Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát
Nhất thốn tương tư nhất thốn hôi.
(Lý Thương Ẩn, Không Đề 3)
Dịch nghĩa: Lòng xuân xin đừng cùng với hoa đua nở
Một tấc tương tư là một tấc tro. Tống Thường Chi thức dậy rất sớm, có thể nói đêm qua nàng gần như chưa ngủ,
cảm giác kinh ngạc, hoảng sợ, sống sót sau tai nạn hòa vào nhau khiến
nàng kích động khó có thể ngon giấc.
Trời vừa sáng các nàng đã tới cung Vĩnh Khang thỉnh an Hoàng Hậu nương
nương, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sẽ lại được nhìn
thấy Di Phi nương nương trong ngày tuyển tú lần nữa.
Nàng trở mình vài lần trên giường của Y Lan Điện mới nghe được tiếng Thu
Thực vang lên bên ngoài, “Tiểu chủ, đã đến giờ rồi ạ.” Nàng mới thở phào nhẹ nhõm ngồi dậy, bức thiết mở miệng như đã quá lâu rồi, “Ta đã dậy,
vào đi.”
Các cung nữ nối đuôi nhau vào, nàng tưởng rằng bản thân đã loạn không biết
làm sao, ai ngờ vẫn nhớ phải nhắc bọn họ, “Mặc giản dị thôi, khi tuyển
tú thấy phục sức của Di Phi nương nương diễm lệ, đừng va chạm thì hơn.”
Cung nữ phía sau đang trải đầu cho nàng giương mắt nhìn nàng một cái, khi
nàng nhìn lại thì thấy cung nữ kia đang cung kính chải tóc cho nàng,
giống như nàng nhìn nhầm. Nàng không dám khinh thường chút nào, “Ngươi
tên gì? Vốn thuộc chủ tử nào?”
Cung nữ kia ngẩng gương mặt vô cùng bình thường, nàng ta có chút hoảng giống như sợ khiến chủ tử mới không vui, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, “Nô tỳ, nô tỳ tên Thiển Thư, vốn làm việc tại Yêu Nguyệt Cung.”
Yêu Nguyệt Cung, nàng ở trong cung tất nhiên phải tỉnh táo, nàng biết chủ
tử ban đầu của Yêu Nguyệt Cung là Hoa Thanh Thường, ánh mắt nàng chậm
rãi liếc qua gương mặt của cung nữ tên Thiển Thư, nàng ta tuy hoảng sợ
nhưng không hề mất đúng mực. Hoa Thanh Thường à, tay nàng chậm rãi vuốt
châu hoa, sau đó nở nụ cười, một người đã chết mà thôi, có thể gây sóng
gió gì nữa.
Nàng ừ một tiếng, “Sau này do ngươi chải đầu cho ta, hôm nay không cần quá bắt mắt.”
Thiển Thư kia cung kính đáp một tiếng, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng
thở phào nhẹ nhõm. Không cần quá vội, Tống Thường Chi nghĩ, đây mới chỉ
là việc nhỏ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cung Trường Tín, ngoại trừ
chuyện về vị kia tất cả đều là chuyện nhỏ thôi.
Hoàng Đế tổng tuyển cử, vào cung chỉ có bảy người, trong đó cấp bậc cao nhất
chính là con gái Thượng Thư bộ Lễ Phạm Dĩ Thiến được phong làm Tài Tử,
muội muội của Đại Lý Tự Khanh Phó Lộ được phong làm Phu Quân. Tống
Thường Chi được Di Phi ưu ái, lấy được hoa từ tay bệ hạ, ban thưởng vị
trí Bảo Lâm. Hoa tỷ muội nhà Thị Lang bộ Lễ cũng là Bảo Lâm, có điều…
Tống Thường Chi âm thầm nở nụ cười.
Ngày ấy những người được tuyển ai ai cũng biết nàng được Mạc Yên Nhiên nói
giúp, biểu cảm của bọn họ nhìn nàng tự nhiên khác hẳn trước kia. Mấy
ngày ở Trữ Tú Cung, bọn họ không ai để mắt tới một nữ nhi phủ doãn như
nàng, nay nàng ra ngoài người người lại cười đi lên, tỷ tỷ muội muội
gọi, quả là thân thiết.
