Bên trong Càn Khôn Điện, tất cả mọi người đều đang vạch tội Tả tướng.
Thậm chí một chút việc nhỏ ngày xưa của Tả tướng cũng bị đào lên, trở thành những việc ác ý.
Tả tướng tựa như là con thuyền hỏng trong cơn cuồng phong bão tố.
Không biết là lúc nào sẽ lật thuyền.
Hoặc là nói, con thuyền hỏng Tả tướng này đã lật rồi.
Cũng chỉ thiếu chút nữa liền sẽ hoàn toàn bị dìm ngập.
Mà Chu Hoàng vẫn luôn trầm mặc không nói, bỗng nhiên mở miệng nói: “Đủ rồi”
Càn Khôn Điện trong nháy mắt im phăng phắc.
Chu Hoàng chính là đệ nhất cường giả của đương kim Trung Châu, là Chí Tôn chấp chưởng ức vạn non sông, uy nghiêm cực thịnh.
Hắn mới mở miệng ra, tất cả mọi người đều không dám nói tiếp.
Chu Hoàng thản nhiên nói: “Tả tướng vì thần triều ta mà âu sầu mấy trắm năm, lao khố công cao, há có thể để cho các ngươi nghỉ ngờ và chất vấn?
“Thật sự là làm càn!”
Chu Hoàng hử lạnh một tiếng, khí tức kinh khủng lập tức bộc phát, một cỗ đế uy thâm trầm giáng lâm.
Thời gian phẳng phất như đình chỉ, vạn vật yên tĩnh, chúng sinh thần phục, đế uy chèn ép đám triều thần gần như là không thở nổi!
Trong lòng đám triều thần đều sinh ra lòng kính sợ, nhao nhao bái nói: “Chúng thần có tội
Lúc này, Chu Hoàng mới mỉm cười về phía Tả tướng, nghe vậy nói: “Tả tướng lao khổ công cao, trong lòng trẫm là biết rõ chút ít.
Huống hồ tuổi tác của ngươi đã cao, thân thể suy nhược, phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
Như vậy mới có thể hảo hảo chấp chưởng thần triều, và trẫm cũng yên tâm”
Tả tướng nghe vậy, trong lòng triệt để tuyệt vọng.
Mặc dù những gì Chu Hoàng nói đều là một chút lời trấn an, phảng phất vẫn như cũ là cực kì tín nhiệm và ủng hộ hắn.
Nhưng mà ý của Chu Hoàng, hẳn lại là nghe hiểu!
Tuổi tác đã cao?
Thân thể suy nhược?
Mặc dù tuổi tác của Tả tướng không nhỏ, nhưng mà hắn chính là cường giả Thiên Cung cảnh.
Liền xem như làm việc thêm vài trăm năm cũng sẽ không cảm thấy mệt nhọc!
Nhưng mà Chu Hoàng lại nói thân thế của hắn suy nhược.
Còn bảo hắn hảo hảo nghỉ ngơi….
Lúc này, Chu Hoàng là muốn vắt kiệt một điểm giá trị lợi dụng cuối cùng trên người hẳn.
Muốn trục xuất hẳn, nhưng mà lại không muốn gánh vác tiếng xấu cạn tình cạn nghĩa.
Muốn cho chính Tả tướng đưa ra cáo bệnh!
Nếu như hẳn không thức thời, e rằng Chu Hoàng cũng sẽ mất đi một điểm kiên nhẫn cuối cùng này!
Tả tướng cười thảm một tiếng, cúi đầu thật sâu về phía Chu Hoàng: “Lão thần đa tạ bệ hạ quan tâm!”
‘Sau buổi họp đại triều, Tả tướng về tới phủ đệ.
Chuyện thứ nhất chính là viết một cái tấu chương cáo bệnh, thỉnh cầu rời đi triều đình, cáo lão hồi hương.
Chu Hoàng cự tuyệt, đồng thời để cho hắn không nên suy nghĩ nhiều.
Lời lẽ cực kì thành khẩn, xưng Tả tướng là tướng giỏi trong triều, trụ cột nước nhà.
Nhưng mà Tả tướng lại liên tiếp dâng hai cái tấu chương cáo bệnh, kiên quyết muốn cáo lão hồi hương.
Nói mình đã không muốn ở trong triều định, cầu bệ hạ ân chuẩn.
Sau khi Tả tướng trình lên ba cái tấu chương cáo bệnh, Chu Hoàng cuối cùng đã đồng ý.
Cho phép Tả tướng cáo lão hồi hương.
Đồng thời đưa vinh dự cực lớn cho vị lão thần này!
Trụ cột nước nhà, phong làm Thái sư, ban thưởng vô số bảo vật, thậm chí có không ít thần đan pháp bảo.
Ngay cả Thiên giai công pháp đều ban thưởng một bộ.
Có thể nói là cực kì ân sủng.
Trong mắt thế nhân, Chu Hoàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đối với lão thần cũng là rất ưu ái…
Một buổi sáng sớm bình thường ở đế đô.
Tả tướng mang theo gia đình rời đi đế đô, điệu thấp trở về quê quán Lỗ Châu.
Tả tướng chính là người của Lỗ Châu, lúc còn trẻ đã vào đế đô làm việc chăm chỉ mấy trăm năm, sau khi được Chu Hoàng thưởng thức, làm tể phụ ở Trung Châu mấy trăm năm.
Vậy mà rời đi Lỗ Châu đã hơn ngàn năm.
