Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 69: Không ở hạ phong



Sa Điền Vân nói xong thân hình liền chấn động mạnh, tà áo tung bay phất phới, vận toàn bộ kình khí bản thân. Linh khí bốn phía dưới sự tác động động đó, theo cánh tay y thổi quét ra, phóng tới Diệp Sở giống hệt như một con rắn độc.

Tràng cảnh kinh khủng khiến cho người thấy phải tê dại da đầu, sự khủng bố của Tiên thiên cảnh lúc này mới hiển hiện ra toàn bộ. Sa Điền Vân đạp ra một cước, đá xanh dưới chân nát vụn, cánh tay quét tới Diệp Sở hòng cuốn hắn vào hốt luân.

“Diệp Sở!” Bọn Trương Tố Nhi sắc mặt kịch biến, hô lên kinh hãi. Nhìn lực lượng tột bậc của Sa Điền Vân toan sắp cuốn lấy hắn, khóe mắt ai nấy đã đỏ bừng, gần như muốn xông lên phía trước. Song các nàng cũng biết rõ, với thực lực bé nhỏ kia của bản thân, dù có xông lên cũng thì chỉ là chịu chết mà thôi.

Tiên thiên cấp bộc phát ra lực lượng quá kinh khủng, các nàng chỉ dính một chút thôi cũng đã trọng thương rồi. Những binh sĩ kia ai nấy đều siết chặt nắm đấm, ánh mắt ghim chặt vào trong sân. Vào thời khắc này, bọn họ đã không hề chán ghét Diệp Sở nữa, trong lòng chỉ còn sự kính nể, nhìn Diệp Sở sắp bị xé rách trong hốt luân hình thành bởi lực lượng Tiên thiên cảnh, tròng mắt ai nấy đều đỏ bừng.

Ai cũng biết tuyệt chiêu ghê gớm nhất của Tiên thiên cảnh là cách thức tác động đến linh khí xung quanh. Chỉ một chiêu đó thôi sẽ có lực hủy diệt tuyệt đối với những kẻ dưới Tiên thiên cảnh.

“Hừ!” Sa Điền Vân nhìn Diệp Sở miệt thị, chỉ là một Hóa ý cảnh mà lại dám ngăn chặn mình sao!?

Đáng tiếc, một mầm non tốt hôm nay phải chết trong tay ta!

Vẻ miệt thị của Sa Điền Vân không hề ảnh hưởng đến Diệp Sở, hắn chỉ cười to một tiếng đáp: “Ngươi cho rằng chỉ với thủ đoạn đó mà có thể giết ta? Ngươi tưởng bở quá rồi!”

Trong khi nói, thân hình Diệp Sở vũ động, ánh mắt quắc lên sáng ngời, chân khí Hóa ý cảnh từ toàn thân hội tụ về cánh tay, bộc phát ra ý cảnh tồi kim đoạn ngọc. Từng luồng ý cảnh chấn động khiến ống tay áo của hắn cũng run lên phần phật.

Đây là đây là lần đầu tiên Diệp Sở bộc phát toàn bộ ý cảnh của mình, cánh tay mang kình khí bùng ra đến cùng cực như có thể ngăn hết ngoại vật, dùng một tư thế bá đạo đẩy mạnh ra ngoài.

“Vô dụng thôi! Chỉ một con ếch không thể ra khỏi cái giếng thì làm sao biết bầu trời Tiên thiên cảnh rộng lớn chứ!” Sa Điền Vân lắc đầu, mở miệng phán ra án tử: “Ngươi chết chắc, vĩnh viễn cũng không ra khỏi cái miệng giếng đó đâu!”

“Vậy thì chưa chắc!” Diệp Sở kêu lớn: “Lấy sự hung mãnh của Cương, hóa thành đỉnh phong ý cảnh, Kim Cương Quyền!”

