Ta Mới Là Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 17: Đại hoàng tử



“Thiếp tỳ cũng đi?” Mạc Yên Nhiên nghĩ nếu có thể trực tiếp biểu hiện tâm
trạng của nàng lên mặt thì sợ là rất hỗn loạn, cả cái mặt cũng biểu đạt
không đủ.

“Đúng, nàng cũng đi. Hôm nay trẫm lật thẻ tên của nàng, thăm Đại hoàng tử xong trẫm trở về cùng nàng. Đi đi, sửa sang lại chút.” Vừa nói còn vừa vẫy
tay gọi Thư Nhu đến, đẩy nàng về phía phòng ngủ.

Hoàng Thượng, thật sự không cần đâu, ngài hãy quên chuyện lật thẻ tên của ta
đi, ngươi đi đi, ta không ngăn cản chút nào hết. Mạc Yên Nhiên thở dài,
dặn dò Thư Nhu đang giúp nàng thay váy áo: “Ngươi nhớ kỹ, sau khi ta và
Hoàng Thượng tới Yêu Nguyệt Cung, mặc kệ là ai tới hỏi thăm tin tức gì
cũng đừng có lộ ra, mấy người bên dưới cũng coi chừng, đừng nói lung
tung, bằng không đối tượng tiếp theo của Hoa Thanh Thường kia chính là
ta.”

“Nô tỳ hiểu, tiểu chủ cứ yên tâm đi đi.”

“Ta thật sự không muốn đi.” Nàng tự mình sờ búi tóc sau đầu, “Đi thôi, đừng để Hoàng Thượng chờ.”

Thẩm Sơ Hàn chờ ở đó, thấy nàng đi ra liền gật đầu dặn: “Nàng không cần chuẩn bị xe, đi cùng trẫm là được.”

Ông trời à, ta đã làm gì sai, hôm nay ông không chỉ để ta đến Yêu Nguyệt
Cung cùng Hoàng Thượng, còn để ta ngồi xe rồng tới Yêu Nguyệt Cung nữa!

Nàng cười cười, khom gối xuống: “Tạ ân điển của Hoàng Thượng.”

Yêu Nguyệt Cung đèn đuốc sáng trưng, Hoa Phi tự mình ra đón, khi nàng thấy
Mạc Yên Nhiên mắt thiếu chút nữa là phun ra lửa, Mạc Yên Nhiên giật giật khóe môi, ngươi tưởng ta muốn đến à, ta cũng bị ép bất đắc dĩ thôi được chưa? Có điều dường như Đại hoàng tử thật sự bệnh rất nghiêm trọng, sắc mặt Hoa Phi vô cùng không tốt, ngay cả phấn cũng chưa thoa, không họa
mi, toàn thân rất tiều tụy. Vào phòng của Đại hoàng tử, mùi thuốc đập
vào mặt, tuy mùa hè đã qua nhưng vẫn còn chút oi bức, bí bách như vậy
lại toàn là mùi thuốc, thật làm khó một đứa bé còn nhỏ như Đại hoàng tử.

Hoa Phi vừa nhìn thấy Đại hoàng tử liền khóc lên: “Hoàng nhi, đều tại mẫu
phi không tốt, nếu mẫu phi thời khắc ở bên con, con sẽ không bị tiện tỳ
đáng chết kia làm hại thế này…”

Dường như ý thức của Đại hoàng tử đã không rõ ràng, thằng bé mở mắt, tuy Mạc
Yên Nhiên đứng không gần nhưng vẫn rõ ràng nhìn thấy trong mắt thằng bé
có một lớp màng, đó không phải chỉ người già mới có sao? Hình như thằng
bé không còn sức lực, há miệng chỉ có tiếng nôn mửa, Hoa Phi đỡ thằng
bé, vỗ lưng nhưng không nôn ra cái gì, tay thằng bé rất nhỏ, nắm lấy tay Hoa Phi, một lúc lâu mới ra tiếng: “Mẫu phi đừng khóc…” Vì thế Hoa Phi
khóc càng dữ, nhất thời cả phòng chỉ còn lại tiếng khóc.

Thẩm Sơ Hàn day trán, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ai có thể nói cho trẫm, Đại
hoàng tử bị làm sao, hai ngày trước chẳng phải đã tốt hơn sao?”

