” Tống Dư Hàng bỏ chai cồn cùng băng gạc vào trong túi, ngồi xuống, chưa được ba phút thì có một cuộc gọi gọi tới.

Cô đứng dậy: “Tôi ra ngoài tiếp điện thoại.”

Bánh trứng còn chưa mang ra tới, Bạch Linh sợ nàng đói bụng, đưa đến một khay đồ ăn vặt.

“Chị, ăn lót dạ trước đi.”

“Cũng được.” Lâm Yêm vừa cắn hạt dưa, nhai đậu phộng vừa chờ Tống Dư Hàng trở lại, hiện tại quán Bar không có ai, hai người câu được câu không huyên thuyên trò chuyện.

“Ah, em còn chưa biết tên của chị, hay là chị để lại phương thức liên lạc cho em, số tiền đó…. Sau này em nhất định sẽ trả.”

Cô gái nhỏ nói, vừa nói vừa lấy ra sấp giấy nhớ, đưa giấy bút đến trước mặt nàng.

Lâm Yêm hờ hững liếc nhìn nó, lại bốc thêm một hạt dưa: “Báo đáp thì không cần, chị đây không thích dây dưa lòng vòng.”

Nàng vẫn luôn từ chối người xa ngàn dặm, gương mặt cô gái nhỏ lộ rõ nét bi thương.

Lâm Yêm ngẩn ra, không chờ nàng có phút giây do dự, Tống Dư Hàng đã chạy trở vào, động thái có chút gấp vội.

“Đi mau!”

Cô thúc giục Lâm Yêm, bốn mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông, có án mạng.

Lâm Yêm nhảy xuống ghế, lấy ra mấy tờ tiền đỏ để trêи quầy Bar, nhìn sấp tiền dày xem ra không ít, vẫy tay chào cô gái nhỏ xoay người rời đi.

“Gặp lại sau, tiểu muội muội.”

Chờ đến khi Bạch Linh mang theo tiền thối chạy ra, hai người đã lên taxi, mất hút trong dòng xe cộ.

Lúc đó, Lâm Yêm không biết được rằng, đấy là lần cuối cùng nàng nhìn thấy cô gái nhỏ với cái tên Bạch Linh, cũng chưa kịp nói cho cô ấy biết tên của nàng.

Lúc Lâm Yêm cùng Tống Dư Hàng chạy đến đập kênh đào thủy lợi ở ngoại thành, sắc trời đã chập tối, hiện trường đã được giăng dây phong toả, người dân gần đó tụ tập bên ngoài nhón chân gân cổ nhìn cho được bên trong, xì xào bàn tán.

“Nghe nói lại là tự sát?”

“Chắc không, nhìn như là nhảy cầu.”

“Lúc nhảy xuống trong tay nó còn cầm bài thi, chậc chậc, tội nghiệp ghê.”

“Thi không đậu thì không đậu, nổ lực hơn lần sau thi tiếp, có đâu còn trẻ tuổi vậy mà, tiếc thật.”

…..

Tống Dư Hàng lướt qua đám người vây xem, giơ cao dây phong toả, để Lâm Yêm vào trước rồi mới theo phía sau nàng.

Các cấp lãnh đạo Cảnh cục Giang Thành cũng nhận được thông tri, tập trung toàn bộ lực lượng phối hợp tổ chuyên án, giờ lại nghe thấy hai chữ “Tự sát” liền không khỏi căng chặt thần kinh, không một chút trì hoãn, vừa nhận được tin có người báo cảnh sát, chưa đầy 5″, cảnh sát khu vực đã có có mặt túc trực đông đủ.

Lâm Yêm bảo người đưa bao tay cho nàng, chuẩn bị nghiệm thi, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tống Dư Hàng vẫn còn đứng bên trêи.

“Sao vậy? Đường đường là Tống đội chẳng lẽ cũng sợ thuỷ yêu?”

Tống Dư Hàng vẫu môi, sải bước đi xuống: “Tôi biết người này, chiều hôm qua tôi có gặp.”

Chiều hôm qua lúc cô đến trường học, đã từng gặp qua nam sinh này trêи hành lang.

Tống Dư Hàng cúi người, nhẹ bẻ cằm cậu ta qua, trêи cằm có một nốt ruồi nhỏ.

Cô là Hình cảnh, đương nhiên có một trí nhớ nhạy bén, đặc biệt là khía cạnh nhận diện gương mặt.

“Không sai, là cậu ta.”

Hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đan xen nhìn ra ngưng trọng.

“Lại xuất hiện thêm một người chết.”

“Lâm tỷ, hai thi thể này giải phẫu ai trước?”

Bởi vì yêu cầu của vụ án, di thể của Phạm Lâm cũng được chuyển đến từ nhà tang lễ.

Lâm Yêm ở bên ngoài thay quần áo, hơi nghiêng đầu: “Cùng lúc, Phạm Lâm giao cho trợ lý Pháp y, tôi giải phẫu người này, xong sẽ qua đó phụ trợ.”

Trợ lý Pháp y gật đầu, đi đến bên cạnh nàng rửa tay thay quần áo: “Vâng.”