Kim Cương Quyền, nhập môn quyền pháp Thanh Di Sơn, là một bộ quyền pháp bất nhập lưu, chỉ có một đặc điểm chính là hung mãnh. Lúc Diệp Sở ở Thanh Di Sơn, bị lão mập chết bầm ép mỗi ngày phải đập đá bằng tay không. Khi đó Diệp Sở cảm giác mình đúng là ngu. Đù móa, lấy tay trần đập đá, đó không phải là chuyện mà mấy thằng teo não mới làm à?

Nhưng hắn còn cách nào nữa? Ở Thanh Di Sơn hắn yếu nhất, bị Lão phong tử vứt xuống cho lão mập chết bầm. Chỉ cần mình không nghe lời, thì lão chết dẫm ấy sẽ ném mình xuống hang rắn ngay lập tức. Chưa lọt vào cái hang có ngàn vạn con rắn kia thì ngươi không cách nào tưởng tượng ra được nó là nơi buồn nôn, lại khiến người ta rợn tóc gáy đến như thế nào.

So với nhảy vào ổ rắn thì Diệp Sở muốn làm thằng ngu hơn. Không có chuyện gì làm thì lấy tay không đập đá luyện Kim Cương Quyền.

Mà hiệu quả cũng rất rõ ràng, Lão mập khốn kiếp đã nói: “Mặc dù Kim Cương Quyền là chỉ là quyền pháp nhập môn hung mãnh, nhưng chỉ cần lĩnh hội xong toàn bộ ý cảnh của nó, quen tay hay làm, thì không hề thua kém võ kỹ Tiên thiên cảnh. Xét về độ hung mãnh, không có bộ quyền pháp nào có thể sánh được với nó đâu!”

“Càng là võ kỹ trụ cột thì tạp ý ẩn chứa lại càng ít, khi tu luyện sẽ dễ lĩnh ngộ ý cảnh trong đó hơn. Rất nhiều Tu hành giả vọng tưởng rằng mình tu luyện được võ kỹ cao thâm, nhưng bọn họ không biết, nếu không học tốt trụ cột, khi bắt đầu tu luyện võ kỹ cao thâm thì chỉ lĩnh ngộ có hạn mà thôi.”

“Nó cũng giống như một người đi học, đầu tiên cơ bản nhất là phải học chữ, chỉ có khi nào hiểu được ý tứ của từng chữ thì mới hiểu được những đoạn văn dài, lĩnh ngộ ý tứ chân chính của văn chương. Ngươi hiểu rõ chữ nghĩa bao nhiêu thì sẽ hiểu ý tứ văn chương sâu bấy nhiêu.”

Mặc dù Diệp Sở rất muốn đập chết Lão mập chết bầm cho rồi. nhưng phải thừa nhận rằng, quả thật lão có cách giải thích rất đặc biệt. Không có cách nào từ chối thì hắn chỉ có thể an phận tu luyện mấy thứ võ kỹ trụ cột này. Hết lần này tới lần khác làm thằng ngu, hắn đã cố hết sức tu luyện võ kỹ trụ cột đến đỉnh phong.

Kim Cương Quyền chính là một trong những võ kỹ mà hắn tu luyện đến đỉnh cao nhất. Một chưởng cương mãnh tuyệt luân giao nhau với một quyền của Sa Điền Vân, âm thanh nặng trịch bùng nổ khắp không gian.

Nhưng chúng nhân không để ý đến sự chấn động ấy. Điều khiến cho mọi người phải mắt tròn mắt dẹt chính là, Diệp Sở đang giao thủ trực diện, chặn lại một kích vận dụng linh khí của Tiên thiên cảnh.

Diệp Sở cứng rắn ngăn chặn một đòn công kích như rắn độc của đối phương, chấn Sa Điền Vân lui về mấy bước. Thậm chí nắm tay cương mãnh của Sa Điền Vân còn thoáng run rẩy một phen.

Diệp Sở đương nhiên là không đỡ nổi, mặc dù Kim Cương Quyền cương mãnh nhưng cảnh giới chênh lệch quá lớn. Cương quá thì dễ thương tổn bản thân, lúc này Diệp Sở cũng cảm giác được huyết khí trong cơ thể quay cuồng, hết sức khó chịu.