Hoa Phi dừng tiếng khóc, quay đầu nói: “Hoàng Thượng, đều tại tiểu tiện
nhân Thiển Mặc kia, ả không cẩn thận chăm sóc Đại hoàng tử của chúng ta, ả cố ý khiến hoàng nhi trúng gió, hoàng nhi lại nóng sốt ngày càng
nghiêm trọng. Hoàng Thượng, ngài hãy làm chủ cho mẫu tử chúng ta…”

Thẩm Sơ Hàn đến gần, cúi người nói với Đại hoàng tử: “Hoàng nhi, có nghe rõ phụ hoàng nói không?”

Đại hoàng tử dường như vẫn còn cảm giác, mơ mơ màng màng đáp một câu: “Phụ hoàng…”

Thẩm Sơ Hàn xoa đầu thằng bé, mày nhăn càng chặt, đi ra nói, “Truyền Thái Y và tỳ nữ Thiển Mặc kia tới chính sảnh.”

Khi Thiển Mặc bị đưa đến, trên mặt đầy là máu, Mạc Yên Nhiên liền hoảng,
đoán chừng đã bị tát, nàng đứng phía sau Thẩm Sơ Hàn, thấy dáng vẻ máu
me kia không nhịn được quay đầu đi. Thẩm Sơ Hàn cũng chú ý tới nàng,
“Mạc Tiệp Dư cũng ngồi xuống đi.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Lục Thái Y, ngươi nói xem, Đại hoàng tử đã lâu như vậy còn chưa khỏe lên,
trẫm thấy hôm nay tinh thần còn càng kém, rốt cục nguyên nhân ra sao?”

“Thưa Hoàng Thượng, từ sau lần trước Đại hoàng tử phát sốt vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, Đại hoàng tử nhỏ tuổi, chúng thần thương lượng thật sự không
dám dùng thuốc quá mạnh, sợ bị thương căn bản Đại hoàng tử, chỉ chậm rãi điều trị. Mấy ngày trước quả thật là khá hơn, hôm nay lại nóng sốt lần
nữa, vừa rồi thần bắt mạch, mạch quá mức hỗn loạn, Đại hoàng tử hơi thở
mỏng manh, động tác chậm chạp…”

“Ngươi nói thẳng, rốt cuộc Đại hoàng tử bị làm sao?”

“Thưa Hoàng Thượng, thần cho rằng Đại hoàng tử có dấu hiệu trúng độc.”

Mạc Yên Nhiên nhướng mày, nghĩ rằng quả nhiên. Vừa rồi nhìn thấy Đại hoàng
tử như vậy, rõ ràng sức để cử động cũng không có, chỉ sốt nặng thì không thể như vậy, lại liên tục buồn nôn, nàng hơi cúi đầu, vì sao cảm thấy
đã nhìn thấy chứng bệnh này ở đâu rồi.

“Nếu ngươi cho là trúng độc, vì sao chậm chạp không báo?” Thẩm Sơ Hàn vỗ bàn thật mạnh, Mạc Yên Nhiên cũng theo đấy run lên, ước chừng động tác của
nàng hơi mạnh nên Thẩm Sơ Hàn cũng hơi xấu hổ, ho khan một tiếng.

Lục Thái Y sợ tới mức nằm rạp trên đất: “Thưa Hoàng Thượng, không phải thần không báo, mà là không dám báo, mạch của tiểu hài tử vốn tương đối yếu, cộng thêm Đại hoàng tử sinh bệnh nên mạch càng yếu, thần không thể
chuẩn đoán chính xác, đành dùng dược chữa từng bước một, nghĩ nếu cảm
mạo nóng sốt chữa xong rồi sẽ có thể chẩn ra chính xác…”

Thẩm Sơ Hàn dùng ngón tay gõ bàn, hỏi tiến: “Thiển Mặc, nghe Hoa Phi nói là
ngươi hầu hạ bên cạnh Đại hoàng tử, vì sao nay Đại hoàng tử càng nghiêm
trọng?”

“Thưa Hoàng Thượng, nô tỳ oan uổng.” Trên mặt Thiển Mặc đầy nước mắt trộn lẫn mồ hôi, vốn đã nhiều máu nay càng trở nên nhòe nhoẹt, cũng càng đáng
sợ, “Nô tỳ cẩn thận hầu hạ Đại hoàng tử, là Lục Thái Y nói cả ngày ở
trong phòng bí bách không tốt, nô tỳ mới mở cửa sổ để Đại hoàng tử hít
thở không khí…”

“Tiện tỳ chết tiệt nhà ngươi! Rõ ràng là ngươi muốn hại hoàng nhi của ta!”
Lúc này Hoa Phi chạy vọt vào, túm lấy Thiển Mạc kia lại cào xé một trận, trường hợp có chút kỳ quái khó coi.

