Đêm nay hoàng cung sáng rực đèn đuốc.
Đặc biệt tại cung của Hoàng thái hậu, quân lính dày đặc.
– Vương gia, phát hiện có địa đạo phía trong phòng ngủ của Hoàng thái hậu!
Bùi Lực chạy lại thông báo.
– Mau mở!
Trịnh Phi Vũ lạnh giọng quát.
Hắn từ lúc nhận được tin Huyết Tử bị người của Hoàng thái hậu đưa đi thì ruột gan nóng như lửa đốt, khinh công chạy một mạch không ngừng nghỉ từ vương phủ đến hoàng cung. Cho quân vây kín tẩm cung Hoàng thái hậu chưa đủ, hắn ra lệnh cho người lật tung gạch đá dưới sàn, chỉ hận không thể đốt trụi cả điện Thái hậu này.
Hoàng cung một đêm náo loạn, đến hoàng thượng cũng chỉ có thể lắc đầu mà di giá.
– Cửa vào mật đạo đã bị phá hủy rồi, thưa vương gia!
– Khốn kiếp!
Nghe thuộc hạ thông báo, Trịnh Phi Vũ hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, các đường gân tay nổi hẳn cả lên. Giờ phút này, ánh mắt hắn cuộn trào một cơn lửa giận mạnh mẽ dường như có thể thiêu rụi bất cứ thứ gì, nhưng đôi mắt đó lại sắc lạnh đến vô cùng.
Hỏa và hàn cùng xuất hiện, thiên hạ đại loạn…
—
– Đã lâu không gặp, hoàng hậu của ta!
Giọng điệu như yêu nghiệt, nam nhân hắc y bào tươi cười ngồi trên chiếc ghế có đệm thoải mái, tựa lưng vào thành ghế nhướng mắt nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt.
– Tốt nhất nên trói ta lại, ta không thể đảm bảo bây giờ bản thân có thể kiềm chế mà không liền giết ngươi!
Huyết Tử lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt ngoài hai chữ “chán ghét” tuyệt không có chút cảm xúc nào hơn.
– Ha ha, nhường đó thời gian không gặp ta nhớ nàng biết bao, vậy mà nàng vừa gặp chỉ có thể nói với ta câu này?
Vĩnh Dương mỉm cười đứng dậy tiến lại gần, đôi tay giương lên có ý muốn chạm vào mặt nàng lán mịn.
“Soát!”
Huyết Tử bất ngờ lắc mình tránh khỏi cánh tay đang hướng đến, vọt nhanh đến rút lấy thanh kiếm treo trên giá gần đó rồi xoay người vung về hướng kẻ kia.
“Keng!”
Vĩnh Dương chính xác đỡ được một kiếm mà nàng chém tới. Cũng may hắn đoán được của nàng hành động nên đã chuẩn bị sẵn kiếm trong người.
– Vương gia!
Lính canh bên ngoài nghe thấy tiếng đao kiếm nên vội vã chạy vào. Nhưng hắn chỉ lạnh lùng quát một tiếng:
– Cút!
Đám lính canh không hiểu tại sao nhưng nghe giọng điệu chủ nhân mà đoán ý nên lục đục kéo nhau lùi ra ngoài, luôn tiện đóng lại cửa.
– Nàng cứ thế này thì ham muốn chinh phục nàng của ta lại càng lớn, làm sao đây?
Hắn tà mị dâng lên nụ cười.
– Ta không quản!
Huyết Tử nói xong liền nhún chân khinh công bay lên lại vụt chém xuống một nhát. Vĩnh Dương phi thường tiếp tục đỡ trúng. Nhưng lần này hắn thực sự mất kiên nhẫn, chuyện quân đang rối không thể cùng nàng dây dưa đùa giỡn.
“Phụt!”
Một đám bột trắng từ tay áo hắn bất ngờ bay ra. Huyết Tử nhanh tay bịt lấy mũi nhưng không kịp, hai mắt cơ hồ mờ dần đi.
Nàng lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
– Ngươi… hạ lưu…
Nói xong liền lảo đảo ngã xuống, chuẩn xác rơi vào vòng ôm của hắc y bào nam nhân.
– Hạ lưu, chính là bản chất của ta!
Vĩnh Dương mỉm cười nhìn nữ nhân ngoan ngoãn nằm trong lòng rồi dứt khoát bế nàng về phòng.
Bên ngoài có tiếng chim hót.
Huyết Tử khẽ cử động, đôi mắt muốn mở ra nhưng vẫn nặng nề khép chặt. Nàng nghe bên cạnh có hơi thở lạ xen lẫn tiếng cười khẽ quỷ dị. Dây thần kinh mạnh mẽ hoạt động khiến nàng bừng mở mắt, giật mình nhìn ngay sang kẻ đang nằm nghiêng người, một tay chống đầu nhìn nàng bên cạnh.
– Ngươi… Vì sao ta…
Tay chân linh hoạt còn hơn đầu óc, khi nàng chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì tay đã đưa vào ống tay áo rút lấy con đao hay mang theo, muốn đâm tên nam nhân tươi cười như yêu nghiệt này. Nhưng nàng sờ quanh cổ tay một hồi cũng không thấy con đao của mình đâu.
– Hì, lúc nàng ngủ ta đã lấy nó ra rồi, hiện đang vứt trên bàn ấy!
Vĩnh Dương nói rồi liếc mắt tốt bụng giúp nàng nhận biết vị trí tiểu đao.
Tác dụng của thuốc mê đêm qua vẫn chưa hết, toàn thân Huyết Tử vừa ngồi dậy thì lại vô lực ngã xuống.