Đại Chu Bảo Lâm nhà Thị Lang bộ Lễ vốn hoạt bát, thấy nàng cũng thân thiết
gọi nàng muội muội, còn mở to cặp mắt hạnh nhìn nàng, giống như nàng là
đối tượng xem mắt của nàng ta vậy, “Muội muội thật lợi hại, thì ra quen
biết Di Phi? Được Di Phi nương nương để mắt sau này đừng quên tỷ tỷ
nhé.”
Nàng đương nhiên nói không dám, người khác không thấy rõ, bản thân nàng còn
không thấy rõ sao, Di Phi chỉ lơ đãng giữ nàng lại mà thôi, nào dám hy
vọng xa vời được Di Phi để mắt. Chỉ sợ hôm nay gặp lại ở Vĩnh Khang Cung Di Phi kia đã không còn nhớ nàng.
Tống Thường Chi ở cùng Quách Hiểu Phàm và Lưu Dã Tĩnh, bọn họ đều được ban
làm ngự nữ, Quách Hiểu Phàm vốn là con gái kinh quan, nay vị phần còn
không cao bằng con gái một phủ doãn Giang Nam như nàng, nhưng các nàng
rất biết khiêm tốn, thấy nàng liền cung kính gọi nàng tỷ tỷ, không có
nửa điểm không phục, dường như hoàn toàn không ý thức được phân vị của
mình chẳng khác nào cung nữ chưa thị tẩm. Nàng tự nhiên cũng không nói
gì thêm.
Tới còn sớm, trong cung Vĩnh Khang rất ít người, vị phần của nàng vốn hèn
mọn, ngồi ở dưới cùng, mỗi khi có người đến lại phải đứng dậy hành lễ.
May mà người tới mau, chỉ nửa canh giờ đã gần như đến đủ, chỉ còn lại
hai vị trí trên cùng vẫn trống không.
Vị trí chính giữa đương nhiên là của Hoàng Hậu nương nương, vị trí đầu tiên bên dưới là của Di Phi nương nương.
Nàng buông tầm mắt không nhìn ra ngoài, trong đầu lại tính toán cực nhanh.
Phía trên Di Phi nương nương rõ ràng có Đức Phi nương nương và Hiền Phi
nương nương ở vị trí tứ phi, nhưng người ngồi trên cùng lại là Di Phi,
thánh sủng thế này đã tới mức không cần nhìn quy củ nữa. Nàng cẩn thận
liếc nhìn Hiền Phi ở bên cạnh chỗ trống và Đức Phi ở đối diện, cảm thấy
không giống nhau như người ta nói, hoặc có lẽ vì Di Phi quá chói mắt, dù gương mặt hai người này có vài phần tương tự thì cũng là vẽ hổ không
thành dáng mà thôi.
Khi đang nghĩ Di Phi đã tới.
Nàng dáng vẻ mệt mỏi, khí thế lại rất khoa trương, châu ngọc cũng chỉ mấy
chiếc như ngày đó nàng thấy, chỉ là phục sức rất đẹp đẽ quý giá, các
nàng đồng thời đứng lên hành lễ, nàng cúi đầu nhìn hạt châu khâu trên
giày của Di Phi, còn to tròn trơn bóng hơn hạt châu đẹp nhất trong hộp
trang sức của nàng.
Mạc Yên Nhiên không ngừng bước đến chỗ trống kia, nhìn có vẻ nhanh thật ra đang xê dịch
từng bước một, trong lòng không khỏi lại trách Thẩm Sơ Hàn lần nữa. Nếu
không tại hắn hôm qua không biết điểm dừng, đùa nàng đến nữa đêm, đến
tận sáng nay còn hôn mặt nàng không chịu đi thì nàng làm gì đến mức này. Thật sự giận chỉ muốn nhổ tóc hắn. Nàng lại không phải là Phong Giáng
Bạch năm đó, nàng nhất định không thể khiến Hoàng Hậu mất mặt.