Thẩm Sơ Hàn quát một tiếng: “Hoa Phi dừng tay.” Hắn cau mày nhìn về phía Hoa Phi, “Đánh nhau với nô tài còn ra bộ dạng gì.”

Hoa Phi khóc lem hết mặt mày, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng Thượng, xin Hoàng
Thượng xử trí tiện tỳ này, rõ ràng là ả muốn hại hoàng nhi của nô tỳ.”
Nàng ta đảo mắt nhìn đến Lục Thái Y, dường như mới nhớ ra mình tới đây
làm gì, “Lục Thái Y, Lục Thái Y ngươi mau đi xem hoàng nhi, thằng bé lại nôn ra, hiện giờ thần trí đã hoàn toàn không tỉnh táo.”

Thẩm Sơ Hàn gật đầu vẫy tay bảo Thái Y mau đi, náo động như vậy đã tới nửa
đêm. Mạc Yên Nhiên trong lòng còn nghĩ dáng vẻ vừa rồi của Đại hoàng tử, lại nghe những lời Thái Y chẩn đoán, luôn cảm thấy có cái gì nhớ không
ra. Đại khái là Mạc Yên Nhiên nghĩ quá chăm chú, ngay cả Thẩm Sơ Hàn gọi nàng cũng không nghe thấy, là Thanh Thiển đẩy nàng: “Chủ tử, Hoàng
Thượng gọi người đấy.”

“Vâng, hoàng thượng.”

Thẩm Sơ Hàn nhìn có vẻ cũng rất mệt mỏi, “Trẫm vốn nói sẽ trở về cùng nàng, nhưng hiện nay Đại hoàng tử…”

“Vâng, Hoàng Thượng, thiếp tỳ không sao, ánh trăng rất sáng, thiếp tỳ dẫn người chậm rãi trở về cũng tốt.”

Hắn nặng nề nhìn nàng, một lúc sau mới thở dài: “Đi đi, một mình nàng về đi. Ngày khác trẫm lại đến thăm nàng.”

Mạc Yên Nhiên không thấy chỗ nào không đúng, con bị bệnh, hơn nữa còn là
bệnh nặng như vậy, làm cha ở bên đứa trẻ là đương nhiên, vì thế nàng vén váy thi lễ rồi rời đi. Thanh Thiển ở bên cạnh nàng, hỏi nàng: “Tiểu
chủ, người không vui sao?”

“Đương nhiên không phải, ánh trăng đẹp như vậy, chúng ta vừa ngắm trăng vừa về đi.”

“Vâng.”

Có điều Yêu Nguyệt Cung cách Di Hòa Điện hơi xa, đi tới nửa đường Mạc Yên
Nhiên đã oán giận trong lòng: “Không để ta đi xe của mình tới, nếu không bây giờ cũng không cần phải đi bộ về.”

Đại hoàng tử chỉ sợ càng bệnh nặng, hai ngày tiếp theo Hoa Phi vẫn không
tới thỉnh an Hoàng Hậu, hôm nay Thục Phi lại không tới, đột nhiên cảm
thấy trống trải hơn nhiều, ân cần hỏi thăm như thường lệ xong Hoàng Hậu
liền thả người. Triệu Dung Hoa gọi nàng lại: “Mạc Tiệp Dư dừng bước.”

Nàng xoay người, “Triệu Dung Hoa có chuyện gì sao?’

“Thiếp tỳ và Mạc Tiệp Dư cùng đường, không biết Mạc Tiệp Dư có bằng lòng đi cùng không?”

“Nói chi vậy, Triệu Dung Hoa, mời.” Không chuyện không tới nhà, không có
chuyện cũng sẽ không tìm ta cùng về, chỉ chờ ngươi mở miệng thôi.

