Tô Quân chống tay vào eo thở hổn hển, nghĩ đến là đau lòng.
Thấy Lục Thịnh chuẩn bị xuống xe, cậu bèn vọt lên từ phía sau như một con cá chép, nhanh chóng núp sau cây cột, chuẩn bị ẩn thân đi theo người kia.
Nếu không đến lúc cần thiết, nhất định không được để Lục Thịnh đụng phải chính mình.
Cậu lấy ra cuốn 《365 linh thuật thông dụng chuẩn bị hạ phàm》, định bụng tìm câu thần chú của linh thuật ẩn thân bên trong cuốn sách.
“Mục lục, điều thứ ba, linh thuật ẩn thân…”
Tô Quân trốn vào trong góc, trợn mắt há miệng ào ào lật giở những câu thần chú của linh thuật ở đằng sau, một trang, hai trang, ba trang…
Chữ theo thể Tống, khoảng cách giữa các chữ gần như là con số không, giống như có vô số những con kiến đang tụ tập sôi nổi trên đó.
… Rốt cuộc là vị thần tiên nào
là
tác giả của cuốn sách này vậy?!
Có để người ta đọc được thần chú
nữa
không đấy?!
Có mỗi việc đọc câu đầu tiên ở trang thứ nhất đến câu cuối cùng ở trang thứ năm thôi, mà cũng mất nguyên nửa tiếng đồng hồ.
Chẳng có nhẽ vừa đi theo Lục Thịnh vừa đọc nhẩm mấy cái thần chú này, cuối cùng cậu còn cười phụt một tiếng, thầm nghĩ xong rồi tự dưng có người đang sống sờ sờ lại biến mất trước mặt anh ta nhỉ?
Tô Quân lại ấm ức lật ra vài trang ở đằng sau, cậu phát hiện ra linh thuật ẩn thân tổng cộng có đến ba phiên bản, số chữ của thần chú càng nhiều thì linh lực tiêu hao càng ít.
Tương đương với việc sử dụng linh lực để tiết kiệm thời gian.
Trong chớp mắt, Tô Quân nhớ đến Lục Việt chỉ cần khẽ mấp máy môi là đã có thể thi triển phép dịch chuyển tức thời cùng rất nhiều linh thuật khác, cậu lại được cảm nhận sâu sắc một lần nữa sức mạnh của Sở Giám phạt.
Thời gian có hạn, tiểu Nguyệt lão cũng không đoái hoài tới cái gì là tiết kiệm linh lực nữa.
Tô Quân nhanh chóng lựa chọn câu thần chú ngắn nhất, vèo một cái liền trở nên tàng hình.
Cậu lại lấy ra tốc độ chạy nước nút thêm năm mươi mét, vào lúc khẩn cấp khi cửa thang máy sắp đóng lại, thế nào mà cậu lại trượt chân ngã nhào đến bên cạnh Lục Việt.
Hôm nay, cậu, Tô Quân, sắp chạy hết những chặng đua nước rút và đường chạy dài đọ sức bền trong cuộc đời thần tiên của mình rồi.
Đùng một cái, Tô Quân giống hệt như chú thỏ trong câu thành ngữ ôm cây đợi thỏ, va thẳng vào vách tường thang máy.
Sau đó người cậu mềm nhũn dựa vào vách tường trượt dần xuống.
Số tầng thang máy vẫn đang từ từ nhảy từ ‘-3’ lên ‘1’, bên trong chỉ có hai người Lục Việt và Tô Quân.
Cậu ôm lấy đầu mình, choáng váng đứng lên, cay đắng chế lại lời bài hát 《Cải chíp nhỏ》ngay tại chỗ.
“Tiểu Nguyệt lão, nhân gian nguội lạnh, hai ba tuổi, nối dây tơ hồng í a…”
Số tầng trên thang máy ding dong một tiếng chuyển thành ‘1’, sau khi cửa thang máy mở ra, một đám người nhanh chóng ùa vào, tiếng hát rên rỉ của Tô Quân cũng đột ngột dừng lại.
Cậu lập tức nơm nớp lo sợ đứng nép vào góc tường.
Cái kém nhất của thuật ẩn thân chính là ở điểm này, tuy là Tô Quân tàng hình nhưng không có nghĩa là cậu “không tồn tại”.
Sau tất cả thì cậu vẫn là một thần tiên hoạt bát sôi nổi, chứ không phải là cái bóng nhỏ bé chỉ biết đi xuyên tường.
Lục Việt liếc nhìn tiểu Nguyệt lão, người đang co rút ở góc thang máy và nín thở đầy lo lắng.
Anh âm thầm đứng cạnh bên cậu, giúp tiểu Nguyệt lão chặn lại những người khác đang có xu hướng chen lại đây.
Nếu thật sự là người thường, anh sẽ không thể nghe thấy được âm thanh Tô Quân phát ra, cũng không nghe thấy được bài hát chán chết của cậu.
Đáng tiếc anh không phải.
Tô Quân ngơ ngác nhìn Lục Việt đang tiến đến, bởi vì hai người ở quá gần, hơi thở nóng rực từ chóp mũi Lục Việt phả vào mặt cậu.
Lần đầu tiên cậu thật sự quan sát cái người đã làm đứt dây tơ hồng của không ít người này.