Nghĩ đến đây nàng lại muốn nhỏ huyết lệ, tối qua khóc quá lâu làm cho cổ
họng bị đau, bây giờ chỉ sợ không nói được mấy câu; càng đáng sợ là nàng nhớ trước khi dừng lại, nàng cào lên lưng hắn, khóc xin hắn, đến khi
đồng ý không biết bao nhiêu điều ước không công bằng. Gân xanh trên trán nàng nổi lên, đã là vợ chồng già rồi, Thẩm Sơ Hàn có khả năng ép buộc
quá đi.
Có điều nhìn mấy đóa hoa tươi thịt mềm phía dưới nàng lại thay đổi suy
nghĩ, ép buộc chút cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn trêu chọc đám con gái
trẻ tuổi này. Aizz, nói tới, mình cũng mới hai mươi thôi, như chị đây
mới là độ tuổi tươi đẹp nhất của phụ nữ, không nên bi thương đau buồn
như thế, như vậy không tốt, không tốt.
Lúc này, Hoàng Hậu đi ra, nhóm tú nữ mới vào đi tới giữa phòng quỳ xuống
hành lễ, Mạc Yên Nhiên thấy không thú vị liền một tay chống cằm chậm rãi đánh giá mấy người bên dưới, để xem người nào thật sự xinh đẹp.
Được rồi, quả là người người xinh đẹp.
Bên cạnh nàng là Mạc Bình U, ngày đó nàng ta không một chút do dự nhường vị trí cho nàng, bản thân tình nguyện ngồi ở vị trí thấp hơn. Mạc Yên
Nhiên không so đo chuyện này, bên trên thì bên trên, dù sao cũng do nàng ta tình nguyện, không ai có thể bắt lỗi nàng.
Lúc này Mạc Bình U nhỏ giọng nói chuyện với Mạc Yên Nhiên, “Ngươi xem đi,
năm đó các ngươi cũng quỳ gối ở đây hành lễ với chúng ta như thế này,
không ngờ mới ba năm đã thay đổi nhiều đến vậy.” Mạc Bình U cúi đầu nở
nụ cười, Mạc gia đã hoàn toàn đổ, nếu không có Mạc Yên Nhiên bảo vệ chỉ
sợ nàng đã dùng một thước lụa trắng chết trong cung của mình.
Mạc Yên Nhiên nhìn nàng ta, hai năm qua Mạc Bình U già đi nhiều, tựa như
một đóa hoa đã qua thời nở rộ, nàng biết Mạc Bình U lo lắng phiền lòng
cái gì, nhưng nàng cũng không có cách nào, liền gật đầu nói, “Người mới
vào đương nhiên phải có người cũ nhường vị trí.” Nàng ngồi thẳng dậy vỗ
tay Mạc Bình U, “Tỷ tỷ đừng sầu muộn, dù sao không phải mình nhường vị
trí là tốt rồi.” Sắc mặt Mạc Bình U nhất thời trở nên cực kỳ khó coi,
Mạc Yên Nhiên thánh sủng không suy, nếu không có cung yến gì đấy thì các nàng gần như không nhìn thấy bệ hạ.
Mạc Yên Nhiên đề phòng rất chặt, chặt đến mức khiến nữ nhân hậu cung nhanh
chóng hết hy vọng, nàng nhìn nhóm người mới hơi nở nụ cười phía dưới,
chỉ sợ bọn họ còn chưa biết nghênh đón bọn họ là một hậu cung thế nào.
Theo lẽ thường do Hoàng Hậu dạy bảo, một đám đồng thanh đáp lời, rồi Vĩnh
Khang Cung bèn yên lặng trong một thoáng. Hôm nay giống như không có ai
muốn nói chuyện, Hoàng Hậu vừa định bảo giải tán thì thấy Mạc Yên Nhiên
chậm rãi thẳng sống lưng, Hoàng Hậu không mở miệng nữa. Mạc Yên Nhiên
cũng chỉ đột nhiên nghĩ tới mới hơi nghiêng người về phía những phi tử
kia, nói, “Bản cung có vài lời muốn nhắc nhở các vị tiểu chủ.”