“Tiên thiên cảnh đúng là kinh khủng, khó trách Lão mập chết bầm nói mình đừng chọc vào Tiên thiên cảnh.” Diệp Sở thở nhẹ ra một hơi lầm bầm. Hắn vốn cho rằng với sự lý giải của mình đối với Hóa ý cảnh, nếu có đánh nhau với Tiên thiên cảnh thì thiệt thòi cũng không lớn, nhưng bây giờ thì đúng là thấy lớn thật.

“Lão mập chết bầm kia thật là kinh khủng, nghe đồn lúc hắn ở Hóa ý cảnh đã giết tận ba tên Tiên thiên cảnh.” Diệp Sở không kìm được mà than thở, nền tảng của Lão mập chết bầm ấy vượt xa hắn rồi. Điều này cũng khó trách, dù sao Diệp Sở cũng mới tu hành ba năm mà thôi! Nghe nói Lão mập đó tu luyện trụ cột còn dữ dội hơn cả hắn, nghe đồn tu luyện tới Tiên thiên cảnh phải dùng đến cả mười năm.

Không phải Lão mập chết bầm thiên phú kém mà lão vẫn một mực tôi luyện trụ cột của mình. Vốn chỉ cần ba bốn năm là có thể đạt tới Tiên thiên cảnh nhưng lão lại dùng tới hơn sáu bảy năm, khiến khi ở Hóa ý cảnh đã mạnh hơn Tiên thiên cảnh rất nhiều rồi.

Diệp Sở vốn là nghĩ rằng dù bản thân không cách nào có thể so sánh với Lão mập khốn kiếp ấy nhưng lão có thể giết mấy tên Tiên thiên cảnh, thì mình mình đánh một tên chắc không vấn đề. Nhưng bây giờ mới biết chênh lệch như thế nào.

Người khác cũng không biết lúc này Diệp Sở đang vô cùng không hài lòng với biểu hiện của mình. Quần chúng Nghiêu quốc bây giờ đang trợn mắt há mồm, ngó Diệp Sở chằm chằm than: Lấy lực lương kinh khủng như vậy ở đâu thế? Cương mãnh đến độ có thể đánh gãy sắt thép đó.

Bất kể là binh sĩ hay là đám Tô Dung, ai cũng như nghẹn họng, nuốt nước bọt khan, trong lòng thì rung động như bài giang đảo hải.

Một tên Hóa ý cảnh lại có thể đón đở chính diện sát chiêu toàn lực của một Tiên thiên cảnh, dù trước đây nói có bọn họ cũng không thể nào tin nổi.

“Sao ngươi làm được?” Sa Điền Vân trong lòng cũng rung động, sự cương mãnh mới vừa rồi đúng là quá ghê gớm. Hơn nữa y có thể nhìn ra rất rõ, đó chính là môn võ kỹ cơ bản nhất. Võ kỹ như thế sao có thể phát ra võ ý còn muốn hơn võ kỹ cấp Tiên thiên đến như vậy.

“Không có chuyện gì làm thì đi đập đá, đập rồi lại đập là có thể tu luyện ra rồi!” Diệp Sở cười nhìn Sa Điền Vân đáp.

Nhưng câu nói đó liền khiến cho Sa Điền Vân mặt dài như cái bơm. Xem mình là thằng ngu à? Không có gì làm ai lại đi đập đá chơi?

“Ta không tin ngươi lại mạnh như vậy!” Sa Điền Vân không tin tà, gào lên một tiếng lớn, công kích lại bắn tới, không hề thua kém một kích đầu tiên.

Diệp Sở vẫn dùng một chiêu tương tự, vô cùng cương mãnh phóng tới đón đỡ một đòn kia của Sa Điền Vân, lại một lần nữa chấn y phải quay về.

Nếu lúc trước ai còn hoài nghi thì lúc này cũng đã hoàn toàn tin tưởng.

“Hắn… Hắn… Khó trách lần trước hắn nói mình là vô địch dưới Tiên thiên cảnh!” Trương Tố Nhi miệng đắng lưỡi khô, quay sang Tô Dung run rẩy thốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.