Nàng phác nước, ngước mắt nhìn bản thân mình trong gương, bộ y phục phòng hộ màu trắng, khẩu trang màu xanh bên dưới ánh mắt sắc lạnh.

Lâm Yêm hít sâu một hơi, bước vào phòng giải phẫu: — Đến đây nào, để ta nhìn xem đến tột cùng ngươi là yêu quái phương nào.”

Đoạn Thành cầm máy quay phim: “Ngày 26 tháng 09 năm 2008, 8h5″ tối, Phạm Lâm, Ngô Uy, bắt đầu tiến hành giải phẫu.”

Công tác chuẩn bị cho việc giải phẫu thi thể hoàn tất, phòng điều tra cũng bắt đầu xông xáo thảo luận tới hồi gay cấn.

Trịnh Thành Duệ mở máy tính, ở giao diện lúc sáng cho mọi người cùng xem: “Chính là như vậy, đây là giao diện trò chuyện bí mật, cần phải có mật mã mới có thể tham gia, liên tục ấn sai ba lần thì lập tức đóng băng tài khoản, bắt đầu tiến trình tự huỷ.”

Tống Dư Hàng một tay chống bàn, cúi đầu quan sát: “Đã tìm được địa chỉ IP của đối phương chưa?”

Một cảnh an lắc đầu nói: “Không được, chúng tôi đã tìm kiếm, nó đến từ sever nước ngoài, không tìm được địa chỉ IP cụ thể.”

“Cho nên, nếu muốn vào phòng trò chuyện bí mật này thì nhất định phải có mật mã?”

Trịnh Thành Duệ gật đầu, mặt mày nhăn nhó: “Mật mã tổ hợp 6 con số có hàng vạn kết quả, lại rất bảo mật, nói không chừng chúng ta chưa phá được đã xảy ra vụ tiếp theo….”

Ngày đầu tiên thành lập tổ chuyên án, địch nhân trong bóng tối đã hung hăn ra một đòn phủ đầu cảnh sát.

Tống Dư Hàng vẻ mặt có chút thay đổi, nàng nhớ tới gương mặt của nam sinh vừa mất, của Phạm Lâm, Hạ Miên, cùng với rất nhiều thanh thiếu niên cô chưa từng gặp mặt nhưng vĩnh viễn sống trong di ảnh.

Cô kéo ghế tựa ngồi xuống, cắn răng đánh chữ: “Nếu không có tác dụng, chúng ta hãy thử dẫn xà xuất động.”

Trịnh Thành Duệ linh quang chợt loé: “Ý chị là….”

Trong lúc cậu nói, Tống Dư Hàng đã mở trang tìm kiếm, ấn hai chữ “Tự sát”, rất nhiều diễn đàn đủ màu sắc lần lượt hiện ra.

Những người khác đều như tỉnh mộng.

Có người do dự nói: “Tống đội, vạn nhất đối phương là tín đồ của ác quỷ, làm như vậy có phải nguy hiểm quá không?”

“Chúng ta là cảnh sát, không đối phó nguy hiểm thì mặc nguy hiểm cho ai, cho người dân tay không tấc sắt à?”

Cô vừa nói vừa không dừng động tác tay, gõ xong dòng chữ “Tôi muốn tự sát” trêи màn hình máy tính.

Chỉ cần một người đi đầu, những người khác sẽ làm theo cương vị, bắt đầu lên mạng tìm kiếm.

Phòng điều tra lúc này chỉ còn tiếng âm thanh gõ phím.

Thời gian từng giây từng phút trôi, việc khám nghiệm thi thể của Lâm Yêm cũng hoàn tất, nàng khom lưng rồi đứng thẳng một khoảng thời gian khá lâu, trán thấm đẫm mồ hôi, bộ trang phục phòng hộ cũng bị thấm ướt một mảng lớn.

Mọi người phân biệt các bộ phận tim, gan, phổi, thận chờ xét nghiệm xem có phát hiện chuyện gì khả nghi không.

Lâm Yêm cầm lấy cây kéo trêи khay, gắp ra thứ gì đó pha lẫn với máu loãng.

“Kiểm tra dạ dày.”

Mùi vị gay mũi lập tức tràn lan.

Đoạn Thành xoay lưng nôn oẹ, nhưng rất nhanh trở lại, chỉa ống kính máy quay thẳng vào người chết. Lâm Yêm dùng tay bới móc, mọi người một trận thì thầm, những thứ nhầy nhụa hồng vàng trắng tràn ra ngoài, nhìn chẳng khác nào một hiện trường án mạng phanh thây.

Sắc mặt Đoạn Thành trắng bệch, nhịn không được lại bắt đầu muốn nôn.

Lâm Yêm thì không chút suy suyễn, không một cái nhíu mày, dùng thìa múc chúng lên: “Thức ăn vào trong dạ dày đã di chuyển xuống ruột non, đang bắt đầu tiêu hoá, mắt thường có thể nhìn ra được….”

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Cơm, cà chua….”