Một đám hoảng sợ đứng lên hành lễ nói không dám. Nàng nở nụ cười, do được
nuông chiều quá lâu nên nụ cười cũng có thể khiến người ta run rẩy,
“Không có gì không dám, bản cung chỉ có chuyện thì nói thôi. Hoàng Hậu
nương nương tốt tính, mời các vị thường xuyên tới cung Vĩnh Khang nói
chuyện uống trà, có điều, tính tình ta đây luôn không tốt, vài ngày nữa
các ngươi sẽ biết. Nay nói những lời này ở đây vốn không hợp quy củ, mà
ta lại chẳng bao giờ có quy củ gì.” Nàng nâng quạt lên phe phẩy, ngữ khí chậm rãi nặng hơn, “Rảnh rỗi cũng đừng cố gắng vòng qua cung Trường Tín của ta, nếu ngươi muốn tới thăm ta, ta tự nhiên sẽ tiếp đón, nếu không
phải tới gặp ta mà lại cứ lòng vòng trước mặt ta…” Nàng nhếch môi cười
lớn hơn, càng khiến người ta cảm thấy da đầu tê rần, “Đến lúc đó đừng
trách ta chưa nói với các ngươi.”
Nơi Hoàng Thượng thường xuyên tới nhất là Vị Ương Cung, sau đó là Trường
Tín Cung. Không phải chưa từng có phi tử thấp vị ý đồ dụ dỗ Thẩm Sơ Hàn ở ngay phía trước cung Trường Tín, Mạc Yên Nhiên luôn lười xử lý chuyện
này, có điều đám thịt non này thì không giống, nàng không muốn vô duyên
vô cớ gây chuyện với người ta, có gì cứ nói trước thì hơn.
Mạc Yên Nhiên còn ở trong phòng nói chuyện với Hoàng Hậu, mới nói được hai
câu Tập Hương cô cô đã đi vào, không tránh Mạc Yên Nhiên mà mở miệng,
“Phía trước có hai vị tiểu chủ hình như cãi nhau.”
Mạc Yên Nhiên đang uống trà, nghe thấy chuyện này liền để xuống, ánh mắt
sáng ngời nhìn sang, có vẻ sợ chuyện này còn chưa đủ ầm ĩ, “Chuyện gì mà cãi nhau ngay trước cửa cung Vĩnh Khang thế.”
“Phạm Tài Tử tranh cãi với Đại Chu Bảo Lâm, nói là Đại Chu Bảo Lâm phạm tục
danh của nàng, Phạm Tài Tử vốn vị trí cao hơn, bắt Đại Chu Bảo Lâm sửa
lại cũng được, nhưng Đại Chu Bảo Lâm kia lại nói ngay cả bệ hạ cũng chấp nhận tên này của nàng, thế nào cũng không chịu sửa.”
Mạc Yên Nhiên à một tiếng, “Chậc, chuyện này ta đã nói với bệ hạ và Hoàng
Hậu nương nương rồi, hai tỷ muội tiến cung, ngài không cho người ta
phong hào thì không sao, ngay cả phân vị cũng giống nhau, Đại Chu, Tiểu
Chu gọi lên thật khó nghe. Có điều chuyện hôm nay cũng thú vị, làm thế
nào lại nhắc tới bệ hạ?”
Tập Hương cô cô vốn nghiêm túc, lúc này cũng không nhịn được giật giật khóe miệng, “Ai biết được, nói là Đại Chu Bảo Lâm ở tại Giai Thiến Điện,
chứng tỏ đó là bệ hạ ghi nhớ tên nàng.”
Mạc Yên Nhiên không chút hình tượng bật cười ha hả một lát, “Phạm Tài Tử
kia tên là Phạm Dĩ Thiến phải không? Ta đã xem bức họa của nàng ta, bộ
dạng cũng không tệ, hôm nay mới thấy rất lỗ mãng rồi.”
Hoàng Hậu cũng cười, “Ta không quan tâm chuyện này, ngươi tự đi ra ngoài xem
náo nhiệt gì thì xem đi, Đại Chu, Tiểu Chu kia cũng do ngươi quyết định, dù sao việc nhỏ bệ hạ cũng đều theo ý ngươi.”
Mạc Yên Nhiên đã đứng lên đi ra ngoài, lúc này quay đầu lại cười rộ lên, “Dù là việc lớn cũng sẽ theo ý ta.”