Quả nhiên đi chưa bao lâu Triệu Dung Hoa đã mở miệng, “Thiếp tỳ nghe nói,
hai ngày trước Mạc Tiệp Dư cùng Hoàng Thượng đi thăm Đại hoàng tử…” Ánh
mắt Mạc Yên Nhiên chìm xuống, không biết là người bên Hoa Phi nói luyên
thuyên hay chỗ mình có nội gian. Triệu Dung Hoa nở nụ cười: “Mạc Tiệp Dư đừng giận, trong cung nào có bí mật, thiếp tỳ cũng chỉ lo lắng cho Đại
hoàng tử, chỉ tiếc không thể đi hỏi thăm, không biết…” Nàng ta quay đầu
nhìn biểu cảm của Mạc Yên Nhiên mới nói tiếp, “Không biết Đại hoàng tử
có khỏe không, đứa bé nhỏ như vậy sợ là chịu không ít khổ rồi.”

Mạc Yên Nhiên nhướng mày: “Triệu Dung Hoa lo lắng cho Đại hoàng tử thì có
thể đi Yêu Nguyệt Cung hỏi thăm, hẳn Hoa Phi nương nương sẽ không từ
chối Triệu Dung Hoa.”

“Mạc Tiệp Dư nói cũng đúng, chỉ là sợ hơi thở người lạ va chạm Đại hoàng tử.”

“Triệu Dung Hoa nói đùa, luận ra thì Triệu Dung Hoa cũng là mẫu phi của Đại
hoàng tử, nào phải người lạ.” Mạc Yên Nhiên dừng lại, nhìn sắc trời, “Ta phải hồi cung đây, Triệu Dung Hoa cũng mau về đi, nhìn sắc trời có vẻ
sắp mưa rồi.”

“Mạc Tiệp Dư đi trước.”

Quả nhiên vừa trở về không lâu trời đã đổ mưa, mưa đập vào mái hiên, Mạc
Yên Nhiên ôm một chén trà đứng dưới mái hiên, uống từng ngụm một. Thanh
Thiểu đứng phía sau nàng nhỏ giọng nói chuyện với Sơ Ảnh, đang nói bọn
họ đột nhiên dừng lại, “Tiểu chủ, vậy rốt cuộc là vì sao?”

“Cái gì vì sao?” Yên Nhiên đang ngẩn người, không hề chú ý bọn họ nói chuyện gì.

“Chúng nô tỳ vừa nói đấy, Hoàng Thượng biết rõ Hoa Phi mượn cớ Đại hoàng tử
tranh giành tình cảm, nhưng vì sao luôn theo nàng ta. Người xem, từ lần
trước đi ra từ chỗ chúng ta, đã mấy tối Hoàng Thượng đều ở Yêu Nguyệt
Cung, ngài nói xem nếu chỉ vì Đại hoàng tử, chúng nô tỳ không tin. Vậy
vì sao Hoàng Thượng mặc Hoa Phi tranh sủng?”

Mạc Yên Nhiên cười, lại uống một ngụm trà, “Mùa thu cũng có giông tố.” Sau
đó một lúc mới đáp lại bọn họ, “Việc này, ai nói Hoàng Thượng mặc Hoa
Phi tranh sủng, nói không chừng Hoàng Thượng chỉ vì chuyện Đại hoàng tử
thì sao, dù sao Đại hoàng tử cũng là đứa con đầu tiên của hắn.” Nàng
quay lại nhìn biểu cảm của hai người, cau mày, “Thế nào, không tin à?”

Thanh Thiển lắc đầu trước, “Nô tỳ cảm thấy không phải, thiên gia bạc tình
nhất, tiểu chủ đừng quên Vi Đinh cô cô từng nói, nữ nhân trong cung
không ít người dùng chính con mình để tranh giành tình cảm.”

“Phần lớn vẫn sẽ luyến tiếc mới đúng? Ngươi còn nhỏ, ngày ấy ta tới gặp Đại
hoàng tử, bệnh trạng kia rõ ràng ta đã nhìn thấy ở đâu, không giống giả, có lẽ thật sự nghiêm trọng, các ngươi đừng nói lung tung. Đi đi, để ta
yên lặng một lát.”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Thanh Thiển thè lưỡi, kéo Sơ Ảnh ra ngoài.

Mạc Yên Nhiên lần nữa vùi đầu uống trà, ha, tình cha con ở hoàng gia, ngay
cả tiểu nha hoàn cũng thấy chuyện này tất có kỳ quái, Thẩm Sơ Hàn làm
vậy rốt cuộc có mục đích gì? Nàng một hơi uống cạn chỗ trà còn lại, lẽ
nào ngươi cũng tin những lời như chân long thiên tử tà ma không dám xâm
phạm?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.