– Ngươi rốt cuộc đêm qua đã làm gì?
Vĩnh Dương nghe xong nhếch miệng thú vị cười tươi:
– Nàng thử nói xem kẻ hạ lưu như ta đêm qua đã làm gì nữ nhân xinh đẹp như nàng?
Huyết Tử bị đả kích nặng nề, nhắm hai mắt lại không biết suy nghĩ điều gì. Nhưng hành động này của nàng lại vô tình khiến Vĩnh Dương hắn thật hài lòng, lại lần nữa lòng Bồ Tát trỗi dậy:
– Yên tâm đi, ta đêm qua gì cũng chưa làm qua! Tuy nhiên, nếu sau này nàng không ngoan ngoãn thì ta không đảm bảo sẽ có thể không thú tính bộc phát!
Thấy Huyết Tử im lặng không đáp, hắn dùng tay nắm lấy cằm nàng nâng lên:
– Từ lúc nàng từ kinh thành bị bắt đến đây lộ trình đi mất hết bảy ngày, bảy ngày đó đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nàng không định hỏi ta Trịnh Phi Vũ bây giờ như thế nào sao?
Nghe nhắc đến Trịnh Phi Vũ, nàng liền mở mắt nhưng vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn kẻ trước mặt.
– Ai nha, xem ra nàng cũng có chút quan tâm đến hắn, vậy để ta tiết lộ cho nàng đôi chút thông tin.
Từ đôi mắt tà ác của Vĩnh Dương bất ngờ toát ra sát khí, Huyết Tử cảm nhận được điều đó nhưng thật sự không hiểu tại sao tên yêu nghiệt này lại có phản ứng như vậy.
– Hắn… đại khai sát giới!
“Đại khai sát giới?”, những từ đó vụt qua trong đầu Huyết Tử khiến nàng trố mắt kinh ngạc.
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Vĩnh Dương nhướng mày giải đáp:
– Đúng vậy, Trịnh Phi Vũ hắn bây giờ chính thức thống lĩnh quân lính đánh trận. Trước đó, hắn lên triều nghị sự cùng bá quan, có một viên quan yêu cầu chủ hòa liền bị hắn một kiếm xuyên tim, từ đó, không còn thêm một người nào dám đưa ra ý kiến chiêu hàng ta nữa! Trên chiến trường, hắn cuồng dã như Thần Chết giết người vô số, thây chất thành núi. Nhờ vậy trong vòng bảy ngày mà hai trong số năm thành ta giành được đã bị hắn lấy lại. Nàng nói xem, tất cả hành động đó của hắn có phải vì nàng mà ra không?
Vĩnh Dương cố ý ngân dài câu nói, những ngón tay đang nắm trên cằm Huyết Tử siết chặt.
Tác dụng của thuốc mê đến bây giờ đã hoàn toàn hết tác dụng, Huyết Tử liền nhân cơ hội dùng sức nắm lấy cánh tay đang bóp chặt cằm mình, nghiêng người dồn lực vào bàn chân, nhún người nhảy qua Vĩnh Dương đang nằm mà xuống giường.
– Hà hà, hảo công phu!
– Đứng phí lời, rốt cuộc ngươi bắt ta đến đây có mục đích gì?
Huyết Tử đứng thẳng người nhìn kẻ nằm trên giường hỏi.
– Để xem nàng đối với Trịnh Phi Vũ hắn như thế nào quan trọng, sau này ta hoàn thành nghiệp lớn còn có thể phong nàng lên ngôi hoàng hậu!
Vĩnh Dương gương mặt thập phần thật thà trả lời.
– Hoang đường!
– Hoang đường hay không sau này sẽ rõ, còn bây giờ thì hoàng hậu của ta, nàng hãy ngoan ngoãn ở trong phòng tránh ra ngoài bị quân lính làm tổn thương, khiến bản vương đau lòng!
Vĩnh Dương xoay người ngồi dậy mỉm cười nhìn nàng rồi khoác tấm hắc y bào, thong dong bước đi. Huyết Tử đẩy cửa bước ra, bên ngoài có hơn năm mươi tên canh giữ, các cửa đều cho đóng gỗ hình chữa thập chắc chắn. Nàng trong tay hiện giờ lại không có kiếm, sức lực cũng chưa hồi phục hoàn toàn nên đành ngồi lại chờ đợi thời cơ.
Mãi đến khi trời khuya tối đen như mực, Huyết Tử vừa thổi tắt đèn thì Vĩnh Dương bước đi nặng nề trở về, đẩy cửa phòng vào trong.
– Ai?
Nàng lên tiếng cảnh giác.
– Người có thể vào phòng hoàng hậu của ta thì ngoài bản vương còn dám có ai?
Huyết Tử nghe xong thắp lại đèn. Đèn vừa sáng liền thấy nam nhân mặc hắc y bào ngồi bệt dưới đất chân cong chân duỗi, nhắm mắt tựa lưng vào tường.
– Ngươi bị thương?
Nhạy cảm với mùi máu tanh lại thấy sắc mặt tên kia nhợt nhạt, Huyết Tử đoán ngay rằng hắn vừa ra trận.
– Đúng vậy, nên nàng có thể nhân cơ hội này giết ta!
Vĩnh Dương thản nhiên gợi ý cho nàng.
Nhưng nàng là người thông minh, qua vài lần giao đấu đã thừa hiểu bản thân không thể là đối thủ của hắn, dù là ngay trong lúc hắn trọng thương này.
Như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn từ từ mở mắt nở nụ cười yêu diễm:
– Nếu không nỡ lòng ra tay thì lại đây giúp ta xử lí vết thương đi!