Sau đó nàng lại dùng thìa khều một mảng thịt băm, cởi khẩu trang đưa lên mũi ngửi ngửi: “Còn có thịt bò.”

…..

Mọi người dùng ánh mắt kinh khủng hình dung nàng, pháp y thực tập phụ trách ký lục thẩn thờ đến không thể tiếp tục ghi chép.

Lâm Yêm lười phải ngẩng đầu nhưng đủ để phát hiện: “Thất thần làm gì, tiếp tục ghi chép.”

Tiểu Pháp y lúc này mới tỉnh: “Dạ, dạ, chị mới nói là, nói là….”

Lâm Yêm nói tiếp: “Dựa vào mức độ tiêu hoá thức ăn ở dạ dày, thời gian tử vong có thể là sau khi ăn cơm từ 2 ~ 3 tiếng.”

Quá trình giải phẫu kéo dài 6 tiếng đồng hồ, thời điểm Lâm Yêm bước ra đã là 2h sáng.

Phòng điều tra vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Nàng tắm rửa lau khô tóc bước ra, đi tìm Tống Dư Hàng, người còn chưa thấy đã ngửi được mùi hương trêи người nàng.

Vì muốn át đi thi xú trêи người, mỗi lần giải phẫu xong nàng đều sẽ phun cả lọ nước hoa nhỏ lên người, dù sao thì bản chất nàng vẫn là người thích cái đẹp.

Tống Dư Hàng cũng không buồn ngẩng đầu, chỉ chỉ hộp thức ăn chừa lại cho nàng để trêи bàn: “Cháu trắng trứng vịt Bắc Thảo, ăn đi.”

Vừa nghe cô nói ăn, Trịnh Thành Duệ bỏ máy tính sang một bên thò đầu qua, vẻ mặt đau đớn: “Sao bọn em chỉ được ăn cơm hộp bình thường còn Pháp y Lâm lại được ăn cháo thịt bằm trứng vịt Bắc Thảo?!”

Trịnh Thành Duệ vừa nói xong lập tức xuất hiện thêm ba bốn cái đầu tóc đen ngòm xét nét nhìn cô, nhìn chăm chú đến độ Tống Dư Hàng tự cảm thấy ngượng, vừa cười vừa mắng: “Có ăn là tốt rồi, ở đó lựa chọn, làm việc đi!”

Lâm Yêm dùng ánh mắt đăm chiêu ý vị liếc nhìn cô, vừa tắm xong tóc vẫn còn ướt, xoăn nhẹ nhu thuận rũ trêи vai, bọt nước theo xương quai xanh chảy xuống.

“Tống đội làm thế nào biết tôi thích ăn cháo?”

Tống Dư Hàng không nhịn nổi nữa: “Trước mặt mọi người, trong phòng lại nhiều người khác giới như vậy, em có thể sau mỗi lần tắm rửa thôi chỉ mặc duy độc một cái áo crop lắc lư đi lòng vòng không?”

Lâm Yêm ngồi gần cô hơn chút nữa, mở nắp hộp thức ăn, cháo vẫn còn ấm, chậm rãi nhâm nhi, kề sát vào nhìn xem màn hình máy tính của cô.

“Tôi mặc gì là quyền tự do của tôi, Tống đội đến cùng thì thích quản chuyện người khác, hay là….” Nàng dừng một chút, khẽ cắn đầu muỗng, nâng sóng mắt lưu chuyển nhìn cô, sâu thẳm bên trong thuần tuý một tia ɖu͙ƈ vọng: “Không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng mát mẻ của đây.”

Yết hầu Tống Dư Hàng khẽ động, quay mặt đi không thèm để ý đến nàng.

Lâm Yêm bất ngờ bật cười, tựa vào lưng ghế, thích thú nhìn cô: “Hửm, tôi có phát hiện mới, có muốn nghe không?”

Tống Dư Hàng lập tức xoay trở về, thuận tiện lấy áo khoác của mình ném lên người nàng: “Có chuyện mau nói, muốn rắm thì thả, còn nữa, kéo quần áo lại cho đàng hoàng.”

Lâm Yêm bị người khác ném đồ vật cho cũng không tức giận, đúng lúc nàng cảm thấy lạnh rồi nên khoác đỡ áo khoác của cô lên người.

“Tôi phát hiện số thức ăn bên trong dạ dày hắn: cơm, cà chua, thịt bò…. ước lượng thời gian tử vong khoảng chừng 2 ~ 3 tiếng sau khi ăn cơm xong.”

Tống Dư Hàng hơi nhướng mày, không hổ là người thông minh, suy một chút liền ra: “Ngô Uy còn là học sinh, ở ký túc xá, một ngày ba bữa đều ăn ở căn tin trường, để tôi cho người đi điều tra xem thực đơn hôm nay của trường, nếu không có những món em vừa nói thì thuyết minh rằng cậu ta không ăn cơm ở trường mà rất có thể là cùng người cuối cùng tiếp xúc với cậu ta.”

Cô dừng một chút, chậm rãi nói: “Cũng có khả năng người đó chính là hung thủ.”

—————–

—————–

Mỗ đã trở lại rồi đây ☺!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.