Nhưng mà vị Tả tướng ngày xưa quyền thế ngập trời này, bây giờ lại hơi có chút thê thảm và đáng thương.
Học sinh và thuộc hạ của hẳn trải rộng khắp triều đình, nhưng lại không ai đến đưa tiễn hắn.
Mà tâm phúc của hắn, Đại Lý Tự Chính khanh Lạc Bá Lai, đã bị giáng chức và đày đi làm châu mục ở, biên giới.
Mấy ngày trước đó liền rời đi đế đô.
Bất quá vào lúc Lạc Bá Lai rời đi đế đô mới được mấy vạn dặm, liền bị Đề Kỵ dưới trướng Đề Kỵ phủ bắt giữ.
Bây giờ nhốt ở trong ngục của đế đô phủ.
Phải biết, người bị vạch tội vào mấy ngày trước không chỉ có Tả tướng…
Đế đô tây ngoại ô, bên trong một tòa lầu các.
Trên mặt Tả tướng cười khổ, cảm khái nói: “Ta tung hoành triều đình mấy trăm năm, kết quả chỉ có điện hạ ngươi đến đưa tiễn..”
Trước mặt hắn, chính là đệ tử và Đại hoàng tử của hắn.
Cũng là người duy nhất đến đưa tiễn hắn.
Đại hoàng tử cũng lộ vẻ thương cảm, nhìn lão sư của mình, thật lâu không nói gì.
Một nửa thương cảm trên mặt hán là dành cho Tả tướng.
Một nửa còn lại thì dành cho chính hắn…
Tả tướng ngã xuống quá nhanh, thậm chí Đại hoàng tử cũng chưa kịp phản ứng.
Ở trong lòng Đại hoàng tử, Tả tướng vẫn luôn là chỗ dựa bày mưu nghĩ kế, túc trí đa mưu.
Là chỗ dựa sẽ không thể nào ngã xuống, cũng là chỗ dựa trong lòng hắn.
Nhưng mà chỉ ngắn ngủi trong vài ngày, danhtiếng vốn dĩ mênh mông của Tả tướng, liền sụp đổ trở thành cái dạng này.
Tả tướng nhìn vị đệ tử mà mình kỳ vọng cao này, than nhẹ một tiếng: “Vốn muốn liên thủ với ngươi, gạt bỏ thế gia môn phiệt
Mở ra một thời đại hoàng kim cho đệ tử của những gia tộc nghèo, tái tạo càn khôn cho thần triều!
Chỉ tiếc, hiện tại hết thảy đều là hi vọng.
Trong lòng Đại hoàng tử đẳng chát, khổ sở nói: “Sư phụ lao khổ công cao, tương lai nói không chừng sẽ có một ngày dựng lại cơ đồ!”
Tả tướng mỉm cười, lắc đầu.
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hắn nhìn qua phương hướng quê hương Lỗ Châu, trong lòng thở dài:
Chính mình e rằng không đợi được đến ngày đó.
Hắn đắc tội nhiều thế gia môn phiệt như vậy, thế gia đã sớm có ý định giết hắn.
Hân ở đế đô thì còn tốt, bây giờ rời đi đế đô.
Dọc đường, thế gia tuyệt đối sẽ không buông tha cái thời cơ tốt đẹp này!
Lỗ Châu này, e rằng cũng không trở về được…
Tả tướng lại liếc mắt nhìn Đại hoàng tử, trong lòng tiếc hận.
Đây là một vị Hoàng tử tốt.
Mặc dù Đại hoàng tử xuất thân từ Đế Tộc, nhưng lại coi trọng gia tộc nghèo, hơn nữa làm người cũng không sát phạt tàn nhãn, cũng sẽ không lòng dạ đàn bà.
Tương lai tất là minh chủ!
Chỉ là hiện tại Tả tướng ngã xuống, địa vị của Đại hoàng tử cũng liền trở nên cực kì thấp kém.
Quan hệ giữa Đại hoàng tử và thế gia môn phiệt cực kì căng thẳng.
Trước kia dựa vào Tả tướng, còn có thể lấy được sự ủng hộ của gia tộc nghèo.
Nhưng mà hiện tại Tả tướng cũng ngã xuống, gia tộc nghèo cũng đã đoạn tuyệt với Tả tướng, tự nhiên cũng sẽ không ủng hộ Đại hoàng tử.
Có thể nói bây giờ, Đại hoàng tử đã không có thể gia ủng hộ, lại không có gia tộc nghèo ủng hộ!
Tranh đấu đoạt đích này, Đại hoàng tử đã thua!
Tả tướng bắt lấy tay của Đại hoàng tứ, trầm giọng nói: “Điện hạ… Tranh đấu đoạt đích này, ngươi thua”
Đại hoàng tử nghe vậy, thần sắc càng thêm đắng chát.
Hắn há có thể không biết?
Tả tướng trăm giọng nói: “Điện hạ, hảo hảo sống sót!
Ngươi ở lại đế đô, sẽ chỉ bị người khác cho rằng ngươi vẫn còn ý đồ với vị trí Thái Tử, Hoàng Hậu bọn hẳn tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!
Đến lúc đó, ngươi một thân một mình, liền nguy hiểm!
Rời đi đế đô, đầu quân tiến về biên giới chinh chiến dị tộc, mặc dù nói đời này triệt để vô duyên với đại vị.
Nhưng mà chí ít có thể giữ lại mạng sống!”