Anh có hốc mắt sâu, sống mũi cao, lông mày dày rậm sắc nét, chỉ là ở giữa lông mày bên trái lại bị đứt một đoạn giống như vết sẹo do dao để lại hồi còn trẻ.
Sống lưng Lục Việt thẳng tắp, anh đang nhắm mắt tĩnh tâm, không nói lời nào nhưng lại mang khí thế khiến người khiếp sợ.
Như thể cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn tiểu Nguyệt Lão đang không an phận nhìn vào mình kia.
Tô Quân dường như nhìn thấy bóng dáng của chính mình, qua đôi mắt ấy trong cơn mê man.
Những sợi tóc ngốc nghếch của cậu như muốn dựng thẳng lên.
Cùng với khuôn mặt càng lúc càng trở nên không nghe lời của cậu.
Đầu óc của Tô Quân bắt đầu xoay mòng mòng với tốc độ cao, cậu đang mải miết suy nghĩ vì sao trông Lục Việt ngon mắt thế này mà lại luôn có thể tự tay cắt đứt nhân duyên của chính mình.
Người đẹp vì lụa, thế là cậu quyết định bắt đầu với quần áo trước.
“Người này… tại sao vẫn mặc hệt như cái bộ lần trước mình gặp thế nhỉ?”
Lục Việt thờ ơ quay đầu lại, không để ý đến những ánh mắt dò xét của tiểu Nguyệt lão đang nhìn chằm chằm vào mình từ trên xuống dưới.
Xem ra anh phải tìm lúc nào đó, nhét tiểu Nguyệt lão này trở lại Thiên đình mới được.
Lúc đến tầng mười sáu là trụ sở công ty của Lục Việt, người trong thang máy cũng đã ra gần hết.
Tô Quân dễ dàng vọt ra khỏi thang máy, sau đó lại gặp phải bài toán khó của thần tiên—— cửa khóa.
Cậu thất thần đứng trước cửa kính, nhìn vào màu đỏ không ngừng nhấp nháy trên chiếc hộp vuông, vẻ mặt ngơ ngác.
Lục Việt lấy thẻ ra vào, nhẹ nhàng quẹt một cái rồi đẩy cánh cửa kính đã được mở khóa ra và đi về phía trước.
Cả người Tô Quân trong phút chốc bèn trở nên căng thẳng.
Cậu thầm đếm số giây Lục Việt mở cửa bước vào, gần như bám chặt lấy anh, biến mình thành một tờ giấy mỏng manh dính vào trên người anh nhẹ nhàng tiến vào trong công ty.
Lục Việt, người vốn dĩ nghĩ rằng tiểu Nguyệt lão sẽ từ bỏ chuyện này: “…”
Sự linh hoạt của cơ thể và khả năng phản ứng của tiểu Nguyệt lão này thực sự rất tốt.
Khi Tô Quân vẫn đang tự hào về thành tích ấn tượng có thể chen chân vào công ty của mình, Lục Việt đã bước nhanh vào trong văn phòng.
Sau đó nhanh chóng khép cửa lại.
Khóa cửa vang lên một tiếng lạch cạch, thông báo rằng cánh cửa kia không thể mở ra một cách dễ dàng được.
Tô Quân vừa ngân nga một bài hát, nhưng lại vui mừng chưa đầy một giây thì đã thấy cánh cửa màu nâu đỏ đang đóng lại trong gang tấc trước mặt mình.
Mà bước chân của cậu vẫn còn đang dừng lại trong không trung, chỉ còn cách một bước nữa là rơi vào phòng làm việc của Lục Việt.
Chỉ còn một bước nữa là hoàn thành công việc hôm nay.
Tô Quân ôm gối, tự kỷ ngồi canh trước cửa phòng làm việc của Lục Việt, suy nghĩ đến nước mắt lưng tròng.
Mẹ ơi, làm thần
tiên
khó quá đi.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Việt vốn dĩ đã có thể bình tĩnh lại và bắt đầu công việc, thế nhưng hôm nay anh lại cảm thấy có phần bồn chồn, đọc xong tài liệu hồi lâu cũng không đưa ra được kết luận nào.
Anh đặt bút sang một bên, bình tĩnh kiểm tra lại lý do của bản thân, phát hiện ra có lẽ là liên quan đến tiểu Nguyệt Lão đang ở ngoài cửa kia.
Ngay khi Lục Việt mở cửa ra, anh liền nhìn thấy một tiểu Nguyệt lão đáng thương đang ngồi bên cửa và suy nghĩ về cuộc sống thần tiên của bản thân.
Tiểu Nguyệt lão ngồi bên cạnh cánh cửa, không biết từ đâu biến ra một bông hoa, cậu vừa lẩm bẩm vừa ngắt từng cánh hoa một.
“Nối được dây tơ hồng, không nối được dây tơ hồng, nối được dây tơ hồng…”
Mà trên nền sàn đã rải đầy một đống những cánh hoa vô tội.
Lục Việt cũng chỉ là mở ra một khe cửa, nhưng tiểu Nguyệt lão vốn đang ủ rũ ngồi trên nền nhà trong nháy mắt liền vọt người lên như một con cá chép, rồi lại tựa như cơn gió luồn vào trong phòng làm việc của anh.
Lục Việt vẫn luôn duy trì tư thế mở cửa: “…”
Đáng lẽ ra anh không nên mềm lòng mà.